
CHƯƠNG II: CHỖ NGỒI CẠNH CỬA SỔ
Phòng học 11A3 sáng rực lên bởi ánh nắng dịu buổi sớm. Cửa sổ mở hé, gió mang theo mùi cỏ mới cắt từ sân trường phảng phất, khiến không khí nhẹ nhàng đến lạ thường.
An Nhiên đứng trước bảng sơ đồ chỗ ngồi dán trên tường, đôi mắt tròn mở to khi thấy tên mình.
An Nhiên — Bàn 3, dãy cửa sổ.
Ngồi cạnh: Minh Vũ.
Tay cô siết nhẹ quai balo.
Ôi trời ơi… không phải chứ… mình mà ngồi cạnh Minh Vũ thật sao?
Giữa lúc tim đang đập giống như một con chim nhỏ lạc trong lồng ngực, cô nghe một giọng thản nhiên vang lên từ phía sau:
“Cậu đứng chắn lối rồi.”
An Nhiên giật mình, xoay người lại — Minh Vũ đứng đó, tay đút túi, ánh mắt nhìn thẳng vào bảng như không mảy may quan tâm cô đang hoảng loạn thế nào.
Cậu bước ngang qua cô, đi đến bàn 3 rồi ngồi xuống ghế của mình một cách tự nhiên.
Trái tim An Nhiên như vừa bị ai đó bóp nhẹ.
Cậu ấy… bình thản quá. Mình thì sắp bốc khói rồi…
Cô khẽ nuốt nước bọt, cố bước thật chậm đến bàn. Tay cô đặt cặp xuống ghế mà như đặt lên một quả bom nổ chậm. Minh Vũ liếc nhìn cô đúng một giây:
“Chỗ của cậu đấy.”
“À… ừm… tớ biết…” – cô đáp lí nhí.
Cô ngồi xuống cạnh cậu, cố giữ tư thế thật nghiêm chỉnh. Nhưng càng cố tỏ ra bình tĩnh bao nhiêu, cô càng cảm thấy toàn thân nóng lên bấy nhiêu. Cả buổi sáng, cô thấy mình như đang ngồi cạnh một tảng đá lạnh nhưng lại vô hình mà… tỏa ra sức hút kỳ lạ.
Tiếng ghế kéo sau lưng khiến cô giật mình. Mai Trang — cô bạn từ năm lớp 10 — tươi cười ngồi xuống ghế sau lưng cô:
“Nhiên! Tụi mình chung lớp nữa rồi nè. Mà… ủa? Cậu ngồi cạnh Minh Vũ hả?”
“Đừng nói lớn!”
An Nhiên quay lại đáp trong tiếng thì thầm hoảng hốt, hai tay che miệng bạn.
Mai Trang nhướng mày, cười rất chi là… hiểu chuyện.
“Trời đất ơi, mới sáng mà mặt cậu đỏ như quả cà chua đó.”
“Không có mà…”
Có đấy… rất có luôn… — An Nhiên tự kêu gào trong lòng.
Trước khi Mai Trang kịp trêu thêm, cô chủ nhiệm bước vào lớp.
“Lớp mình năm nay sẽ cố gắng giữ trật tự, học tập nghiêm túc nhé. Chỗ ngồi tôi đã sắp dựa theo kết quả học tập và chiều cao, mong các em tuân thủ.”
Cả lớp đồng thanh đáp “Dạ!”, còn An Nhiên chỉ mong ai đó đổi chỗ giúp mình để trái tim đừng nhảy loạn nữa.
Trong suốt giờ sinh hoạt đầu năm, An Nhiên cảm nhận rõ rệt từng chuyển động của Minh Vũ bên cạnh — tiếng lật trang vở, tiếng bút sột soạt, cả tiếng cậu khẽ thở khi chống tay lên bàn.
Không hiểu sao, những thứ bình thường ấy lại khiến cô mất tập trung vô cùng.
Giữa buổi, gió thổi mạnh làm giấy trên bàn An Nhiên bị thổi bay khỏi mép bàn. Minh Vũ không nói gì, chỉ đơn giản đưa tay giữ giúp.
Cô giật mình quay sang, mắt chạm mắt cậu.
“Cảm ơn cậu…” — cô thì thầm.
Minh Vũ gật đầu nhẹ, như một phản xạ tự nhiên.
Nhưng An Nhiên thì không tự nhiên chút nào.
Lòng cô nảy lên một cảm giác mềm đến mức khiến cả cơ thể run nhẹ.
Tiết học trôi qua, lớp bắt đầu ồn ào chuẩn bị cho giờ ra chơi. An Nhiên đang dọn sách thì Minh Vũ bất chợt lên tiếng:
“Lúc sáng… cậu còn run không?”
An Nhiên suýt làm rơi cây bút.
“H–hả? Tớ… cậu… cậu nói gì cơ?”
Minh Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào cô:
“Cậu run khi xin lỗi tớ. Tớ tưởng cậu sợ đến mức không dám vào lớp nữa."
An Nhiên đỏ bừng tai.
“Tớ… tại tớ làm bẩn giày của cậu…”
“Đã bảo không sao,” Vũ nói nhẹ, giọng vẫn trầm nhưng mềm hơn lúc sáng. “Mà cậu đừng cúi đầu nhiều như vậy. Không có ai trách đâu.”
An Nhiên chớp mắt.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng qua cửa sổ lọt xuống bàn học, chiếu lên mái tóc của cậu, khiến gương mặt lạnh lùng có thêm chút gì đó… dịu dàng.
Một chút thôi. Nhưng đủ khiến tim cô run lên như có cơn gió lướt qua.
“Ừm… tớ biết rồi.”
Cô mỉm cười nhẹ, nhưng đủ để lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má.
Minh Vũ nhìn nụ cười ấy chừng một giây.
Một giây thôi.
Rồi quay đi như chẳng có gì.
An Nhiên không biết rằng— khoảnh khắc cô ngồi cạnh cửa sổ này, khoảnh khắc cô đỏ mặt, khoảnh khắc cô cười…
Đều đã để lại một dấu ấn rất nhỏ nhưng rất thật trong lòng người con trai ngồi bên cạnh.
Một dấu ấn mà chính cậu cũng chưa nhận ra.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro