
Chương 41: Cuộc khủng hoảng của Thẩm thị
Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ôn Cẩn, thấy tia né tránh trong đáy mắt của cô, cũng không có phủ nhận lời của anh nói, sắc mặt cũng không có cáu kỉnh hay khó chịu như lúc trước, khóe miệng anh không tự chủ nhếch lên, sắc mặt nhu hòa.
"Ôn Cẩn" Thẩm Nhượng trầm giọng, gọi tên cô vài lần.
Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng phiền muộn bất an, dùng sức đẩy anh ra," Anh mấy ngày nay cũng mệt rồi. Mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
Đêm khuya, Ôn Cẩn nghe thấy tiếng thở đều đều của Thẩm Nhượng, nghiêng người nhìn anh. Khi nhìn thấy quầng thâm dưới hai mắt của anh, ngay cả đang ngủ, hai mày cũng nhíu chặt lại.
Trong lòng Ôn Cẩn xẹt qua tia kì quái, cũng có điểm phiền muộn. Anh chắc chắn rất bận rộn trong khoảng thời gian này. Rõ ràng cô không làm gì sai, nhưng tại sao vẫn luôn cảm thấy mình đã làm sai?
Xoay người đưa lưng về phía Thẩm Nhượng, vẻ mặt Ôn Cẩn lộ rõ vẻ giễu cợt. Cô quả nhiên là vừa ngu ngốc lại vừa vô dụng, ngay cả việc trả thù Thẩm Nhượng cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, mơ hồ trong lòng còn thấy lo lắng cho anh.
Mấy này kế tiếp, Thẩm Nhượng không về nhà, Ôn Cẩn cũng không liên lạc với anh. Thật ra cũng không cần liên lạc cô cũng có thể biết được tình hình hiện tại của Thẩm Nhượng cùng Thẩm thị. Không chỉ trên các tin tức tài chính, mà ngay cả trên những tin giải trí đều có xuất hiện Thẩm Nhượng.
Ôn Cẩn lật xem cuốn tạp chí tài chính mới mua, có rất nhiều đánh giá của các chuyên gia về hướng đi của Thẩm thị trong tương lai. Hầu hết các hoạt động kinh doanh truyền thống của Thẩm thị đều bị tê liệt. Các nhà đầu tư thì rút vốn chỉ sau một đêm, một số ít thì đang trong trạng thái chờ đợi.
Nhìn vào những khoảng chênh lệch kinh phí được liệt kê ở trên, tay Ôn Cẩn hơi run, vô cùng lo sợ. Với sự chênh lệch nguồn vốn lớn như vậy, nếu như không tìm được các khoản đầu tư mới, e rằng lần này Thẩm thị thật sự phá sản.
Những tài liệu mà cô đưa cho Ninh Duyệt đều là con át chủ bài của Thẩm Nhượng, chắc hẳn anh đã đầu tư rất nhiều trước đó. Chỉ cần chúng thành công khai phá, sẽ thu hút được rất nhiều nhà đầu tư.
Giờ đây, những tài liệu ấy vì cô mà bị mất trắng, lỗ hỏng kinh tế của Thẩm thị ngày càng lớn. Ôn Cẩn không biết Thẩm Nhượng làm cách nào để chuẩn bị được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.
Ôn Cẩn hơi sững sờ, xoay người không cẩn thận đụng phải một người phụ nữ.
"Cô mù à? Đi đường không nhìn người sao?"
Ôn Cẩn vừa muốn nói xin lỗi thì lại nghe thấy một giọng nói sắc bén, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô biết người phụ nữ này, nữ diễn viên hạng 2, Quan Tần. Khi cô vừa tới, Quan Tần đang đứng cách đó không xa nói chuyện với mấy người phụ nữ. Bây giờ trong ánh mắt tràn ngập khiêu khích, vừa thấy chính là cố ý muốn gây phiền toái cho cô.
Ôn Cẩn khẽ cau mày, trong khoảng thời gian này, mọi người từ trước đến nay đều sống rất yên ổn với nhau, cô cũng không làm việc gì để đắc tội với người phụ nữ này.
Trong lòng cảm thấy phiền toái, Ôn Cẩn cũng không muốn bị những người xung quanh để ý, liền xoay người rời đi.
Quan Tần giơ tay ngăn Ôn Cẩn lại, giọng điệu châm chọc: "Này, cô muốn đi sao? Bà Thẩm gia thế quyền uy, lại là loại không có giáo dưỡng?"
Bên cạnh họ cũng có những người nghệ sĩ và các nhân viên khác đang nhìn chăm chú. Nếu là trước kia, bọn họ có thể lên để giúp Ôn Cẩn nói vài câu.
Nhưng bây giờ thì khác. Tình huống của Thẩm Nhượng bây giờ rất có khả năng sẽ phá sản, thân phận lúc này của Ôn Cẩn rất xấu hổ. Còn Quan Tần thì có người chống lưng, bọn họ không thể ngu ngốc mà tùy ý xúc phạm Quan Tần.
"Bà Thẩm, tuy rằng bà làm dâu nhà giàu, nhưng nếu đã làm sai thì phải xin lỗi." Quan Tần cười, trong mắt tràn ngập ác ý.
Cô trợ lý nhỏ bên cạnh khẽ liếc nhìn Ôn Cẩn, cắn răng kéo nhẹ tay áo của Quan Tần, nói nhỏ: "Chị Quan, Ôn Cẩn cô ấy..."
Quan Tần lạnh lùng trừng mắt nhìn cô trợ lý nhỏ một cái, trợ lý nhỏ lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ôn Cẩn nhìn Quan Tần một hồi, đột nhiên tiến lên, sắc mặt ôn hòa, nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy:" Quan Tần, cho dù Thẩm thị có phá sản, tôi cũng có biện pháp để đối phó với cô. Kim chủ của cô là ai? A, là Ngô tổng, ông ấy tháng trước có một giao dịch kinh doanh với ba tôi."
Lùi lại hai bước, Ôn Cẩn vẻ mặt thờ ơ, đi ngang qua cô ta, rời đi.
Thật lâu sau, Quan Tần sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt u ám. Kể từ khi cô ta bước vào giới giải trí tới nay, cô ta đã thay đổi rất nhiều kim chủ để tạo được chỗ dựa vững chắc cho mình, phải chịu sự khinh miệt của những người giới thượng lưu. Người biên kịch trẻ tuổi Ôn Cẩn này lại có thể uy hiếp cô ta như vậy.
Ôn Cẩn quay trở lại đoàn làm phim, nhìn thoáng qua hai người vệ sĩ, cúi đầu đi làm chuyện của mình. Mở kịch bản ra, cô căn bản không có tâm tư nào để sửa lại nó, chỉ cảm thấy phiền toái, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt của Thẩm Nhượng, hai tay phát run lên vì tức giận.
"Ôn Cẩn?"
Trợ lý đạo diễn chạy tới chỗ Ôn Cẩn, liên tiếp gọi cô vài câu, Ôn Cẩn rốt cuộc cũng hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Đạo diễn, có chuyện gì sao?"
Mấy ngày nay Trần Tĩnh cảm thấy không khỏe liền xin nghỉ phép, cô đã tự mình thay đổi toàn bộ kịch bản. Ôn Cẩn thật sự rất sợ khi bị Đạo diễn Từ xoi mói.
"Không có việc gì." Trợ lý mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, "Đạo diễn Từ tối nay có một buổi tiệc, Ninh tổng cũng ở đó. Cô Ôn có muốn tham gia không? "
Ôn Cẩn sững sờ, cô liếc mắt nhìn người trợ lý, trong mắt anh ta không có một tia châm chọc nào. Sau một hồi im lặng, cô gật đầu, "Tôi sẽ tham gia."
Sau khi trợ lý rời đi, Ôn Cẩn cúi đầu, bắt đầu sửa kịch bản. Bữa tiệc tối hôm nay cũng không phải một bữa tiệc liên hoan của đoàn. Đạo diện Từ sẽ không vô cớ hỏi cô có tham gia hay không, đây chỉ có thể là yêu cầu của Ninh Duyệt.
Buổi tối, tổ sản xuất kết thúc công việc, Ôn Cẩn cùng e-kip đoàn phim đi đến bữa tiệc tối. Vì không thích tiếp xúc với người khác, Ôn Cẩn chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ nghe những lời mọi người nói.
Phục vụ mang rượu và thức ăn lên, còn chu đáo sắp xếp thức ăn cho mọi người. Ôn Cẩn ngẩng đầu, nhìn Đạo diễn Từ ở phía đối diện.
Nụ cười trên gương mặt của Đạo diễn Từ rất ôn hòa, giống như Thẩm thị không có chuyện gì xảy ra. Ôn Cẩn sửng sốt một hồi, quan sát những người có mặt trong phòng, thấy thái độ của họ đối với mình vẫn như cũ, trên gương mặt đầy vẻ tôn trọng.
Nhịp tim Ôn Cẩn đột nhiên gia tăng tốc độ, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, nhưng là cái gì thì cô cũng không biết được.
Mãi cho đến khi Ninh Duyệt tới, cùng những người khác hàn huyên vài câu, rồi lại ngồi vào bên cạnh cô, Ôn Cẩn mới kìm nén được cảm giác kì quái trong lòng.
Đã gần hết buổi liên hoan, nhiều người đã say khướt. Ôn Cẩn một mực chờ đợi Ninh Duyệt mở miệng, cô biết Ninh Duyệt nhất định có việc muốn tìm cô.
Thật lâu sau, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Ninh Duyệt vang lên bên tai: "Sao? Cô không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ninh Duyệt đẩy chiếc cốc cho người bên cạnh, quay đầu nhìn Ôn Cẩn, mặt không cảm xúc, hỏi: "Mấy ngày nay xem tin tức, cô cảm thấy thế nào? Có hối hận không?"
Nhìn Ninh Duyệt thản nhiên, Ôn Cẩn bị vẻ thản nhiên trong mắt hắn làm cho rối bời. Cô giúp hắn đối phó với Thẩm Nhượng, hắn không phải nên vui sao? Sao lại giống như hỏi tội cô vậy?
Cô thật sự cảm thấy rất có lỗi khi đã đánh cắp tài liệu quan trọng của Thẩm Nhượng, thậm chí mơ hồ còn cảm thấy hối hận, nhưng nếu cho cô một cơ hội khác, cô vẫn muốn giúp Ninh Duyệt.
Ôn Cẩn cúi đầu, "Tôi không có gì để hối hận."
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Ôn Cẩn cảm thấy Ninh Duyệt trừ bỏ hỏi cô một câu, còn lại đều không có phản ứng với cô.
Mấy ngày nay tâm trạng của Ôn Cẩn không tốt, những bây giờ cô cảm thấy thái độ của Ninh Duyệt rất lạ, cô kìm nén tức giận, nhân lúc mọi người đã rời đi, cô ngăn Ninh Duyệt lại: "Anh có ý gì chứ? Bày đặt nghiêm mặt cho ai xem. Có gì cứ nói thẳng ra ."
Bạn nữ đi bên cạnh Ninh Duyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô ấy nhìn hai người một chút, thức thời rời đi.
"Không có ý gì cả" Ninh Duyệt nhìn cô chằm chằm một hồi, chế nhạo nói, "Tôi chỉ không hiểu tại sao Thẩm Nhượng lại có thể thích một người phụ nữ như cô."
Ôn Cẩn bị tia chế nhạo trong lời nói của hắn làm cho sửng sốt, âm thầm đánh giá hắn vài lần, "Anh không rõ cái gì thì có thể đi hỏi Thẩm Nhượng, hỏi tôi làm cái gì? Chính là anh làm vẻ mặt u ám đi hỏi tôi một câu không có ý nghĩa gì? Ninh Duyệt, anh có bệnh à?"
Sau khi mắng Ninh Duyệt xong, Ôn Cẩn vẫn cảm thấy rất tức giận, những người này đều có bệnh. Mẹ nó!
Ninh Duyệt hơi sững sờ trước những gì cô nói, sau khi Ôn Cẩn rời đi, hắn vẫn đứng đó. Khi người phụ nữ đi vào, cô ấy thận trọng hỏi: "Ninh tổng, anh có muốn trở lại công ty không?"
Ninh Duyệt day day trán, nói: "Trở về công ty"
Khi hai người ra khỏi khách sạn, Ninh Duyệt đi phía trước không quay đầu nhìn lại, "Quay về đi" Hắn nghĩ ngợi một chút rồi lái xe đến Thẩm thị.
Mặc dù trời đã về đêm, những lúc này cả tòa nhà của Thẩm thị vẫn sáng rực. Ninh Duyệt không chút e dè, trực tiếp đi thang máy lên tầng cao nhất. Các nhân viên nhìn thấy hắn đều chết lặng.
Ninh Duyệt đẩy cửa phòng họp ra, nhìn thấy có ba người bên trong, mỉm cười ngồi xuống.
Thẩm Nhượng liếc nhìn hắn, không nói gì.
"Nếu đã đến đây rồi, thì cùng nhau đi" Thường Minh ném một tập văn kiện đến chỗ hắn.
Qua nửa giờ, Ninh Duyệt gấp lại tập tài liệu trong tay, nghịch bút, dựa lưng vào ghế, "Tôi vừa mới đi gặp Ôn Cẩn"
Thẩm Nhượng hơi dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Ninh Duyệt.
"Thẩm Nhượng, cậu đúng là điên rồi mà" Ninh Duyệt sắc mặt trào phúng, "Tôi vừa mới hỏi cô ấy rằng cô có hối hận không, cô nói không."
Lâm Phàm trộm nhìn sắc mặt của Thẩm Nhượng với vẻ mặt rối rắm. Ninh tổng nói đến vấn đề này trước mặt Thẩm tổng, quan hệ của bọn họ có thật sự ổn không?
Ninh Duyệt ném đi cây bút trong tay, giọng điệu chứa đầy hận ý: "Cậu trở nên như vậy từ khi nào thế? Nếu thứ mà Ôn Cẩn lấy trộm được không phải là đưa cho tôi mà là đưa cho người khác thì sao? Thế là công sức chúng ta làm trong nhiều năm coi như đi tong. Cậu vẫn đang làm rất nhiều thứ để có thể đưa Ôn Minh Khải trở thành cổ đông lớn thứ hai của Thẩm thị. Thẩm Nhượng, cậu có phải bị điên rồi hay không?"
"Tôi không đơn giản là chỉ muốn đưa Ôn Minh Khải trở thành cổ đông lớn thứ hai của Thẩm thị." Thẩm Nhượng ngữ khí lạnh đạm.
"Qủa thật" Ninh Duyệt không có biểu tình gì, "Cậu đưa cổ phần của mình cho Ôn Minh Khải, chính là đưa cho Ôn Cẩn. Thẩm Nhượng, cô ta có thể không chớp mắt mà bán đứng cậu, cậu còn dám để Ôn Minh Khải trở thành cổ đông lớn thứ hai của Thẩm thị, cậu không sợ cô ta..."
Thẩm Nhượng lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Đó là chuyện của tôi"
Trầm mặc một hồi, Ninh Duyệt đứng lên, "Là tôi vô duyên, tự nhiên xen vào chuyện của người khác"
Khi cánh cửa được đóng lại, Thường Minh mới ngẩng đầu, "Ninh Duyệt lo lắng là có phần đúng. Cổ phần của Ôn Minh Khải, cộng với những gì mà cậu cho Ôn Cẩn, về sau Ôn Cẩn cô ấy, khụ khụ, quả thật không thích hợp cho lắm."
Thẩm Nhượng cúi đầu, "Tôi có chừng mực"
Ngày đó anh về nhà, anh đã cẩn thận quan sát thái độ của Ôn Cẩn. Cô hiện tại quả thật là không thích anh, có lẽ vẫn đang cố gắng tìm cách muốn ly hôn với anh. Nhưng Ôn Cẩn quá nhu nhược, như thế rồi mà vẫn quan tâm anh, thậm chí là đau lòng cho anh.
Suy nghĩ này làm cho Thẩm Nhượng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Anh muốn cho Ôn Cẩn tất cả mọi thứ, làm cho cô không thể mở miệng để nói ly hôn với anh, vĩnh viễn đem cô cột vào bên người mình.
Lần trước mắng Ninh Duyệt một trận, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Ôn Cẩn đều không nhịn được muốn đánh hắn ta vài cái. Sao lại có người kì quái như vậy chứ? Rõ ràng cô đã giúp hắn mà còn muốn khiêu khích, châm chọc cô, thật là đầu óc có vấn đề.
Bên tai lại vang lên những lời thảo luận xoay quanh vấn đề về Thẩm Nhượng, Ôn Cẩn lại càng cảm thấy phiền lòng.
"Thẩm thị hẳn là rất nhanh sẽ phá sản" Quan Tần vừa uống ly cà phê mà người trợ lý vừa đưa cho cô ta, vừa nghiên người nói chuyện với người bên cạnh: "Đây là chuyện thường tình, ai cũng không đoán trước được. Trước kia Thẩm thị lợi hại như vậy, lại đột nhiên biến mất như thế này."
Những người khác đều nhỏ giọng phụ họa với lời nói của Quan Tần, mắt không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Cẩn.
Quan Tần mỉm cười nhìn Ôn Cẩn, vẻ mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối, "Ôn Cẩn, thật đáng tiếc a, về sau cô..." Cô ta dừng lại một chút, nói tiếp, "Việc này đối với cô mà nói, hẳn chỉ là chuyện nhỏ."
Lạnh lùng liếc nhìn những người này, Ôn Cẩn tiếp tục làm công việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Mấy ngày sau, vận thế của Ninh thị ngày càng tốt, tất cả các phương tiện truyền thông đều đang chờ Thẩm thị tuyên bố phá sản. Một tin tức ở nước ngoài do cư dân mạng đăng lên lập tức trở thành chủ đề nóng trên Weibo, gây chấn động dư luận.
Ngay sau đó, Thẩm thị đã tổ chức một buổi họp báo, trực tiếp thừa nhận tin tức ở nước ngoài kia là thật. Trong những năm gần đây, một lĩnh vực đã trở thành chủ lực của công ty, tất cả đều do Thẩm Nhượng phụ trách.
Không chỉ vậy, Ninh thị, người vốn cho rằng sẽ là kẻ thù của Thẩm thị lại tuyên bố sẽ hợp tác với "đối thủ của mình", còn có rất nhiều công ty lớn ở nước ngoài cũng có ý định hợp tác với Thẩm thị.
Trong một khoảng thời gian ngắn, cổ phiếu của Thẩm thị đã đi lên một cách nhanh chóng. Tài sản cá nhân của Thẩm Nhượng tăng vọt chỉ trong vài giờ.
Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, sau khi chờ mọi người phản ứng lại, các phương tiện truyền thông đã như điên đăng tin về chúng. Cuối cùng, mọi người phát hiện ra người được lợi nhiều nhất từ biến cố lần này của Thẩm thị là Ôn Minh Khải, hiện đang là cổ đông lớn thứ lại của tập đoan Thẩm thị.
Quan Tần sắc mặt trắng bệch, nghĩ đến những việc mình đã làm với Ôn Cẩn trong mấy ngày nay, cô ta liền cảm thấy lạnh cả người. Sắc mặt của những người khác cũng không tốt lắm, dù sao thái độ của các cô ấy đối với Ôn Cẩn cũng không tốt hơn là bao.
Nghĩ đến những tin tức đó, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ ghen tị, thậm chí có tia lửa nóng phóng thẳng về phía Ôn Cẩn. Dựa theo những tin tức này, Thẩm Nhượng nói không chừng sẽ trở thành người giàu có nhất nước. Mà Ôn Cẩn lại được làm dâu nhà giàu, đây quả thật là lần đầu tiên các cô ấy có thể tiếp xúc với các nhân vật lớn như vậy.
Ôn Cẩn nhìn chăm chú vào bảng tin tức, trên tay chậm rãi dùng lực. Công ty nước ngoài này thực sự thuộc quyền sở hữu này thực sự của Thẩm Nhượng. Ở kiếp trước, trước khi cô chết, không có một phương tiện truyền thông nào biết đấy là công ty của Thẩm Nhượng.
Đây là công ty được anh thành lập cách đây vài năm, khi Thẩm Nhượng đang học đại học, cũng là khi Thẩm Nhượng mới tiếp nhận Thẩm thị. Làm sao anh ta có thể làm được những điều này?
Một ý nghĩ vớ vẩn chợt lóe lên trong đầu Ôn Cẩn. Chẳng lẽ Ninh Duyệt từ đầu đã là người của Thẩm Nhượng? Trên thực tế, Ninh Duyệt đã giúp Thẩm Nhượng quản lý các công việc kinh doanh suốt những năm hắn ở nước ngoài?
Ôn Cẩn nhớ tới rất nhiều chuyện, nhất là sự thay đổi thái độ của Ninh Duyệt đối với cô, càng nghĩ cô càng cảm thấy lạnh cả người. Nếu Ninh Duyệt thật sự là người của Thẩm Nhượng, thì hẳn Thẩm Nhượng phải biết được cô đã đánh cắp những tài liệu ấy đưa cho Ninh Duyệt.
Nếu bây giờ Thẩm Nhượng đã biết, vì cái gì mà anh lại không đề cập đến chúng chứ?
Còn nữa, cô chưa từng thấy Thẩm Nhượng uống say, vì sao lại cố tình vào đêm cô định đánh cắp tài liệu ấy, Thẩm Nhượng lại say đến bất tỉnh nhân sự?
Ôn Cẩn cắn chặt răng, sắc mặt đỏ bừng, hèn nào tất cả mọi chuyện đều xảy ra hết sức trơn tru. Có lẽ Thẩm Nhượng muốn làm ra một "Cuộc khủng hoảng của Thẩm thị" để thanh trừng những người hợp tác với mình. Trùng hợp là cô đã đánh cắp tài liệu, Thẩm Nhượng liền biết đã đến thời cơ, từ đó tạo ra một "Cuộc khủng hoảng của Thẩm thị" giả dối.
Là hai lần, lần đầu tiên là cô quá say đắm Thẩm Nhượng, xong anh phát hiện, thế là thuận lý thành chương cô bị sập bẫy. Sau khi kết hôn với anh, cô luôn cảm thấy những thủ đoạn của mình không quang minh chính đại, trong lòng cảm thấy rất có lỗi. Hiện tại là lần thứ hai, Thẩm Nhượng biết rằng cô đã đánh cắp tài liệu quan trọng của anh, khiến cho cô cảm thấy rất áy náy.
Vẻ mặt của Ôn Cẩn hiện lên tia châm chọc, trong lòng càng thêm tắc nghẽn. Cô thật ngu ngốc mà, bị Thẩm Nhượng chơi đến tận hai lần, lần nào cũng cảm thấy tội lỗi và khó chịu như một con ngốc.
Khi công việc ở đoàn làm phim đã xong, Ôn Cẩn trực tiếp đi về nhà. Trong lòng cô cảm thấy ngột ngạt không thôi, trừ bỏ là đối với chuyện của Thẩm Nhượng, mà phần nhiều là chuyện của chính mình, như một con ngốc bị Thẩm Nhượng chơi đùa đến hai lần.
Khi Thẩm Nhượng trở về nhà đã là một giờ đêm, anh còn tưởng Ôn Cẩn giờ này đã ngủ rồi. Nhưng khi anh đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện đèn trong phòng vẫn còn sáng, Ôn Cẩn đang ngồi trên giường, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Nhượng bị ánh nhìn của cô làm cho cảm thấy vô cùng bất an, cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì khiến Ôn Cẩn không vui. Anh đi đến bên giường, hạ giọng nói: "Ôn Cẩn, em sao vậy"
Nắm chặt tay, Ôn Cẩn cố nén lại ý muốn muốn đánh chết Thẩm Nhượng, luôn thầm nhủ với lòng mình rằng chuyện này không có liên quan đến anh, chỉ là cô quá ngu ngốc bị anh chơi xỏ đến hai lần.
Thật lâu sau, Ôn Cẩn mới trả lời: "Em không sao"
Cô như thế này càng khiến Thẩm Nhượng cảm thấy bất an. Ngồi xuống giường, Thẩm Nhượng vươn tay muốn ôm lấy Ôn Cẩn nhưng lại bị cô đẩy ra, chán ghét nói: "Đừng đụng vào em."
Ôn Cẩn nói xong, chính mình cũng tự cảm thấy sửng sốt. Cô đây là giận chó đánh mèo với Thẩm Nhượng? Vì mình bị anh đùa giỡn nên đang giận chó đánh mèo với anh?
Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Nhượng dần dần buông xuống. Anh bất an nhìn Ôn Cẩn, không biết tại sao Ôn Cẩn lại tỏ ra ghét bỏ anh, rõ ràng những lần gặp mặt trước của hai người rất tốt đẹp mà?
"Ôn Cẩn, anh xin lỗi, anh đã làm chuyện gì khiến em cảm thấy không vui sao?" Thẩm Nhượng cúi đầu, thành khẩn nhận sai, "Vậy thì em đánh anh đi"
Ôn Cẩn cảm thấy tức giận khi nhìn thấy bộ dáng nhẫn nhịn của anh, cô đột nhiên đứng lên, đi chân trần rồi vào tủ lấy gối cùng chăn bông, nói: "Sau này em ngủ ở phòng cho khách."
Nói xong cô quay người bỏ sang phòng bên cạnh.
Sau khi đắp chăn, Ôn Cẩn cảm thấy vô cùng khó chịu. Ở kiếp này, Thẩm Nhượng không những là người giàu có nhất nước mà thời gian còn sớm hơn cả kiếp trước. Thẩm Nhượng lại lợi dụng cô một lần nữa, cô thì cư nhiên lại cảm thấy lo lắng cho anh.
Ôn Cẩn tức giận đến mức trằn trọc không ngủ được, tự chửi mình tại sao lại ngu ngốc như vậy! Tại sao!
Nằm trên giường một hồi, Ôn Cẩn nghe thấy có tiếng mở cửa phòng, cô liền dừng động tác lại. Thẩm Nhượng nhẹ nhàng đi vào, tưởng rằng Ôn Cẩn đã ngủ, liền cẩn thận nhấc chăn lên tiến vào.
Mới chui vào được một nửa thì anh đột nhiên bị đá mạnh, Ôn Cẩn bổ nhào vào trong lồng ngực anh, cào cấu cắn xé.
Thẩm Nhượng trong lòng nhảy dựng, ôm lấy cô nói nhỏ: "Ôn Cẩn, đừng tức giận"
Trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Nhượng biết mình đã bị Ôn Cẩn cắn. Trong lòng anh cảm thấy mờ mịt, kì kinh nguyệt của Ôn Cẩn còn chưa tới, sao cô lại đột nhiên trở nên cáu kỉnh như vậy?
Khi động tác của Ôn Cẩn dừng lại, Thẩm Nhượng mới thấp giọng hỏi: "Ôn Cẩn, em sao vậy?"
"Sao anh còn dám hỏi? Sao anh còn dám ở đây giả bộ đáng thương chứ?" Cơn tức giận của Ôn Cẩn vừa được kìm nén lại bị bộc phát ra bên ngoài, hung hăng nắm lấy cánh tay anh, giọng điệu tức giận xen lẫn cả tia bất lực, "Thẩm Nhượng, có phải anh đã sớm biết tôi đã đưa tài liệu cho Ninh Duyệt? Đêm đó anh uống rượu say là cố ý đúng không? Anh là cố ý muốn chơi đùa với em đúng không?"
Thẩm Nhượng cảm thấy sửng sốt, vội vàng nói: "Ôn Cẩn, nghe anh giải thích..."
"Không cần giải thích" Ôn Cẩn nhìn anh chằm chằm, "Anh hãy trả lời câu hỏi của em"
Chỉ cần nghĩ đến cảm giác bất an và lo lắng của mình trong mấy ngày nay đều là dư thừa, Ôn Cẩn lại cảm thấy tức giận đến nỗi bốc hỏa.
Thẩm Nhượng nhìn cô, đột nhiên không biết nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro