Tí tách...Mưa rơi trong vạt nắng
Kì thi tuyển sinh vừa kết thúc, trời đã đổ cơn mưa rào nặng hạt. Biết rằng ông trời rủ lòng thương cho đám trẻ mới thi vào lớp 10. Nhưng thời tiết đang nắng đẹp thế này, ai lại xúc động đến độ trút mưa xối xả.
Lộp độp , lộp độp tiếng mưa rơi trên mái che của trạm dừng xe buýt. Mưa trắng xóa đắm mình hòa lẫn với khói xe cộ tạo nên một màu trắng đục mờ ảo nhưng cũng thật thư thái, dễ chịu . Ngoài trời, cây cối nghiêng ngả như đang cùng nhau nhảy múa, vui đùa trước từng hạt long lanh mà thời tiết ban tặng.
Dưới cơn mưa rào mùa hạ, một khuôn mặt sốt sắng chờ đợi xe buýt nổi bật giữa đám hành khách. Cô bé ấy dáng người nhỏ nhắn, đeo trên vai một chiếc ba lô màu hồng xinh xắn. Làn da "trắng đến phát sáng" tựa như nữ chính trong khu vườn tiểu thuyết ngôn tình. Mái tóc đã đen dày lại còn óng ả, mượt mà. Thật khiến bao loài "hoa" ao ước. Đặc biệt "thơ" hơn cả là một bím tóc mềm mại vắt ngang bên bờ vai. Từng lọn tóc nắm tay nhau đan xen đều đặn, chặt chẽ như các nguyên tử trong liên kết cộng hóa trị . Còn bím tóc nhỏ thì tỏ vẻ tinh khôi bởi nó biết bản thân nổi bật trong chiếc ruy băng màu trắng .
Trời mưa khá to, giao thông trở nên ùn tắc là chuyện thường. Cô bé 1 bím ấy cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ với ánh mắt mong ngóng, sốt ruột. Gần tiếng rưỡi, cuối cùng cũng bắt được tuyến xe buýt như ý. Khuôn mặt ai đó rạng rỡ như nở rộ hoa trong lòng. Bước lên xe buýt cô thở phào nhẹ nhõm: May quá, có thể về nhà rồi!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo lên. Cô bé nhấc máy :
- A lô mẹ ạ.
- Kem thi xong hết chưa con? ( Mẹ cô ân cần hỏi)
- Dạ con thi xong rồi ạ.
- Kem làm bài tốt không ?
- Dạ ổn thôi mẹ ạ.
- Kem ở trên đó cũng được 3 ngày rồi. Về nhà mẹ có nấu món súp cua để bồi bổ cho Kem nè. Tối nay mẹ ra ngoài có chút việc, con về hâm súp cho em Xoài ăn luôn nhé!
- Dạ vâng ạ.
- Mẹ cúp máy đây.
Tút...Dứt tiếng cúp máy, cô mỉm cười nhìn ra cửa sổ. Mưa lúc này tạnh hẳn . Hơi đất ẩm bắt đầu bốc lên cái mùi đặc trưng của cơn mưa. Không khí trong lành, mát mẻ. Thật là sảng khoái hơn bao giờ hết!
Mây đen di cư về "tổ" thì bầu trời dần đóng cửa ánh sáng. Xe buýt đến trạm dừng . Cô vội xuống xe. Từ vị trí đang đứng, cô băng qua đường tàu rồi đi vào một ngõ nhỏ .
Tiếng bước chân cô xa dần khi xe buýt rời đi . Cậu nhóc cấp 3 ngồi phía sau cô đã phát hiện thứ gì đó khi xe buýt rời vị trí mà cô xuống. "Chắc là thẻ học sinh của con nhóc ngồi trước đây mà." - Cậu ta suy đoán.
" Trần Hạ Vũ, lớp 9/1"
"Tên hơi giống con trai."
" Nãy nhỏ đó đi qua đường tàu , chắc nhà nó ở gần ngoại mình."
Thoáng qua vài suy nghĩ trong đầu rồi cậu ấy liền nhanh nhẹn cất tấm thẻ vào trong cặp.
Về đến nhà, Hạ Vũ vẫn không mảy may gì đến tấm thẻ mình đánh rơi . Đêm đó, người nhặt được tấm thẻ ấy trên xe buýt- Hoàng Long lục cả "phây bút" để soi acc cô.
"Đây rồi, Hạ Vũ. Hóa ra nhỏ thi vô trường mình ."
"Xinh đấy. Mỗi tội hơi nhạt nhẽo, up story nhiều sách vãi !"- Ai đó lại tiếp tục bình luận về con gái nhà người ta.
Nào có ngờ, luật nhân quả không chừa một ai. Vì bố mẹ có việc đột xuất, vả lại bà ngoại bị bệnh mà chưa có ai rảnh về chăm sóc nên cậu ấm phải ở với ngoại trong vòng 1 tháng.
Vì không có nhiều bạn ở nông thôn nên cổ họng Hoàng Long như cứng lại . Thấy sắc mặt con trai trầm xuống, người mẹ liền động viên:" Vui lên con trai. Bà ngoại thích con lắm. Có con bà sẽ rất vui." Trước khi đi mẹ còn không quên đùa cậu :"Ở đó có cô bé xinh đẹp từng hỏi cưới con, giờ con đồng ý vẫn kịp đấy?"
Hoàng Long bâng khuâng nhớ về khoảng thời gian sống với ngoại thuở nhỏ. Hồi còn học lớp 3, cậu từng chơi rất thân với một bé gái. Cho đến khi chuyển nhà lên thành phố ở ,đã mấy năm không được gặp cô.
Thời gian trôi nhanh như dòng chảy xiết. Mà con người lại như con cá bơi trên dòng chảy, nó không ngừng thay đổi để thích nghi và trường tồn.Ai rồi cũng phải lớn. Bởi lẽ giờ phút gặp lại, chưa chắc hai đứa trẻ ấy nhận ra nhau. Nhưng có một đặc điểm mà Hoàng Long chẳng thể nào quên. Đó chính là vết bớt khá to trên bắp tay cô bé. Từng món ăn cô bé thích, không ngờ cậu ta vẫn nhớ như in. Phải chăng đó là "bạch nguyệt quang" của một đứa nhóc năm 8 tuổi nhỉ? Nghĩ về cô nhóc năm xưa, Hoàng Long bật cười bởi lời cầu hôn quá đỗi đáng yêu. Rồi đây kí ức non xanh sắp sửa quay trở về. Một mùa hạ tươi đẹp chờ tất cả chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro