Chương 1: Đêm tân hôn [H]
"Trưởng công chúa, người nên trở về với phò mã gia rồi"
Nam nhân nọ mỉm cười từ phía sau vòng tay hôn vào cổ nữ nhân mặc hỷ phục.
"Phò mã? Ha!"
Nàng nghiến răng tức giận gằn từng chữ.
"Chẳng qua là muốn ngăn ta lên ngôi vị thôi!"
Diêu Vũ nhìn sang nam nhân quyến rũ trước bên cạnh, tâm tình mới thoáng buông xuống liền xoay người lại. Nàng vuốt ve đường nét vừa phải trên người y, một chân chen vào giữa hai chân người nọ cọ xát:
"Chàng thật là yêu tinh dụ dỗ người"
"Còn...còn không phải do ở cạnh công chúa..."
Nam nhân kia bám lên vai Diêu Vũ đỏ mặt, đầu rúc vào cổ nàng dụi dụi.
"Hửm, chàng đang trách ta?"
Diêu Vũ híp mắt cắn vào cổ y, bàn tay trượt ra sau vén y phục nam nhân lên lộ ra bờ mông quyến rũ, mềm mại, trắng nõn. Nàng tách hai cánh mông ra liền đưa một ngón tay vào trong khẩu huyệt.
"Uh...công...công chúa..." Nam nhân nhỏ giọng nỉ non.
Diêu Vũ liếm lên vành tai y, ngón tay đâm sâu vào trong thong thả đâm chọc.
"Nơi này cũng đẹp như chàng..."
"Uh...ah...hức... người...đừng trêu thần nữa...hức..."
Nam nhân kia thở dốc từng hồi, hai chân run rẩy, cơ thể đung đưa theo từng nhịp tay của nàng. Làn da nơi đó cũng đỏ ửng lên nổi bật trên cơ thể trắng nõn. Y rên rỉ từng hồi, ánh mắt mông lung nhìn Diêu Vũ.
Nghe những âm thanh này, chính Diêu Vũ cũng không chịu được liền xoay người y lại. Chưa kịp làm gì thì chợt một tiếng nói vang lên.
"Xin công chúa hãy dời tới phòng của phò mã gia"
Diêu Vũ nhíu mày dừng lại thả nam nhân kia ra.
"Lần sau ta bù cho chàng"
Nói rồi nàng dứt khoát ra khỏi cửa. Nam nhân phía sau nhìn theo nàng si ngốc, vành mắt dần đỏ ửng. Toàn thân y bao quanh trạng thái tịch mịch. Nam nhân sửa sang lại y phục lẳng lặng chống một chân ngồi trên đất:
"Công chúa... Thần lỡ yêu người rồi... làm người thất vọng rồi..."
Trở về với Diêu Vũ, nàng thật sự bực tức, tên họ Mạc đó thực sự là một biến số của nàng. Vốn định sẽ cưới nhi tử tể tướng, ai ngờ lại bị hắn ngáng chân, nhi tử tướng quân thì làm sao? Chỉ là thứ tử, không phải trưởng tử thì chẳng có tác dụng gì hết.
Đứng trước cửa phòng, Diêu Vũ hít một hơi sâu để bình ổn tâm tình rồi mở cửa đi vào . Đóng cửa, nàng bước đến gần người ngồi trên giường. Nhìn thoáng qua nàng thấy những ngón tay thon thả của hắn đang nắm chặt. Bàn tay hắn rất đẹp.
Soạt.
Chiếc khăn trùm đầu được mở ra. Dưới ánh nến leo lắt trong phòng, nàng thấy một nam tử hiện ra. Khuôn mặt thon dài góc cạnh, đôi mắt trong veo phản chiếu lại hình bóng của nàng. Làn da hắn không trắng hồng như nam nhân vừa nãy mà có chút ánh vàng nhưng lại có nét quyến rũ khó tả. Có nét cứng rắn của nhà tướng.
"Đã để phò mã của ta đợi lâu rồi"
Diêu Vũ nâng cằm hắn lên cười dịu dàng, ngón tay trượt sang một bên mân mê vành tai hắn, có chút lành lạnh.
Mạc Dung cụp mắt che đi sự bối rối trong con ngươi.
"Ta luôn sẵn sàng đợi nàng"
Diêu Vũ nhướng mày rời tay khỏi mặt đối phương bắt đầu cởi y phục của mình. Mạc Dung thấy vậy vội nói.
"Công chúa, chúng ta còn chưa..." Uống rượu giao bôi.
"Hửm?" Diêu Vũ nghiêng đầu mỉm cười dừng động tác.
Mạc Dung thấy vậy không hiểu sao đáy lòng dâng lên sự sợ hãi. Linh cảm hắn mách bảo nếu hắn nói ra thì nàng sẽ khó chịu. Mạc Dung nghĩ vậy liền mím môi đứng dậy.
"Xin công chúa để ta cởi y phục cho người."
"Được"
Diêu Vũ liền dang tay ra. Không phải nàng không biết hắn định nói gì, ánh mắt hắn nhìn đến hai y rượu trên bàn là nàng đã hiểu. Có điều cả buổi sáng đến giờ nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Thoáng cái y phục ngoài đã cởi xong chỉ còn nội y màu trắng. Tay áo nàng thoáng đung đưa bất ngờ ấn Mạc Dung xuống giường.
"A... Công chúa...!"
"Gọi thê quân!" Nàng lên tiếng nhắc nhở.
Cảm xúc còn dang dở khi nãy dâng lên, y phục trên người hắn nhanh chóng bị nàng cởi ra. Dưới lớp áo mỏng, xương quai xanh của hắn hiện lên thon thả, da thịt trên người vừa vặn, trên bụng còn thoáng hiện ra cơ bụng.
"Chàng có tập võ?" Diêu Vũ hỏi, bàn tay xoa nắn khắp người hắn, dừng đến trước ngực nhéo một cái.
"Ưm... Đúng vậy mẫu thân dạy ta..."
Diêu Vũ bắt đầu chu du trên thân thể Mạc Dung, từng động tác đều chạm đến yếu điểm rồi kích thích nơi đó. Cho đến đến khi âm thanh thở dốc của đối phương đã tràn ngập căn phòng thì nàng mới trượt xuống, tìm đến cửa huyệt. Diêu Vũ đưa một ngón tay vào trong.
"Ư..."
Người dưới thân run lên căng thẳng, miệng huyệt liền thít lấy tay nàng.
"Chàng thả lỏng đi, nếu không sẽ chịu không nổi vật của ta đâu"
Mạc Dung mím môi hít vào rồi thở ra, tiểu huyệt bên dưới thoáng thả lỏng. tức khắc ngón tay bên trong liền đâm sâu hơn một tầng.
"Uh...!"
Mạc Dung rướn người, nơi nào đó bị chạm đến khiến cơ thể có cảm giác kỳ lạ.
Thấy người bên dưới lọ ra dáng vẻ này thì Diêu Vũ liền biết đã tìm được điểm nhạy cảm. Nàng bắt dầu đâm ngón tay
vào trong ấn vào nơi đó trong lúc ấn còn đưa thêm một ngón nay nữa
"Ah...uh...công chúa...lạ quá... Hức...ah..."
Hắn rên rỉ, hai chân cong lên co quắp.
Được một lúc nàng liền bắt ngờ nâng hông hắn lên đùi mình, cự vật nóng bỏng cọ xát vào hạ thân Mạc Dung. Hắn ngẩn người nhìn xuống, vật đó lớn hơn hắn rất nhiều. So với nơi kia, có vào được không. Mạc Dung bắt đầu hoảng sợ nhưng không dám nói gì.
Diêu Vũ một tay mở rộng những thịt nộn mềm mại, một tay tay đỡ eo hắn, đưa cự vật đi vào. Một cảm giác đau xé xông lên đầu, Mạc Dung nhíu mày nhắm chặt mắt, không dám kêu lên sợ nàng tụt hứng, cố thả lỏng tiếp nhận nàng.
Diêu Vũ cũng làm như không phát hiện liền vội vàng đâm vào trong.
"Hức..."âm thanh đau đớn không kiềm được phát ra khỏi miệng hắn.
Diêu Vũ cảm nhận hậu huyệt hắn thắt lại thì hít một hơi, suýt giơ súng đầu hàng. Chắc chắn là đau lắm rồi, cũng không phải lần đầu nàng phá thân nam tử.
Ngoài mặt Diêu Vũ lo lắng hỏi:
"Chàng đau lắm sao?"
Mạc Dung nhìn thấy vẻ mặt của nàng thì cắn môi vội lắc đầu. Hắn sợ mình mở miệng nói chuyện sẽ lộ ra âm thanh nấc nghẹn.
Diêu Vũ mỉm cười hôn lên trán hắn rồi bất ngờ thô bạo đâm vào hết.
"Ahhh...!!!" Mạc Dung trợn mắt hét lên đau đớn, nước mắt liền tuôn trào như thủy triều. Cơ thể hắn như bị chia làm hai nửa.
Mà bên dưới hạ thân Diêu Vũ đã chú ý đến nơi đó tràn ra tơ máu. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm làm như không thấy liên tục nhấp. Mạc Dung run rẩy theo từng đợt ma sát của nàng. Hắn cúi đầu nhìn thấy hạ thân rướm máu thì hoảng sợ vội giữ cánh tay nàng.
"Thê...thê quân... Máu..."
Khuôn mặt hắn thảm hại đến đáng thương. Diêu Vũ tỏ vẻ không có gì hôn lên môi hắn an ủi:
"Không có gì, lần đầu ai cũng vậy"
"..." Mạc Dung im lặng.
"Chàng không phải yêu ta sao, không thể chịu đựng một chút đau này vì ta sao?" Diêu Vũ làm vẻ mặt buồn bã nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mạc Dung run lên vì đau, tay nắm chặn lấy thành giường.
"Ta...ta chịu được!"
Đúng lúc hắn nhắm mắt nên không nhìn thấy nụ cười lạnh của Diêu Vũ. Nàng mỉm cười dịu dàng hôn lên tóc hắn, bên dưới bắt đầu ra vào. Máu tràn ra càng nhiều, nhưng hoà với cảm giác đau đớn là khoái cảm xa lạ. Mạc Dung bắt đầu phát ra những âm thanh kiều diễm. Hạ thân bắt đầu ướt át bởi dịch mật. Âm thanh va chạm vang lên khắp căn phòng đầy ái muội.
"A....a...hức...hah...thê...quân..." Hắn rên rỉ gọi nàng. Toàn thân hắn đỏ bừng lên, hơi thở dồn dập.
Diêu Vũ không nói gì chỉ ra sức phát tiết lên thân thể hắn, cố kiềm chế không bắn. Lật người Mạc Dung qua lại, khiến hắn bắn ra không biết bao lần. Cơ thể ngày một mẫn cảm đến mức toàn thân co giật run rẩy nhưng cũng chẳng thể ra thêm.
Thấy hắn đã đến giới hạn, nàng liền rút ra, ấn đầu hắn xuống, cư vật đâm vào miệng hắn rồi bắn vào.
"Ah...khụ...khụ..."
"Ngoan nuốt hết nhé" Diêu Vũ vội bịt miệng hắn, dịu dàng dụ dỗ hắn nuốt hết thứ dịch trắng kia.
Mắt Mạc Dung tràn ngập nước mắt gật đầu mím môi cố nuốt thứ nước kia. Đến lúc này Diêu Vũ mới xoa mặt hắn.
"Muộn rồi ngủ đi thôi"
Mạc Dung gật đầu nằm xuống được nàng ôm vào lòng, một lúc sau liền mệt mỏi ngủ say
Diêu Vũ thu lại ý cười trong mắt. Trong đầu vang lên âm thanh.
Hệ thống [đã mua một lọ thuốc chữa lành]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro