Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Nhất định phải đọc xong book 1 mới đọc book 2 nhé mn, nếu không mn sẽ không hiểu cậu chuyện một cách trọn vẹn, thậm chí là kh hiểu chiện gì đang diễn ra nữa ấy. Thank kiu so mắc 🥰

"Oh....oh..."

"Ahh... ahhhh... ahah"

[Nan, tắt bài hát này đi! Ohm sẽ bị sốc khi nghe thấy nó.] Giọng của Mac hét lên. Trong khi Nan đang nói chuyện với cậu ấy vào buổi sáng của một ngày mới. Trong khi ở chỗ của Mac, trời đã tối.

Nan đang tập thể dục trong phòng thể dục riêng của mình, trong khi để điện thoại di động gần đó. Mac đang dọn dẹp một số thứ trong túi của cậu ấy và đặt điện thoại di động của mình gần đó. Lời phàn nàn của Mac khiến Nan cười khúc khích, bởi vì âm thanh mà Mac nghe được là một bài hát có tên "Rên rỉ tên của Ai Nae", lời bài hát mang phần đồi trụy.

[Tao chỉ kích thích việc tăng cường tâm trạng của mình trong khi tập thể dục.] Nan trả lời, Mac cau mày khi nghe thấy điều này.

[Mày rất tâm thần. Ai sẽ nghe nhạc như thế trong phòng tập thể dục chứ?] Mac hỏi lại với sự khó chịu, Mac biết âm nhạc đang phát chỉ để làm phiền cậu ấy.

[Mày chỉ gọi vì mày muốn khiêu khích tao.] Mac lại phàn nàn. Nan bắt đầu cười.

[Một con hổ hành động để săn mồi, hehe, và mày ra sân bay bằng cách nào?] Nan liên tục hỏi, bởi vì Mac chuẩn bị trở lại Thái Lan trong kỳ nghỉ học.

[Ohm bảo tao gọi taxi.] Mac trả lời, bởi vì cậu ấy sẽ trở lại Thái Lan với một người bạn.

[Um, trước khi lên máy bay, gọi cho tao và cho tao biết.] Nan nói trong khi tập thể dục với Mac đang ngồi và nhìn vào màn hình điện thoại di động.

[Vậy ai sẽ đón tao ở sân bay?] Mac hỏi. Trên thực tế, Mac đã biết rằng người sẽ đến đón cậu ấy là Nan.

[Mày không thể nhớ đường về nhà sao?] Nan hỏi lại.

[Tao nhớ và sẽ về nhà sớm, bởi vì tao chỉ nhớ con đường duy nhất về nhà ba tao.] Mac nói, khiến Nan quay lại nhìn. Mac cũng quay trở lại nhìn thẳng.

[Mày có muốn nhìn thấy bàn chân của tao không?] Nan giả vờ nói điều đó với một giọng dữ dội.

[Vậy ai đã chọc tức tao trước?] Mac cãi nhau, Nan cười một chút.

[Mày đã hỏi một câu hỏi thật kỳ lạ, nếu tao không đón mày thì con chó nào sẽ đến? Hơn nữa, nếu tao không đi, mày sẽ lại tức giận.] Nan nói đùa.

[Tao không bao giờ tức giận.] Mac đã tranh luận lại với sự thờ ơ. Trước khi Nan và Mac nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ bên cạnh Mac, theo sau là Ohm, người đã mở cửa.

"Ồ, nói chuyện với anh chàng này, tôi đang tự hỏi cậu đang tranh cãi với ai." Ohm, hàng xóm của Mac, mỉm cười trước khi vẫy tay với Nan.

[Hey, cậu lấy lại vóc dáng vào sáng sớm nhỉ.] Ohm chào hỏi khi thấy Nan đang tập thể dục và biết rằng ở Thái Lan bây giờ là vào buổi sáng.

[Tôi đang đợi cậu bé về nhà, vì vậy tôi đã nghĩ đến
việc tập thể dục và gây khó khăn cho bé ngoan một chút.] Nan trả lời một cách không biết xấu hổ, khiến khuôn mặt của Mac đầy phản ứng.

[Cái quái gì vậy? Không biết xấu hổ.] Mac hét vào mặt Nan ngay lập tức, vì đã nói những điều đáng xấu hổ trước mặt bạn cậu. Ohm cười, bởi vì anh ấy đã quen với những lời nói trực tiếp của Nan.

[Xin giúp chăm sóc cậu bé, Ohm.] Nan không thể không tin tưởng Mac với Ohm và để Ohm chăm sóc Mac, bởi vì Nan tin tưởng Ohm.

[Ồ, đừng lo lắng! Vợ cậu chắc chắn sẽ trở về Thái Lan an toàn... ayyyy.] Ohm trả lời, trước khi rên rỉ, bởi vì anh ấy đã bị Mac đá vì cách Ohm gọi Mac là vợ khiến Mac xấu hổ.

[Huh, tao sẽ không làm phiền mày nữa, cất đồ xong đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau, tao phải đi tắm.] Nan nói, bởi vì anh ấy muốn Mac hoàn thành việc bỏ quần áo vào vali của mình trước. Mac gật đầu, trước khi cúp máy. Nan tắt điện thoại di động của mình và ngay lập tức đi vào phòng để tắm, sau khi mặc quần áo, Nan đã đi ra ngoài để giải quyết một số công việc gấp rút.
-

"Trong một tâm trạng tốt, Hia." Giọng của Wei vang lên. Lắng nghe tiếng động của Nan khi anh ấy đi xuống từ tầng trên của ngôi nhà. Nan nhướng mày lên một chút.

"Hay cậu muốn tôi mất kiên nhẫn?" Nan hỏi lại.

"Sự hài hước này thật tốt. Đừng như vậy...Nhân tiện... Mac sẽ trở lại vào ngày mai, phải không Hia? " Wei hỏi với một nụ cười, bởi vì cậu biết rằng Nan đang có tâm trạng tốt là bởi vì Mac sẽ trở lại Thái Lan.

"Chà, Mac sẽ trở lại Thái Lan lúc 10 giờ. Dù sao, lúc 8 giờ sáng, Mac đã gọi cho tôi, tôi sẽ cần một giấc ngủ ngon." Nan nói.

"Vâng, Hia. Anh có đi đến đường đua tối nay không?" Wei hỏi về đường đua của Nan.

"Huh, có lẽ là không, tôi không muốn thức khuya." Nan trả lời.

"Vậy là cậu đã gọi cho người đó rồi à?] Nan hỏi về người mà anh ấy đã sắp xếp cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

"Nó xong rồi, thưa sếp. Nhân tiện, Hia có định ăn trước không? Hay anh định đi ăn ở ngoài?" Wei hỏi, bởi vì cậu đã chuẩn bị bữa sáng cho Nan.

"Ăn ở ngoài. Tôi sẽ ghé qua khu chợ tươi sống trên đường về. À, chuẩn bị một hộp xốp nữa." Nan trả lời, ngoài việc rời khỏi nhà. Nan đã gọi hai cấp dưới của mình để chuẩn bị. Cho đến khi Wei rời đi với một hộp xốp, sau đó họ lên xe.

"Hia có định mua hai chiếc ô tô không?" Wei đã hỏi. Trong khi đưa Nan đến nhà của một người quen bán đấu giá ô tô để bán với giá đặc biệt, bởi vì Nan thích mua ô tô đã qua sử dụng để sửa sang lại và bán. Anh ấy cũng có một dự án lấy mẫu ô tô đã qua sử dụng tại các hội chợ.

"Xem thử, nếu nó ở trong tình trạng tốt, tôi sẽ lấy nó." Nan trả lời, trong khi mở trang web đấu giá xe hơi.

"Hia có thực sự định làm một cửa hàng ô tô không?"Wei yêu cầu chắc chắn.

"Chà, ít nhất phải có một nguồn thu nhập khác. Tôi nghĩ tôi sẽ mua một chiếc xe cũ để độ lại và bán." Nan nói về dự án mà trong đầu mình.

"Và Mac, cậu ấy có biết không? Wei liên tục hỏi.

"Chưa, khi Mac quay lại, tôi sẽ nói." Nan trả lời bằng một giọng bình thường.

Nan sẽ kinh doanh nhiều hơn, bởi vì anh ấy muốn kiếm thêm thu nhập để gửi Mac đi học, Nan biết rằng chỉ có thu nhập của trường đua có lẽ là không đủ, nếu là trước đây khi Nan sử dụng tiền một mình và chỉ trả tiền cho cấp dưới của mình để làm việc cho anh thì có lẽ sẽ dư nhiều. Nhưng khi Nan phải gửi Mac đi học và chịu trách nhiệm về các chi phí khác. Điều này đôi khi gây ra một số căng thẳng. Nhưng không phải là Nan không thể đối phó với nó, nhưng để không có gì sai sót, Nan cần tìm cách để tăng thu nhập của mình nhiều hơn nữa.

Wei lái xe một lúc và đến trang trại của người mà Nan đã chỉ ra. Đó là một ngôi nhà vườn ở khu vực Nakhon Chai, ngay khi xe dừng lại, Nan đã ra khỏi xe. Chủ nhân của ngôi nhà đã ra ngoài để đón anh.

-

"Xin chào, ông Wichien" Nan chào hỏi và giơ tay để tỏ lòng kính trọng, bởi vì người kia lớn tuổi hơn anh. Trên thực tế, ông ấy cùng thế hệ với ba của Nan.

"Xin chào, vào nhà trước." Wichian mời Nan ngồi vào một chiếc bàn gỗ trước nhà và sau đó bước vào. Theo sau là Wei và hai cấp dưới khác. Nan nhìn vào nhà để xe và thấy hai chiếc xe khiến anh quan tâm đang đậu.

"Chúng có phải là hai chiếc ô tô tôi cần không?" Nan hỏi, người kia gật đầu đồng ý.

"Vậy, tôi sẽ để cấp dưới kiểm tra xe một chút, được chứ? Như thế tôi có thể quyết định lại xem có chấp nhận nó hay không." Nan ngay lập tức thương lượng. Wichian cười nhẹ.

"Được rồi, làm phiền cậu. Đây là chìa khóa của hai chiếc xe." Wichian đưa chìa khóa xe cho Nan, Nan đã nhanh chóng lấy và giao chúng cho cấp dưới của mình để kiểm tra tình trạng của chiếc xe.

Đối với Nan, anh vẫn ngồi với Wichian để thảo luận về đấu giá xe hơi, cho đến khi một cô gái trẻ ra khỏi nhà mang theo nước để phục vụ. Nan thừa nhận rằng cô gái này xinh đẹp và là kiểu người mà anh thích ngủ thường xuyên. Nhưng bây giờ Nan không quan tâm.

"Nước của anh." Cô gái trẻ nói.

"Đây là Bee, con gái của tôi, có lẽ là đàn em của cậu, bởi vì con bé vẫn đang học ở trường đại học...Và Bee, đây là Nan, chủ sở hữu của đường đua..." Wichian đã gợi ý..

"Ồ, bạn em cũng từng chạy đến đó, em thấy rằng nó rất an toàn. Ngay cả khi đó là một đường đua hoang dã." Cô gái trả lời. Nan mỉm cười một chút.

"Nan cũng sẽ làm một cửa hàng bán ô tô đã qua sử dụng." Ba của cô gái lặp lại, bởi vì Nan thường nói chuyện với ông ấy. Nan nghĩ rằng bên kia cũng sẽ không nhớ. Cô gái ngay lập tức mỉm cười với Nan.

"Hia Nan rất giỏi, thành lập công việc kinh doanh của riêng mình." Cô gái khen ngợi.

"Tôi không giỏi về điều đó, tôi chỉ là một người buôn bán ban đêm bình thường." Nan trả lời bằng một giọng bình thường, Nan có thể nói rằng cô gái đó quan tâm đến anh. Nhưng Nan không tỏ ra hứng thú.

(Reng..reng....reng..)

Điện thoại di động reo. Nan xem và thấy rằng đó là Mac đang gọi trong một cuộc gọi video.

"Tôi cần nói chuyện điện thoại một lúc." Nan nói với Wichian và con gái của ông ấy trước khi đứng dậy và bỏ đi trong khi nhấn để trả lời cuộc gọi của Mac.

[Đã đến sân bay chưa?] Nan chào hỏi.

[Không, tao đang ở trong taxi. Ohm cũng ở đây.] Mac quay camera sang bạn của cậu. Ohm gật đầu với Nan.

[Mày đang ở đâu? Mày không ở nhà à?] Mac hỏi khi thấy rằng khung cảnh đằng sau Nan là nơi Mac hoàn toàn không được biết đến.

[Tao đang xử lý công việc kinh doanh ở Nakhon Chai.] Nan trả lời.

[Oh, vậy tao sẽ không làm phiền mày nữa. Tao vừa gọi để nói rằng tao đã lên taxi, khi tao lên máy bay tao sẽ gửi cho mày một tin nhắn thông báo và điện thoại sẽ phải tắt.] Mạc nói với Nan trước.

[Được rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai.] Nan nói một cách nghiêm túc, ngoài việc nhìn vào khuôn mặt của người yêu qua màn hình bằng đôi mắt khiến Mac cảm thấy nóng bỏng và rung rinh.

[Ừm, tao cũng muốn thấy mày..] Mac trả lời với một nụ cười nhẹ, trước khi Mac ngắt cuộc gọi.

Nan quay lại gặp Wichian một lần nữa, nhưng anh đã không ngồi xuống. Nan cũng yêu cầu được xem chiếc xe. Wichian và con gái của ông ấy cũng đi theo Nan.

"Nó có ổn không?" Nan hỏi cấp dưới trong khi kiểm tra chiếc xe đầu tiên.

"Được rồi, vâng, chiếc xe chạy chưa đầy 80.000km, động cơ vẫn hoạt động tốt." Wei trả lời. Nan nở một nụ cười hài lòng, vì vậy Nan đã đưa ra một tấm séc khác, điều này khiến anh hài lòng. Do đó, Nan ngay lập tức thực hiện một giao dịch để không lãng phí thời gian. Nan yêu cầu hai cấp dưới lái xe về nhà.

"Bây giờ cậu định đi đâu vậy?" Khi giao dịch được hoàn thành, Wichian đã hỏi Nan ngay lập tức.

"Tại sao ngài lại hỏi?" Nan hỏi lại.

"Con gái tôi đang vào bếp để chuẩn bị bữa trưa. Vì vậy, tôi muốn mời cậu ở lại ăn trưa cùng nhau, cậu sẽ nghiện đồ ăn của con gái tôi." Wichian nói.

Wei ngồi cạnh Nan, ngay lập tức nhận ra rằng Wichian muốn sếp của cậu ở lại với con gái của ông ta.

"Cảm ơn vì đã mời tôi, nhưng có lẽ là hẹn lần sau, bây giờ tôi phải về đi chợ. Người yêu tôi đang trở về từ nước ngoài, vì vậy tôi sẽ mua một số thực phẩm tươi để chuẩn bị cho cậu ấy." Nan trả lời với giọng lịch sự, khiến Wichian và con gái ông ấy đóng băng một chút, khi họ biết rằng Nan có người yêu.

Về phần Wei, cậu bí mật quay lại và mỉm cười với phía bên kia, biết rằng Nan đã nói về người yêu của anh ấy. Wichian và con gái không thể nói gì khác, vì vậy Nan yêu cầu quay lại, cho phép hai cấp dưới của mình tiếp tục. Đối với Nan và Wei, họ đi bộ cùng nhau.

"Sếp vội vàng ngắt hoa ngay từ lúc nó chưa kịp nở." Wei giả vờ khiêu khích khi Nan lên xe.

"Hia Day như một thần tượng của tôi. Hơn nữa, tôi không muốn gia đình sẽ như vở kịch GuRaoChan." Nan trả lời đùa cợt.

(Vở kịch hàn siêu kịch tính)

"Ồ, này, nếu Mac nghe thấy điều này, cậu ấy sẽ rất vui khi có một tình yêu vô điều kiện như thế." Wei nói đùa với Nan.

"Cậu không cần phải nói với Mac." Nan trả lời với một nụ cười nhẹ, trước khi Nan nhanh chóng ghé vào chợ để mua thực phẩm tươi sống để nấu cho Mac ăn vào ngày mai. Nan đã tạo ra một thực đơn và mua những thứ đó. Wei đã giúp đỡ bằng cách nhấc phía sau xe để cất giữ đồ đạc, cho đến khi mọi thứ sẵn sàng, anh ấy dừng lại để ăn nhanh bữa trưa gần chợ thực phẩm tươi sống.

-

Reng,....reng....

Điện thoại di động reo. Nan cầm lên và nhìn nó trước khi làm một khuôn mặt buồn chán, khi người gọi là anh họ của Nan.

[Chuyện gì?]Nan trả lời bằng một giọng hơi nghiêm khắc.

[Chúng ta có thể nói chuyện không?]Giọng nói của Eua vang lên.

[Nếu tôi không thể nói chuyện, tôi sẽ không trả lời điện thoại vì tôi đang ăn.] Nan trả lời.

[Ồ, ngày mai Mac sẽ trở lại lúc mấy giờ?] Eua hỏi. Nan ngay lập tức nhíu mày.

[Làm sao anh biết được? Ai đã nói với anh?] Nan hỏi, bởi vì anh ấy không nói bất cứ điều gì với Eua về việc Mac trở lại Thái Lan.

[Anh đã liên lạc với Mac trên Line vào tuần trước, Mac nói rằng em ấy sẽ quay lại vào ngày mai.] Eua trả lời.

[Vậy anh muốn cái quái gì vậy? Muốn chào đón vợ của tôi?] Nan hỏi với giọng bất mãn, biết rằng anh họ của mình đã liên lạc với người yêu của mình qua Line. Hơn nữa, Mac chưa bao giờ nói với Nan về điều đó.

[Đừng thất vọng, người anh em. Anh luôn bảo em ấy mua những thứ khác nhau cho anh, vì vậy anh muốn biết khi nào em ấy sẽ quay lại để anh có thể tìm thời gian và lấy đồ ở chỗ em ấy.] Eua trả lời bằng một giọng yếu ớt vì sự ghen tị của em họ mình.

[Vậy tại sao anh không tự bay sang để mua đồ cho chính mình? Lại có vấn đề với vợ tôi.] Nan càu nhàu trong khi ăn bữa ăn. Wei ngồi xuống và ăn trong im lặng.

[Anh vẫn chưa có kế hoạch bay ra nước ngoài. Thôi nào, anh cũng sẽ trả phí vận chuyển cho Mac, được chứ? Khi nào Mac trở lại?] Eua tiếp tục hỏi.

[Mac có thể sẽ đến Thái Lan vào khoảng 11 giờ, anh nên nhận nó vào ngày mốt. Tôi sẽ đón Mac ở sân bay vào ngày mai và để Mac nghỉ ngơi trước.] Nan trả lời.

Wei thầm mỉm cười một chút. Mặc dù Nan ghen tị và tàn nhẫn với Mac, nhưng Nan vẫn lo lắng cho Mac rất nhiều.

[Được rồi, vậy hãy nói với Mac rằng anh sẽ lấy nó vào ngày mốt.] Eua trả lời. Nan trả lời và gật đầu cúp máy.

"Lại là vấn đề về vợ.." Nan phàn nàn mà không suy nghĩ, anh chỉ càu nhàu trong thất vọng, bởi vì anh biết rằng dù sao thì Eua cũng không nghĩ nhiều về Mac.

"Hia cũng sẽ để tôi đón vợ Hia vào ngày mai chứ?" Wei hỏi, nhưng Nan lắc đầu.

"Ồ, tôi lái xe một mình. Tôi sẽ để cậu ở nhà và sẵn sàng mua đồ. Tôi dự định tổ chức một bữa tiệc chào mừng vào tối mai." Nan trả lời. Wei gật đầu chấp nhận, ngay sau khi họ ăn xong, cả hai ngay lập tức về nhà.

Vào ban đêm, sau khi nhìn thấy sân vận động như thường lệ. Nan tiếp tục chào hỏi những người quen của mình, ngoài việc theo dõi đơn đặt hàng. Có những cô gái và chàng trai đến tán tỉnh, đúng là Nan nói chuyện với mọi người, nhưng anh ấy không chơi bời hay trao hy vọng cho bất cứ ai.

"Này, chúng ta sẽ đi uống tối nay chứ?" Lời mời của một khách hàng.

"Tạm biệt trước, tôi sẽ trở về nhà lúc nửa đêm." Nan trả lời, khách hàng kia có biểu cảm bối rối trên khuôn mặt.

"Ngày mai vợ của sếp sẽ quay lại. Chà, anh ấy phải đón vợ ở sân bay." Một cấp dưới khác của Nan cũng nói với một nụ cười để khiêu khích hai người.

Những cấp dưới ở với Nan đều biết Nan nhớ người yêu của anh ấy nhiều như thế nào, bởi vì họ có thể cảm nhận được những cảm xúc khác nhau của Nan. Thật tốt khi Mac trở lại Thái Lan.

"Ồ, Mac đã trở lại chưa? Đó là lý do tại sao trông anh có tâm trạng tốt như thế này à.." Một người quen nói.

"Khuôn mặt của tôi có thay đổi nhiều như vậy không? Trông tôi có tâm trạng tốt không? " Nan hỏi đùa.

"Phải!!" Giọng nói của tất cả những người đi cùng Nan đồng thanh vang lên.

Nan nở một nụ cười nhẹ từ khóe miệng, Nan không nghĩ đến việc phủ nhận điều đó, bởi vì anh ấy thực sự đang có tâm trạng tốt vì Mac trở về Thái Lan. Nan đã nói chuyện với mọi người một lúc, sau đó đã tách ra và trở về nhà để nghỉ ngơi. Chờ đợi để gặp người yêu của mình trong vài giờ tới.

"Nan có đến đón cậu không?" Ohm hỏi và Mac gật đầu. Bây giờ máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay Suvarnabhumi, mặc dù trước đây Mac thỉnh thoảng quay trở lại Thái Lan, nhưng Mac vẫn cảm thấy xúc động trong lòng khi quay lại gặp Nan và chính ba của mình.

"Tôi sẽ bảo Nan đưa cậu trở lại căn hộ của anh trai cậu trước." Mac nói, bởi vì lúc đầu Ohm định sẽ quay về chung cư của anh trai cậu ấy bằng taxi, nhưng Mac đã nói để Nan đưa về cùng.

"Không phải tên khốn đó sẽ đánh vỡ lồng ngực tôi chứ? Nan có thể sẽ muốn đưa cậu về nhà nhanh chóng." Ohm trêu chọc Mac và mỉm cười.

"Cậu đang nói cái quái gì vậy? Căn hộ chung cư của anh trai cậu cùng đường đến nhà Nan." Mac tranh cãi với khuôn mặt đỏ bừng. Ohm mỉm cười, trước khi họ sẵn sàng xuống máy bay. Mac và Ohm sẽ đợi để nhận được chiếc vali, sau đó Mac đi thẳng đến lối ra với một trái tim đập thình thịch. Mac kéo va li của mình. Mac càng nghĩ đến Nan đang chờ đợi, trái tim cậu ấy sẽ càng đập nhanh.

Tại sao lại phấn khích? Hành động như thể chúng ta chưa bao giờ gặp nhau trước đây vậy. Mac phàn nàn với chính mình trong lòng, ngoài việc nhìn xung quanh để tìm người yêu của mình.

"Huh, chồng cậu thực sự hoang dã như mọi khi." Ohm nói, liếc mắt với một cái gật đầu sang hướng khác.

Mac quay lại nhìn trước khi cắn môi để ngăn nụ cười, anh thấy Nan trong chiếc quần jean rách và phai màu với một chiếc áo sơ mi trắng, giày thể thao vải trắng, tóc của Nan rơi trên cổ anh ấy, cho đến khi Nan phải buộc một nửa sau đầu, Nan không có nhiều râu, nhưng Mac không biết tại sao, trong mắt cậu, Nan trông thật tuyệt. Nan cũng nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy Mac.

Mac và Ohm đi về phía Nan, người gật đầu với Ohm như một lời chào và Ohm gật đầu chào lại.

"Này, không đến ôm tao à?" Nan giả vờ mở rộng vòng tay với người yêu của mình. Mac đã có một nụ cười.

"Sao tao phải chạy vào vòng tay của mày , tao không phải là một đứa trẻ ." Mac trả lời với một cái nhìn, cố gắng giữ cho khuôn mặt của mình đứng yên, trên thực tế, Mac rất muốn ôm Nan. Nhưng Mac không muốn bị bạn của mình trêu chọc.

"Hãy chắc chắn rằng miệng của mày phù hợp với trái tim của mày, thưa vợ." Nan trêu chọc người yêu của anh ấy.

"Miệng của mày cũng không đúng ý với mày đó thôi." Mac lập luận. Ohm chỉ có thể cười vào Nan và Mac. Khi họ gặp mặt trực tiếp, họ lúc nào cũng tranh cãi. Nhưng Ohm có thể thấy hai người nhớ và yêu nhau nhiều như thế nào. Ohm thừa nhận rằng khoảng cách không ảnh hưởng đến hai người này.

"Ồ, tao muốn miệng tao khớp với trái tim tao." Nan nói xong và kéo Mac về phía mình. Trong khi hôn mạnh lên môi Mac mà không xâm phạm, khiến Mac choáng váng và xấu hổ.

Những người xung quanh quay lại nhìn họ với nụ cười, một số người đã bị sốc. Nhưng hầu hết đều mỉm cười, Ohm cười nhẹ trong cổ họng.

"Chết tiệt, này đang làm cái quái gì vậy? Mày không cảm thấy xấu hổ vì người khác sao?" Mac nói để che đậy sự bối rối của mình.

"Ồ, mày bảo tao rằng miệng tao không đúng ý trái tim tao. Và đó là những gì trái tim tao muốn làm và miệng tao luôn sẵn sàng." Nan trả lời với vẻ mặt nghiêm khắc, khiến Mac im lặng và xấu hổ, trước khi quay lại nhìn bạn mình với đôi mắt mở to. Ohm giơ cả hai tay lên, giả vờ đầu hàng.

"Tôi không biết, tôi không thấy gì cả, tôi muốn quay lại." Ohm vội vã bào chữa.

"Nan, có thể đưa Ohm đến chung cư của P'Man trước được không? Cùng đường về nhà." Mac nói, thay đổi chủ đề.

"Được rồi, vậy đi thôi." Nan nói khi anh ôm Mac để chỉ đường.

"Cậu không định giúp Mac kéo vali à?" Ohm giả vờ hỏi, bởi vì Nan đang ôm cổ Mac ở phía bên trái và ở phía bên phải Mac kéo một chiếc vali với anh.

"Chỉ là một chiếc vali, Mac có thể tự kéo. Mac không phải là một đứa trẻ." Nan nói với một nụ cười.

(Này là chọc đểu nè, tại bên trên Mac bảo k phải trẻ con nên không ôm ấy🤣)

Mac đảo mắt, bởi vì cậu đã biết rất rõ rằng Nan chắc chắn sẽ không giúp mình. Ohm cười vào biểu hiện của cả hai, và đi đến xe, Mac đặt chiếc vali ở phía sau xe và lên xe để về nhà.

"Tối nay, nếu cậu rảnh, cậu có thể ghé thăm nhà tôi, Ohm. Cùng nhau uống một ly." Nan nói khi anh lái xe ra khỏi sân bay.

"Một bữa tiệc để ăn mừng sự trở lại Thái Lan của Mac?" Ohm hỏi, trong khi Mac ngồi xuống và lắng nghe trong im lặng.

"Không, tôi chỉ muốn ăn." Nan nói với một cái nhìn nhẹ vào Mac.

"Ồ, tôi sẽ gọi cho cậu sau nếu tôi xuất hiện." Ohm trả lời, trước khi nói về những điều chung chung, với chung cư của anh trai Ohm.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, tôi sẽ gặp hai người vào buổi tối ." Ohm nói sau khi hoàn thành việc dỡ đồ đạc khỏi xe của Nan. Ngay khi Ohm bước vào chung cư, Nan ngay lập tức đưa Mac thẳng về nhà.

"Mệt mỏi?" Nan hỏi khi thấy Mac ngáp.

"Một chút buồn ngủ." Mac trả lời trực tiếp.

"Đã ăn bữa nào chưa?" Nan hỏi.

"Huh, tao đã ăn trên máy bay." Mac trả lời một cách trung thực.

"Vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi một chút. Buổi tối khi mày thức dậy, chúng ta sẽ tìm thứ gì đó để ăn." Nan trả lời và Mac gật đầu, ngoài việc quay lại nhìn vào khuôn mặt của người yêu đang lái xe. Nan hơi quay lại nhìn Mac.

"Đang nhìn cái gì vậy?" Nan hỏi, Mac đưa tay ra và vuốt râu Nan.

"Tại sao mày không cạo râu?" Mac hỏi, Nan nở một nụ cười nhẹ.

"Chờ mày cạo râu, xen kẽ thì sao?" Nan trả lời, khuôn mặt của Mac bối rối.

"Tao không có ria mép hay râu. Làm thế nào chúng ta có thể cạo râu luân phiên?" Mac tò mò hỏi.

"Ý tao không phải là râu của mày..Ý tao là.." Nan nói với một cái nhìn thoáng qua về phần trung tâm cơ thể của Mac, mỉm cười, nó làm cho khuôn mặt của Mac nóng lên.

"Tên khốn này, thậm chí đừng nghĩ đến nó, đồ biến thái đa nhân cách." Mac thốt lên, với khuôn mặt đỏ mặt, bởi vì cậu hiểu rõ ý nghĩa trong mắt và suy nghĩ của Nan. Điều đó có nghĩa là Nan muốn cạo nó đi.

(Chap 37 book 1 lúc đua xe thua bị phạt cạo 🔞nè🥲)

"Huh, ý tao là lông chân. Mày đang nghĩ đi đâu?" Nan nói với một tiếng cười nhẹ.

"Mày không cần phải bận tâm, người như mày đâu mới là ý kiến hay được?" Nan cười nhẹ, trước khi dùng tay trái để giữ tay Mac và siết nhẹ, trước khi đưa lên để hôn vào mu bàn tay mà không nói gì. Mac im lặng trong khi nhìn.

"Đồ khốn, mày luôn thích làm điều đó như vậy m." Mac rên rỉ lớn tiếng. Khi Nan thường khiến cậu không thể tiếp tục tranh cãi, bất kể Mac tức giận hay như thế nào, Nan luôn đóng một vai trò nhỏ ngọt ngào khiến Mac bị lạc lối.

"Huh, nếu không, làm sao chồng mày có thể như vậy?" Nan nói, Mac nhíu môi một chút và không nói gì khác. Mac để Nan nắm tay cậu như thế này cho đến khi cả hai về nhà. Mac nhìn nhà Nan với nỗi nhớ, khi xe dừng lại, Nan và Mac ra khỏi xe, khiến cấp dưới của Nan hét lên với lời chào. Mac nở một nụ cười dịu dàng cho mọi người.

"Xin chào." Wei chào hỏi.

"Cực kỳ mệt mỏi." Mac trả lời ngắn gọn, trước khi tự mình dỡ hành lý ra khỏi xe, bởi vì Mac sẽ không để người khác giúp đỡ. Mac phải tự mình làm mọi thứ.

"Vậy hãy đi nghỉ ngơi, mọi thứ đã được chuẩn bị." Wei nói với một nụ cười. Mac mỉm cười, trước khi cậu ấy và Nan đi lên cầu thang vào phòng cùng nhau.

"Ồ, đã mua những thứ đó chưa?" Nan hỏi khi anh ấy nhớ ra. Mac kéo chiếc vali ra phía trước tủ quần áo.

"Ừm, trong túi." Mac trả lời.

"Ngày mai giao chúng sau. Lại đây!!" Sau khi nói điều đó, Nan kéo Mac để ôm và đẩy Mac ngã xuống giường.

"Đến đây, để tao trừng phạt mày." Nan nói với một nụ cười nhẹ trong khóe miệng. Mac cảm nhận được sự ấm áp trong cơ thể Nan, đó là sức nóng mà Mac khao khát mọi lúc ở nước ngoài.

———

Endc1

Hai cha này yêu nhau mà bcuoi quá, mỏ hỗn như nhau thiệt chứ, sơ hở là cãi 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro