CHƯƠNG 1: Tiểu phú bà
EDITOR: Sung_Hoo
Có sai sót gì mong mọi người góp ý nhé, vì đây là lần đầu tớ edit!!
Chỉ đăng duy nhất tại w@ttpad, những chỗ khác đều là ăn cướp:))đọc ở đây để ủng hộ công sức của tớ nha mọi người❤️🫶🫶🫶🫶
Không thích xin hãy góp ý, chớ đừng buông lời cay đắng nhé các nàng.
— — — Vạch phân cách ———
Kết thúc kỳ nghỉ lễ của tháng năm, ký túc xá đột nhiên lại ngăn nắp dị thường, lúc này đây từng người một ngồi ở vị trí của mình vẫn đang vò đầu trước máy tính.
Tuần tới có một cuộc thi biện luận, tất cả ai nấy đều chuẩn bị tài liệu để đáp luận, cho dù là nghỉ lễ nhưng vẫn không thể nào đi ra ngoài chơi, toàn bộ căn phòng đều bao trùm một bầu không khí khẩn trương hiếm có.
Đường Y Y nhìn chằm chằm máy tính đến xuất thần, đồng thời nghe các cô bạn thảo luận có nên tặng cho thầy giáo một chút trái cây hay quà vặt gì không.
Bài luận thì cũng đã viết xong, lại không có chút bay bổng gì, ta bây giờ chỉ có thể sử dụng phương thức khác khiến thầy vui vẻ thôi nhỉ.
"Tớ nghe nói những người khác cũng đưa trái cây đến, còn có cả bánh ngọt nữa kìa " Kỷ Thư bóc một túi hạt dẻ phát cho từng người.
"Trời ạ " Lâm Thiến ngửa mặt không nói nên lời, nhận lấy mấy viên hạt dẻ đặt trong lòng bàn tay nói :"Chúng ta bây giờ nên đi biện luận hay là cống nạp a?"
"Chắc đơn đặt hàng ở cửa tiệm trái cây trước cổng trường cũng sắp nổ đi, bây giờ mới làm còn kịp sao?" Mễ Nguyệt lười biếng dựa vào ghế cầm lấy một nắm hạt dẻ cười, bóc một quả nhét vào miệng Kỷ Thư, cười hắc hắc nói cảm ơn.
"Y Y ăn không?" Kỷ Thư hỏi cô.
Đường Y Y cầm hai viên, "Có, tớ cảm ơn."
Lâm Thiến mới đưa ra kết luận :"Dù sao thì tớ cũng không tặng quà, phiền toái lắm ."
Kỷ Thư nhún nhún vai, cùng Đường Y Y hai mắt nhìn nhau một cái, "Nếu không thì chúng ta cứ mua trước, đến lúc đó nhìn xem tình huống thế nào, nhỡ có nhiều người đưa, bọn mình cũng đưa một chút, còn đưa ít , thì chúng ta liền giữ lại cùng nhau ăn."
Đường Y Y như con gà mổ thóc gật đầu: "Tớ cảm thấy ý kiến này rất được!"
Người Trung Quốc mà, không ra mặt làm chim đầu đàn cũng không câu đuôi đứng im phía cuối , ở giữa là tốt nhất rồi.
Người nhỏ nhất trong 4 người ở kí túc xá là Đường Y Y, vóc dáng cũng không làm phụ sự mong đợi của mọi người, là người thấp nhất, hơn nữa còn có một gương mặt tròn bụ bẫm, trơn nhẵn, chỉ nhìn thôi là đã khiến người ta có cảm giác tràn ngập tình mẫu tử. Vì thế ai ai trong kí túc xá cũng tương đối là săn sóc cô.
Là một người thích ở nhà , bình thường trừ thời gian học hoặc các hoạt động thì cơ bản sẽ không ra khỏi cửa, không xã giao trừ khi cần thiết, làn da cô trắng đến mức khiến người ta phải ghen tị, —— Sự thật chứng minh rằng không đi ra ngoài còn có hiệu quả hơn là dùng kem chống nắng đó nha.
"Đúng rồi Y Y, Tam Thúc của tớ nói rằng ngôi nhà của cậu có lẽ sắp được hoàn thành, hỏi xem cậu có thời gian đi xem một chút không."Lâm Thiến chợt nhớ ra.
"À, chờ thi biện luận xong, có ai không bận việc muốn cùng tớ đi nhìn một chút?"
"Không có a, tháng sáu tớ mới về nhà nha "~ Mễ Nguyệt ngoắc tay ra hiệu muốn đi"
"Tớ thì có hẹn với bạn trai, xin lỗi nha." Kỷ Thư nói.
Sau đó Đường Y Y ở trong trí nhớ ghi lại hai người Lâm Thiến và Mễ Nguyệt sẽ cùng đi.
***
Tốt nghiệp sắp đến, trong kí túc xá Mễ Nguyệt cùng Kỷ Thư đều không phải là người Giang Thành, cũng không có ý định ở lại trường tiếp tục học, dự kiến tháng sáu sẽ trở về nhà.
Nói đến Đường Y Y thì từ nhỏ đã yêu thích thực vật, sau khi tốt nghiệp trung học cô kiên quyết chọn chuyên ngành lâm viên, đồng thời mở một cái tài khoản xã hội weibo dùng cho việc ghi chép lại quá trình nuôi dưỡng sinh trưởng thực vật. Ban đầu cũng là muốn tìm một nơi để lưu giữ nội tâm, sau đó từ từ lại càng có nhiều người hâm mộ, cuối cùng không hiểu sao cô lại bị cuốn theo, mua máy ảnh, dụng cụ, giống cây, chậu và đất để học cách làm video, bởi vì kí túc xá quá nhỏ, cô chỉ có thể ra ngoài trường thuê một căn nhà có mái che chỉ dùng để nuôi thực vật, cách một ngày thì đi chăm sóc, cứ kiên trì như vậy đã được bốn năm, số lượng ngươi hâm mộ đã đạt đến quá 500.000.
Là một blogger làm vườn, người hâm mộ đạt đến 500.000 quả đúng thật là hiếm thấy.
Đường Y Y vốn là một con cá mặn*, nhưng cô lại không ngừng bị cuốn theo nó, yêu cầu đối với video ngày càng cao hơn, bây giờ cơ bản là cập nhập 4 lần một tháng, —— ừ thì đấy là vào thời điểm cô không cần chuẩn bị bài luận.
Ừm đúng nhỉ , bây giờ cô đang muốn viết biện luận, muốn tốt nghiệp, thì có một lí do chính đáng để hoãn lại việc cập nhập nha.
Tốt nghiệp, đối với người ta thật khác biệt, nó chính là một khởi đầu mới, nhưng với Đường Y Y mà nói thì đại khái chỉ có thể dùng hai chữ để khái quát: Phiền toái.
Đối với blogger sỡ hữu một sân thượng cùng căn phòng có hơn 100 chậu cây cảnh trong nhà mà nói thì, tốt nghiệp có nghĩa là dọn nhà, mà dọn nhà có nghĩa là một cuộc di cư siêu lớn.
Đó không phải là chuyện của riêng mình cô, mà còn là cô và cả nguyên một đàn con nữa.
Vì vậy để tốt nghiệp, Đường Y Y ngay từ đầu năm ba đại học đã bắt đầu chuẩn bị cho tương lai của mình một con đường để xoay sở.
Cô khi đó trong tay có một ít tiền, vốn là người ít tiêu xài, tiền phần lớn đều để phục vụ cho ăn uống và cây trồng , cộng với sinh hoạt phí đều do cha mẹ chu cấp. Mấy năm nay đi làm thêm lại kiếm được thêm chút tiền, vốn là định thuê nhà trong khu đô thị, nhưng sau mãi một tháng cũng không tìm được chỗ nào hài lòng, hoặc là nhà có hướng xấu, hoặc là không có sân hiên, nữa chính là giá cả, ——đắt, đắt quá mức.
Nhà cho thuê, thì đồng nghĩa với việc có nguy cơ di chuyển đi thêm lần nữa
Cho nên Đường Y Y khẽ cắn răng, song quyết định mua nhà ở nông thôn.
Ở thành thị cô nhất định không mua nổi, nông thôn thì được, cô cũng đã hỏi qua một chút về giá cả, nhà cũ giá mấy trăm nghìn, sửa sang lại thì tốn thêm một trăm nghìn, mục tiêu của cô là mua được nó với giá ba trăm nghìn.
Thật ra chính Đường Y Y cũng không quá hiểu rõ về nơi ở, lại còn không có mối quan hệ, vừa vặn Lâm Thiến cũng là người địa phương, quê ở vùng nông thôn, thôn xóm đó thật ra thì không tính là hẻo lánh, lối vào cửa thôn vừa hay là đường quốc lộ, đi xe điện chừng mười lăm phút là có thể tới thị trấn, chuyển phát nhanh hay chỗ bán thức ăn đều đáp ứng được mọi nhu cầu cần thiết cho cuộc sống, đối với Đường Y Y thích ở yên trong nhà mà nói thì là vô cùng hoàn hảo.
Đường Y Y đã hỏi Tam Thúc của Lâm Thiến một chút, trong thôn của bọn họ còn không ít phòng trống, chỉ xem qua một ngày liền tìm được căn nhà khiến cô hài lòng.
Là một căn nhà có hai tầng, xây từ khoảng mười năm trước, nhìn bề ngoài tương đối cũ kĩ, lầu một không có lót sàn, nghe nói người chủ mua nhà ở thành phố liền để phòng trống, hầu như mười năm không có người ở. Điều quan trọng nhất, đó chính là ngôi nhà này! Phía sau cùng với bên hông nó có một khoảng sân rộng, gần như là hai trăm mét vuông! ! ! Không giống ở thành phố bao quanh có nhà trọc trời che lấp, nó hoàn toàn tràn nghập ánh nắng! ! !
Đường Y Y ngay tại chỗ liền động tâm, nói với Tam Thúc đi liên lạc, sau khi liên lạc với chủ nhà cũng không có phiền toái gì, rất nhanh liền thanh toán tiền làm thủ tục, căn nhà thuộc về cô, sân cũng thuộc về cô, thậm chí đồ dùng gia đình trong căn nhà cũng không cần thiết phải mua.
Cô tự mình gửi cho Tam Thúc một bao lì xì bày tỏ lời cảm ơn, coi như là phí vất vả.
Tam Thúc thành thật, vẫn không chịu cầm, Đường Y Y mới để cho Lâm Thiến thuyết phục ông nhận lấy.
Năm thứ tư đại học Đường Y Y ngoài việc học tập và viết luận văn thì chính là đi xem nhà riêng của mình.
Mỗi lần khi đi đều mang theo máy ảnh chụp một chút tài liệu thực tế, đến nỗi bây giờ máy tính cũng sắp bị chất đầy, chờ đến ngày nhận nhà xong là có thể đăng video thông báo cho người hâm mộ cái tin tức tốt này.
Nhìn một căn nhà từ từ sửa sang xong, cũng giống như là quan sát sự lớn lên của một cái cây nhỏ đến tươi tốt, cư nhiên cô liền có cảm giác thành tựu.
Cuộc thi biện luận ngày đó, các thầy giáo bị hàng đống quà vặt cùng trái cây đưa nhét bừa bộn đến đau đầu, sau đó ra lệnh nghiêm cấm hành vi học sinh tiếp tục đút lót, Đường Y Y và những người khác thì dĩ nhiên không thể tặng, biện luận kết thúc, mấy người ở bên ngoài liền ăn xong.
"Đúng rồi Đường Y Y, cậu chỉ trang trí nhà một mình thôi mà nhỉ?" Mễ Nguyệt hỏi.
"Phải nha, đúng lúc qua mấy ngày này đi qua quét dọn một chút".
"Này, cậu gọi chúng tớ đến sẽ không là tới giúp làm việc chứ ?"Lâm Thiến nhạy bén phát hiện.
"Đúng nha ~" Đường Y Y cười híp mắt nói, "Bao gồm có ba bữa ăn, trước khi đi ăn một bữa cơm trưa, sau khi trở về ăn cơm tối, còn có ăn vặt vào dọc đường vào ban đêm nữa !"
Khi nghe xong, hai người kia đều hài lòng.
* Cá mặn: là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
20 vote thì tớ đăng chương mới nhe❤️🥰🫶
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro