Gửi chàng trai quá khứ
Người à? Có nghe được lời tôi nói không? Có nghe thấy tiếng lòng của tôi thổn thức khi thấy người không? Người có để ý ánh mắt của tôi khi người đi cùng ai kia không? Và người à, người có hiểu là tôi thương người, mong cho người hạnh phúc đến thế nào không?
Dù muốn hỏi bao nhiêu câu, tôi vẫn chẳng thốt được nên lời, không phải vì ngại mà là tôi sợ, sợ lắm cái cách người im lặng, khiến tôi chìm vào bao suy nghĩ mông lung không lối thoát. Giá như ngày xưa, tôi trân trọng người, tôi giữ chặt người ở bên, không để cho người rời tôi thì hôm nay tôi đã không phải hối hận. Tôi xin lỗi vì bao tổn thương gây ra cho người, khi ấy thật sự là tôi đang rất thất vọng vì mối tình trước mà mù quáng, quên mất rằng luôn có một bờ vai sẵn sàng bên cạnh mình, quan tâm an ủi mình. Khi ấy tôi coi người là bạn, bây giờ tôi coi người là thế giới...
Ngày ấy khi gặp tôi, tim người có lệch nhịp như khi tôi gặp người bây giờ không? Tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng tràn ngập giông bão người à! Tôi tồi tệ thật, thế nên người mới bỏ tôi mà đi, thế nên hôm nay người thay đổi thật rồi! Người tàn nhẫn như vậy là do tôi sao? Giờ lòng tôi ngoài đau đớn thì cũng chỉ có đau đớn bủa vây. Thấu tâm can. Thấu cả một kiếp người. Phải trả giá đắt như vậy, tôi thật sự không chịu nổi...
Người tốt như vậy, thật sự có thể yêu người tốt hơn tôi, vậy mà ngày ấy người thích tôi, công khai không lí do, vậy mà tôi coi thường, vứt bỏ tình cảm chân thành ấy, giờ ngồi đây, giống như bị chính bản thân mình trong quá khứ vứt bỏ về nơi hiện tại đau thương nhất, tôi thật sự hết kiên nhẫn, chỉ muốn nói tôi thương người, tôi không coi người là bạn đâu, tôi muốn người là của tôi... Nhưng người ơi, thế gian nào có dễ dàng? Thứ mình đã vứt bỏ, chẳng bao giờ có thể nhặt lên và ôm vào lòng được nữa, giống như 1 con nhím, đối xử tốt với nó, nó sẽ nằm yên ngoan ngoãn, ném nó xuống đất rồi, nó sẽ xù gai, bản thân có cố ôm chặt, có cố trân trọng lại nó cũng chẳng thể hiểu được, nó chỉ biết là bản thân mình không cần nó, ném nó đi rồi nó sẽ không bao giờ ngoan khi trong tay mình nữa, sẽ chẳng còn là của bản thân mình nữa. Khi ấy có nhớ nhung, hối hận đến bao nhiêu cũng chẳng được như xưa, gương vỡ khó lành, có dán lại vẫn có vết nứt, càng cố cho nó vẹn nguyên như ban đầu thì càng không được, thậm chí nó còn cứa vào tay, chảy máu, đau đớn rồi biết kêu ai? Bên mình chẳng có ai thì mình càng phải biết trân trọng bản thân, biết tránh khỏi các tổn thương, đừng để đến lúc đau thật đau, sợ sẽ chẳng thể chịu nổi mà tan biến theo cơn gió ngoài kia, bay đến nơi tận cùng, bay đến nơi mà người chẳng bao giờ biết được, chẳng bao giờ người có thể cảm nhận bất cứ hơi ấm nào từ tôi nữa, khi ấy cô đơn sẽ ùa đến, người sẽ lục tìm tình thương bù đắp vào chỗ trống trong tim người, và, đó sẽ chẳng phải là tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro