Chap 36
Kết hôn được 3 năm, Jisoo liền dẫn về nhà một người phụ nữ.
– Ai vậy? – Jennie trợn mắt nhìn vợ mình hai tay xách đồ cho người phụ nữ có chút quen mặt, nhưng không nghĩ ra là giống ai.
Phải biết ngôi nhà này là "căn cứ" riêng của gia đình nhỏ. Thân phận hai người đặc biệt, ở bên ngoài mối quan hệ xã giao nhiều không đếm nổi, ngoại trừ bạn bè thân thiết và người thân, hai người đều ăn ý không bao giờ cho phép người ngoài xâm phạm đến lãnh địa này. Khách khứa của Jisoo toàn là ông to bà lớn, trước đây vẫn luôn theo luật ngầm trong giới chính trị gia, đến nhà riêng để đưa quà cáp làm thân, củng cố chỗ dựa. Sau khi kết hôn, chuyển đến nhà mới này, người ngoài duy nhất được phép bước chân vào đây suốt 3 năm qua chính là trợ lý Bona, hộ tống Jisoo về nhà sau những bữa tiệc rượu.
Tổ ấm nhỏ này là nơi cực kỳ tư mật, Jisoo đột nhiên đem người lạ dẫn về, còn không thèm nói trước, Jennie sửng sốt một phen.
– Em gấp gáp cái gì chứ, Kim phu nhân? – Jisoo cười. Jennie bị một tiếng phu nhân này chọc cho tâm can ngứa ngáy. – Còn nhớ dì Hong ở nhà cũ làm cho chị lúc em mới đến chứ? Người này là em gái dì ấy, cũng là chuyên gia giữ gìn hạnh phúc gia đình nha. – Chị bỏ túi trên tay xuống sàn nhà, lại gần sofa mổ lên má em mấy cái. Chúc bọn đọc lậu đăng lậu trên truyenwki.com không đi ẻ được nha.
Lúc này dì Hong mới tay xách nách mang từ gara đi vào, nhìn căn nhà xa hoa ồ à cảm thán, huyên thuyên mở miệng hỏi han Jennie, lải nhải than em so với trước kia gầy đi thật nhiều. Em gái dường như tính cách trái ngược, chỉ đứng một chỗ rụt rè cười. Cô cũng là người giúp việc chuyên nghiệp, trước đây cùng chị gái làm việc cho nhà Tư lệnh Kim mười năm, cũng xem như chứng kiến Jisoo từ một nàng thiếu nữ nhỏ trở thành nữ nhân trưởng thành sắc nước hương trời. Sau này Jisoo rời nhà chuyển ra ở riêng, chỉ mang theo một người giúp việc là chị gái cô, không bao lâu sau thì ngài Tư lệnh về hưu, đôi vợ chồng già chuyển đến ven biển sống, xa trung tâm thành phố nơi gia đình cô ở, không tiện đi lại đành nghỉ việc, đến làm cho công ty môi giới giúp việc.
Hiện giờ nhà họ Kim lại cần đến chị em cô, không khí trong gia đình vẫn luôn hoà thuận thoải mái như trước, đối xử với người làm thuê rộng lượng chân thành, có điều cặp đôi già biến thành cặp đôi trẻ, hai chị em đương nhiên không từ chối, liền thôi việc tại công ty môi giới giúp việc, đến đây toàn tâm toàn ý chăm sóc nhà cửa cho đôi tình nhân trẻ.
– Em mà muốn điều tra tình sử của chị, có thể hỏi chị em bọn họ. Bọn họ có thể làm chứng, chị trước khi gặp em chưa từng quen qua người khác, chưa từng dẫn ai về nhà. Em chính là tình đầu cũng là tình cuối nha. – Jisoo mời trà khách. – Hai chị, giới thiệu với hai người, đây là phu nhân của em, Kim Jennie, là hoạ sỹ.
– Ôi ôi, xem kìa, ngài thật biết phô trương nha ngài Thanh tra. Làm sao ngày xưa tôi lại không phát hiện ra mắt ngài đặt trên người Jennie cơ chứ. Tôi đúng là có mắt như mù mà!
Chỉ thêm một người nói nhiều, ngôi nhà thoáng chốc náo nhiệt hẳn lên. Căn biệt thự này rộng lớn, cho nên Jisoo bỏ một khoản lớn đền bù hợp đồng lao động cho chị em họ Hong rồi thuê cả hai người về.
Hơn nữa, hai nàng có kế hoạch đón thành viên mới trong nhà, cho nên thuê hai người giúp việc còn sợ chưa đủ.
...
– Nini... – Jisoo thở dài nhìn em trưng bộ mặt quyết không nhượng bộ. – Thể trạng của em không tốt, sẽ rất rủi ro. Cửa sinh là cửa tử, em không biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm sao?
– "Chị đã qua 35 tuổi, đối với việc có em bé sẽ được xếp vào diện sản phụ lớn tuổi, không tốt cho cả chị và em bé!"
– Tuổi tác không mấy quan trọng. Mẹ sinh chị khi bà ấy đã 40 tuổi, em nói xem con bà ấy sinh có điểm nào chê?
– "Thể trạng cũng không quyết định được gì. Mẹ em sinh em khi bà ấy còn trong độ tuổi vị thành niên!"
Jisoo lại thở dài, kéo Jennie vào lồng ngực mình. Lần nào nói chuyện này bọn họ cũng sắp cãi nhau. Chị hiểu em không chỉ là muốn thay chị gánh vác phần trách nhiệm này, mà còn muốn được trải qua cảm giác lần nữa có một người thân ruột thịt chân chính trên đời, mang huyết thống của mình, là máu thịt từ trên người mình sinh ra, giống như em từng có mẹ vậy.
Có điều, em ấy trời sinh nhỏ gầy yếu ớt, Jisoo nghĩ thế nào cũng không nỡ.
– "Chị không cho giống, em liền xin người khác!" – Jennie quả quyết. – "Có một cô con gái chính là ước mơ của em!"
Jennie đã từng luôn nghĩ đến việc có con gái, để có thể dùng hết tâm can mà nâng niu trân trọng, làm cho thế giới này có thêm một bé gái được lớn lên trong tình yêu. Những gì em không có được khi em còn bé nhỏ, em muốn bù đắp tất cả lên con gái của mình, để những tủi hờn thuở ấu thơ vẫn luôn nhức nhối sâu trong ký ức của em được phần dịu dàng em dành cho con gái này xoa dịu đi.
Sau này, ba mẹ Kim mang em rời khỏi ngôi nhà đó, để em gặp được Jisoo, ý muốn này không còn là hoang đường nữa, ngày một trở nên kiên định, biến thành ước mong của em, cũng là mục tiêu em mong mỏi đạt tới.
– Em dám! – Jisoo ngắt cái eo thon.
Jennie khúc khích cười lên, thầm vẽ ra khuôn mặt bé bỏng của con gái tương lai trong đầu, kích động nói em có gì mà không dám, bị Jisoo đem lên giường trừng phạt đến sưng đỏ mới buông tha.
...
Gặp lại người quen cũ, Jennie vui vẻ không thôi, tranh phần Jisoo giúp bọn họ sắp xếp phòng ở, vừa sắp xếp vừa ôn lại chuyện cũ.
Ngày xưa khi em mới đến, Jisoo đang ở thời điểm vật lộn với đoạn dốc đứng trong sự nghiệp, rất bận rộn, tính tình lại lạnh nhạt, không có ai quan tâm đến em. Em vừa lạc lõng lại vừa nhút nhát, chỉ có dì Hong để mắt đến em, biết em sợ sệt Jisoo, thức ăn ngon đều không dám phạm đến, liền mua bánh mì và mứt để trong nhà, để em không phải bụng rỗng đi học. Dì ấy rất tốt với em, khi làm bánh bao sẽ cố ý làm vài chiếc nhân đầy phô mai mà em thích, em muốn từ chối cũng không được. Dì biết rõ Jisoo không ăn loại nhân đó, mà em thì sẽ không vứt bỏ thức ăn. Jennie vẫn còn nhớ rõ mùi thơm ngào ngạt của những chiếc bánh đó. Mặc dù dì nói là làm cho Jisoo bị thừa ra mấy chiếc, nhưng em chắc chắn là dì ấy cố ý làm riêng cho em, bởi vì nhân bánh là thịt xá xíu và phô mai mà em từng khoe với dì rằng là món ăn mẹ làm mà em thích nhất.
Jennie không còn mẹ, nhưng em nghĩ mình rất may mắn, vì em có những người khác thay mẹ dành cho em thật nhiều tình yêu.
...
Em mở cầu dao điện, căn phòng tối đen vụt sáng, đèn vàng ấm cúng, tiện nghi đầy đủ ngăn nắp. Trong nhà có nhiều phòng trống, nhưng bọn họ muốn ít làm phiền đến hai nàng nhất có thể, cho nên đề nghị được ở phòng ngủ dưới tầng hầm.
Jennie bày tỏ kháng nghị.
– Jennie, bà già này nói con không hiểu hay sao? Hay là... – Chị Hong không sửa được thói quen gọi Jennie là "con". – Hay là hai đứa trước giờ vẫn chỉ dùng kiểu truyền thống, nhàm chán ở trên giường ngủ?
– Ôi cái chị này... – Em gái cầm cái gối ném tới chị mình. – Sao lại hỏi phu nhân cái chuyện đó chứ!
– Mau nói, có phải không?
– Kh... không... – Jennie bừng bừng đỏ mặt nhớ đến bộ bikini bị chị ấy xé rách ở hồ bơi ngày hôm qua, hiện giờ eo vẫn có chút mỏi.
– Thấy chưa! – Dì Hong cười đen tối. – Vậy chúng ta đây sao mà dám tuỳ tiện làm phiền không gian riêng tư của hai người chứ! Ngài Kim tướng tá như vậy... Jennie... có phải ở phương diện kia... rất là mãnh liệt không?
Jennie người sắp toả ra khói, bắt đầu hối hận vì đã tranh phần việc này với Jisoo.
– Không nói gì là đồng ý phải không? Haha... Sora thấy chưa, chị đã bảo rồi, người bên ngoài càng lạnh thì bên trong càng nóng. Jennie, hai đứa yên tâm, chúng ta làm việc rất chuyên nghiệp, sáng đúng 6 giờ sẽ có mặt trên nhà bắt đầu làm việc, đến đúng 6 giờ tối sẽ kết thúc trở về phòng, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở những nơi có thể là tình thú của hai người đâu.
...
Tuy nhiên ngay ngày hôm sau, chị em họ Hong liền biết thời gian làm việc dù có khoa học đến mấy cũng không có tác dụng với đôi uyên ương củi khô lửa bốc kia.
8 giờ sáng, bọn họ mang theo dụng cụ lên cọ rửa bể bơi. Chị Hong lê máy cắt cỏ trên lối đi lún phún cỏ xanh, đột nhiên phát hiện rèm cửa trong phòng tập thể dục cạnh bể bơi động đậy kì lạ.
Tập cái gì mà dựa sát vào cửa kính như thế?
Chị Hong dừng lại bên cửa kính nghĩ xem cái rèm cửa rốt cục là bị làm sao. Lát sau, một bàn tay nho nhỏ lộ ra khỏi rèm, run rẩy bám vào cửa kính, sau đó một bàn tay khác liền chồng lên, mười ngón đan chặt, ngón tay còn vương lại dấu vết ẩm ướt khả nghi...
Quả nhiên là tuổi trẻ!
– Sora, đừng vào đó! – Mắt thấy em gái sắp mở cửa phòng tập, chị Hong giật mình.
– Trong này có khăn lau mồ hôi không? Em nóng quá.
– Xuỳ... Làm gì có khăn lau mồ hôi trong đó. Chủ nhà đang dùng phòng, đừng có làm phiền người ta.
Sora nghi ngờ nhìn chị mình. Phòng tập thể dục không có khăn lau mồ hôi thì có cái gì?
Mãi gần một giờ sau, nhìn thấy Thanh tra Kim rời khỏi phòng tập thể dục, trên tay ôm một bọc khăn tắm gần như kín mít, chỉ lộ ra chút tóc dài mềm mại và hai cẳng chân mảnh khảnh, cô mới biết vì sao chị gái ban nãy không cho mình vào phòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro