Chương 3: Đêm dạ hội
Sảnh lớn của trường được trang hoàng lộng lẫy cho đêm dạ hội cuối năm. Ánh đèn lấp lánh, âm nhạc vang lên sôi động, cả trường như chìm vào không khí náo nhiệt. Từng nhóm bạn chụp ảnh, cười nói rộn ràng. Kiều Anh đứng ở góc hội trường, nhìn mọi người vui vẻ, lòng chợt cảm thấy lạc lõng.
Cô vốn không thích tham gia những hoạt động như thế này. Nhưng vì bạn bè rủ rê, cô vẫn đến, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc xoăn lơi buông xõa nhẹ nhàng. Từ góc nhìn của mình, cô dễ dàng thấy Duy - người mà cô đã thầm thích từ lâu - đang đứng trò chuyện với Thanh Mai ở một góc khác.
Thanh Mai mặc một chiếc váy xanh nhạt, tóc uốn nhẹ, đôi mắt sáng long lanh. Cô nàng không chỉ xinh đẹp mà còn có dáng vẻ dịu dàng, thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kiều Anh biết rõ Duy thích Thanh Mai từ lâu, và cậu ấy đang cố gắng tìm mọi cơ hội để tiếp cận cô nàng. Nhưng có vẻ như Thanh Mai lại khá e dè, không tỏ ra quá thoải mái với sự quan tâm của Duy.
"Ê, Duy, qua đây chụp ảnh chung đi!" - Hoàng Khang kéo Duy lại giữa nhóm. Kiều Anh đi theo, không quên nở nụ cười thân thiện.
Duy thoáng nhìn về phía Thanh Mai, sau đó quay sang hỏi nhỏ Kiều Anh: "Mày nghĩ tao có nên rủ Thanh Mai chụp chung không?"
Kiều Anh thoáng sững lại. Nhưng rồi, cô bật cười nhẹ, như thể đang giấu đi cảm xúc thật của mình. "Tất nhiên là nên rồi! Đây là cơ hội để mày ghi điểm mà, đúng không?"
Duy gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Cậu bước về phía Thanh Mai, ngập ngừng vài giây rồi cất tiếng: "Mai, chụp chung một tấm với tớ được không?"
Thanh Mai thoáng ngạc nhiên, đôi má hơi ửng đỏ. Nhưng trước ánh mắt chờ đợi của Duy và sự cổ vũ từ các bạn xung quanh, cô nàng khẽ gật đầu. "Ừ, chụp thì chụp."
Kiều Anh đứng sau lưng cả hai, cảm giác như tim mình vừa lỡ mất một nhịp. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, bước lên điều chỉnh vị trí cho họ. "Nào, đứng sát lại chút! Thanh Mai, khoác tay Duy đi, nhìn sẽ tự nhiên hơn đấy!"
Thanh Mai lúng túng làm theo, còn Duy thì không giấu được nụ cười mãn nguyện. Kiều Anh tiếp tục cười, nhưng nụ cười của cô giờ đây có chút gì đó gượng gạo. "Rồi, Duy, mày ôm eo Thanh Mai đi. Phải thế mới đúng tinh thần dạ hội chứ!"
Duy hơi bất ngờ, nhưng không từ chối. Cậu vòng tay qua eo Thanh Mai, còn cô nàng thì ngại ngùng cúi mặt. Đám bạn xung quanh cười rần, cổ vũ không ngừng. Kiều Anh lùi lại, đưa máy lên chụp. Trong lòng cô có chút nhói đau, nhưng cô tự nhủ: "Chỉ là một tấm ảnh thôi mà. Mày chỉ đang giúp cậu ấy vui vẻ hơn."
Buổi tối tiếp diễn với những bài nhảy DJ sôi động. Đám bạn hòa vào sàn nhảy, không ngừng reo hò, nhún nhảy theo nhạc. Kiều Anh đứng bên ngoài nhìn vào, ánh mắt lơ đãng. Nhưng khi cô quay lại nhìn về phía cuối hội trường, cô thấy Duy và Thanh Mai đã rời khỏi đám đông, ngồi trò chuyện ở một góc.
Duy có vẻ rất chăm chú, còn Thanh Mai thì vẫn giữ dáng vẻ e dè, lâu lâu lại bật cười trước những câu nói của Duy. Kiều Anh đứng đó, mắt không thể rời khỏi hai người họ. Dù lòng cô thầm mong Duy sẽ quay lại nhìn mình một lần, nhưng cậu ấy dường như chỉ quan tâm đến Thanh Mai.
"Mày làm tốt lắm, Kiều Anh," cô tự nói với mình. "Ít nhất thì cậu ấy cũng đang vui. Và đó là điều quan trọng nhất."
Khi buổi dạ hội kết thúc, mọi người rủ nhau về theo từng nhóm. Kiều Anh về nhà, cởi bỏ bộ váy trắng, thay vào bộ đồ ngủ thoải mái và ngồi xuống trước bàn học. Điện thoại của cô rung lên. Là tin nhắn từ Duy:
Duy: "Tấm ảnh hồi tối, mày gửi tao với!"
Kiều Anh mở điện thoại, chọn tấm ảnh đẹp nhất mà cô đã chụp cho Duy và Thanh Mai. Cô đắn đo vài giây trước khi nhấn nút gửi đi. Một dòng tin nhắn kèm theo:
Kiều Anh: "Ảnh đẹp đấy! Lưu giữ kỷ niệm nhé."
Chỉ vài giây sau, Duy đã trả lời:
Duy: "Đẹp thật! Cảm ơn mày nhiều. Tao vui lắm!"
Kiều Anh đặt điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà. Nụ cười của Duy trong ảnh cứ hiện lên trong tâm trí cô. Cô tự nhủ rằng mình đã làm đúng, nhưng sao trong lòng lại có chút gì đó trống trải? Đêm dạ hội kết thúc, nhưng cảm xúc trong cô vẫn chưa thể nguôi ngoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro