Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Ý tưởng này xuất hiện khi đạo diễn thấy Úc Tranh đánh đán.

Toàn bộ quá trình chỉ có một cảnh duy nhất, quả nhiên như đạo diễn đã nói, hoàn thành rất dễ dàng, không cần bất cứ hành động nào.

Úc Tranh trong quá trình đều ở trạng thái hai tay ở trên Cầm Huyền, rồi chậm rãi đánh ra khúc nhạc buồn.

Quay không đến mười lăm giây, cuối cùng trong tích tắc Úc Tranh ngẩng đầu, mọi người nhìn thấy nốt ruồi lệ nơi khóe mắt màu đỏ. Hình ảnh ngừng lại, ngay cả Cầm Huyền dường như cũng nhuộm thành màu đỏ thẫm tươi đẹp.

Nhân viên làm việc bật quạt gió, lay động tay áo của cô, giống như cô đứng trên cao của bức tường, nhìn từ xa người mà mình yêu, đánh ra khúc nhạc tuyệt vọng ( Giang Nam Vũ ).

"Cắt! Xinh đẹp!" Đạo diễn đánh giá rất cao. Hắn đưa cho Úc Tranh một cái thẻ: "Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian chúng ta có thể tiếp tục hợp tác."

Hắn dễ dàng đưa danh thiếp cho Úc Tranh, cô phỏng đoán chắc do quay MV, liền gật đầu.

Cuối cùng Nhậm San San cũng từ từ đi đến.

Đầu tiên Nhậm San San nhìn thấy là đạo diễn đưa danh thiếp cho Úc Tranh, nhìn thấy cô mặc trang phục cổ trang để quay MV, mắt liền phiếm hồng .

Dù sao cũng là diễn viên lâu rồi, hình tượng xây dựng nhiều năm cũng không vì việc này mà xấu đi, Nhậm San San thấp giọng xin lỗi đạo diễn: "Thực xin lỗi thực xin lỗi... Lúc ra khỏi cửa trong nhà tôi xảy ra chút việc, xin lỗi đạo diễn!"

Nhậm San San nói rất chân tình, cũng mười phần thành ý, vì lý do này đạo diễn cũng không nói cái gì, tuy là tâm trạng đáng không vui, vẫn nói "Ở đây mỗi người đều không có xuất thân như cô, nhưng cũng không lí do giống cô."

Mặt Nhậm San San "Bừng" một cái hồng .

Đạo diễn vốn tình tình kém, đối với Nhậm San San không nổi giận đã là nể mặt, Nhậm San San đành nhẫn nhịn im lặng.

Nhưng Úc Tranh, cô ta không phải là nên đi từ sớm à, như thế nào còn mặc trang phục cổ trang, còn chứng kiến lúc cô xấu mặt?

Lẽ nào là từ khoảng thời gian chậm trễ này...

Dự cảm bất thường nổi lên.

"Đạo diễn, vậy tôi đi trước ." Thay xong quần áo đi ra, Úc Tranh nhàn nhạt liếc về Nhậm San San một cái, đối với việc cô ta đến ánh mắt chỉ có sự khinh thường.

"Được, hy vọng có thể cùng cô hợp tác lần nữa." Giọng của đạo diễn dịu xuống. Mặc dù vẫn có chút khó chịu, nhưng so với Nhậm San San mà nói thì thái độ đã tốt hơn nhiều .

Cô gái này là mầm non tốt, từ thái độ đối đãi với Cổ Tranh là có thể nhìn ra. Càng đừng nói đến bản thân cô ấy vốn cũng không kém, nếu như có cơ hội bồi dưỡng, khẳng định là tiền đồ sáng lạn.

"Đều lại đây, chuẩn bị quay tiếp." Đạo diễn không kiên nhẫn nhìn Nhậm San San một cái. Lục Trí ngồi ở bên cạnh chờ thật lâu , cảnh quay của hắn đã xong rồi, còn thiếu mỗi Nhậm San San .

Úc Tranh đang muốn rời đi, đột nhiên cảm giác dưới chân như bị bỏng. Hôm nay cô mặc quần jean, hơi nước từ trên quần tỏa ra, chỗ bị dội rất nóng .

"Thực xin lỗi thực xin lỗi!" Tiểu trợ lý chỉ muốn khóc , trong tay cầm bình giữ nhiệt, mở túi tìm khăn giấy, "Tôi không phải cố ý ..."

Mặt tiểu trợ lí tràn đầy áy náy: "Xin lỗi Úc Tranh, vừa nãy không cẩn thận đụng vào cô. Quần này... Cô có muốn tôi dẫn đi thay không?"

Cô nhìn Nhậm San San một cái.

Thủ đoạn từ mấy năm trước, cũng không có gì thay đổi.

Nhéo môi một cái, cô lắc đầu: "Không có việc gì."

Nói xong từ từ đi ra ngoài, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.

Tiểu trợ lý bị sự việc hù dọa mất hồn mất vía: "San San tỷ, em không nên mang theo bình giữ nhiệt, là do em tay chân vụng về..."

"Đó là bạn cùng phòng với tôi, cô ấy sẽ không so đo với cô ." Nhậm San San an ủi trợ lí, "Cô không sai, việc này chỉ là ngoài ý muốn, Úc Tranh cũng không có so đo đâu, chúng ta đi thôi, đã đến muộn rồi, còn muốn tiếp tục chậm trễ à?"

Tiểu trợ lý vội vàng nói: "Vâng San San tỷ!"

Còn may Nhậm San San tính tình tốt, nếu như là vị minh tinh mới nói không chừng lập tức sẽ bị sa thải . Nội tâm tiểu trợ lý thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ nhiều về sự kiện lần này.

Trò khôi hài này đến nhanh đi cũng nhanh, thời gian ngắn ngủi cũng không ai để ý. Đạo diễn không trông thấy dĩ nhiên sẽ không nói.

Tiểu trợ lí không nhìn thấy, đứng ở sau lưng cô, Nhậm San San khẽ cười.

Bạn cùng phòng à.

*

Sau khi xuống taxi Úc Tranh đi thẳng đến ký túc xá. Đã là giữa trưa, Mai Tử đang làm bài tập chuyên ngành, ngồi ở trước bàn lắc chân có chút nhàn nhã.

Cô trông thấy Úc Tranh hùng hổ chạy vào, sau đó bắt đầu cởi quần jean.

Mai Tử đang chơi game dừng lại, lui về phía sau: "Tranh Tranh, cậu đang làm gì..."

Úc Tranh: "..."

Nhịn xuống một câu chửi, Úc Tranh bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên chân. Trà đổ may nhiệt độ không cao, trên đường đã làm nguội không ít . Nhưng mà, làn da vẫn lưu lại một ít đỏ.

"F*ck ai làm việc này?" Mai Tử đau lòng, "Đáng tiếc làn da này... Tớ có thuốc này, cậu bôi đi."

"Ừ." Úc Tranh hời hợt nói, "Trợ lí Nhậm San San giội ."

Mai Tử lòng đầy căm phẫn: "MN ! Chúng ta lên blog đem chuyện này nói rõ ràng với cô ta!"

"Không cần." Úc Tranh từ chối."Tớ nhớ là được rồi."

Lần sau sẽ đòi lại gấp đôi.

"Tranh Tranh..."

Thấy giọng Mai Tử sợ sệt, Úc Tranh nghi ngờ quay đầu lại xem: "Làm sao ?"

Mai Tử nuốt nước miếng: "Bộ dạng vừa nãy của cậu thật đáng sợ."

Úc Tranh: "..."

Cô vẩy nước lạnh một lúc mới đi ra, sau đó cùng Mai Tử xuống căn tin.

Bưng khay cơm tìm được chỗ ngồi xuống, Úc Tranh gẩy gẩy chiếc đũa, "Buổi chiều cậu không có lớp đúng không? Cùng tớ ra ngoài không?"

Mai Tử cắn miếng thịt kho tàu, "Được, đi làm cái gì? Khoan, không lẽ cậu định đi tìm Nhậm San San giết người, phóng hỏa?"

"Cậu bớt nhàm chán đi." Cô liếc Mai Tử một cái, "Đi xem phòng, tớ muốn thuê."

"Cậu muốn ra ngoài ở? !" Mai Tử vỗ trán."Vậy chẳng phải sau này chỉ có một mình tớ ở ký túc xá à.."

"Bọn mình thuê chung." Úc Tranh mỉm cười.

Mai Tử vô lực bới bới cái muỗng, "Không được, nếu để ba mẹ tớ biết rõ, bọn họ khẳng định nói không bằng về nhà ở..."

Úc Tranh chỉ cười cười.

Gia đình Mai Tử rất khá giả, điều này đã đem cô biến thành một tiểu công chúa cơm đến tận mồm chỉ việc há, quần áo đến tận tay chỉ cần duỗi.

Chợt khay cơm màu bạc đặt trên bàn, trước mặt xuất hiện nhiều người. Cô từ khay cơm nhìn lên.

Ngồi bên cạnh đều là người quen, khi thấy Lâm Chiểu Ảnh tâm trạng liền thay đổi.

"Cùng nhau ngồi được chứ?" Lâm Chiếu Ảnh khóe miệng không thay đổi ôn nhuận vui vẻ.

"Chúng ta - -" Mai Tử vừa muốn mở miệng cự tuyệt, liền thấy Úc Tranh quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt không hề động, giọng nói lạnh nhạt:

"Tùy ý."

Lâm Chiếu Ảnh được sự đồng ý, ngồi đối diện Úc Tranh.

Mai Tử bê khay thức ăn hướng bên cạnh Úc Tranh ngồi, đem vị trí đối diện bỏ trống.

Hành động của Mai Tử khiến vẻ mặt của Lâm Chiếu Ảnh cứng lại, này ghét bỏ không cần rõ ràng thế chứ.

"Úc Tranh, chúng ta nói chuyện đi." Lâm Chiếu Ảnh nói.

Lời vừa nói ra, ánh mắt bát quái từ xung quanh lập tức nhìn về phía này.

Úc Tranh múc thìa canh, hỏi: "Anh định nói chuyện gì?"

Lông mi Lâm Chiếu Ảnh rủ xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ sầu não: "Là anh không tốt, nhưng anh thật sự rất yêu em, Úc Tranh, em có thể cho anh một cơ hội được không?"

Úc Tranh còn chưa nói, Mai Tử liền không nhịn được mở miệng : "Anh còn muốn Tranh Tranh tiếp tục làm người yêu hờ? Anh vẫn còn mặt mũi mà hỏi à?"

Lâm Chiếu Ảnh bị Mai Tử nói sắc mặt có chút trắng, "Tôi chưa từng đem Úc Tranh trở thành người yêu hờ, hẹn hò cùng cô ấy tất cả đều là thật lòng ."

Hắn thật sự rất thích Úc Tranh, tối hôm qua suy nghĩ thật lâu, mối tình đầu và Úc Tranh, cả hai bên hắn đều không bỏ được.

Bất quá hắn quyết định tạm thời bỏ qua mối tình đầu, cùng mối tình đầu trải qua vài chục năm, tan tan hợp hợp cũng chỉ có như thế, nhưng Úc Tranh lại khác.

"Cứ coi như khi đó anh là thật lòng. Tôi cũng từng như thế." Úc Tranh giọng nói bình thản, "Nhưng hiện tại thì hết rồi . Lâm Chiếu Ảnh, tôi thật sự không thích anh."

Vốn ban đầu còn có cảm giác, nhưng sau khi xảy ra một số chuyện, cảm giác này đã mất đi. Ngược lại Lâm Chiếu Ảnh cứ quấn lấy lại làm cho cô cảm thấy chán ghét.

"Úc Tranh... Em thật sự không chịu tha thứ cho anh à..." thanh âm Lâm Chiếu Ảnh nhẹ đi.

"Anh không có làm gì sai, cũng không cần xin lỗi tôi, không yêu chính là không yêu." Ăn xong cuối cùng, Úc Tranh kéo Mai Tử đứng lên, "Đi thôi."

"Được!" Mai Tử chỉ ước được đi ngay lúc này, ai thích trở thành đổi tượng bị vây xem, hoặc là bị liên quan chứ? Mắt thấy người khác đều đang nhìn, cô thật sự là hận không thể đem Úc Tranh kéo đi .

"Úc Tranh!" Lâm Chiếu Ảnh vội vàng đứng dậy, nhìn cô dứt khoát rời đi giống tối qua.

Úc Tranh bước nhanh đến cổng trường, lấy điện thoại gọi cho Tạ Minh.

"Tôi là Úc Tranh, Tạ tiên sinh. Tôi vừa từ trường học đi ra, khoảng hai mươi phút nữa là sẽ tới."

Đối phương cơ hồ là nhận điện thoại ngay tức khắc, Úc Tranh cũng không nói quanh co, nói thẳng vào vấn đề.

Địa chỉ cách trường học không xa, hai trạm tàu điện ngầm có thể đến. Vừa mới cơm nước xong, cô cảm thấy nên đi bộ một chút.

"Tôi đưa cô đi." Tạ Minh trả lời.

Úc Tranh vừa muốn cự tuyệt, lại phát hiện một chiếc xe màu đen dừng trước mặt mình. Cửa xe hạ xuống, Tạ Minh vẫy tay về phía cô, cười, "Đúng lúc có việc đi qua."

Trên thực tế là một tiếng trước anh đã đến quan sát chỗ này, quanh quẩn một lúc lâu, tiện thể chờ cô gọi điện thoại đến .

Mai Tử há miệng thật to, kinh ngạc nói: "Vị này là..."

Người đàn ông chỉ lộ ra một bên gò mà, nhưng bề ngoài đủ để khiến người ta mơ tưởng viển vông . Mặc dù cô không biết tất cả các loại xe, nhưng cơ bản vẫn nhớ loại nào là hàng hiệu, xe này vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ.

Đại gia này từ đâu xuất hiện ?

"Tạ tiên sinh, là người giới thiệu phòng cho tớ." Úc Tranh dập tắt ý nghĩ của Mai Tử, "Tạ tiên sinh, đây là bạn cùng phòng của tôi..."

"Cùng lên đây đi. Không phiền toái đâu." Tạ Minh bước xuống, đơn giản sắp xếp, lộ ra dáng vẻ tươi cười thân thiết.

Trong lòng Mai Tử hảo cảm đối với Tạ Minh tăng lên.

Tự mình chạy qua đưa đón , hai người này không quan hệ có quỷ mới tin!

Mai Tử tự giác ngồi vào phía sau, đẩy Úc Tranh tới vị trí bên cạnh anh, tìm lý do: "Cậu ngồi chỗ này đi, tớ cùng Tạ tiên sinh không quen."

Rồi không ngừng nháy mắt về phía cô ra hiệu.

Úc Tranh nhìn thấy tâm tư của Mai Tử, âm thầm cười ra tiếng, lên ngồi ở cạnh anh.

Cô cùng Tạ Minh thật sự không có gì.

Cửa xe đóng kín, Lâm Chiếu Ảnh từ sau cây đi ra, lấy điện thoại xem ảnh vừa chụp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro