Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Fic 4 : Tiểu Tôn giận dỗi

Tôn Diệc Hàng giận Liên Hoài Vỹ rồi , thông tin làm náo loạn cả cái Đại Xưởng

Cũng không có ai biết được tại sao Tôn Diệc Hàng lại giận Liên Hoài Vỹ , mọi người thừa biết trong 2 người Tôn Diệc Hàng và Liên Hoài Vỹ chỉ có anh là người thường hay giận dỗi

Đã 1 tuần không ai nói với ai câu nào cả , mọi người chắc đều thắc mắc tại sao cậu lại giận anh đúng không ?

Lý do là ...

1 tuần trước

Dạo này không biết tại sao , Liên Hoài Vỹ rất ít nói chuyện với cậu , nếu có nói chuyện với nhau anh thường hay không để ý đến Tôn Diệc Hàng nhiều vì xung quay có các thực tập sinh khác

Liên Hoài Vỹ lại còn rất hay thích Skinship nữa , hay ôm hay nắm tay người khác , ví dụ như nắm tay Lý Tuấn Hào hay là ôm Từ Tân Trì , điều này đều bị cậu nhìn thấy

Đã vậy Tôn Diệc Hàng gọi Liên Hoài Vỹ còn bị anh cho ăn bơ , cậu giận vô cùng , liền không thèm để ý Liên Hoài Vỹ nữa

Cậu muốn anh phải dỗ cậu

____________________________

Hôm nay , Liên Hoài Vỹ mới nhận ra sự khác lạ , dạo này Tôn Diệc Hàng không thèm đến tìm anh nữa , cũng chả thèm nói chuyện với anh , Liên Hoài Vỹ liền đến phòng kí túc xá 18 tìm Tôn Diệc Hàng

- Ngư ca , Tiểu Hàng có trong đó không vậy ạ _ Anh hỏi Thảo Ngư

- Không có , mà ... 2 đứa lại giận dỗi gì nhau đấy ? _ Thảo Ngư nói

- Em không biết , 1 tuần nay em ấy chả thèm đến nói chuyện với em _ Liên Hoài Vỹ lắc đầu lia lịa

- Thử đến phòng tập xem _ Thảo Ngư nói

Sau đó Liên Hoài Vỹ đi đến phòng tập xem thử , vừa thấy Liên Hoài Vỹ , cậu liền nhanh chóng bỏ đi

- Này , Tôn Diệc Hàng _ Liên Hoài Vỹ nhanh chóng đi đến nắm lấy tay cậu

- Bỏ tay em ra coi _ Cậu khó chịu giữ tay anh ra khỏi tay mình

- Em làm sao vậy ? _ Liên Hoài Vỹ lên tiếng

- Em chả làm sao cả , để yên em tập _ Cậu nhăn nhó nói

- Ra đây với anh 1 chút đi _ Anh kéo tay Tôn Diệc Hàng đi

Liên Hoài Vỹ kéo cậu lên tầng 4 của tòa nhà , chỗ này là nhà kho , không có máy quay

- Tuần nay em sao vậy _ Liên Hoài Vỹ nhẹ giọng nói

Tôn Diệc Hàng vẫn tiếp tục im lặng nhìn anh

- Nói gì đi chứ ? _ Anh hơi lớn tiếng

- Haizz , dạo này em muốn luyện tập 1 cách tốt nhất , được chưa ! _ Cậu nhàn nhạt nói

- Nói dối !!! _ Liên Hoài Vỹ vừa nhìn là đã biết cậu nói dối rồi

- Em đi về được chưa ? _ Tôn Diệc Hàng chưa để anh nói tiếp đã đi 1 mạch về phòng tập

Sau hôm đó , những ngày tiếp theo cậu không thấy Liên Hoài Vỹ đến tìm mình , cũng không thấy anh đâu luôn , cậu cho rằng anh chẳng để ý đến chuyện này nữa và đang luyện tập chăm chỉ nên rất khó chịu , rất muốn đi tìm anh

- Này Tôn Diệc Hàng , Tiểu Liên ấy ... _ Lý Tuấn Hào chưa kịp nói xong đã bị cậu nói

- Đừng nhắc anh ý vơi em _ Tôn Diệc Hàng không thèm quan tâm nói

- Để im anh nói , Liên Hoài Vỹ ấy , mấy hôm nay cậu ấy chẳng thèm nói chuyện với ai , chỉ điên cuồng luyện tập trong phòng tập , mà hình như tối nào cậu ấy cũng khóc ở phòng tập rồi mới về , mắt lúc nào cũng sưng , em thử đi xem sao , tụi anh khuyên mãi mà cậu ấy chả thèm quan tâm _ Lý Tuấn Hào tuôn 1 tràng

Cậu vừa nghe xong liền vớ lấy chiếc áo khoác rồi chạy thẳng đến phòng tập để lại Lý Tuấn Hào ngơ ngác , chưa đầy 1 phút , Tôn Diệc Hàng đã quay lại

- Anh ấy ở phòng tập số mấy ạ _ Tôn Diệc Hàng hỏi

- Phòng số 1 ấy _ Lý Tuấn Hào ấm ức lên tiếng

Cậu đi đến phòng tập số 1 , căn phòng bao phủ 1 màu đen , vừa định với tay bật đèn thì ...

- Đừng bật đèn , mình đã bảo cậu về rồi mà , mình không sao đâu _ Giọng nhỏ đáng yêu của anh bây giờ lại khàn khàn như là đang khóc

Cậu không nói gì đi đến bên anh

- Là em _ Cậu nhẹ nhàng nói

- Tôn Diệc Hàng , haha , em ấy bây giờ làm sao có thể ở đây chứ ... _ Anh nghe vậy liền nhàn nhạt nói

- Tiểu Liên à , em ... _ Tôn Diệc Hàng quỳ 1 chân xuống , lấy tay xoa nhẹ lên đầu của anh

Anh không nói gì ngẩng mặt lên thì đúng là thật , Tôn Diệc Hàng đang ở trước mặt anh , nước mắt cứ thế trào ra làm anh không thể kiểm soát được mà khóc nấc lên

- Ngoan , ngoan _ Cậu xót xa ôm lấy đầu anh xoa xoa nói

- Hức ... Em đừng ... Hức đừng giận anh nữa mà ! _ Anh vẫn khóc , nói

- Được , em không giận anh nữa , em không dám giận anh nữa đâu , nín đi bảo bối , đừng khóc , em xót lắm _ Cậu dịu dàng ôn nhu nói rồi nâng cằm anh lên đặt lên môi anh 1 nụ hôn hết sức nhẹ nhàng , nụ hôn mà rất lâu rồi mới có lại , rồi nhẹ nhàng rời bờ môi ngọt ngào đó ra

Anh ôm lấy người cậu , cảm giác rất lâu rồi mới có lại

- Anh rất sợ mất em ! _ Giọng Liên Hoài Vỹ vẫn còn khàn nói

- Em cũng rất sợ mất anh , em rất thích anh _ Cậu ôn nhu xoa đầu anh , ôm anh vào lòng nhẹ nhàng nói

- Anh cũng thích em _ Anh bé giọng nói

Cậu lại nhẹ nhàng đặt lên môi anh 1 nụ hôn sâu , đầu lưỡi cảm nhận vị ngọt ngào

Anh bị hôn cho u mê đầu óc cũng choàng tay ôm lấy cổ cậu

Cuối cùng họ cũng đã làm lành lại với nhau , chỉ có 2 người yêu nhau mới hiểu , nếu họ thiếu 1 nửa của mình , thiếu mất người mà mình yêu sẽ cảm giác vô cùng thất vọng , vô cùng mệt mỏi nhưng khi tìm lại được nhau rồi sẽ lại có 1 cảm giác ấm áp , mọi phiền toái đều biến mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro