Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Hà Nội

Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu qua những rặng cây, phủ lên Tam Đảo một sắc vàng ấm áp. Không khí trong lành dường như muốn níu giữ mọi người thêm chút nữa, nhưng chuyến đi đã đến lúc phải kết thúc.

Trong khuôn viên villa, tiếng trò chuyện và tiếng động lách cách vang lên khi các bạn trong lớp bắt đầu dọn dẹp. Mọi người chia nhau công việc, nhóm thì gấp chăn màn, nhóm thì dọn dẹp phòng bếp.

Kiều Anh đứng ở góc bếp, xắn tay áo giúp các bạn sắp xếp bát đĩa vào tủ. Bên cạnh cô là Duy, đang cẩn thận xếp từng chiếc đĩa.

"Duy, nhanh tay lên, mày cứ chậm rì thế này thì tới tối cũng chưa xong đâu!" Kiều Anh trêu, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.

Duy khẽ nhướn mày, quay sang cô với vẻ mặt bất mãn giả vờ:

"Này, tao làm kỹ chứ không phải chậm. Mày đừng hòng đổ lỗi cho tao."

Cả hai cười khúc khích, những phút cuối cùng của chuyến đi vẫn đong đầy tiếng cười. Thỉnh thoảng, bàn tay họ khẽ chạm nhau khi chuyển đồ, mỗi lần như vậy cả hai lại hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng vờ như không có gì.

Khi công việc hoàn tất, mọi người tụ tập ở sân để kiểm tra đồ đạc lần cuối. Tiếng gọi nhau í ới vang lên khắp nơi.

"Kiều Anh, xem lại đồ của mày đi, đừng có bỏ quên gì nhé," Thu Hà nhắc, tay kéo chiếc vali của mình ra xe.

Kiều Anh vội kiểm tra lại hành lý, chắc chắn mọi thứ đã ổn thỏa rồi cùng mọi người lên xe.

Duy ngồi ở hàng ghế cuối cùng, bên cạnh là vài bạn nam khác. Cậu trông có vẻ lơ đãng, nhưng ánh mắt cậu thi thoảng lại hướng về phía trước, nơi Kiều Anh đang trò chuyện với Thu Hà.

Chiếc xe lăn bánh, rời xa những con dốc quanh co của Tam Đảo. Ánh chiều tà ngoài cửa sổ như muốn giữ lại chút ký ức đẹp của chuyến đi.

Kiều Anh tựa đầu vào ghế, mắt khẽ nhắm lại. Cô mệt lả sau hai ngày vui chơi hết mình, nhưng lòng vẫn lâng lâng niềm vui khó tả.

"Ê," Thu Hà huých vai Kiều Anh, hạ giọng thì thầm:
"Mày thấy chuyến đi này thế nào? Tao để ý nhé, Duy hình như quan tâm mày nhiều lắm đấy."

Kiều Anh quay sang nhìn bạn, nhướn mày đầy cảnh giác:
"Lại nói linh tinh gì nữa đây?"

"Linh tinh gì? Chứ ai rửa bát cùng mày? Ai xếp đĩa chạm tay mày liên tục mà không rụt lại?" Thu Hà nháy mắt, cười trêu.

Kiều Anh phì cười, cố gắng lảng tránh:
"Mày giỏi quá nhỉ. Đó là trùng hợp thôi, đừng nghĩ xa xôi."

Thu Hà nhún vai, vẻ mặt như muốn nói "Tao biết thừa". Kiều Anh lặng người, không trả lời, nhưng đôi má bắt đầu nóng bừng.

Xe chạy êm ru trên con đường trở về Hà Nội. Tiếng cười nói trong xe dần nhỏ lại khi ai nấy đều mệt mỏi. Kiều Anh dựa đầu vào ghế, nhắm mắt để cố chợp mắt một chút.

...

Khi Kiều Anh tỉnh dậy, xe đã tiến vào những con đường quen thuộc của Hà Nội. Đèn đường sáng rực, không khí buổi tối thành phố náo nhiệt như thường lệ.

Cô vươn vai, cảm giác như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ đẹp. Ký ức về chuyến đi Tam Đảo hiện lên rõ ràng trong tâm trí, từng khoảnh khắc vui vẻ và những cảm xúc nhỏ bé lạ thường khiến lòng cô xao động.

Xe dừng lại trước cổng trường, nơi phụ huynh đã đợi sẵn để đón con. Mọi người chia tay nhau, không quên những cái ôm, những lời hẹn gặp lại vào thứ 2.

Duy đứng tựa vào xe, tay cầm vali, ánh mắt nhìn Kiều Anh đang trò chuyện cùng Thu Hà. Khi thấy cô chuẩn bị rời đi, cậu bước lại gần, khẽ nói:
"Này, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Lần sau đi đâu, tao hy vọng mình lại chơi vui như này."

Kiều Anh ngạc nhiên nhìn cậu, nhưng nhanh chóng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Ừ, biết rồi. Cảm ơn mày."

Duy gật đầu, rồi quay đi, hòa vào dòng người.

Tối hôm đó, nằm trên chiếc giường quen thuộc, Kiều Anh không sao ngừng nghĩ về lời nói của Duy. Trái tim cô như rung lên một nhịp bất thường, khó gọi tên.

Tam Đảo đã khép lại, nhưng những cảm xúc mới mẻ này như vừa bắt đầu, len lỏi vào tâm trí Kiều Anh, hứa hẹn những điều không ngờ tới trong những ngày phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro