Phần 2 : Những anh chàng loay hoay
Trái với dự đoán của Hiếu , Hoàng Anh nghe "đầu thú" xong thì không hề ôm bụng cười ha hả , mà lại gật gà gật gù :
- Tao thấy Trang cũng hay mà , rất có cá tính .
- Vấn đề không phải là "hay hay không" , vấn đề là "làm thế nào" ?
- Thì nói cho người ta biết
- Vẫy vẫy tay gọi người ta lại thì thào : "Này , tớ thích ấy lắm" à ?
- Haha , mày đúng là có khiếu hài hước
- Không , thật mà , tao thấy cứ kì cục thế nào ấy . Tự dưng đang "đánh nhau vỡ đầu" lại ngưng cái rụp rồi bảo thích , chắc bạn í nghe xong sẽ bảo tao bị loạn trí .
- Loại gì , "ai nên yêu mà chẳng ghét một thời" hehe...
Thằng Hoàng Anh đúng là không phải người trong cuộc nên thái độ cứ tểnh tềnh tênh thế . Chứ Hiếu thì "bấn loại" lắm í . Chẳng hiểu sao , cứ tưởng tượng đến cảng mình nắm tay Trang , nhìn sâu vào mắt rồi thốt lên ba từ ai - cũng - biết - là - gì ấy , là Hiếu lại cứ thấy ... hài hài thế nào . Quái quỉ , mà không nói ra thì khéo lại không còn cơ hội . Dạo này thấy hội bên A1 có vẻ "dòm ngó" lắm , thỉnh thoảng lại thấy thằng Tùng , thằng Trí chạy sang thập thò gọi Trang mượn vở , xin đề . Hôm trước có đứa còn chạy theo Hiếu để hỏi han "do thám" về Trang nữa cơ đấy .
Hiếu ngồi vào chỗ , lôi túi cóc dầm mới mua ra trước mặt Hà ở đầu bàn . Hà hí hoét cầm ngay lấy , chìa ra mời mọc hết cả bàn trên bàn dưới . Loáng một cái túi cóc đã vơi gần hết . Đứa nào đứa nấy nhồm nhoàm xuýt xoa bởi vị cay cay chua chua đặc trưng , vẫn không quên xúm xít bình loạn :
- Này , Hiếu mới trúng số hả ? Dạo này hay khoản đãi anh em ghê .
- Mơ à , xổ số là để kiến thiết thủ đô , không phải để trúng .
- Hay là đang muốn gây ấn tượng với em ... (Hiếu hơi thóp bụng lại) Hương mới làm ở căng tin ? (thở ra nhè nhẹ)
- Chỉ giỏi đoán già đoán non , gói này là trấn được của thằng bạn lớp bên .
- Điêu , mỗi ngày đều trấn một túi à . Thôi , nhận đi cho tiến bộ . Em Hương xinh mà , "chết vì gái là cái chết êm ái"...
Cả lũ phá lên cười há há . Hiếu mở quyển vở , kín đáo liếc sang Trang . Trang cũng đang cười tít mắt . Haizzz , thằng Hoàng Anh khẳng định chắc chắn rằng ai cũng nói con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày . Thế nên cách thổ lộ đơn giản nhất là tặng đồ ăn . Món Trang thích nhất là cóc dầm nhưng ngày nào Hiếu cũng mua một túi mang tới . Nhưng cứ đi tới gần Trang là bước chân tự động chậm lại , các khớp xương cứ như bị thiếu dầu nhớt , trở nên cứng quèo và thế là các túi cóc dầm lần lượt đều được đặt trước mặt... Hà .
***
Chiều chủ nhật , tại nhà Hiếu , Hoàng Anh sau khi ôm bụng cười một trận ngặt nghẽo , thấy cái vẻ mặt dài thượt của Hiếu vẫn không suy chuyển bèn ngồi thẳng lại , mặt cố giữ cho các cơ không bị kéo nhệch ra vì muốn cười :
- Mày thử nhìn trộm tao một cái xem nào ?
- Để làm gì ?
- Thì để tao xem có đúng là kiểu gian gian như bạn í nói không ?
- Gian cái đầu mày . Trình tư vấn của mày phải xem lại thì có . Mày bảo tao thỉnh thoảng nhìn thật lâu vào Trang rồi khi bạn í quay sang thì tao phải vội vàng cụp mắt nhìn đi chỗ khác . Tao làm y xì phoóc còn gì .
- Ờ ha , có vẻ bạn Trang của mày hơi bị thiếu "nhạy cảm" , bọn con gái khác mà phát hiện bị nhìn trộm chắc chắn phải đoán ra ngay là đối tượng thích mình .
- Có khi là vì tại tâm lí "cai ngục" lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác với "tù nhân" ý mày ạ .
- Nhưng dạo này mày "tu" rồi mà , ngoan như cún , có bị dính phốt nào đâu...
- Không bị "lên sổ" thôi , chứ tao vẫn thò chân ra ngoài vạch cấm , ăn vụng trong giờ , ra khỏi chỗ trong giờ nghỉ 5'... đại loại thế . "Cai ngục" vẫn có việc ghi sổ đều .
- Hơ , mày không muốn xây dựng hình ảnh long lanh trước mắt nàng à ?
- Nhưng mà tao sợ nếu điểm hạnh kiểm toàn A thì cô lại chuyển phéng tao đi chỗ khác thì sao ?
- Hoàng Anh trợn mắt nhìn Hiếu , mãi một lúc lâu , rồi cuối cùng nó chùng vai xuống , buông gọn lỏn một câu quen thuộc "Ôi trời , éo le quá"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro