Ngày mai, nắng về.
Một kết thúc nhẹ nhàng và dễ thở hơn cho câu chuyện này.
,,,
Ngôi sao trẻ_ Ta Nannakun một bước thành siêu sao sau khi bộ phim ngắn chiếu mạng "Làn Gió". Mặc kệ cho lời bàn tán về nội dung tình cảm quá mức thông thường của bộ phim và khả năng diễn suất hay đôi lời về tính cách nhân phẩm, hắn ta vẫn xuất hiện ra rả trên các phương tiện truyền thông đại chúng nhờ gương mặt điển trai, thần thái 'bad boy' hút mắt.
Trong lúc truyền thông còn đang nóng như lửa, Ta Nannakun ra một quyết định liều lĩnh trong sự nghiệp khiến mọi người càng hoang mang, mơ hồ cho hắn. Thay vì tiếp tục trung thành với thể loại phim tình cảm lãng mạn, dần dần học tập nâng cấp khả năng diễn suất của bản thân thì hắn nhận một vai khó nhằn trong vở nhạc kịch "Kẻ Bình Phàm". Vai diễn là một gã nhà giàu tên Ea có tuổi thơ bất hạnh và lớn lên cùng căn bệnh tâm thần. Hết thuốc chữa khi gã tâm thần ta cố gắng giết và ăn thịt người.
Cùng với những khó khăn vì diễn biến tâm lý quá phức tạp thì các diễn viên khác cùng tham gia trong vỡ nhạc kịch này vô cùng 'dày dặn'. Thế nên người ta đinh ninh rằng, Ta đang quá ngông cuồng, tham lam hoặc là hắn quá tự cao. Có người còn cho rằng chắc chắn kiểu gì Ta cũng trở thành trò cười, thành người chìm nhất đoàn kịch hoặc tệ hơn là cả vở nhạc kịch này sẽ thất bại thảm hại khi có một diễn viên chính không đủ tiêu chuẩn.
Đó là ngày workshop đầu tiên để các diễn viên của vở nhạc kịch có thể gặp nhau, làm quen trước khi chính thức làm việc chung trong thời gian dài. Tong Thanayut_ là diễn viên trẻ nhưng với kinh nghiệm phong phú trong nghề gần 10 năm. Thật hiếm khi thấy một diễn viên thuần phim truyền hình như anh ấy chấp nhận đổi thể loại. Vì thế cái tên Tong cũng trở thành một điểm thu hút khi công bố dàn diễn viên "Kẻ Bình Phàm". Anh đã đến rất sớm để có thể tranh thủ làm quen và bắt nhịp với đoàn phim. Với vẻ ngoài nổi bật, dễ mến cùng sự từ tốn và chuyên nghiệp của Tong làm cho các nhân viên trong đoàn không khỏi suýt xoa khen ngợi.
Khoảng sau vài phút, tân binh Ta cũng đã có mặt. Gương mặt non trẻ, lạnh lùng khiến người khác có cảm giác xa cách, dè chừng. Hắn cũng lễ phép cuối đầu chào mọi người và giới thiệu tên sau đó trầm ổn đứng yên tại chỗ quan sát mọi người.
" Em là Ta hả?" Một giọng nói trong veo phát ra khiến Ta quay người nhìn sang.
Khoảng khắc chạm mắt. Im lặng như tờ. Mọi người xung quanh cũng hơi thắc mắc rồi có một số lời xì xào bàn tán về bọn họ. Trong khi đó, Tong vẫn ngơ ngác trước gương mặt đột nhiên đanh lại của người hậu bối. Nói thật, anh tưởng mình mới làm gì đó sai trái hoặc chuẩn bị đánh nhau đến nơi.
" À... dạ em là Ta Nannakun ạ. Thật sự rất vui khi có thể gặp được anh, em rất hâm mộ anh đấy ạ."
Nói rồi Ta vừa cuối đầu chào vừa nở một nụ cười thân thiện. Đôi môi cong một đường hoàn hảo khiến cho Tankul cũng phải cảm thán 'thằng nhóc này cười lên đẹp thật đấy!'. Anh thấy, so với vẻ mặt thiếu đánh, trầm tĩnh lúc đầu, Ta Nannakun mà cười nhiều thì chắc sẽ hàng ngàn người chịu đỗ đứ đừ hoặc là giới truyền thông cũng sẽ dành nhiều lời tích cực hơn cho nhóc này.
" Vậy hả. Bây giờ chúng ta là đồng nghiệp rồi. Cùng giúp đỡ nhau trong khoảng thời gian sắp tới nhé?"
Tong đưa tay ra bắt, Ta cũng đáp lại. Cái hơi ấm truyền từ bàn tay có thể lên đến nơi con tim không?
_____
" Tong, anh cảm hả?"
" Không."
Anh nhìn hắn, chắc nịch khẳng định nhưng mà cuối cùng vẫn phải chịu thua trước cái nhíu mày đầy 'khó ở' của nhóc con nhỏ tuổi.
" Ừ thì hơi đau họng một chút..."
Hắn chỉ thở dài, bấy nhiêu đó cũng làm Tong cảm thấy hơi lo sợ. Sợ nhóc con kế bên lại dỗi rồi. Vẻ mặt của hắn thì khó chịu, xoay người cởi áo khoác rồi choàng lên thân hình mảnh khảnh của anh. Tong cố gắng duy trì vẻ mặt ngốc nghếch vô tội trước mặt người kia nhằm xoa dịu không khí. Hắn vẫn không nói gì nhưng tay thì lanh lẹ lục lội trong cặp xách rồi lôi ra một vĩ kẹo bạc hà. Cẩn thận lấy đưa cho anh một viên. Vị the the mát lạnh và ngọt ngào xoa dịu cổ họng đau rát của anh ngay lập tức.
" Anh còn cảnh nào chứ?" Hắn lo lắng hỏi.
" Còn một cảnh nữa. Tầm 20 phút nữa sẽ bắt đầu tập."
Sau đó cả hai cùng ngồi đợi. Thật ra anh khá thắc mắc, muốn quay sang hỏi nhóc con tại sao tập xong rồi mà không về. Nhưng cái vẻ mặt hầm hầm như sắp quýnh nhau của Ta làm anh nuốt ngược cậu hỏi treo đầu lưỡi.
" Tong! Vào tập đi nè."
" Ok." Tong đứng dậy, vô cùng giàu năng lượng. Anh trả lại áo khoác cho hắn rồi lon ton chạy ra chỗ diễn tập.
Đó là cảnh một luật sư đỉnh đạc đang biện hộ cho thân chủ của mình là một người nghèo túng bị đổ lỗi oan. Vai diễn của Tong là một luật sư đại diện cho chính nghĩa, là phe đối nghịch hoàn toàn so với vai diễn gã tâm thần Ea của Ta. Anh chuyên nghiệp đến nỗi không ai có thể nhận ra rằng anh đang có vấn đề về sức khỏe.
Mặc dù đã trải qua nhiều năm trong nghề nhưng Tong lúc nào cũng khiêm tốc, ngày càng học hỏi nhiều hơn, cải thiện kỹ năng diễn suất của bản thân. Ngay cả khi đây chỉ là tập luyện nhưng anh cũng tập trung cao độ. Tất cả mọi người dường như đều im lặng đắm chìm trong cảm xúc chân thật mà anh truyền tải. Cuối cùng kết thúc bằng tiếng vỗ tay nổ rộp cả phòng.
Anh xong việc thì thu xếp đồ đạc để về nhà nghỉ ngơi. Lúc này lại thấy chẳng thấy thằng nhóc Ta đâu nữa. Cũng làm việc chung với nhau mấy tháng trời. Nhưng Tong chưa thật sự hiểu nhóc Ta suy nghĩ những gì trong đầu. Lắm lúc anh thấy hắn thờ ơ, đôi khi lại dễ thương nở một nụ cười tươi sáng. Vài lúc yên ắng quan tâm anh. Cũng nhiều lần anh bắt gặp đôi mắt hắn tĩnh mịch nhìn anh như có hàng vạn điều muốn nói. Nhưng cuối cùng giữa cả hai cũng chỉ là vài lời xã giao cơ bản.
Lúc đầu Tong không hề có ấn tượng tốt về nhóc Ta. Nổi lên như một hiện tượng nhờ vào ngoại hình khiến cho người đam mê diễn xuất và theo nghề nhiều năm như anh không thể thoát khỏi chút dè bỉu dành cho hắn. Rồi khi kịch bản của "Kẻ Bình Phàm" đến tay của Tong. Mặc dù đọc xong rất ưng ý nội dung, đạo diễn cũng là người anh em thân thiết nhưng Tong phải phân vân rất lâu để nhận lời một phần vì biết diễn viên chính là Ta Nannakun. Chính anh đã hoài nghi rất nhiều về cậu nhóc nhỏ tuổi này nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Tong nghĩ đến bản thân cũng từng là diễn viên mới, cũng từng phải học hỏi rất nhiều để có được ngày hôm nay. Anh nghĩ thôi thì cho bản thân một cơ hội thử sức trên lĩnh vực sân khấu.
Ấn tượng đầu tiên khi anh gặp mặt, chính là ngoại hình của hắn, ngầu. Bất ngờ tiếp theo là tính cách của hắn cũng không tệ lắm, nụ cười của hắn ngọt ngào như một thiên thần vậy. Và trong buổi diễn tập đầu tiên, anh có hơi chút ghen tị khi mà được chứng kiến diễn xuất của hắn. Với một người trẻ thiếu trải nghiệm, đúng là vẫn còn phải rèn dũa luyện tập nhiều hơn nhưng Ta đã lột tả được cái hồn của một gã tâm thần thiếu thốn đi tình cảm gia đình một cách xuất sắc. Điều đó làm tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đồng loạt ngưỡng mộ. Từ đó các nhân viên trong đoàn phim dường như đã công nhận hắn hơn.
_____
" Ta!"
" Dạ?"
" Đi ăn chung không?"
Hắn phân vân một lúc rồi gật đầu. Thế là hai con người tranh thủ trong lúc mọi người nghỉ ngơi thì đi trám lại cái bao tử của mình bằng món hủ tiếu đầu ngỏ. Tong gọi 2 phần đầy đủ, Ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu cẩn thận lấy đũa muỗng lau sạch.
" Em điên ghê ấy."
" Dạ?"
" Ý anh là lúc em diễn gã điên, em cứ như là gã đó thật vậy. Đó là một lời khen... Ý anh là em diễn như thể một diễn viên chuyên nghiệp hoặc là em đã từng trải qua những chuyện như vậy ấy."
Hắn thẫn thờ một lúc lâu như thể bị mắc cạn trong suy nghĩ, ánh mắt dần trở nên mờ mịch. Nhưng hắn không muốn người đối diện nhận ra biểu cảm này, lặng lẽ thu phục gương mặt của bản thân như lúc đầu. Nở một nụ cười gượng nhưng không biết đáp gì.
Tong không hề thấy sự trầm tư đó, tiếp tục vội vã nói "Anh thắc mắc Ta đã ở đâu trong những năm qua, với tài năng của em, anh tin chỉ cần em ngày càng cải thiện bản thân nhiều thêm thì chắc chắn không có thể loại vai diễn nào làm khó được em."
Hắn cũng đâm chiêu suy nghĩ, cũng thắc mắc rốt cuộc bản thân thật sự muốn gì khi lựa chọn trở thành một người nổi tiếng. Rõ ràng mà nói, hắn thích một cuộc sống êm đềm nhiều hơn là nổi bật trước mọi người. Nhiều kí ức bỗng vụt qua trong tâm trí, hắn siết chặt nắm tay để giữ bình tĩnh.
" Em không thích làm người nổi tiếng lắm nhưng vì thần tượng anh quá nên em mới muốn thử sức mình."
Hắn nói, nửa đùa nửa thật. Anh cũng cảm nhận thấy sự thành thật trong đôi mắt của Ta. Con ngươi đen lây lấy tròn ve, trẻ con sáng lấp lánh ấy, tình cảm đến lạ, xoáy sâu vào tâm trí của anh. Kì quái, ánh mắt của hắn như nuốt chửng lấy tâm hồn của Tong. Hai má anh đột ngột tự nhiên hồng lên. Tô hủ tiếu mới được đem ra đúng lúc, nóng hổi, mùi thơm nồng nàn. Cả hai người cùng ăn, lâu lâu thêm vài ba câu không đầu không đuôi thế thôi.
_____
Vòng tròn số phận thật kì lạ. Đó là suy nghĩ của Ta. Hắn cũng không biết nên vui hay nên buồn vì điều này nữa.
Mắt không một gợn sóng, hắn lặng lẽ nhìn hai bức hình nghiêm trang trên tấm bia mộ. Là ba, là mẹ, gương mặt in hằn trong ký ức của hắn. Hai kiếp người, suốt hai kiếp ông và bà vẫn chẳng nở một nụ cười trọn vẹn. Nếu thần linh thật sự tồn tại, cớ đâu họ đã làm gì nên tội mà phải đền?
" Ta! Về thôi trời tối rồi."
Ta quay sang, đây cũng là một gương mặt hắn thương, Vegas... không, kiếp này là Bible. Kiếp này vẫn có duyên làm anh em, mặc dù không cùng chung huyết thống nhưng thật sự hắn trân trọng người anh này.
Gió thổi, khí hậu đầu đông se se lạnh. Mang đến cài buồn man mác giữa một không gian vô cùng bao la và im lặng đến đáng sợ. Hắn vẫn không thể dời mắt khỏi 2 tấm ảnh đã mờ đi do dấu vết của thời gian nhưng không hề mờ đi trong kí ức của hắn.
" Anh Bible có nghĩ... nếu ba còn sống sẽ tự hào với Ta của bây giờ không?"
" Tất nhiên rồi, chỉ tiếc là.... quá khứ rồi, đừng nghĩ nữa."
Bible đưa tay xoa đầu nhóc con. Thằng nhóc nhỏ tuổi nhưng Bible luôn cảm thấy nó như một ông cụ đúng nghĩa, già đời và nhiều tâm sự. Cuộc sống đối xử với thằng nhóc tồi tệ quá, ba mẹ nó bị cướp rồi đâm chết trước mặt nhóc Ta khi 5 tuổi.
Còn định mệnh đã khiến cho Bible gặp Ta vào năm nhóc 6 tuổi và anh 10 tuổi ở trại trẻ mồ côi. Khi ấy ba mẹ dẫn anh đi làm công ích. Anh đang chơi đá banh cùng mấy đứa nhỏ khác thì thấy Ta ngồi 1 góc ở cầu thang thì Bible đã rủ Ta cùng chơi. Anh vẫn nhớ rõ cái đấy mắt sâu hun hút của nhóc khi nhìn thấy anh lần đầu, rồi từ từ nở một nụ cười thật tươi, rồi bật khóc tại chỗ. Ta khóc uất ức đến nỗi ba mẹ tưởng Bible bắt nạt em nhỏ nhưng nó vừa gào khóc vừa nói " Không có ạ."
Cả ngày hôm ấy Ta bám theo miết Bible không rời. Thằng nhóc sở hữu nụ cười rất xinh khiến Bible cũng có hảo cảm mà quan tâm chăm sóc nhóc Ta. Thấy hình ảnh đó, dì Nam_ một mẹ nuôi ở trại trẻ_ đã buộc miệng kể với ông bà Sumettikul về tình trạng thương tâm của nhóc Ta. Thằng nhóc hiểu chuyện đến đau lòng và lần đầu tiên bà Nam thấy nó quý mến và chủ động làm quen một người.
Lúc đó ông bà Spumettikul đã động lòng. Khi thấy con trai Bible quyến luyến tạm biệt nhóc Ta, ông bà đã nhìn nhau một hồi rất lâu. Cuối cùng Ta được nhận nuôi và thành em trai của Bible. Không biết là do những điều khủng khiếp mà Ta đã từng trải qua trong quá khứ hay do điều gì khác, từ lúc đầu gặp Bible đã vô cùng yêu mến và hứa trong lòng sẽ bảo vệ em trai.
Ta bây giờ vẫn nhớ về ngày đó. Hắn lúc 5 tuổi cứ ngỡ kiếp này đủ đầy hạnh phúc trong vòng tay gia đình. Chuyện kinh khủng đó lại ập đến. Máu đỏ chảy ra từ hai cơ thể nhuộm một đoạn đường và thằng nhóc 5 tuổi chỉ có thể khóc thét, kêu cứu và cầu nguyện. Màu đỏ trong kí ức trẻ thơ hóa thành màu đỏ ở căn biệt thự sang trọng của chính gia ngày xưa cũ.
Hắn không chắc, sau khi bản thân của kiếp trước chết đi đã xảy ra chuyện gì. Cũng chẳng biết vì sao khi tái sinh bản thân vẫn giữ lại những mảnh kí ức vụn vỡ đau đớn và cả những kí ức đẹp đẽ hắn ôm ấp và giữ gìn. Phải chăng là do hắn còn quá nhiều vấn vương?
_____
Sau gần nửa năm tập luyện căng thẳng. "Kẻ Bình Phàm" buổi công chiếu đầu tiên đã diễn ra. Trước lúc lên sân khấu, Tong rất lo lắng. Suy cho cùng, anh cũng là mới tham gia một vở nhạc kịch. Huống chi các tuyến nhân vật lần này đều sở hữu những suy nghĩ rất sâu sắc và tư duy khác biệt. Anh rất sợ mình không thể diễn tả ra được cái hồn của nhân vật.
" Anh Tong... kẹo dưa lưới không?"
Tong hơi ngạc nhiên, nhìn viên kẹo đã được bóc sẵn trước mắt rồi nhận lấy. " Ừ, anh cảm ơn."
Cả hai im lặng một lúc. Tong hơi quan sát vẻ mặt của Ta. Thằng nhóc có nét mặt lúc nghiêm túc rất hung dữ lại lạnh lùng khiến cho người ta hay hiểu nhằm, có đôi mắt sâu đầy tình cảm làm người ta nhớ mãi không quên.
" Không lo lắng à?" Tong đột ngột lên tiếng.
" Có chứ, nhưng cũng quen rồi... dù sao thì khi bắt đầu đã là những lời đánh giá của người khác."
" Anh thấy em không thích bị người khác chú ý, mà anh thấy em lại càng không quan tâm đến giới giải trí... vậy vì sao lại bắt đầu?"
" Em nói rồi, vì thần tượng anh... điều này là thật. Khi em thấy Tong trên TV trong bộ phim "Hoàng Hôn" em đã muốn trở thành một diễn viên." Để được ở cạnh anh_ Ta tất nhiên không nói câu cuối ra. Chỉ cuối đầu để chôn giấu đi thứ cảm xúc đang ngổn ngang.
Tong mơ hồ nhớ lại, rồi bất ngờ nhận ra hình như bộ phim "Hoàng Hôn" là bộ phim đầu tay của anh. Còn nhớ rõ là anh chỉ đóng một vai nhỏ xíu trong bộ phim. Tong không dám chắc rằng mình xuất hiện trên màn hình được chục phút không?
" Đùa hả?" Anh quay sang nhìn Ta, ánh mắt nghi ngờ.
" Không đùa đâu, thật đấy." Hắn khẳng định đáp.
Anh hoàn toàn ngơ ngác, không hề nhận ra vốn dĩ có một người hâm mộ từ lúc bản thân mới ra mắt như này. Lại còn vì anh mà hắn lại trở thành diễn viên, cũng coi như là truyền ngọn lửa đam mê rồi.
Nhưng Tong không hiểu, khi vừa thấy anh trên màn hình TV, hắn đã mừng đến phát điên. Mong muốn của hắn cũng chỉ là từ xa đứng nhìn anh vui vẻ trong cuộc sống này. Dần dà, đeo lên một lốp mặt nạ trở thành fan trung thành của Tong, đến một số buổi fanmeeting để gặp gỡ giao lưu. Hắn nhận ra anh không hề nhớ dược kí ức của kiếp trước. Vì thế lòng tham lam không biết từ lúc nào đã dần lớn lên. Anh không nhớ hắn, vậy thì thật hợp lý để có một bắt đầu mới. Gương mặt Ta vốn sáng sủa đẹp trai nên các công ty giải trí nhắm đến từ lâu. Nhìn đóng card danh thiếp trên bàn học, hắn vẫn phân vân liệu có nên tiếp cận thật gần anh không. Sợ rằng khi gặp hắn cũng chỉ khiến anh đau khổ.
Thử sức với một vai diễn nhạt nhòa, câu chuyện một bad boy dần thay đổi bởi vì nữ chính, hắn không ngờ độ nổi tiếng của mình lại thay đổi chóng mặt như thế. Ta được mời tham gia bộ nhạc kịch "Kẻ Bình Phàm", hắn nhận lời vì muốn nhanh chóng khẳng định được vị thế của bản thân và tiếp cận anh gần hơn. Quả là ông trời có mắt, Ta đã vui mừng và nôn nóng đến phát điên khi nghe có Tong cùng tham gia. Ngày đầu gặp mặt, suýt chút nữa hắn đã chết đứng khi gặp anh may mà còn lấy lại được lý trí.
_____
Cảnh máu tanh loan ra, nhuộm đỏ một góc sàn. Lời cảm ơn day dứt đền tận tâm can của gã điên đến người luật sư... cảm ơn vì đã khiến gã nhận ra điểm dừng... cảm ơn vì đã khiến cho gã biết được hỉ nộ ái ố của cuộc đời.
Tên điên phải chịu lấy cái phạt của pháp luật nghiêm minh, người vô tội được trả tự do, luật sư được nhận lại những điều xứng đáng. Kết thúc đẹp đẽ nhưng có lẽ nỗi buồn vẫn còn đó... điều khiến các khán giả suy nghĩ mãi...
Tiếng vỗ tay nổ rộp cả một khán phòn rộng lớn khi vở nhạc kịch được kéo rèm. Tất cả dàn diễn viên lên sân khấu chào.
Nhưng mọi người không hề nhận ra Tong đã sảy ra một lỗi sai vô cùng lớn ngay trên sân khấu. Khi nhìn thấy thân ảnh của Ea đổ gục trên sân khấu, đáng nhẽ anh phải quay bước đi nhưng Tong gần như đông cứng tại chỗ khiến mọi người trong đoàn kịch hoang mang. Lúc kết thúc, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm vì chưa bao giờ thấy anh lơ đễnh mà sai sót như thế. Anh chỉ cười gượng để che đi sự hoảng loạn trong ánh mắt.
Ngày hôm sau, tất cả lời khen có cảnh được dành cho "Kẻ Bình Phàm." Bộ nhạc kịch đáng xem, đáng chiêm nghiệm nhiều nhất và có lẽ là cú tát thẳng mặt cho những ai còn đang hoài nghi về diễn xuất của Ta Nannakun. Những ngày sau họ rất bận rộn, ngoài chạy các buối trình diễn nhạc kịch còn kèm theo các buổi phỏng vấn ở các nhà đài, tờ báo lớn.
" Ta. Trong 'Làn Gió' hình như kết thúc là em còn sống mà nhỉ?"
Trong lúc cả hai nghỉ ngơi chờ nhân viên trang điểm Tong đã hỏi như thế. Thật ra anh cũng hơi nhíu mày, cũng cảm thấy câu hỏi của mình nghe cứ sai sai chỗ nào đó nhưng vì tò mò quá nên anh mới thắc mắc.
" Dạ. Sao vậy ạ?"
" À chỉ là... anh thấy cảnh Ea sắp chết cứ quen thế nào ấy... cứ có cảm giác từng thấy ở đâu rồi, tưởng là của một bộ phim khác."
Phải nói, khi gã điên chịu đầu thú và nhận án tử hình, lúc toàn thân ngã xuống đầy máu, đột nhiên Tong cảm thấy đau đầu kinh khủng. Một vài hình ảnh Ta người đầy máu lúc ẩn lúc hiện xẹt qua tâm trí còn kèm theo tiếng súng rất chói tai. Không hiểu vì sao tim Tong thắc lại như bị bóp nghẹn. Thậm chí anh còn gặp ác mộng về khung cảnh đó.
Ta cố giấu nét kinh hãi, im lặng một lúc lâu. Hắn sợ thật rồi, sợ rằng sự xuất hiện của hắn khiến anh nhớ lại những kí ức đau khổ. Hắn ghìm giọng lại, khẽ nói. " Có lẽ là chúng ta diễn tập nhiều quá nên anh ám ảnh?"
" ... Chắc không đâu... mà chắc là anh nhầm lẫn." Tong nói
_____
Lúc tập luyện cho vở nhạc kịch thì mất gần 6 tháng nhưng "Kẻ Bình Phàm" chỉ công chiếu trong đúng 1 tuần duy nhất. Ngày nào cũng đông kịt khán giả đến xem. "Kẻ Bình Phàm " đã đạt doanh thu và lợi nhuận kỉ lục kèm theo là những lời khen có cánh đến từ giới chuyên gia phê bình. Nội dung có cả lãng mạn, hành động và tính xã hội được truyền tải một cách hoàn hảo nhờ dàn diễn viên tài năng, đã thành công chinh phục người xem dù là khó tính đến đâu.
Kết thúc ngày cuối cùng, đoàn kịch đi nhậu nhẹt ăn mừng. Ăn thịt nướng cùng rượu, từ nhân viên, đạo diễn, dàn diễn viên đều tập trung đủ cả. Cùng gương mặt hân hoan và những lời vui vẻ. Tong cũng vậy, anh bày ra vẻ mặt thân thiện, nốc hết ly này đến ly khác. Nhưng Ta thì ngược lại, hắn biết điều uống vài ly lấy lệ, gương mặt hơi trầm lắng. Nhưng dường như ai cũng quá quen với sự lạnh lùng trên mặt hắn rồi, gương mặt trời sinh đã xa cách. Đến nửa buổi thì bỗng nhiên cậu nhóc biến mất, mọi người cũng không mấy để ý.
Chỉ có Tong loay hoay tìm kiếm, vẫn thấy quản lý của hắn ngồi nhậu nghĩa là hắn chưa về. Vì thế anh mới xin phép ra ngoài một chút. Quả nhiên, anh thấy Ta đang ngồi ngoài hiên, mùa đang chuyển đông, không khí se se lạnh, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến Tong không chuẩn bị áo khoác ngoài hơi rùng mình.
Anh chưa lên tiếng, từ xa nhìn thấy thân ảnh của Ta Nannakun đang an tĩnh ngấm nhìn bầu trời đêm đầy sao. Khung cảnh đó thật sự rất cô độc, nó giống như một nhát dao ghim thẳng vào trái tim của Tong.
Vì tiếng gió rít nên Ta không hề nhận ra tiếng bước chân của Tong đang lại gần. Hắn vẫn duy trì nhìn lên bầu trời đầy sao.
" Bầu trời đêm nay trong lành và sáng sủa hơn ở chính gia nhiều năm về trước." Hắn cảm thán. Kiếp trước hắn đã không hề nhận ra: đêm đen cũng có nét đẹp của riêng nó. Hay phải chăng vì hắn đã trải qua quá nhiều bi ai nên sự thanh bình và tĩnh mịch càng khiến hắn yêu hơn là cái lộng lẫy của ánh mặt trời. Nếu kiếp này là lần đầu họ gặp nhau... có phải đã bớt đau khổ hơn?
Tong đứng lại, bước chân của anh có cảm giác nặng như có hàng tấn thứ đè lại." Ta?" Anh gọi cậu một cách khó khăn, giọng run lên như không kiềm chế được.
" Sao anh lại ra đây?" Hắn giật mình, nhanh tay cởi áo khoác ngoài trùm lên cho Tong.
" Macau!"
Anh nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe. Ta trừng mắt, giống như nhất thời không biết phản ứng thế nào, ngỡ ngàng. Cuối cùng lại lắc đầu phủ nhận.
" Anh không nên gọi em như thế."
" Nếu như không phải anh bắt được bằng chứng em rõ ràng vẫn còn nhớ thì em định giả vờ dửng dưng đến bao giờ nữa đây?"
Tong không thể ngăn được cảm xúc, dòng nước mắt chảy xuống. Anh siết chặt lấy cách tay của hắn, giống như để bình tâm và chắc rằng hắn thật sự đang ở cạnh bên anh. " Sao lại phải một mình ôm lấy tất cả nỗi đau một mình rồi lại tỏ ra thảnh thơi? Tại sao lúc nào cũng phải chọn một cuộc sống khắt khe với bản thân đến thế?"
" Tong... Không phải..." Hắn không khóc nhưng dường như cũng không thể nói gì nữa.
" Anh đã... anh đã nhớ em cả một kiếp người, em biết không Macau? Một kiếp người, anh đã đau khổ muốn chết đi nhưng không thể. Anh đã phải sống, sống cho cả anh và em. Bây giờ em lại nói anh không nên gọi em là Macau... sao em có thể nhẫn tâm đến thế?"
Tiếng nấc nghẹn ngào phá tan không gian đêm. Hắn cũng đau lòng khi nghe những lời nói đó, như có thứ gì chặn lại ở cổ họng khiến hắn không dám phản bác. Thấy nhóc Ta không phản ứng, Tong mất bình tĩnh nói tiếp.
"Dù anh đã biết em mãi mãi đã ra đi nhưng anh lại không thể ngăn bản thân cứ tìm đến những chốn cũ để tìm lấy hình ảnh của em, nhớ đến toàn thân em đã lạnh lẽo không còn hơi thở." Nói đến đây người lớn tuổi như bong bóng vỡ tan, anh khóc đến tang thương, nước mắt trào ra một cách không thể nào kiềm chế được nữa.
Ta thu hẹp khoảng cách của hai người, hắn vươn tay ôm chằm lấy anh không do dự. Tong rút sâu vào lòng của hắn mà khóc ướt cả một mảng trên áo của hắn. Hắn dịu dàng xoa xoa trên lưng cho anh, cũng như muốn nói với anh rằng hắn vẫn ở đây.
" Tankul." Chất giọng trầm trầm của hắn gọi anh, cái tên cũ, cái tên quá lâu đã được chôn cùng với kiếp sống khốn khổ. " Tankul... khi đời sống này được bên cạnh anh lần nữa là điều may mắn nhất với em. Em đã nghĩ cứ bình yên mà sống như thế, chẳng đám vọng tưởng xa xôi."
" Anh không muốn lại vụt mất em lần nữa. Nỗi dằn vặt đã đeo bám anh cả một đời. Anh đã luôn tự trách đáng ra ngày hôm ấy bằng mọi cách anh phải lôi em ra khỏi căn phòng ấy. Một lần hối hận như thế là quá đủ rồi, Ta Nannakun... chúng ta... hãy nắm chặt lấy tay nhau được không em?"
" Tong, em hứa, sẽ không để anh một mình nữa."
" Em phải trả hết nhưng ngày anh nhớ em."
" Nhất định." Hắn kiên quyết nói. tay nhẹ nhàng lâu đi những giọt nước pha lê còn vương trên hàng mi của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro