tôi có thể chỉ trông hoa nở khuất mắt
Chẳng khác chi ả cho tôi một dao.
Cay nghiệt lắm, vì khi tình yêu đã chết ấy mà, chua xót làm sao, ả bóp chết từ bận nó mới manh nha thành hình. Ảnh riết lấy cổ người tôi thương cho kì tắt thở, ả kéo rê nàng trong thùng đinh mà vờ rằng máu thịt nàng là những vệt nước mắt. Do tôi đấy chăng? Chẳng hề, ả cần gì đôi một lý do để làm đớn đau người khác.
Không có lấy mảy may thương xót, ả chôn nàng dưới vực nơi tôi không cách nào lần tới nổi. Thế đấy, ả dõi theo tôi từ đáy thẳm, chờ ngày tôi vùng thoát ra khỏi vết thương lòng mà đưa nàng về nơi chín suối.
Trớ trêu thay, ả chỉ đứng đấy, còn tôi cứ vậy vò võ mong đến ngày giết người dấu yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro