Đau thương hóa thơ ca
Thầy kể chuyện thời chiến
Giữa mưa bom bão đạn
Tình yêu vẫn nảy nở
Rồi chàng trai ra trận
Để lại người con gái
Đợi chờ nơi hậu phương
Nhưng lửa chiến thiêu đốt
Làng mạc nơi quê hương
Cùng đôi mắt đen láy
Rồi chàng trai trở về
Tình yêu hóa nỗi đau
Đau thương hóa thơ ca.
Thầy nói mấy đứa con
Ngây thơ hồn nhiên quá
Làm sao viết nên được
Những vần thơ ứa máu
Biết chi là khổ đau
Văn thơ nào hiểu thấu.
Thầy ơi,
Hôm nay con lớn rồi
Tình yêu vẫn xa xôi
Mà con thấy cuộc đời
Đớn đau tựa ngàn dao
Đâm chém vào trái tim
Đớn đau đến tê dại
Cảm xúc như chết đi
Và rồi lại sống dậy
Như sóng thủy triều dâng
Đớn đau và đau thương
Gửi gắm cả trong đây
Chút yếu đuối mong manh
Để nụ cười vẫn đấy
Đau thương là sức mạnh
Nước mắt là chỗ dựa
Là bờ vai vững chắc
Con tự tựa vào mình
Để đôi chân vững vàng
Bước qua mọi chông gai
Bước tới ngày tươi mới
Và bỏ lại sau lưng
Mồ hôi và nước mắt
Chông gai tắm máu này
Chông gai hóa cỏ hoa
Tương lai, con bước tới
Dù thêm vạn thương đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro