Chương 7: Truth or Dare
Buổi tối, không khí ấm cúng lan tỏa quanh sân trước villa. Mùi thơm của thịt nướng, hải sản và rau củ len lỏi khắp nơi, khiến ai nấy đều háo hức. Dưới ánh đèn vàng dịu dàng, cả lớp vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Kiều Anh, cầm trên tay một xiên thịt nướng, vừa cười vừa góp chuyện cùng nhóm bạn nữ. Mỗi lần ánh mắt vô tình chạm đến Duy, cô chỉ mỉm cười kín đáo. Nhưng trong lòng, cô cảm nhận rõ ràng một sự kết nối đang dần hình thành giữa cả hai.
"Duy, mày nướng thêm ít thịt đi! Tụi tao đói quá!" Thành Nam lên tiếng gọi lớn, tay vẫy vẫy về phía cậu bạn đang ngồi uống nước.
"Được rồi, chờ tí." Duy đứng dậy, xắn tay áo, tiến đến bếp nướng.
Kiều Anh nhìn theo, ánh mắt lấp lánh. Đợi lúc Duy vừa quay lưng lại, cô chợt bước đến, đứng sát bên cậu:
"Để tao phụ."
Duy quay sang, thoáng ngạc nhiên:
"Tưởng mày chỉ ngồi ăn thôi chứ."
Kiều Anh nhún vai, nụ cười nhẹ nhàng:
"Thỉnh thoảng cũng phải làm gì đó để không bị mang tiếng. Cẩn thận không tao nướng ngon hơn cả mày đấy."
Duy khẽ nhếch môi, đưa cho cô một vỉ thịt:
"Vậy để xem. Nhưng nhớ đừng làm cháy đấy, không tao không chịu trách nhiệm đâu."
Hai người đứng cạnh nhau, tay thoăn thoắt trở thịt. Lửa than hồng bập bùng phản chiếu trong mắt cả hai, khiến mọi thứ dường như ấm áp hơn.
Sau bữa tiệc BBQ, cả lớp kéo nhau vào phòng sinh hoạt chung để chơi trò Truth or Dare. Căn phòng rộng rãi với thảm lông và đệm ngồi ấm áp, mọi người ngồi chen chúc nhau, khuôn mặt ai cũng háo hức.
Thành Nam cầm chai nước rỗng, đặt xuống giữa vòng tròn:
"Luật chơi là thế này: Chai quay trúng ai, người đó chọn truth hoặc dare. Không trả lời hay làm theo là phạt uống cạn ly nước chanh siêu chua. Ai không chơi thì tự ra ngoài, không được kêu ca!"
Tiếng hò reo hưởng ứng vang lên. Kiều Anh ngồi cạnh Thu Hà, hai người châu đầu thì thầm:
"Chơi thế này dễ bị lộ bí mật lắm."
Thu Hà phì cười:
"Mày có giấu gì đâu, sợ gì lộ gì chứ. Cứ chọn truth, biết đâu có cơ hội khai thác thêm gì từ ai đó."
"Ý mày là..." Kiều Anh nhướn mày, định nói thêm thì chai nước giữa vòng bắt đầu quay.
Lần đầu tiên, chai dừng lại ở Thành Nam. Cậu hào hứng chọn dare, và bị thách nhảy chicken dance trước mặt cả lớp, khiến ai cũng cười lăn.
Lần thứ hai, chai dừng ngay trước Duy.
"Duy! Truth or Dare?" Hoàng Khang hét lên đầy phấn khích.
Duy dựa lưng vào ghế, vẻ mặt điềm tĩnh:
"Truth. Muốn hỏi gì thì hỏi."
Lan Phương lập tức chớp thời cơ:
"Này, mày thích ai trong lớp mình? Nói thật đấy!"
Tiếng hò hét lại bùng lên. Duy chỉ cười nhạt, ngẩng lên nhìn mọi người một lượt:
"Thích ai à? Bí mật, nhưng là người quan tâm tao."
Câu trả lời nửa úp nửa mở của cậu khiến không ít ánh mắt tò mò nhìn quanh, trong đó có cả Kiều Anh. Cô vờ như không quan tâm, nhưng trong lòng không khỏi xao động.
Đến lượt chai quay tiếp, và lần này dừng lại ở Kiều Anh.
"Kiều Anh! Truth or Dare?" Thành Nam hét lớn, giọng đầy thách thức.
Thu Hà thúc nhẹ vào vai cô:
"Chọn Dare đi, chơi lớn tí."
Kiều Anh hít sâu, nhìn quanh rồi mỉm cười:
"Dare."
Cả nhóm đồng loạt reo lên. Thành Nam nhanh nhẹn đưa ra thử thách:
"Mày phải làm một việc khiến Duy bất ngờ ngay tại đây!"
Cả phòng lặng đi trong giây lát, rồi lập tức bùng nổ tiếng cười. Thu Hà đẩy vai Kiều Anh:
"Ôi trời, trúng tim đen rồi kìa!"
Kiều Anh đỏ mặt, nhưng không hề nao núng. Cô đứng dậy, bước thẳng đến chỗ Duy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Hoàng Duy," cô nói, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Duy hơi nhướn mày, vẻ mặt pha chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
"Mày... có dám cược một lần nữa với tao không?" Kiều Anh hỏi, nụ cười nghịch ngợm hiện lên.
Duy ngả lưng ra sau, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú:
"Cược gì đây?"
"Chuyện đó để sau. Chỉ cần mày nói 'đồng ý' hoặc 'không' thôi."
Cả phòng như nín thở chờ đợi. Duy nhìn cô thêm vài giây, rồi khẽ gật đầu:
"Đồng ý."
Tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng. Kiều Anh bước trở về chỗ ngồi, nhưng cô biết, ánh mắt Duy vẫn dõi theo cô không rời.
Không khí trong phòng sinh hoạt chung càng thêm sôi động. Mọi người đều hướng ánh mắt về phía họ, không giấu được sự tò mò. Kiều Anh ngồi xuống, không nói thêm gì, chỉ mỉm cười lạ lùng. Duy cũng chỉ cười nhẹ, mắt ánh lên vẻ thích thú.
Thành Nam ngồi gần đó, nhận thấy sự căng thẳng vừa mới dâng lên, liền lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Được rồi, được rồi, đây là phần mà chúng ta chờ đợi nhất này. Nhưng nói thật, Duy mà thua là cả lớp sẽ được chứng kiến màn trả kèo không phải dạng vừa đâu nhé!"
Duy vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như không có gì lạ xảy ra. Cậu nhún vai, khẽ đáp:
"Thua thì thua, không sao cả. Lần trước thua rồi, lần này chắc cũng vậy."
Kiều Anh hơi nhướng mày, ánh mắt đùa cợt:
"Thế thì mày chắc chắn sẽ thua à?"
Duy cười nhẹ, nhưng không trả lời. Cậu biết cô đang muốn thử thách mình, và thật sự, cậu cũng chẳng ngại nhận lấy thử thách đó.
"Thế này nhé," Kiều Anh nói tiếp, giọng kiên định:
"Vậy thì chúng ta sẽ cược một trò chơi nào đó. Nếu mày thua, tao sẽ chọn cách trả kèo, và lần này không phải là chuyện nhỏ đâu, tao sẽ gộp hai lần thua lại một lượt luôn đấy!"
"Thế nếu Kiều Anh thua thì sao?" Thành Nam, luôn tò mò và thích pha trò, hỏi.
Kiều Anh không nhanh chóng trả lời mà chỉ nhếch mép, ánh mắt nhìn Duy đầy thách thức:
"Tao thua thì... xí xóa tất cả, không có chuyện gì cả. Coi như trò này chưa từng xảy ra."
Duy gật đầu, giọng lạ lùng:
"Vậy thì làm đi, trò chơi bắt đầu thôi."
Trò chơi mà cả lớp quyết định chọn khá thú vị: "Chơi hay không chơi?" — mỗi người phải thực hiện một thử thách bất kỳ trong vòng 30 giây, nếu không hoàn thành, sẽ bị thua và phải nhận một hình phạt.
Cả lớp lập tức im lặng, mọi người đều chờ đợi cuộc đấu này sẽ ra sao. Cả hai bắt đầu tham gia trò chơi với những thử thách không thể đoán trước. Kiều Anh chủ động thực hiện thử thách đầu tiên: một màn nhảy theo điệu nhạc. Cô không ngại thể hiện mình, thậm chí còn nhảy một cách lố để khiến mọi người cười. Kiều Anh thành công vượt qua thử thách.
Duy thì không hề chịu thua, ngay lập tức thể hiện thử thách của mình: bắt chước điệu bộ của một con vật mà mọi người chỉ định. Duy trổ tài diễn như một con khỉ, làm cả phòng không nhịn được cười. Mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt vào Kiều Anh, như thể đang đợi cô phải thực hiện thử thách tiếp theo.
Lần này, Kiều Anh nhận được thử thách phải kể một câu chuyện hài hước trong vòng 30 giây. Cô tự tin bước lên, và bắt đầu kể một câu chuyện khiến cả lớp phải bật cười.
Thử thách cuối cùng đến với Duy là phải thực hiện một màn biểu diễn ngay trước mọi người, không chỉ đơn giản là hành động mà là phải thể hiện một cách cực kỳ nghiêm túc. Duy không chút do dự, đứng thẳng và bắt đầu làm một màn nhảy hip hop không giống ai. Anh nhún nhảy một cách đầy tự tin nhưng vẫn không quên vẻ "ngầu" vốn có của mình.
Cứ như vậy, đến cuối cùng, Kiều Anh là người thắng cuộc. Duy vì một màn trình diễn không hoàn hảo nên đã bị thua trong trò chơi này.
Kiều Anh nhìn Duy một cách đầy hứng thú. "Thế là mày thua rồi, Duy. Đến lúc trả kèo rồi đấy!"
Duy bật cười, nhưng ánh mắt anh có chút bất ngờ. "Mày muốn gì đây?"
"À, đơn giản thôi," Kiều Anh nói, ánh mắt chớp chớp đầy lém lỉnh. "Lần này mày phải trả kèo cho tao ngay lập tức. Và không phải chỉ là một câu nói đơn giản đâu."
Cả lớp bắt đầu xôn xao, sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt từng người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người, như chờ đợi một "màn biểu diễn" đặc biệt từ Kiều Anh và Duy.
Duy nheo mắt, không sợ hãi mà cũng không vội vàng phản ứng. Cậu chỉ lặng lẽ đứng đó, thoải mái như thể không có gì thay đổi. Cậu biết rõ, Kiều Anh không phải là người dễ dàng khiến người khác "trả kèo" theo cách thông thường.
"Được rồi," Duy nói, nhưng giọng điệu vẫn mang chút thách thức. "Mày muốn tao làm gì? Đừng bảo là phải lên sân khấu và hát hò gì đó đấy."
Kiều Anh bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt Duy, vẫn giữ nụ cười khẽ. "Không phải hát đâu, mày cứ yên tâm. Mày sẽ phải làm một việc mà mày chưa bao giờ nghĩ đến."
Duy hơi nhíu mày, nhưng không vội cười lại. "Mày muốn gì?"
Kiều Anh nhìn Duy một lát, rồi khẽ cười: "Mày phải làm thế này: ra giữa phòng, đứng đó trong im lặng khoảng 30 giây. Không được nói một lời, không được di chuyển. Và quan trọng là, trong 30 giây đó, phải nhìn vào mắt tao. Chỉ vậy thôi."
Lớp học lập tức im lặng, những ánh mắt hiếu kỳ vẫn đổ dồn về phía Duy. Mọi người không hiểu, Kiều Anh đã chọn một cách trả kèo lạ lùng và khó đoán đến vậy.
Duy nhìn Kiều Anh, một thoáng sửng sốt rồi lại cười khẽ. Dù sao, đã thua rồi thì phải chịu.
"Được thôi," Duy trả lời, giọng có chút hứng thú. "Mày muốn thế thì tao làm."
Kiều Anh bước ra giữa phòng, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Duy. Cả lớp cũng dõi theo từng động tác của Duy, tất cả đều chờ đợi cái khoảnh khắc 30 giây kỳ lạ này.
Duy bước vào giữa phòng, nhìn quanh một lần rồi đứng im. Anh không nói gì, không cử động, chỉ đứng đó, ánh mắt hơi lấp lánh nhưng không hề rời khỏi Kiều Anh. Mọi người không khỏi ngạc nhiên khi thấy Duy làm theo, không phàn nàn, không lườm nguýt gì cả. Chỉ trong giây phút này, không khí như đặc lại, sự căng thẳng bao trùm.
Kiều Anh nhìn Duy, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc một cách lạ thường. Cô không thể hiểu tại sao mình lại muốn Duy làm như vậy, nhưng lại có cái gì đó trong lòng cô khiến cô cảm thấy vui. Cả hai người cứ đứng đó trong im lặng, sự lẳng lặng kỳ lạ mà lại đầy sự chờ đợi không lời.
30 giây trôi qua như một thế kỷ, và cuối cùng, tiếng chuông báo hết giờ phá vỡ không khí im lặng. Duy nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Được rồi, mày đã vui chưa?"
Kiều Anh khẽ cười, đứng dậy và nhìn Duy, ánh mắt như muốn trêu chọc: "Tao không chắc, nhưng mày có làm theo là vui rồi."
Mọi người vỡ òa trong tiếng cười và vỗ tay. Mọi thứ đều trở lại với nhịp sống vui vẻ, nhưng một điều lạ lùng là mối quan hệ giữa Kiều Anh và Duy lại có gì đó thay đổi trong những khoảnh khắc im lặng đó.
Duy đứng gần Kiều Anh, khuôn mặt đầy vẻ bướng bỉnh và nghịch ngợm. "Mày vừa làm gì vậy? Định chơi trò này mãi à?"
Kiều Anh nhìn anh, vẫn không thể giấu nổi nụ cười đùa giỡn: "Không đâu, tao chỉ thử mày thôi. Không ngờ mày lại chịu trả kèo như vậy."
Duy nhìn Kiều Anh, trong ánh mắt có chút gì đó ngờ vực pha lẫn sự thú vị. "Mày cứ thế này, cẩn thận tao biết hết bây giờ đấy."
Cả lớp lại tiếp tục trò chuyện, nhưng Kiều Anh và Duy đều không nói gì thêm. Tuy nhiên, giữa họ, có một thứ không thể phủ nhận: một sự thay đổi nhỏ nhưng đầy rõ ràng. Mối quan hệ giữa họ, qua những trò vờn nhau thế này, không phải đơn giản như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro