Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7. Quyết định đại hôn (hơn vạn)

Một nửa gia sản? Đừng nói là Vân Lan, ngay cả Trình Thính Phong đang ngồi nhàn nhã uống trà xem trò vui bên cạnh cũng phải trố mắt ngớ ra! Với Tam đại thế gia mà nói Vân gia không tính là gì, nhưng dù sao ở thành Cố Bắc cũng là nhà có quyền có của! Có gia sản là đệ nhất thế gia của thành... Một nửa gia sản... Mọi người chỉ cảm thấy tất cả trước mắt đều là màu vàng màu bạc tỏa sáng lấp lánh, sáng chói tâm hồn người. Vẻ mặt Vân Ngạo Thiên nghiêm túc, dù hắn đa mưu túc trí, bây giờ cũng không đoán được ý tưởng chân chính của Cổ Nhược Phong! Nhìn bên ngoài thì rõ ràng Cổ Nhược Phong đã bài trí phủ thành chủ thành kiểu đại hôn, vậy bây giờ như thế nào? Một nửa gia sản cũng không phải là một dạng gây khó dễ! Huống chi, theo tình hình Vân gia hiện nay, nếu mình thật sự giao ra một nửa gia sản, gia chủ này cũng đừng làm rồi! Đối với Vân gia mà nói, quan hệ lợi ích lqd rõ ràng liếc mắt là có thể nhìn thấy, Vân Lan vốn thông minh, biết rõ phức tạp trong đó! Một nửa gia sản này không thể giao ra! Nhưng... Mất cơ hội bây giờ, rốt cuộc chuyện giữa nàng và Bắc Ưng phải chờ đến lúc nào! Vân Lan rối rắm rồi. Mặc dù Bắc Ưng không có kinh nghiệm gì với buôn bán, nhưng mang binh đi đánh giặc nhiều năm như vậy, đương nhiên là hắn biết khái niệm một nửa gia sản, huống chi, hắn cũng biết một ít chuyện nội bộ Vân gia! Nếu Vân Ngạo Thiên thực sự giao một nửa gia sản ra, sợ rằng Vân gia xong rồi! Đang cao hứng quá mức nhất ở đây là Dư Thạch, Vân gia mất một nửa gia sản, vậy địa vị đệ nhất thế gia lung lay sắp đổ có thể thật sự thuộc về Dư gia rồi! Hơn nữa... Dư Thạch hơi liếc đôi mắt nhỏ về phía hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, hai đại tôn thần này chắc sẽ không nán lại thành Cố Bắc lâu, Vân gia không có địa vị đệ nhất thế gia, thực lực giảm mạnh, kể cả Vân Lan tạm thời gả cho Bắc Ưng thì thế nào, đến lúc đó... "Không được!" Khi không khí trong nhà đang đè nén đến cực điểm, Bắc Ưng rống to một tiếng, kiên định như vậy! Việc này nói rõ sẽ gây bất lợi cho Vân gia, mặc dù không biết Huyết Vương phi có ý đồ gì, nhưng đối với việc gây tổn hại cho Vân gia như vậy, mặc dù hắn và Vân Lan thành thân cũng sẽ không thể vui vẻ! Cổ Nhược Phong không bị tiếng rống của Bắc Ưng gây ảnh hưởng, vẫn thưởng thức ly trà trong tay như trước, mắt nhìn Vân Lan chằm chằm: "Cơ hội chỉ có một lần, ngươi và Bắc Ưng ai cũng không chờ nổi, ngươi, phải suy xét kỹ." Ánh mắt Vân Lan hơi hoảng hốt, khi nàng mười bảy tuổi đã ái mộ Bắc Ưng, vì Vân gia chia rẽ đã đợi ròng rã ba năm, nếu mất đi cơ hội lần này, nàng thật sự không biết nên như thế nào! Mặc dù phụ thân thuận theo nàng không gả cho người khác, nhưng những lão bất tử đó chắc chắn sẽ không để nàng chết già trong khuê phòng! Ba năm nay diễn không ít tiết mục thân cận! Bảo đảm không quá hai ngày thật sự muốn gả cho những người đó! Nhưng... Cái giá này... Cuối cùng Vân Ngạo Thiên cũng hồi phục lại từ trong sững sờ, cũng không quan tâm tới thân phận hay không thân phận, mắt chăm chú nhìn Cổ Nhược Phong, trực giác đoán việc này tuyệt đối có kỳ quái! Nhưng hắn lại không có gì để chứng minh! Nhắm mắt lại, Vân Ngạo thiên quyết bất chấp, hắn liền đánh cuộc một lần! Bây giờ Vân gia đã là như vậy, những người kia càng ngày càng phách lối, tiện nghi cho bọn họ còn không bằng cho Vân Lan một cơ hội! "Ta đồng ý!" Ba chữ từ miệng Vân Ngạo Thiên ra ngoài thật sự không dễ! Vân Lan trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin: "Phụ thân?" Nàng không nghe lầm chứ? Phụ thân thế mà lại đồng ý?! Dường như bởi vì đạt thành giao dịch này nên Cổ Nhược Phong rất vui vẻ, thân thể càng lười biếng dựa vào phía sau: "Nếu Vân gia chủ đã đồng ý, bổn vương phi có thể định ra hôn sự này! Nhưng mà..." Vừa nghe đến hai chữ "Nhưng mà", Puck.d/đ,l/q,đ lòng Vân Ngạo Thiên, Vân Lan cùng Bắc Ưng đều xoắn lại, chẳng lẽ một nửa gia sản này còn không đủ sao? Huyết Vương phi thật đúng là... Đợi đến khi treo đủ khẩu vị mấy người, Cổ Nhược Phong mới từ từ ném ra mấy lời sau: "Nhưng mà, nửa gia sản này do ta lựa chọn." Vân Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, liền gật gật đầu: "Không có vấn đề." Cho dù chọn lựa như thế nào đều giống nhau, vì mấy chữ một nửa gia sản Vân gia sẽ không thay đổi! Mà đối với tổn thất lớn này, Vân Ngạo Thiên hắn tự nguyện! "Vân gia chủ!" Bắc Ưng không để ý tới lễ nghi hay không lễ nghi, đứng lên, cặp mắt trong suốt tài trí nhìn Vân Ngạo Thiên chằm chằm, bên trong tràn đầy không tán thành! Một nửa gia sản, với Vân gia mà nói, đã là đả kích khổng lồ, nếu để cho Huyết Vương phi tự chọn, tổn thất kia sẽ lớn hơn! Sản nghiệp Vân gia, có lời có lỗ, Huyết Vương phi này cũng không phải là người dễ trêu chọc, trong cặp mắt lười nhác đều không đếm hết được tính toán! Nếu để cho nàng ta lựa chọn cửa hàng có lời, cơ bản toàn bộ Vân gia xong rồi! Mà lúc này Vân Ngạo Thiên quả thật ngoài dự kiến của mọi người, đi tới vỗ vỗ vai Bắc Ưng: "Sao còn gọi ta Vân gia chủ xa lạ như vậy?" Không thể không nói, gừng càng già càng cay! Khi một đám người vẫn còn không giải thích được thái độ thay đổi của Vân Ngạo Thiên thì Cổ Nhược Phong đã nhếch miệng, Vân Ngạo Thiên này, không hổ là gia chủ đệ nhất thế gia! "Chủ tử, giờ Tuất hôm nay (7-9 giờ tối) là giờ lành." Tính thời gian thật đúng! Si thầm than trong lòng. "Như vậy, Vân tiểu thư liền về nhà đợi gả. Vân gia chủ, chúng ta có nên đi xem một nửa gia sản một chút?" Từ giờ đến giờ Tuất còn một canh giờ, đủ thời gian! Vân Ngạo Thiên gật gật đầu: "Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, mời!" Mặc dù từ đầu tới cuối Phong Huyết Lân không nói câu nào, nhưng Vân Ngạo Thiên cũng không dám không nhìn tới đại nhân vật số một này! Ai không biết trong vương triều Mộ Dung, tôn quý nhất không phải hoàng thượng cao cao tại thượng, cũng không phải đại thế lực của tam đại thế gia, mà chính là Huyết Vương gia Phong Huyết Lân vô năng! Bây giờ câu "Thà rằng bắt nạt Diêm Vương, đừng nên chọc Huyết Vương" đã truyền xôn xao khắp vương triều Mộ Dung rồi! Bách Hoa sơn trang ngay cả cặn bã cũng không chừa chính là ví dụ tốt nhất! Vân Lan tiểu thư duy nhất của Vân gia phải xuất giá rồi! Đệ nhất mỹ nhân thành Cố Bắc kia! Có thể nói là "gái ế lớn tuổi" Vân Lan! Nàng, phải xuất giá rồi! Cô gia là thành chủ Bắc Ưng! Chính là Bắc Ưng đã biến phủ thành chủ thành ổ khất cái! Chính là Bắc Ưng ba năm trước cầu hôn đã bị Vân gia chủ Vân Ngạo Thiên chặn ngoài cửa! Thành Cố Bắc sôi trào! Si Mị Võng Lượng truyền tin tức thật thần tốc! Chỉ trong một khắc thời gian, từ trên xuống dưới thành Cố Bắc, từ đại thế gia đến kẻ ăn xin ven đường thành Cố Bắc, không ai không biết, không người không hiểu: Giờ Tuất hôm nay, Thành chủ Bắc Ưng cưới vợ là Vân Lan tiểu thư Vân gia! Hơn nữa chủ yếu chính là - tiệc cưới ròng rã ba ngày! Ở thành Cố Bắc không người nào không biết Thành chủ có thân phận "Khất cái", tuy rằng không xin không đòi, nhưng nghèo kiết xác có khi còn không bằng kẻ ăn xin! Tận mắt thấy hai người Si Mị mua đồ này nọ thì người ta biết, đây sợ rằng là do Huyết Vương phi trong truyền thuyết ra tiền rồi! Nhất thời, Huyết Vương phi trong mắt dân chúng thành Cố Bắc dĩ nhiên là tài thần! Nhắc tới tiệc cưới ba ngày, chắc tốn không ít tiền! Như Huyết Vương phi nói, phủ thành chủ bày đầy hết bàn, thức ăn do mười mấy tiệm cơm tốt nhất thành Cố Bắc cung cấp, thịt cá trong đó càng đếm không xuể, chỉ cần ngươi có thể ăn bao nhiêu, liền cho bấy nhiêu! Ngày hôm đó, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, phủ thành chủ đã đầy ắp người! Lúc này, hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong đang theo Vân Ngạo Thiên đến Vân gia!

Đại đường Vân gia. Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong vẫn không khách khí chiếm cứ vị trí chủ tọa tôn quý nhất như trước! Vân Ngạo Thiên đứng bên cạnh, hai bên ngồi đầy quản sự có thân phận địa vị trưởng lão của Vân gia! Cặp mắt màu máu của Phong Huyết Lân khép hờ, khiến cho người ta nhìn không rõ thần sắc bên trong, mặt nạ màu bạc để lộ nửa gương mặt ra ngoài đủ để kinh ngạc toàn trường! Vậy mà, không có ai dám chăm chú nhìn! Tất cả mọi người đều nơm nớp run sợ ở trên ghế ngồi, trong lòng thấp thỏm không dám lỗ mãng! Vì sao? Tạm thời không nói đến chuyện Bách Hoa sơn trang, bây giờ khí chất trên người Cổ Nhược Phong đã khiến bọn họ sợ hãi rồi! Nói không ra cảm giác, chỉ biết sức ép của người bề trên trên người nàng đã khiến người ta không thở nổi! Rõ ràng trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo ý cười, nhưng lại khiến cho cả người bọn họ phát rét! Dựa vào thế lực của bọn họ đương nhiên đã sớm biết đòi hỏi của Cổ Nhược Phong rồi! Trên đường tới mọi người đã trách mắng Vân Ngạo Thiên một trận! Một nửa gia sản Vân gia có thể nói chơi sao?! Dễ dàng đưa ra ngoài như vậy! Hắn còn muốn làm gia chủ này không! Mặc kệ! Coi như liều cái mạng già này của mình cũng phải kéo một nửa gia sản này về! Chỉ có điều, khi bọn họ bước vào đại đường, một bụng oán hận đều nghẹn chết trong đầu cổ họng, lên không được xuống không xong, rõ ràng là thiếu chút nữa thì để cho bản thân mình tức chết! Người ta nói giận mà không dám nói gì, bọn họ đã sống được vài thập niên, tuổi nhiều hơn gấp đôi người đang ngồi trên ghế Cổ Nhược Phong nhưng ngay cả giận cũng không dám giận! Đùa sao! Huyết Vương phi là người phương nào? Người trong vương triều Mộ Dung chỉ cần có thể nghe hiểu tiếng người đều biết! Trong một đêm tiêu diệt Bách Hoa sơn trang một trong ba sơn trang lớn của đại lục Thiên Phượng! Bọn họ chỉ là Vân gia nho nhỏ của thành Cố Bắc có thể chọc vào thế lực đó sao?! Rất tốt! Cổ Nhược Phong thỏa mãn gật đầu, coi như bọn họ có chút nhãn lực, không đến nỗi tự mình đưa tới cửa tìm chết! Vừa nghĩ như vậy, liền có một người tìm chết đưa tới cửa... Chỉ thấy một nam nhân trung niên có dáng dấp mặc dù không tính là bỉ ổi, nhưng cũng không kém bao nhiêu, Puck.die,enndaanle.equuydonn rất có khí thế đứng lên, phất ống tay áo, rất cao ngạo đối diện với... tranh chữ sau lưng Cổ Nhược Phong! Khụ khụ, hắn còn không dám nhìn ánh mắt của Cổ Nhược Phong... Được rồi, thật ra hắn có liếc qua... Mặc dù sợ hãi, nhưng so với một nửa gia sản mà nói, hắn ngồi không vững, đây là người muốn tiền tài không muốn sống trong truyền thuyết... "Khụ khụ... Huyết Vương gia Huyết Vương phi, không biết hai vị đại giá quang lâm có chuyện gì?" Mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng lúc này coi như không biết! Một nửa gia sản Vân gia đó! Dù chia thế nào, Vân Cần hắn chỉ cần lấy được một phần là có thể phát tài rồi! Huống hồ, nếu hắn có thể muốn lấy về, vậy cũng không chỉ một phần! Thế nào cũng phải có năm phần chứ? Đến lúc đó vị trí gia chủ Vân gia... Cổ Nhược Phong nhìn xem sắc trời, cách giờ Tuất còn hơn nửa canh giờ, nàng đã biết sản nghiệp Vân gia từ Vân Ngạo Thiên rồi, chẳng qua nhàn rỗi vớ vẩn, lại đây đuổi những lão già kia mà thôi... "Ngươi là quản sự Vân gia?" Vân gia có một gia chủ, bốn trưởng lão, bảy quản sự, đương nhiên gia chủ có địa vị lớn nhất, tiếp theo đó là chính là bốn đại trưởng lão, có thể hạn chế chút quyền lợi nhất định của gia chủ, cuối cùng mới tới bảy quản sự. Vân Cần giựt giựt khóe miệng, quản sự? Rõ ràng hắn là một trong bốn đại trưởng lão có được hay không! Mặc dù xếp hạng cuối cùng, nhưng địa vị còn không biết cao hơn bảy người quản sự bao nhiêu! "Ta chính là một trong bốn đại trưởng lão!" Vân Cần hơi tức giận, cũng có chút kiêu ngạo, trưởng lão Vân gia, không phải ai cũng có thể làm! "Vương gia, thành Cố Bắc này rời khỏi vương triều Mộ Dung từ khi nào rồi hả?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, tò mò chuyển sang Phong Huyết Lân. Phong Huyết Lân cười thầm trong lòng, xem ra Vân Cần đá trúng tấm sắt rồi, nếu Phong nhi có hào hứng muốn chơi, hắn tuyệt đối không để ý mà phối hợp, đôi môi mỏng nâng lên một độ cong quyến rũ mờ ám: "Bổn vương không nghe nói tới chuyện này. Thành Cố Bắc chính là thành quan trọng của vương triều Mộ Dung, sao rời khỏi vương triều Mộ Dung đây? Không phải Vương phi hồ đồ chứ?" Ánh mắt của Cổ Nhược Phong càng thêm hoang mang: "Mấy ngày trước không phải Hoàng thượng đã hạ chiếu thư nói 'thấy Huyết Vương như nhìn thấy trẫm' sao? Vậy vì sao hắn thấy chúng ta lại tự xưng 'Ta'? Đây..." Cổ Nhược Phong không nói câu kế tiếp, nhưng người thông minh vừa nghe liền biết hàm ý bên trong! Vân Cần này, phạm vào tội đại bất kính rồi! Vân Cần có thể ngồi vững vàng ở vị trí trưởng lão, không chỉ bởi xuất thân của hắn, mặc dù người hơi bỉ ổi, nhưng đầu óc vẫn còn tốt! Nghe Cổ Nhược Phong nói vậy, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ! "Bộp" một tiếng, Vân Cần quỳ xuống, sao hắn lại quên Huyết Vương phi này đâu có phải là người dễ trêu chọc chứ? Xem ra vừa rồi hắn nhất thời tham tiền mà hồ đồ! Cho dù Cổ Nhược Phong có lợi hại thế nào cũng chỉ là nữ tử mười mấy tuổi mà thôi, so tâm kế, hắn không tin có thể hơn mình đã mấy chục tuổi. "Vương gia Vương phi, bởi vì thảo dân vừa nhìn đến các ngài nhất thời xúc động nên mới... nên mới quên..." Sau lưng Vân Cần ướt mồ hôi lạnh, hắn là người tham tiền, nhưng hắn biết trên đời này mà không còn tính mệnh, thì cũng không còn gì nữa! Tròng mắt đại trưởng lão Vân Đạo cùng nhị trưởng lão Vân Thù đều âm trầm hạ xuống, Cổ Nhược Phong này đúng là có chút năng lực! Tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng Vân Ngạo Thiên liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài, có lẽ đây là bước chuyển biến của Vân gia! Đại trưởng lão, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão là một phe cánh, còn tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ cùng gia chủ Vân Ngạo Thiên chính là huynh đệ ruột, đương nhiên là cùng một phe cánh! Quan hệ trong Vân gia nói phức tạp thật ra không phức tạp, cũng chỉ vì chút gia sản này mà cãi nhau! Mà hôm nay tứ trưởng lão Vân Cần đứng ra cũng bởi vì đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão sai sử! Trong lúc này từng ánh mắt đều bị hai người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong thu vào đáy mắt, quan hệ Vân gia sáng tỏ trong nháy mắt! "Thôi, bổn Vương phi không so đo với ngươi, lần này coi như xong." Cổ Nhược Phong rất hào phóng phất tay áo, tha cho Vân Cần một mạng! Chuyện này không muốn truy cứu nữa, cho Vân gia một tội danh mạo phạm người trên cũng không phải không thể! Nơi đây trừ hai người Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong, cộng thêm một Vân Ngạo Thiên, mấy người khác đều đổ mồ hôi đầy đầu, tim gan run sợ! Huyết Vương phi này tuổi còn nhỏ nhưng biết cách bắt tâm tư người ta! Vân Đạo hơi hạ mi mắt xuống, ẩn dấu tất cả cảm xúc đi, không lộ ra chút dao động nào! Là đối thủ, trong lòng Cổ Nhược Phong có một định nghĩa, nhưng, hắn vẫn kém mình một chút! Không phải Cổ Nhược Phong nàng tự đại, mà kiếp trước đã lăn lộn nhiều năm, nàng trải qua nhiều chuyện hơn Vân Đạo! Mà nhược điểm con người, nàng nhìn rõ ràng hơn! Được Cổ Nhược Phong thứ tội, Vân Cần vốn định "chất vấn" Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân về chuyện một nửa gia sản nhưng hắn không dám mở miệng! Vân Thù âm thầm trợn mắt liếc nhìn Vân Cần, đồ vô dụng! Vân Cần uất ức chép miẹng, hắn nào biết tiểu oa nhi mười mấy tuổi này lại lợi hại như vậy, câu đầu tiên đã chặn mình rồi! Nói thế nào thì bản thân mình cũng là một trong bốn trưởng lão đứng đầu thành Cố Bắc! Đây là thành Cố Bắc, là địa bàn của Vân gia bọn họ, ngày trước ai mà chẳng gọi bọn họ đại gia đại gia! Muốn hắn cung kính với hai tiểu bất điểm này bảo hắn sao dằn nổi cơn giận! Vân Thù thấy ánh mắt Vân Cần cũng biết trong lòng tứ trưởng lão không phục! Ánh mắt càng thêm trầm xuống, hắn có thể chọc hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân sao?! Thật không biết trời cao đất rộng! Đừng nói là Vân gia, ngay cả thành Cố Bắc, chọc hai đại tôn thần này đừng nghĩ tới việc có chỗ tốt! Nagy cả Bách Hoa sơn trang có thế lực ngang với vài tòa thành! Cũng có thể để cho Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân tiêu diệt, còn là tiêu diệt trong một đêm! Vân gia, chỉ sợ bọn hắn thổi một hơi thì chết không thể chết lại rồi! Vân Thù thấy rõ thực lực của Cổ Nhược Phong! Đương nhiên biết đây là người mà bọn họ không thể chọc! Nhưng mà thật sự để Vân gia bọn họ giao ra một nửa gia sản một cách vô ích, hắn cũng không nuốt trôi cơn tức này! Nếu không cũng sẽ không giật dây Vân Cần làm như vậy! Chỉ có điều đồ vô dụng Vân Cần này không chiếm được dù một chút chỗ tốt, mất tiên cơ! Vân Cần nhận được ánh mắt của Vân Thù, lui trở về vị trí của mình, cũng tốt, hắn vừa đứng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra, nếu không phải có cây gậy bằng bạc trắng chống đỡ, đoán chừng đã sớm co quắp trên mặt đất rồi! Vân Thù đứng lên, dáng vẻ thư sinh nhu nhược, nhìn càng có vẻ thiên về tú tài nghèo kiết xác! Nhưng trên người hắn mặc bộ y phục bằng tơ lụa cao cấp, thân phận địa vị không tầm thường! Hoặc nói là, hắn càng giống "quân sư" trong tiểu đội. Khóe miệng Cổ Nhược Phong nhếch lên, Vân gia này thật đúng là thú vị, đại trưởng lão Vân Đạo có được tính là "tướng quân" không? Có ba người này ở đây, xem ra cuộc sống của Vân Ngạo Thiên rất khổ sở! Vân Thù thi lễ với Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: "Thảo dân Vân Thù nhị trưởng lão Vân gia, xin hỏi Vương gia Vương phi một vấn đề, không biết Vương gia Vương phi có thể giải đáp cho thảo dân không?"

Phong Huyết Lân liếc nhìn Cổ Nhược Phong, Cổ Nhược Phong đã làm ổ trên ghế dáng vẻ không hề chuẩn bị nói chuyện nữa, xem ra sợ là muốn hắn giải quyết "quân sư" này rồi. "Hả? Không biết ngươi có vấn đề gì?" Phong Huyết Lân hỏi rất thân thiết, thật sự thân thiết, nụ cười nơi khóe miệng là độ cong hoàn mỹ nhất trên đời, có thể mê hoặc mọi người, chỉ có điều xem ra Vân Thù lại cứng rắn rùng mình một cái! Huyết Vương gia, sợ rằng không dễ đối phó hơn Huyết Vương phi! Ổn định tinh thần, Vân Thù lại cung kính thi lễ, hắn không muốn bị nắm tóc ở điểm này! "Thảo dân nghe gia chủ Vân gia nói chuẩn bị tặng người một nửa gia sản?" Vân Thù là người thông minh, đương nhiên biết đạo lý lời nào không thể nói, có mấy lời, chỉ có thể nói nhiêu vậy, để cho người ta nghe hiểu là được, nhiều hơn nữa, đó chính là hoàn toàn ngược lại còn không bằng nói nhảm rồi! Hai con mắt đỏ màu máu của Phong Huyết Lân vẫn khép hờ như trước, không tỏ vẻ vui mừng hay quá nhiều cảm xúc bởi vì lời của Vân Thù! Qua một lát, đợi đến lúc Vân Thù cho rằng Phong Huyết Lân không biết nên trả lời như thế nào, Phong Huyết Lân mới ung dung phun ra một câu: "Chuyện của Vân gia dĩ nhiên do gia chủ Vân gia làm chủ, Bổn vương... chỉ nhận kết quả." Khóe miệng Vân Thù giật giật, Huyết Vương gia vốn là sư phụ của một cái bẫy giết người không đền mạng! Bây giờ người nào không biết gia chủ Vân gia Vân Ngạo Thiên đã giao một nửa gia sản cho Huyết Vương phi! Không sai, đã cho! Lúc trước Vân Ngạo Thiên cùng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân lựa chọn gia sản đã nhất định xong rồi! Một tờ giấy hiệp nghị cũng đã ký! Cuối cùng chỉ chờ giao giấy tờ đất, khế ước mua bán nhà cho Cổ Nhược Phong là xong việc! Mà bây giờ một câu nói của Phong Huyết Lân -- hắn, chỉ nhận kết quả! Cho dù Vân gia có thể tự giải quyết vấn đề nội bộ! Không trách được lên đầu Phong Huyết Lân cùng Cổ Nhược Phong! Vân Thù chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa trời đất mù mịt! Thủ hạ đưa tin tức tới, Cổ Nhược Phong chọn cửa hàng mặt tiền kiếm được lợi nhuận nhiều nhất của Vân gia đó! Tuy nói chọn một nửa gia sản, nhưng trên thực tế đã móc rỗng ba phần tư Vân gia! Để lại cho Vân gia bọn họ mấy cửa hàng lỗ vốn cùng cửa tiệm ra sức chống đỡ vốn không thu được vào, ngay cả cửa hàng mặt tiền thu được vào cũng không được mấy tiệm! Vậy Vân gia bọn họ làm sao sống! "Soạt!" một tiếng, Cổ Nhược Phong rút tờ khế ước hiệp nghị ra, phía trên chính là chữ ký của gia chủ Vân Ngạo Thiên! Danh sách tên cửa tiệm khiến đại trưởng lão Vân Đạo đang ngồi thâm trầm không thể bình tĩnh được nữa! Còn không đợi người ta kịp phản ứng, Cổ Nhược Phong đứng lên: "Bổn Vương phi còn bận rộn đi tham gia đại hôn thành chủ, các vị giao hết thiếu nợ gì đó trước đi, phải biết rằng xưa nay bổn Vương phi ... rất, không, kiên nhẫn, được..." Gằn từng chữ, từng chữ một đánh vào tận đáy lòng người ta, khủng hoảng lan khắp toàn thân! Trong đầu nhớ tới thế gian loan truyền chuyện ồn ào huyên náo về Bách Hoa sơn trang bị quét sạch! Nghe nói, Bách Hoa sơn trang bị diệt vì thiếu trang chủ Hoa Huyễn Trúc chọc giận Huyết Vương phi! Nghe nói, sở dĩ Bách Hoa sơn trang bị diệt nhanh chóng là bởi vì khẩu khí của trang chủ Hoa Linh không tốt, chọc giận Huyết Vương phi không thể kiên nhẫn được! Cặp mắt độc ác của Vân Đạo hung ác nhìn chằm chằm Vân Ngạo Thiên, hắn là gia chủ lại làm chuyện tổn hại tới lợi ích của gia tộc, hắn có tư cách gì để ngồi vững vị trí gia chủ của Vân gia! "Huyết Vương phi, Vân Ngạo Thiên đã không phải là gia chủ của Vân gia, cho nên, phần hiệp nghị này..." Muốn để cho Vân Đạo hắn chịu thua, còn hơi sớm! "Đây là chuyện khi nào? Sao bổn Vương phi không biết?" Cổ Nhược Phong nhíu mày, Vân Đạo này đúng là đủ lợi hại! Một câu nói phế ngay vị trí gia chủ của Vân Ngạo Thiên! "Tứ đại trưởng lão có thể hủy bỏ quyền lợi gia chủ của Vân gia! Hiện tại thảo dân đại biểu cho tứ đại trưởng lão phế bỏ vị trí gia chủ của Vân Ngạo Thiên!" Vân Đạo không hề nhượng bộ chút nào! Chỉ cần Vân Ngạo Thiên không còn là gia chủ Vân gia, hiệp nghị này không còn tác dụng gì rồi! Hôm nay Vân Ngạo Thiên làm ra chuyện như vậy đã không có tư cách tiếp tục làm gia chủ! Vốn chuyện này phải thông qua bốn đại trưởng lão mới được, nhưng bây giờ ý kiến của tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ đã không còn quan trọng! Vân gia đã đến giờ phút nguy cấp sinh tử tồn vong, vị trí gia chủ của Vân Ngạo Thiên -- phải hủy bỏ! "Vân Đạo ngươi!" Vân Ngạo Kỳ tức giận trợn to mắt, mặc dù hắn không hiểu vì sao gia chủ lại làm như vậy, nhưng nhất định là có nguyên nhân! Hắn tin tưởng gia chủ! Vân Đạo hắn đây là muốn làm phản sao! "Ha ha..."Cổ Nhược Phong nhìn Vân gia đấu nội bộ, dường như bọn họ không đếm xỉa đến nàng Huyết Vương phi nữa hả? Vung tay phải lên, toàn bộ bàn ghế trong phòng bay ra ngoài, mà người lại yên ổn hoặc đứng hoặc té trên mặt đất! Công lực của những người này cũng có đẳng cấp đó! Vân Đạo tự nhận mặc dù công lực của mình kém hơn Vân Ngạo Thiên, nhưng cũng có thể coi là cao thủ trên đời này! Vậy mà hôm nay nhìn thấy chiêu thức của Cổ Nhược Phong, trong lòng lạnh toát! Cặp mắt lóe lóe, cuối cùng chìm lắng xuống. Vân Đạo nắm chặt tay trong ống tay áo, ẩn nhẫn cúi mắt xuống. Hắn vốn tưởng rằng dù hai người Huyết Vương phi cùng Huyết Vương gia lợi hại nhưng tuổi tác còn ít, vào gia tộc Vân gia, bên trong xảy ra chuyện gì, Vân Đạo hắn muốn truyền ra bên ngoài như thế nào thì truyền thế ấy, điều kiện đầu tiên là hắn phải có thể khống chế được hai người này! Lúc trước hắn còn cười nhạo hai người đúng là nghé con không sợ cọp, cửa Vân gia có thể dễ dàng tiến vào như vậy sao? Hai người còn trẻ như vậy, mặc dù đã bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, cũng không so được với công lực của mình, hơn nữa, trong tay mình không thiếu cao thủ võ công! Nếu hai người không biết phân biệt, nhất định lấy một nửa gia sản Vân gia, cũng đừng trách Vân Đạo hắn lòng dạ hiểm ác! Vốn định mượn chuyện này để phế bỏ vị trí gia chủ của Vân Ngạo Thiên, nhưng hôm nay thấy thân công lực của Cổ Nhược Phong, hắn vốn không nhìn thấu rốt cuộc nội lực của Huyết Vương phi này có bao nhiêu thâm hậu! Hắn chỉ biết dưới sức ép này hắn gần như tê liệt ngã xuống đất! Mà Cổ Nhược Phong chẳng qua chỉ vung nhẹ ống tay áo, vốn không dùng lực! Thực lực của nàng đã vượt xa sự tưởng tượng của Vân Đạo, thậm chí trực tiếp bóp chết mưu kế của Vân Đạo từ trong trứng nước! Cổ Nhược Phong phất phất ống tay áo vốn không hề có bụi bẩn, nhẹ nhàng nói: "Bổn Vương phi mặc kệ gia chủ Vân gia sau này do ai đảm đương, nhưng khi Vân Ngạo Thiên ký hiệp ước với bổn Vương phi thì vẫn là thân phận gia chủ của Vân gia, các ngươi cứ nộp các loại giấy tờ đất, khế ước mua bán nhà đất trước đi, khiến bổn Vương phi tham gia đại hôn thành chủ trễ, các ngươi... ai tới đảm đương trách nhiệm này?" Tròng mắt híp lại, gần như là đường cong giống Phong Huyết Lân, lười biếng như thế, càng làm cho người ta nhìn không thấu! Vân Đạo đã vụng trộm cắn nát một hàm răng vàng khè! Cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Hắn vốn định mượn cơ hội khó có được này để kéo Vân Ngạo Thiên xuống ngựa, lại khiến cho Vân gia không có chút tổn thất nào, triệt để nhét Vân gia vào trong lòng bàn tay mình! Mà hôm nay, không nói đến vị trí gia chủ của Vân Ngạo Thiên, coi như mình trở thành gia chủ Vân gia, cũng phải nhận đống cục diện rối rắm này, chi bằng không cần vị trí gia chủ! Cường thế của Cổ Nhược Phong đã bày ra đó, những giấy tờ đất khế ước mua bán nhà đất chia ra ở trong tay bốn đại trưởng lão cùng bảy đại quản sự! Muốn lấy những thứ đó ra từ trong tay họ, vốn còn khó hơn lên trời! Nhưng mà, Cổ Nhược Phong vừa ra, còn ai dám không cho?! Lại không nói tới thực lực của nàng, coi như bây giờ ngươi không giao đồ nàng muốn ra, đợi khi nàng trở về, Huyết Nguyệt sơn trang tới tạo áp lực, Vân gia đừng hy vọng có đường sống! "Người đâu, cầm giấy tờ đất!"Vân Đạo cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này! Vân Đạo đã lên tiếng, Puck.dieendda.nleequyd.onn các trưởng lão quản sự khác cũng rối rít cầm giấy tờ đất khế ước mua bán nhà đất lên! "Gần đây dường như Huyết Nguyệt sơn trang hơi rảnh rỗi..." Lời nói nhẹ nhàng truyền đến, khiến một số người vốn có chút tâm tư muốn đóng gói y phục rời đi sau lưng cứng ngắc, hai chân càng run rẩy! Khóe miệng Cổ Nhược Phong mạnh mẽ kéo ra, quả nhiên, Phong Huyết Lân còn phúc hắc sâu hơn một tầng! Mình khuyên can nói nhiều lời như vậy, chỉ một câu đầu tiên nói ra đã trấn áp ý định của bọn họ! Uy hiếp rõ ràng như vậy, lại khiến cho người ta không có lời nào để nói, ai bảo lời Phong Huyết Lân hoàn toàn thuộc về "Lầm bầm làu bàu"! Không ai dám nhiều lời một câu về Cổ Nhược Phong cướp bóc đòi nợ! Cho dù một câu đồn đại cũng không dám! Người bên ngoài chỉ biết gia chủ Vân gia vì hạnh phúc của nữ nhi đã đưa một nửa Vân gia cho Huyết Vương phi, hy vọng Huyết Vương phi có thể làm chủ hôn cho hai người Vân Lan và Bắc Ưng! Chuyện này, nghe mơ hồ, nhưng trên đời ai không biết chỉ cần có thể dính líu tới Huyết Vương gia và Huyết Vương phi liền được hai đại tôn thần này che chở, không phải sẽ một bước lên trời *?! (*) nguyên văn: 吃香的喝辣 toàn được nhậu nhẹt ăn ngon. Là thành ngữ mới của Trung Quốc. Nhìn tân hoàng Mộ Dung Niệm Hàn đi, vừa mới lên ngôi liền được Huyết Vương gia Huyết Vương phi giải quyết vấn đề biên quan bằng mười triệu lượng bạc trắng! Cổ Uyển Ngưng mẫu thân của Huyết Vương phi đại hôn cùng Hỏa Diễm thành chủ thành Vô Hỏa, của hồi môn nha, mười dặm hồng trang! Ai nói bị phu quân ruồng bỏ là bất hạnh? Hạnh phúc như vậy trên đời này ai có thể so sánh? Nghe nói thành chủ Hỏa Diễm kia cưng chiều nàng ta lên tận trời, thủ thân như ngọc ba mươi mấy năm đấy! Còn có, đã từng nhìn thấy phủ Huyết Vương chưa? Đã từng nhìn thấy Huyết Nguyệt sơn trang chưa? Đá xanh tốt nhất, hoa lạ cỏ quý, ngọc thạch làm lan can! Còn có phủ thành chủ thành Cố Bắc bây giờ! Một buổi chiều liền biến hóa nghiêng trời lệch đất, ổ ăn mày thành viện hoa lệ! Đây có thể là bản lĩnh của người như thế nào?! Cho nên mới nói, chỉ cần tạo quan hệ tốt với Huyết Vương gia, Huyết Vương phi, trên đường làm quan có Hoàng đế bao bọc cho, trên đường tiền tài có Huyết Nguyệt sơn trang bảo vệ ngươi! Như vậy không lo buôn bán thua lỗ, đừng nói một nửa gia sản Vân gia, mặc dù đưa cả Vân gia, bảo đảm không quá ba năm rưỡi là có thể kiếm lợi nhuận về rồi! Vì thế, Vân Ngạo Thiên này, ánh mắt đủ sắc bén!

Chỉ có điều... lúc này Vân Ngạo Thiên còn không nghĩ đến chuyện đó, hắn lấy được, hoặc nói Vân Lan và Bắc Ưng lấy được, mãi không kết thúc ở đây! Gần giờ Tuất, kiệu hoa của Vân Lan đã dừng trước cửa phủ thành chủ, Bắc Ưng mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, cũng không thô lỗ vội vàng đẩy nhanh tốc độ như trong tưởng tượng của mọi người, đồ cưới tinh tế này, vốn đã làm xong từ sớm! Võng sờ sờ lỗ mũi, được rồi, thật ra thì hắn và Phàm nhìn trúng mua được trên đường định cất giấu sau này dùng, hôm nay thấy đại hôn gấp rút, liền cống hiến ra trước... Được rồi, thật ra chủ tử nói, về sau nàng sẽ tìm thứ tốt hơn cho bọn hắn... (Tứ Nguyệt 【ánh mắt kinh hãi】: mấy người bị gạt! này này, ai biết sau này Cổ Nhược Phong sẽ tốt hơn?! Võng và Phàm 【đáng thương nhìn Cổ Nhược Phong】: Chủ tử... người kia nói thật sao? Cổ Nhược Phong【 ánh mắt khi dễ】: các ngươi tin ta hay tin kẻ quái dị này? Võng và Phàm【 ánh mắt kiên định】: đương nhiên là chúng ta tin chủ tử! Tứ Nguyệt uất ức: ngươi... ngươi, ngươi nói ta là kẻ quái dị! Hừ hừ! Bà đây không viết! Một mình ngươi đơn độc đi! Chúng độc giả 【 ánh mắt uy hiếp 】: Tứ nguyệt ngươi dám!) Bắc Ưng nhảy xuống ngựa, bởi vì nội lực thâm hậu, dáng người to lớn có vẻ vô cùng phóng khoáng, cho dù đã là người ba mươi mấy tuổi, dưới bộ trang phục đỏ, tinh thần khác thường! Bốn phía bày đầy dạ minh châu lớn chừng quả đấm! Dĩ nhiên, không ai dám táy máy! Đây chính là của Huyết Vương phi, ai dám? Ai dám?! Nơi này không khác gì ban ngày, ánh sáng tận trời bao phủ khắp phủ thành chủ, ở đây không giống với hôn lễ của Hỏa Diễm và Cổ Uyển Ngưng mười dặm hồng trang, sau lưng Vân Lan không có của hồi môn gì, nhưng đồ cưới lớn như vậy ở phủ thành chủ, đã trở thành hôn lễ mà các khuê nữ ở đại lục Thiên Phượng hướng tới! Bắc Ưng nhẹ nhàng đá cửa kiệu một cái, sau đó chìa một tay vào, bàn tay to run run vì kích động chỉ ổn định lại cho đến khi nắm lấy bàn tay nhỏ run rẩy không thôi! Đây là tay Vân Lan, hắn biết, ba năm trước đây lúc cứu nàng chính là cảm giác như vậy, ba năm, hắn chưa bao giờ quên! Phủ thành chủ đầy ắp người, ngoài miệng mỗi người đều nói lời chúc mừng, Bắc Ưng cầm tay Vân Lan bước vào phủ thành chủ, đi qua hành lang gỗ lim, xuyên qua rừng cây mai, dưới sự dẫn dắt của tơ lụa màu đỏ bày ra ở đó, rốt cuộc đã tới phòng khách phủ thành chủ! Lúc này có ba người đang ngồi, được rồi, nhưng làm sao lại có cảm giác hơi quái dị. Rốt cuộc Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đã đổi chiếc ghế dựa nhìn khó coi thành ghế dựa hai người, hai người nhàn nhã ngồi ở bên trái. Mà phía bên phải chính là Vân Ngạo Thiên, đang kích động thấp thỏm không yên trong lòng! Ngồi cùng với Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, die.eendaa.nleeq/yuudonn đó là bao nhiêu vinh dự! Từ nay về sau nói ra ai lại không nhường Vân Ngạo Thiên hắn ba phần! Giờ Tuất đã đến, tân nhân bái đường! "Nhất bái thiên địa!" Lễ quan hắng giọng kích động hơi run rẩy! Đời này hắn chưa từng thấy đại hôn ban đêm có ba lạy! Còn nữa, hôn lễ này do Huyết Vương gia và Huyết Vương phi làm chủ! Trời ơi! Bây giờ hắn còn cảm giác giống như mình đang nằm mơ! Vân Lan cùng Bắc Ưng quỳ lạy về phía trời đêm, dạ minh châu chói lọi khiến toàn bộ vẻ hạnh phúc của Bắc Ưng hiện ra trong mắt quần chúng! "Nhị bái cao đường!" Vân Ngạo Thiên vui mừng gật nhẹ đầu, hôn sự của Vân nhi coi như xong! Mặc dù liên lụy tới vị trí gia chủ của hắn ở Vân gia, hắn cũng vui vẻ! Về sau có hai cây đại thụ Huyết Vương gia và Huyết Vương phi, còn ai dám khi dễ Lan nhi! "Phu thê giao bái!" Đối diện tức là cả đời, đợi ba năm, mong ba năm, có lẽ trong một khắc kia đã nhận định nhân duyên này. Khăn đỏ, lụa dài, ba lễ, nhất định cả đời. Cổ Nhược Phong nhìn hai người đang mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, suy nghĩ tới thời điểm khi mình gả cho Phong Huyết Lân. Đó là bọn họ, không có hôn lễ khoe khoang, không thật lòng chúc phúc, thậm chí, bị tất cả mọi người cười nhạo trong kế hoạch của... Nàng, nên tức giận hay đố kỵ chứ? Dù sao đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi nữ tử! Nhưng mà, nàng có Lân, là nam tử dùng tính mạng của mình mà bảo vệ! Cho nên, mặc dù người trong thiên hạ không coi trọng hôn lễ của bọn họ thì như thế nào? Nàng chính là để cho người trong thiên hạ nhìn xem, Cổ Nhược Phong nàng nắm tay Phong Huyết Lân cả đời không xa không rời đấy! Khiến tất cả những người đã từng cười nhạo họ thấy rõ ràng, thế giới này, không người nào có thể chia rẽ Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân, cho dù là người trên chín tầng trời cao cao tại thượng! Phong Huyết Lân nhìn ánh mắt nhẹ nhàng rời đi của Cổ Nhược Phong, vầng sáng nhạt nhẽo nơi đáy mắt ngừng trên đôi tân nhân kia, dường như trong lòng hiểu ra nàng đang suy nghĩ gì, tay phải ôm chặt Cổ Nhược Phong, nghiêng đầu đến gần bên tai nàng: "Phong nhi không phải nàng nói nàng có đồ đưa cho bọn họ sao?" Cổ Nhược Phong mạnh mẽ định thần lại, đối diện với cặp mắt màu máu tràn đầy đau lòng hơi hối tiếc, trái tim, cứ được an ủi như vậy rồi, nhếch miệng lên cười vừa lòng: "Lân không nói ta lại quên mất!" Phong Huyết Lân cưng chiều sờ đầu Cổ Nhược Phong, con mắt màu máu xẹt qua chút tính toán: "Vậy... ta có phần thưởng gì?" Con mắt màu máu sâu hơn, nhìn không ra cảm xúc. Lực chú ý của Cổ Nhược Phong đều tập trung tới chuyện sắp xảy ra, đương nhiên không chú ý tới toan tính nhỏ bé của Phong Huyết Lân, theo lời của hắn hỏi "Chàng muốn phần thưởng gì?" Trong đầu nghĩ có phải hắn cũng quá keo kiệt không, không phải chỉ nhắc nhở như vậy, liền đòi phần thưởng, không biết Cổ Nhược Phong nàng là nô lệ của tiền tài sao? Nếu hắn dám đề cập tới chuyện tiền bạc hắn nhất định không xong với nàng! Nhìn khóe mắt Cổ Nhược Phong lóe lên "Hung dữ", bản thân mình càng hiểu rõ nàng, khóe miệng Phong Huyết Lân kéo mạnh mẽ ra, tức giận sôi trào cuồn cuộn bị đè nén, hít sâu một hơi, rất tốt! Tối tăm mù mịt nơi đáy mắt chuyển động, nếu như vậy thì đừng trách hắn... "Phong nhi gả cho ta cũng đã hơn hai tháng? Hình như chúng ta... còn chưa động phòng... Phần thưởng à, ta nghĩ như vậy là được rồi!" "Rầm!" Cổ Nhược Phong đang tính toán... đầu óc trống rỗng, mặt trắng xanh đỏ ửng lên có thể so với khăn trùm đầu của tân nương! "Đưa vào động phòng!" Vừa đúng lúc này, giọng hùng dũng của lễ quan truyền đến, mọi người nhất thời náo động lên! "Khụ khụ... Chờ một chút!" Rốt cuộc Cổ Nhược Phong đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, nhưng trong đáy lòng vẫn bị câu nói kia của Phong Huyết Lân làm tắc nghẽn, tròng mắt vốn không dám nhìn Phong Huyết Lân, Puckdiê endaanle equuyd ônnn chỉ có thể cột chặt trên người Vân Lan và Bắc Ưng! Phong Huyết Lân tốt bụng không hề kích thích nàng nữa, khóe miệng lộ ra nụ cười hài lòng, hắn biết chuyện này phải từ từ, dường như Phong nhi không phải chậm chạp bình thường trong chuyện này! Chỉ có điều... như vậy cũng tốt... Nhếch miệng lên nở nụ cười quỷ dị, cho tới bây giờ Phong Huyết Lân không phải là kẻ quân tử! (Tứ Nguyệt hô to: Tiểu Phong Phong phải cẩn thận! Mỗ Lân 【 ánh mắt uy hiếp 】: ngươi nói cái gì? Tứ Nguyệt: Không, không có gì... ngài tiếp tục...) Bởi vì một câu nói của Cổ Nhược Phong, tất cả mọi người đều ngừng lại, cặp mắt nhìn Cổ Nhược Phong chằm chằm, người ta đã muốn động phòng, ngài còn muốn mang tới náo nhiệt gì?! Dù da mặt Cổ Nhược Phong đủ dày, nhưng vào lúc này cũng không khỏi muốn đào một cái lỗ để chôn mình, không phải bởi vì nhiều người chăm chú nhìn như vậy, mà nguyên nhân ánh mắt khiển trách của bọn họ -- động phòng! Ra sức trợn mắt liếc nhìn Phong Huyết Lân, đều do hắn, nếu không phải hắn nàng sẽ bỏ lỡ thời cơ ngăn bọn họ trước khi xảy ra việc này sao?! Phong Huyết Lân vô tội sờ mũi, dường như bởi vì người nào đó tự nhiên thất thần chứ? Chỉ có điều, nàng nguyện ý trách hắn hắn cầu còn không được! Ai bảo hắn cam tâm tình nguyện gánh chuyện này đây?! Chỉ cần chuyện có liên quan tới Phong nhi, ngoại trừ không thương hắn, hắn đều có thể tiếp nhận! Rốt cuộc sau khi Cổ Nhược Phong trợn mắt nhìn Phong Huyết Lân đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, tâm trạng bình thản rồi, đáy lòng thầm nghĩ, quả nhiên, càng trừng mắt càng khỏe mạnh, vui vẻ nên xây dựng trong sự đau khổ của người khác! (Tứ Nguyệt nhắc nhở: khụ khụ, suy nghĩ biến thái các bạn không quan tâm...) Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của trăm người, Cổ Nhược Phong lấy ra một xấp giấy thật dày ở trong tay áo, nếu mấy đại trưởng lão quản sự Vân gia ở đây, vừa nhìn là có thể nhận ra: đó không phải là khế ước đất đai giấy mua bán nhà đã mạnh mẽ đoạt đi từ trong tay bọn họ thì là gì?! "Các ngươi đại hôn, Vương gia cùng bổn Vương phi không có gì để tặng, bây giờ coi như mấy tờ giấy này là quà đại hôn đi." Một câu nói nhẹ nhàng, ngoài Vân Ngạo Thiên, người thứ hai biết rõ nội tình Vân gia đang tham dự hôn lễ của Vân Lan là tam trưởng lão Vân Ngạo Kỳ trợn to hai mắt trong phút chốc! Vốn không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung kích động trong lòng! Những người ở đây cách khá xa cũng không biết rõ tình hình, nhưng nhìn vẻ mặt Vân Ngạo Thiên, trong lòng cũng ít nhiều biết được mấy tờ giấy trong tay Huyết Vương phi sợ rằng là đồ tốt hiếm thấy! Bắc Ưng là một trong số những người gần Cổ Nhược Phong, đương nhiên biết đó là khế ước nhà đất giấy tờ mua bán nhà, dieendaanleequuydonn nhìn xấp dày như thế, cho dù chỉ là một tờ khế ước, vậy đã là giá trị không ít! Vừa định quỳ xuống tạ ơn, chỉ thấy Vân Ngạo Thiên đứng lên từ trên ghế, quỳ thẳng xuống trước mặt Cổ Nhược Phong: "Thảo dân thay mặt Lan nhi Bắc Ưng tạ ơn Vương gia, Vương phi! Sau này nếu có chỗ dùng đến Vân Ngạo Thiên, Vân Ngạo Thiên không chối từ!" Bắc Ưng thấy động tác của Vân Ngạo Thiên cũng biết sợ rằng xấp giấy trong tay Cổ Nhược Phong càng quý trọng hơn mình tưởng tượng! Kéo Vân Lan hai người cùng quỳ xuống! Lúc này Vân Lan là tân nương, vẫn không thể nói chuyện, một mình Bắc Ưng mở miệng: "Bắc Ưng cảm tạ Vương gia, Vương phi! Đại ân không lời cảm tạ nào hết được, cho dù núi đao biển lửa, chỉ cần Vương gia Vương phi có lệnh, Bắc Ưng tuyệt đối không hai lời!" "Vậy cũng không cần, chỉ cần ngươi bảo vệ tốt thành Cố Bắc, chính là báo ân lớn nhất rồi!" Cổ Nhược Phong cười nhạt, hai người nàng và Phong Huyết Lân còn có Huyết Nguyệt sơn trang và Vũ Văn sơn trang, lại thêm vô số tiểu quỷ, ngược lại không cần bọn họ lên núi đao xuống biển lửa làm gì! Nhưng, Cổ Nhược Phong lại không biết, ngày nào đó sau này thật sự cần hai người Bắc Ưng và Vân Lan trợ giúp! Vả lại, không phải bọn họ thì không thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro