Chương 1: Bóng tối bất ngờ
Chương 1: Bóng Tối Bất Ngờ
Hàn Phong ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, đôi mắt vô hồn hướng về khoảng không vô định. Đôi mắt ấy từng kiêu hãnh, từng sắc sảo và mạnh mẽ, giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng. Một màn đêm bất tận bao phủ cuộc đời anh kể từ ngày tai nạn đó xảy ra. Đó là một đêm mưa tầm tã, chiếc xe mất kiểm soát, tiếng va chạm chát chúa vang lên cùng ánh sáng trắng nhức nhối, rồi đột ngột, tất cả chỉ còn lại bóng tối.
Vài ngày sau khi tỉnh lại, Hàn Phong vẫn chưa thể chấp nhận rằng anh đã mất đi ánh sáng từ đôi mắt. Người đàn ông từng điều hành cả một tập đoàn lớn, sống trên đỉnh cao danh vọng, giờ đây rơi xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Cái cảm giác cô độc, trống trải ngày càng gặm nhấm tâm hồn anh, như những con sóng âm thầm cuốn trôi từng phần cuộc sống mà anh từng nắm giữ.
Trong căn phòng bệnh viện im lặng đến đáng sợ, mọi thứ xung quanh như càng làm rõ thêm sự cô đơn của anh. Gia đình và bạn bè lúc đầu còn ghé qua thường xuyên, nhưng dần dần những tiếng bước chân ấy cũng thưa dần. Những người xung quanh anh dường như đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, và có lẽ họ cũng chẳng biết nói gì với một người đàn ông kiêu hãnh từng có tất cả, giờ đây chỉ còn là một bóng đen yếu đuối và bất lực.
Sau một thời gian, mẹ anh quyết định thuê một y tá riêng để chăm sóc anh. Dù vậy, Hàn Phong vốn dĩ không ưa gì việc có người lạ bên cạnh, càng không muốn bất kỳ ai chứng kiến sự yếu đuối của mình. Anh thẳng thừng từ chối, nhưng mẹ anh chỉ cười nhẹ, bà đã quá hiểu con trai mình. Dù ngoài miệng từ chối, nhưng Hàn Phong lại luôn khao khát một sự an ủi, một ai đó giúp anh tìm lại chút niềm vui trong cuộc sống tăm tối này.
Sáng hôm ấy, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa. Tiếng cánh cửa khẽ mở, sau đó là giọng nói dịu dàng của một cô gái.
"Xin chào anh, tôi là Tử Du, y tá mới của anh. Tôi sẽ chăm sóc anh từ hôm nay."
Giọng nói của cô gái thật trong trẻo, ấm áp, như mang theo một chút nắng giữa căn phòng lạnh lẽo. Hàn Phong hơi nghiêng đầu, nhưng không đáp lại, gương mặt anh vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng. Anh không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của ai, càng không muốn cho phép một người lạ bước vào cuộc sống của mình. Với anh, điều này chỉ càng làm anh thấy mình thêm đáng thương hơn mà thôi.
Tử Du, cô gái trước mặt anh, vẫn giữ im lặng một cách kiên nhẫn. Dù chỉ vừa gặp mặt nhưng cô dường như đã cảm nhận được bức tường lạnh lẽo mà anh cố dựng lên để ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Cô không cố gắng phá vỡ nó, chỉ nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh, giọng nói nhẹ nhàng:
"Anh không cần phải lo, tôi sẽ không làm phiền anh đâu. Chỉ là… nếu anh cần giúp đỡ, tôi sẽ ở đây."
Lời nói của cô không hề có chút ép buộc hay thương hại nào, chỉ là một lời nói nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cảm giác yên bình kỳ lạ. Bàn tay của Tử Du đặt lên cánh tay Hàn Phong, nhẹ nhàng và cẩn thận. Cảm giác ấm áp từ tay cô truyền đến khiến anh bất giác cảm thấy hơi mềm lòng, nhưng chỉ thoáng qua, anh nhanh chóng rút tay lại.
"Tôi không cần," Hàn Phong đáp, giọng nói lạnh nhạt, cố giữ khoảng cách.
Tử Du vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, không phật lòng, cũng không bỏ cuộc. Cô chỉ gật đầu, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình, không nói thêm lời nào. Sự im lặng lại bao trùm căn phòng, nhưng lần này, Hàn Phong lại không cảm thấy ngột ngạt như trước. Có điều gì đó trong cô gái này khiến anh cảm thấy khác biệt. Không phải là cảm giác thương hại, cũng không phải là sự kiêu ngạo; cô đến bên anh với thái độ bình thản, như thể việc chăm sóc anh chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, không hơn không kém.
Cả ngày hôm đó, Tử Du chỉ lặng lẽ ngồi cạnh anh, không cố gắng bắt chuyện hay tỏ ra quá quan tâm. Cô chỉ lặng thầm làm những việc nhỏ nhặt như thay nước, sắp xếp đồ đạc, lau dọn phòng. Hàn Phong dần nhận ra rằng, cô không giống những người khác. Cô không cố ép buộc anh phải mở lòng, không tìm cách dò xét hay đánh giá anh. Sự im lặng của cô lại là thứ khiến anh cảm thấy yên lòng.
Buổi tối, khi cô định rời đi, Tử Du chỉ để lại một lời dặn dò ngắn gọn:
"Tôi sẽ đến mỗi sáng và ở bên anh suốt ngày. Nếu anh cần gì, cứ nói với tôi."
Hàn Phong vẫn giữ im lặng, nhưng khi nghe tiếng bước chân cô xa dần, anh bất giác cảm thấy trống trải lạ thường. Anh không muốn thừa nhận, nhưng một phần trong lòng anh đã bắt đầu chờ mong tiếng bước chân ấy vào mỗi sáng.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của anh dần dần thay đổi. Mỗi sáng, cô vẫn đến bên anh, mang theo giọng nói nhẹ nhàng và đôi tay dịu dàng chăm sóc. Cô kể cho anh nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hằng ngày - về con mèo nhỏ trong con hẻm gần nhà, về cơn mưa bất chợt làm mọi người ướt sũng. Những câu chuyện tưởng chừng như vụn vặt nhưng lại như mang theo cả một bầu trời ngoài kia, giúp anh tạm quên đi bóng tối quanh mình.
Dần dần, Hàn Phong không còn từ chối sự hiện diện của cô nữa. Anh bắt đầu lắng nghe, bắt đầu mở lòng. Trong màn đêm đen đặc của đôi mắt, Hàn Phong cảm nhận được chút ánh sáng len lỏi từ sự quan tâm bình dị của cô. Anh không biết từ khi nào, nỗi cô đơn trong lòng anh đã dịu bớt, và trái tim anh, dường như đã bắt đầu chờ đợi.
Bóng tối vẫn còn đó, nhưng giờ đây, với Tử Du ở bên, nó không còn đáng sợ nữa. Những ngày tháng tiếp theo, cuộc sống của anh sẽ không còn chỉ có một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro