Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giáng sinh của em và chị (H)

Au: 凑小狗汪汪

Sau khi sự kiện kết thúc, Racha chỉ vào đầu mình và hỏi người dẫn chương trình liệu có thể mang chiếc cài tóc tai lông xù này về nhà không, nhận được câu trả lời đồng ý, Racha lập tức ngẩng mặt lên cười tươi đến mức không thấy mắt, chiếc chuông treo trên tai phát ra tiếng leng keng theo nhịp đầu nàng rung lắc.

Namtan đứng đối diện bất chợt đưa tay kéo nàng về phía mình, Racha loạng choạng ngước lên thấy khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức chỉ cỡ một nắm tay là mũi của họ có thể chạm vào nhau, Racha ngỡ ngàng trong hai giây rồi mặt đỏ bừng.

Namtan giỏi nhất trong việc giở trò xấu xa để thu hẹp khoảng cách của họ, sau đó lại dùng sự chăm sóc tỉ mỉ khiến Racha cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ trong lòng mình.

Thấy chưa, Namtan không làm gì cả, chỉ giơ tay chỉnh lại chiếc cài tóc bị lệch, Racha đã vì những suy nghĩ không đúng đắn mà xấu hổ chôn mặt vào cổ cô, rơi vào cái bẫy mà cô đã giăng ra.

Đôi tai mèo trên đầu vô tình kéo theo vài sợi tóc của Namtan, chiếc chuông rung lên vang vọng những âm thanh trong trẻo, vui vẻ bên tai cô.

"Tai lại lệch rồi, N'film." Racha chôn mặt trong lòng đối phương, nghe tiếng tim của Namtan đập, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nhưng cánh tay đặt trên eo nàng lại càng siết chặt, rõ ràng ai đó đang lợi dụng công việc phục vụ lợi ích cá nhân.

Namtan - người bên ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại mềm mỏng, đang cố gắng kìm nén nụ cười nở rộ nơi khóe môi, chôn mặt giữa mái tóc của Racha để lén cười, tận hưởng một chút ưu đãi của người đồng nghiệp, cuối cùng Namtan mới thả ra cô bạn nhỏ mềm mại và ấm áp trong lòng.

Cô kiên nhẫn chỉnh lại mái tóc của Racha đã bị xáo trộn trong lòng mình, rồi đeo lại tai mèo nhỏ. Sau khi hoàn thành, Namtan hạ tầm mắt xuống mới phát hiện con mèo nhỏ này đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chăm chú, nóng bỏng như ánh mặt trời ban trưa, khiến người ta không thể nhìn thẳng, Namtan khó chịu chuyển tầm nhìn đi, vô thức gãi đầu.

Namtan muốn phá vỡ không khí bỗng trở nên mập mờ, nên nhẹ nhàng búng một cái lên trán Racha, khi Racha kêu meo meo và lao lên phản công thì cô đã nhanh tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của nàng.

"Về nhà." Khoảnh khắc con mèo nhỏ bị nắm lấy cổ tay thì đã mềm nhũn ra, đôi tai mèo trên đầu dường như cũng rũ xuống, Racha ngoan ngoãn quay lưng lại và nói tạm biệt với chị Ying, ngón tay lén lút đan vào kẽ ngón tay của Namtan và nắm chặt, Namtan liếc nhìn nàng một cái, không vạch trần trò chơi nhỏ của Racha mà lặng lẽ nắm chặt thêm chút nữa.

Sau khi chào hỏi xong với chị Ying, Namtan nắm tay Racha đi về phía bãi đỗ xe, cái đuôi sư tử lén lấy từ ban tổ chức sự kiện đang khoái chí lắc lư phía sau cô.

Người ta nói rằng sự tiến hóa của đuôi con người là để không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, như trường hợp của Racha, người không thường xuyên thể hiện tình yêu, rất dễ bị cái đuôi phản bội.

Nhưng đối với Namtan, có hay không có đuôi có lẽ không quan trọng, bởi Namtan là người mà 80% cảm xúc đều hiện rõ trên mặt, nếu phải dùng đuôi để truyền đạt cảm xúc mà không nói thành lời thì có lẽ cô sẽ bị nghẹn chết.

Racha bị Namtan kéo chạy theo từng bước nhỏ bên cạnh, lệch sau một chút, cúi đầu nhìn những bước chân hớn hở của Namtan và cái đuôi lắc lư phía sau không khỏi thầm nghĩ may mà mình không có đuôi.

Racha và Namtan đã thỏa thuận đỗ xe ở hai chỗ cạnh nhau khi đến đây, Racha đi đến chiếc xe của nàng rồi buông tay Namtan, ngồi vào ghế lái, khi quay đầu lại để thắt dây an toàn thì thấy Namtan vẫn đứng bên ngoài cửa sổ xe, dường như không muốn lên xe của chính mình.

Racha hạ cửa sổ xe xuống và hỏi: "Sao vậy? Phi?"

Namtan khoanh tay, miệng chu lên cao, trông như một con vịt nhỏ đang biểu lộ sự bất mãn, cửa xe ghế phụ của Namtan mở toang, khuôn mặt cô viết rõ ràng "Em còn không hiểu ý chị sao?"

Em thực sự không hiểu sao, N'film?

"N'film có hẹn vào lễ Giáng sinh không?" Namtan hắng giọng một cái, ánh mắt lúng túng nhìn quanh, tay không tự chủ đưa lên gãi đầu, động tác thừa thãi làm cô trông rất ngượng ngùng.

"Lễ Giáng sinh đã qua rồi, phi..." Racha cảm thấy buồn cười, bật màn hình điện thoại lên cho Namtan xem, thời gian trên đó đã nhảy qua mười hai giờ đến ngày hôm sau của lễ Giáng sinh.

"Nhưng mà Giáng sinh của em và chị vẫn chưa qua mà." Namtan cứng đầu cúi người tựa vào cửa sổ xe của Racha, miệng bĩu ra, lải nhải một hồi, vài sợi tóc trên tai sư tử xộc xệch rũ xuống.

"Chúng ta đã ở bên nhau cả ngày hôm nay, phi không phải đã nói cần một chút thời gian riêng để lấy lại năng lượng sao?" Racha cố tình nhắc lại lời Namtan đã nói trong một cuộc phỏng vấn để trêu cô, nàng nhéo nhéo đôi tai sư tử của Namtan, cảm giác sờ rất tốt, đôi tai lông mềm trong tay làm nàng thấy ngứa ngáy.

Dù Namtan thường rất khéo léo trong lời nói, lúc này cũng bị Racha chặn họng. Nếu không được này thì không được kia, chỉ còn cách chơi xấu, Namtan liếc mắt, ý nghĩ xấu xa nảy ra trong đầu.

Namtan tranh thủ lúc Racha đang bận chơi với đồ cài tóc của mình, liều lĩnh cúi đầu hôn lên môi dưới mềm mại và đầy đặn của Racha, không ngạc nhiên khi nhận được tiếng kêu kinh ngạc và một cú đấm mèo quen thuộc từ cô bé.

Đã chuẩn bị từ trước, Namtan nhanh nhẹn né tránh, dựa vào xe của Racha đôi mắt cong cong cười, hai tay chắp lại cầu xin nàng, "Xin em, N'film~"

Thực ra, ngay từ khi mở cửa sổ xe và nhìn thấy ánh mắt Namtan, Racha đã quyết định sẽ xuống xe, lúc này nhân cơ hội Namtan cầu xin cũng vừa lòng.

Ngay khi Racha xuống xe, Namtan đã dính lấy nàng, nửa người treo trên lưng Racha ôm nàng cho đến khi Racha ngồi vào ghế phụ.

Namtan bảo Racha ngồi ghế phụ là có ý gì thì nàng cũng hiểu rõ, dù Namtan chưa nói ra điểm đến tối nay nhưng nàng đã biết rõ trong lòng, dù sao Namtan cũng không còn là cô bé thanh xuân thuần khiết đến mức không để Racha lái xe, tự mình lái xe vòng vèo đưa Racha về nhà nữa.

Rachar cũng không phải là cô bé mười mấy tuổi, nhưng trong xe nghe tiếng gió vút qua và tiếng còi vang lên đứt quãng, vẫn không tránh khỏi suy nghĩ lung tung và cảm thấy căng thẳng.

Racha không nói gì, nhưng tiếng chuông rung lên theo nhịp đầu nàng lay động vô tình tiết lộ cảm xúc của nàng.

"N'film không thoải mái sao?" Namtan nhìn nàng vài lần rồi bật nhạc lên, chọn một bài dân ca mà Racha đã từng cover khi chơi guitar, âm thanh nhạc tràn ra che lấp tiếng chuông.

Racha lắc đầu nói không, đôi tai với chuông cũng theo đó mà lắc lư, tiếng chuông trong trẻo vang lên át đi âm nhạc trong hai ba giây rồi lại bị nuốt chửng.

"Sắp đến rồi." Namtan rảnh một tay đặt lên mu bàn tay của Racha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve các khớp ngón tay, an ủi cảm xúc của nàng.

Tuy nhiên, khi cảm nhận được sự ấm áp trên mu bàn tay, lòng Racha lại càng trở nên bồn chồn.

Namtan lái xe rất ổn định, dù Bangkok vẫn tắc đường, nhưng nhà Namtan ở gần nên việc về nhà cũng không mất nhiều thời gian.

Sau khi đỗ xe, Namtan thì thầm rằng nhà không có ai, cô không nhìn Racha, nhưng lời ám chỉ trần trụi ấy rơi vào tai nàng, người có tài năng hội họa, đã vẽ ra trong đầu những cảnh có thể xảy ra, hơi thở không tự chủ trở nên nặng nề.

Racha từ cổ họng nhẹ nhàng ừm một tiếng, coi như là trả lời.

Sau khi tháo dây an toàn, Namtan dùng hai tay chống lên ghế ngồi, nghiêng người về phía ghế phụ, cô dùng tay và cơ thể để bao bọc Racha, giam nàng trong không gian nhỏ hẹp, sự ấm áp phả lên má, hơi thở của hai người đan xen vào nhau, không khí mập mờ làm nhiệt độ trên mặt tăng vọt.

"Phi..." Racha hít một hơi sâu, nắm lấy góc áo sơ mi của Namtan, rồi nhắm mắt lại, ngước mặt lên chờ đợi sự dẫn dắt của cô.

Con mèo ngoan ngoãn này hôm nay không hề kháng cự sự thân mật của cô, khi Namtan hôn lên đôi môi mềm mại và ẩm ướt của Rachar, đầu óc cô đầy ý nghĩ muốn làm những điều táo bạo hơn.

Trong lúc hôn, Racha luôn phát ra tiếng rên nhẹ, một phần là thỏa mãn, một phần là đồng thuận, Namtan đè ép, mút lấy cánh môi nàng, đầu lưỡi khéo léo đẩy ra hàm răng, xâm nhập vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi nàng.

Hôn quá lâu khiến Racha không thở nổi, đôi găng tay trên tay Racha chưa kịp tháo, đầu ngón tay lộ trên cùng đặt lên xương quai xanh của Namtan, nhẹ nhàng đẩy cô ra để có không gian thở.

Namtan không nỡ rời xa, chăm chú nhìn vào mắt nàng, Racha dùng mũi khẽ cọ vào mũi Namtan như một cách an ủi, rồi dựa vào vai cô để điều chỉnh hô hấp, tiếng thở gấp gáp rơi vào tai Namtan gần như là sự quyến rũ trần trụi, ngay khi Racha gật đầu ra hiệu có thể tiếp tục, nàng lại bị Namtan nghiêng đầu hôn mãnh liệt.

Trong xe, hai người chia chia hợp hợp, tiếng thở nặng nhọc, tiếng nước trong miệng hòa quyện cùng tiếng chuông lanh lảnh trên tai mèo, vang lên không ngừng giữa không gian nhỏ hẹp.

Kỳ thật, Racha thích những nụ hôn thâm tình của Namtan, thích cảm giác bàn tay lớn của cô nắm lấy gáy mình, ngón cái vuốt ve vành tai nóng bỏng, thích khi cô không kiềm chế được mà dùng sức mạnh, hôn đến mức răng của hai người vô tình va vào nhau, rồi cùng nhìn nhau cười.

Racha thích sự mất kiểm soát của Namtan khi hôn, hành động không còn lịch lãm, thích nhìn thấy chị gái vừa nghịch ngợm vừa chín chắn này mất đi lý trí, mở rộng lồng ngực để lộ trái tim nhiệt huyết.

Racha ôm lấy eo Namtan, ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt trên lưng Namtan, theo xương sống xuống đến xương cùng, cuối cùng dừng lại ở phần mông săn chắc, đặt cả bàn tay lên đó.

Namtan bất ngờ hít vào một hơi lạnh, lớp áo khoác mỏng và áo T-shirt không cách ly được nhiệt độ từ ngón tay Racha, đôi mắt cô híp lại, giống như một con sư tử đang săn mồi, ngọn lửa dục vọng trong mắt cô bùng cháy mạnh hơn.

Racha nghịch ngợm chạm vào đuôi sư tử của Namtan, kéo nhẹ nó, cái đuôi gắn với phần hông Namtan, sự kéo nhẹ đó đối với Namtan không khác gì một lời mời gọi, dụng cụ trang trí không cùng một thể với cô, nhưng dục vọng của Namtan đã lan đến vùng bụng dưới.

Hơi thở ấm nóng của Namtan thổi vào má Racha, Racha đưa tay lên để chạm vào chỗ ngứa trên mặt, nhưng Namtan đã nhanh chóng hôn lên đó trước.

Namtan hôn một đường từ má, cằm xuống cổ, để lại những vệt ẩm ướt và dấu son mập mờ trên người nàng.

Racha ngửa đầu cao, tự nguyện để lộ cổ dài và yếu ớt của mình cho Namtan, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm chế, nàng đặt tay lên đầu cô để ép sát vào cổ mình, mong Namtan hôn sâu hơn, sâu hơn nữa.

Những vết son mờ ảo lan từ khóe môi đến xương quai xanh, Namtan kéo áo thun ra và cắn nhẹ lên bả vai trơn mượt của Racha, thật là muốn "ăn sạch" nàng, sau đó cô còn hôn một cái lên chỗ mình vừa cắn.

Racha oán trách đẩy cô ra, nhét đầu ngón tay vào miệng Namtan: "Phi sao giống chó con vậy."

Đối với ngón tay đặt trong miệng, Namtan không cắn như lúc trước, cô cười khẽ, tinh nghịch liếm tay Racha, không cho nàng cơ hội rút tay lại, trực tiếp ngậm lấy.

"Phi?!" Racha vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi dậy dùng má đẩy đầu Namtan ra, trong khi ánh mắt của Namtan sáng lên, như một con thú đói nhìn con mồi, Racha nuốt nước bọt, lúc này Namtan trông như muốn nuốt chửng nàng, ăn sạch không còn gì.

"Lên lầu trước đã." Namtan lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn, nhiệt độ mập mờ trong xe khiến cô thực sự cảm thấy đầu óc nóng bừng và chóng mặt. Lý trí dần trở lại nhắc nhở cô rằng cần thay đổi địa điểm, dù gì thì trong xe cũng không phải nơi tốt nhất.

May mắn là hôm nay nhà không có ai, Namtan cũng không cần phải vất vả giải thích về khuôn mặt đỏ bừng và chiếc áo khoác xộc xệch là như thế nào, cũng như tại sao lại đột ngột đưa bạn về nhà qua đêm.

Dĩ nhiên là có mục đích khác rồi, còn có thể là gì...

Namtan trở tay khóa cửa lại, ôm lấy Racha và thuần thục hôn nàng trên đường đến cửa phòng ngủ, Racha bị hôn đến mức không biết đông tây nam bắc, bước chân lảo đảo lùi lại, bàn tay đặt trên eo dẫn dắt nàng đi đâu, Racha nghe lời lùi theo đó.

Chính vì biết rằng Namtan sẽ không để nàng bị thương, nên Racha mới có dũng khí trao cả thân lẫn tâm.

Tay ôm cổ Namtan gần như là treo hờ trên người cô, người mà trong buổi chiếu phim không thể bế nàng lên giờ đây lại ôm chặt nàng, vừa hôn vừa né tránh các chướng ngại vật đi vào phòng ngủ.

Theo quán tính làm cả hai người cùng ngã vào trong chăn, Racha cảm thấy hơi choáng váng, bản năng nghiêng đầu sang bên phải, Namtan đuổi theo, nụ hôn nhắm vào môi lại rơi xuống cằm, tóc Racha rối bời, những sợi tóc thoát khỏi tai mèo rơi xuống hai bên má.

Namtan dùng ngón tay gạt đi vài sợi tóc lộn xộn, chỉnh lại mái tóc dài không nghe lời của Racha, rồi nâng niu khuôn mặt nàng như một báu vật, trong bóng tối, Racha ngước lên nhìn cô với đôi mắt sáng, thắc mắc về sự ngừng lại của Namtan nhưng cũng không thúc giục.

Con mèo nhỏ vẫn ngoan ngoãn khi bị bỏ qua một bên, thật dễ thương.

Namtan nghiến răng véo nhẹ má Racha: "Tại sao lại đáng yêu như thế này?"

Racha mỉm cười, má nàng lộ ra đường râu mèo, đầu nàng nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, tiếng chuông vang lên liên tục, âm thanh của nó giống như tiếng cười của Racha, trong trẻo như tiếng chuông báo hiệu bữa ăn trong thử nghiệm của Pavlov.

Racha nhíu mũi cười, thân mật cọ mũi vào mũi Namtan: "Nói gì ngơ vậy? phi~"

Namtan hôn nhẹ môi dưới của Racha, leo lên người nàng, dùng sức để không đè toàn bộ trọng lượng của mình lên Racha, bàn tay trượt theo áo xuống vòng eo của nàng, một tay nắm lấy eo thon, ngón tay mân mê nơi hình xăm trên xương sườn.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Namtan thiêu đốt lý trí nàng, mùi hương đặc trưng của Racha lan tỏa, nàng giống như một chiếc bánh bông lan thơm ngon và mềm mại, vô cùng hấp dẫn. Tay Namtan từ dưới áo thun lần vào trong, nắm lấy chiếc bánh tươi mới, khi bóp nhẹ sẽ từ từ đàn hồi.

Tiếng hít thở của Racha rõ ràng nặng hơn, khi nàng nghiêng đầu, đôi tai mèo chạm vào má Namtan, lông mềm mượt khiến Namtan muốn áp sát hơn, cô ghé má lại, đầu Racha lắc nhẹ, tiếng chuông lại vang lên trong phòng.

Tiếng chuông có nghĩa là chó con có thể ăn rồi.

Namtan hạ miệng xuống, hôn Racha cho đến khi cô nàng chìm vào gối, Racha vung tay lung tung cố lùi về bên cạnh để tìm cơ hội thở, tránh những nụ hôn mãnh liệt của Namtan.

Mỗi lần đầu của con mèo lắc một cái, giống như chiếc chuông vàng óng ánh buộc trên cánh buồm của một chiếc thuyền nhỏ ngoài biển, mỗi lần lắc là một lần chuông vang lên.

Namtan thích âm thanh này, cô hôn càng sâu thì tiếng chuông càng vang, như lời động viên và tán thưởng từ Racha. Trong thanh âm nước đọng của nụ hôn còn lẫn lộn cả tiếng kêu mềm mềm của mèo con.

Namtan mút lấy môi nàng, bàn tay không ngừng nghỉ, lúc mạnh lúc nhẹ nắn bóp ngực Racha. Tay nàng ôm quanh cổ Namtan càng lúc càng chặt, hơi thở kề bên tai Namtan càng lúc càng mất kiểm soát, Namtan nghe thấy tiếng thở dốc của Racha, nghe nàng gọi "phi~" với giọng đầy nũng nịu.

"Thích không?" Namtan dùng lòng bàn tay rộng nắm lấy gáy Racha, cúi xuống ngậm lấy vành tai nàng, nhỏ xíu và mềm mại, giống như ăn một khối thạch.

Cô hôn Racha đến ướt sũng, vô luận là trên hay dưới, đôi chân Racha không tự chủ mà siết chặt lại, cố gắng giảm bớt cảm giác khó nhịn của dục vọng.

Khi Racha nói thích, khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngước cổ lên để đáp lại nụ hôn bằng giọng nói mơ hồ, dù xấu hổ nhưng vẫn sẵn lòng lặp đi lặp lại lời thích ấy. Dù rất ngượng ngùng, Racha vẫn vặn vẹo người, kéo tay Namtan xuống nơi riêng tư, nói rằng càng thích nơi này hơn.

Dù cách lớp quần, Namtan vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ Racha. Racha nhấc hông lên phối hợp với Namtan để đem quần mình rút đi, lộ ra chiếc quần lót đã ướt sũng, trở nên lầy lội không chịu nổi.

Ngón tay Namtan khéo léo vẽ vòng tròn ngoài chiếc quần lót ướt đẫm, cô nhìn Racha bên dưới mình với ánh mắt ngày càng mê đắm, theo bản năng Namtan hướng cơ thể đến gần nàng, lòng Namtan cũng trở nên mềm mại.

Trái tim của mèo nhỏ cũng như trái tim con người đều tham lam, sẽ chủ động đòi hỏi thêm, Racha dùng chân kẹp chặt tay Namtan, run rẩy phục tùng trước cơn khoái cảm như làn sóng ập đến.

Racha gần như mất hết tự chủ khi bị dục vọng lấn át lý trí, nàng hôn loạn xạ lên cổ, nốt ruồi bên môi và mũi Namtan, cho đến khi Namtan dẫn nàng đến đúng môi thì mới ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi vào miệng cô, sau khi bị Namtan ngậm lấy, từ mũi nàng phát ra tiếng hừ hừ rên rỉ hài lòng như mèo con.

"Phi... chúng ta là mối quan hệ gì?" Câu hỏi mà Namtan đã nghe từ người hâm mộ vô số lần, lần này được Racha hỏi với giọng điệu quen thuộc, trong khoảng lặng của nụ hôn, Racha nằm trên gối thở dốc, tranh thủ hỏi ra lời này.

Thực ra vẫn rất để ý, để ý đến ranh giới mờ nhạt và mập mờ này, để ý đến những lời đùa cợt cười ha hả qua loa mỗi lần, để ý đến trái tim chân thật đang lung lay sau những trò đùa.

Quan trọng nhất là... để ý đến Namtan.

Tay Namtan đang chuẩn bị kéo quần lót của Racha xuống thì dừng lại, nếu cô tiếp tục, mối quan hệ của họ thực sự sẽ không thể quay lại như trước. Nhưng sau khi đã trần trụi với nhau, trao hết tất cả, thì nói rằng họ chỉ là đồng nghiệp chính thức hay bạn bè bình thường, thật sự là tự lừa dối mình.

Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường lọt qua rèm cửa, cả Namtan và Racha đều thở hổn hển, họ ở rất gần nhau, ngực mềm mại áp sát vào nhau, chân cũng không có khoảng trống gì mà ép chặt lấy nhau, chia sẻ nhiệt độ và nhịp thở của nhau.

Trái tim của họ từ thình thịch đập loạn, cuối cùng đã cùng tần suất cộng hưởng.

Namtan nhìn thấy trong mắt sáng ngời của Racha là sự dịu dàng mà người khác khó có thể nhìn thấy, Namtan rơi vào hồ nước chỉ mở ra cho riêng cô, như giọt nước được đón nhận và lắng nghe một cách vô điều kiện.

Nhưng mặt hồ vốn yên bình lại vì sự xuất hiện của cô mà gợn sóng.

Namtan nhẹ nhàng mổ xuống môi Racha, với giọng điệu vững chắc nhất nói với nàng: "N'film, chị cảm thấy chúng ta không thể quay lại mối quan hệ như trước đây nữa..."

Như thể nhận được câu trả lời hài lòng, Racha nở nụ cười, thẳng lưng đáp lại nụ hôn của Namtan, hơi thở ấm nóng để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu trên khóe môi, má và cổ.

Thực ra đã không thể quay lại từ lâu rồi... từ khi tình yêu xuất hiện, mối quan hệ của chúng ta không còn chỉ đơn thuần là đồng nghiệp nữa. Racha cười mãn nguyện, bàn tay đặt lên cổ tay Namtan kéo xuống, chủ động phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng của mình.

Cơ thể Racha ẩm ướt, ấm áp, giống như khu rừng mưa nhiệt đới mà những người thám hiểm say mê khám phá, huyền bí và quyến rũ. Chất lỏng nhớp nháp của rừng mưa vì động tác siết chặt chân không ý thức của Racha mà thấm ướt đến gốc đùi.

Namtan rất muốn cho em ấy nhìn thấy sự mê hoặc của chính mình khi bị dục vọng lấn át lý trí, Racha khát khao hơn, hơi mở miệng, lưỡi lộ ra một phần, sắc đỏ trên má dường như lan đến tận râu mèo, khóe miệng còn vương lại chút nước từ nụ hôn.

Nhiệm vụ cấp bách hiện tại là giải quyết "Kỳ phát tình" của con mèo nhỏ trong nhà.

Ngón tay Namtan lướt nhẹ nhàng quanh cửa huyệt của Racha, cảm giác được vuốt ve khiến Racha cảm thấy xấu hổ lại khó chịu. Nàng không kiểm soát được thở dốc, sau đó lại thấy xấu hổ, dùng cánh tay che mắt, cố gắng dùng cách "bịt tai trộm chuông" để lừa dối cảm giác ngại ngùng của mình.

Namtan cúi xuống nhìn, từ chỗ không bị cánh tay mảnh khảnh che kín thấy má Racha càng đỏ hơn.

"Không sao, phi thích... thích âm thanh của Film." Namtan kéo tay Racha ra, ghìm nó lên đỉnh đầu, cô cúi xuống hôn và mút lấy môi nàng, đầu lưỡi thăm dò vào, lại kích động một trận quấy phá.

Racha bị hôn đến mơ hồ, tai chỉ còn nghe thấy tiếng nước của nụ hôn và tiếng rên rỉ của chính mình, cảm giác bị khuếch đại vô hạn cùng xấu hổ khiến nàng vô thức siết chặt các ngón chân.

Chất lỏng dâm mỹ làm ướt lòng bàn tay Namtan, chảy dọc theo ngón tay nhỏ giọt xuống giường, ướt đẫm một phần nhỏ của tấm chăn.

Khi ngón tay thực sự đưa vào bên trong hoa huyệt, thân thể Racha run rẩy, bản năng ôm chặt cổ Namtan, miệng say mê gọi tên cô, đung đưa hông để phối hợp với động tác của Namtan, lối vào càng lúc càng mở rộng, nuốt sâu đốt ngón tay thon dài của cô.

Namtan không ngừng tăng lực đẩy của ngón tay, cho đến khi Racha không thể kiểm soát được giọng nói lạc đi, dưới những lần đưa đẩy không hề khoan nhượng của Namtan, tiếng rên rỉ vỡ vụn thành từng đoạn, thở dốc đầy dục vọng lúc này trở thành chất xúc tác hiệu quả nhất, trong mắt Namtan cũng phủ lên một tầng hơi nước mỏng manh.

Namtan vừa thì thầm bên tai Racha nói rằng nàng làm rất tốt, vừa đưa ngón tay vào trong lối đi ẩm ướt, đồng thời bị đường hành lang nhỏ co thắt lại đè ép, cô khéo léo cọ xát vào vách trong ấm áp, tìm kiếm đến nơi khiến linh hồn Racha rung động.

"Ưm... a... chậm lại, chậm... phi!" Tiếng cầu xin của Racha chưa dứt thì Namtan đã chạm vào điểm nhạy cảm, một khoảnh khắc như dòng điện chạy qua, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó là cảm giác khoái lạc tăng gấp bội khi pháo hoa lên tới điểm cao nhất và nổ tung.

Nước mắt từ khóe mắt Racha chảy xuống.

Namtan kiên nhẫn hôn đi những giọt nước do nụ hôn đọng lại trên khóe môi Racha, môi lưỡi hướng xuống ngậm lấy ngực nàng, lưỡi nghịch ngợm liếm và cuộn quanh đỉnh ngực, bàn tay Racha áp lên gáy Namtan, ngón tay và tóc quấn vào nhau, cơ thể nàng không ngừng run rẩy.

Namtan nắm lấy eo thon của Racha, hôn theo đường từ hình xăm trên xương sườn đến hình xăm ở bên hông, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên hình xăm, cô ngước mắt lên hỏi: "Đau không?"

"Không..." Ngón tay nhẹ run của Racha chạm lên mu bàn tay của Namtan, cẩn thận xoa từng đốt ngón tay của cô.

Namtan cúi xuống hôn vết xỏ khuyên ở rốn của nàng vẫn đang gần lành lại, khiến nhịp thở của Racha bỗng trở nên rối loạn.

Việc thể hiện tình yêu là một bài học mà mèo cần cả đời để học, khi có người hoàn toàn chấp nhận mọi thứ của nàng và thẳng thắn nói rằng yêu nàng, Racha cảm thấy quá không thực tế.

Mèo học theo cách của người đó để thể hiện tình cảm, có thể hơi vụng về và chậm chạp, nhưng những biểu đạt tình yêu có phần lúng túng đó đều được Namtan nhìn thấy.

Dù là sự hiểu biết và khẳng định từ mỗi lần ánh mắt giao nhau, hay cảm giác an tâm từ đôi bàn tay nắm chặt, hay cái ôm ấm áp sau cơn khoái cảm.

Tình yêu đều rất rõ ràng.

Hai đôi tai lông xù chạm vào nhau, mềm mại như những con thú nhỏ, tai áp tai, từ đó vang lên tiếng chuông tình yêu của Racha.

Cùng với tiếng chuông là giọng nói dính dính của Racha, nàng sợ tình yêu của mình không truyền đạt đủ, nên lại lấy hết can đảm để thẳng thắn bày tỏ trái tim mình: "P'Namtan, em yêu chị."

"N'film, chúc em có một Giáng sinh tuyệt vời." Namtan cười, hôn lên môi Racha một cách nhẹ nhàng như cánh bướm, "Chị cũng yêu mèo."

"Nếu chị yêu mèo, thì nên cho phép mèo cũng làm cho chị." Racha lật người đè Namtan xuống dưới, trong mắt là ngọn lửa dục vọng chưa kịp tắt lại bùng lên.

Nụ hôn của Racha là một cơn bão mãnh liệt đi qua, sau khi hôn sâu và mút lấy đầu lưỡi thì nhanh chóng rút ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào Namtan, người đang trở nên hơi hoảng loạn, khi vai trò đảo ngược, khí thế của nàng bỗng trở nên mạnh mẽ.

Đợi đến khi Namtan tiến lại gần thì lại cúi người đè xuống hôn, hôn đến khi Namtan phát ra tiếng rên rỉ hài lòng rồi lại rời đi.

Quá đẹp...

Ánh mắt Racha lướt từ mắt Namtan đến nốt ruồi quyến rũ ở khóe miệng, rồi đến đường nét cổ mỹ lệ và đôi ngực hoàn hảo.

Mắt Namtan mờ đi, như thể không thể rời khỏi nụ hôn của Racha dù chỉ một giây, môi cô giống như là ốc đảo cuối cùng mà người lữ hành trong sa mạc khát khao, Namtan áp sát để lưỡi của họ quấn vào nhau, hôn đến khi không khí trở nên loãng.

Racha nằm trên người Namtan, dùng răng nhẹ nhàng cắn vào đầu ngực cô, như một con mèo thưởng thức bữa tối của mình, khi điểm đỏ sưng lên và cương cứng, Racha khẽ cong môi, cúi xuống ngậm lấy chúng.

Nước đọng từ đầu lưỡi Racha giống như dòng điện chạy qua điểm nhạy cảm, Namtan bị liếm đến mức ngón chân co lại không kiểm soát, ngón tay bối rối kéo những vệt dài trên tấm ga giường.

"Film... xin em." Namtan nhìn Racha với đôi mắt đầy nước, chủ động kéo tay Racha đặt lên bên ngực trái trống trải, khi bàn tay nàng bao phủ hoàn toàn lấy ngực của cô, Namtan thở ra tiếng thỏa mãn, "Còn đây nữa..."

Thực ra, Racha thích đầu vào thị giác hơn là đầu ra ngôn ngữ.

Cô thích nhìn mắt Namtan mờ đi khi bị mê loạn, thích nụ hôn gấp gáp của Namtan khi ôm chặt cổ nàng, thích sự ẩm ướt và nhiệt độ nóng bỏng của Namtan dưới thân, thích nước mắt của Namtan, thích mọi thứ về chị ấy.

Cái đuôi sư tử vô tình bị kẹp giữa hai chân khi Namtan lật người, lông mềm của đuôi bị dính nước trở thành màu nâu sẫm.

Vải lông mềm cọ vào giữa chân, kích thích thêm nhiều dục vọng, vùng châm tâm ngứa ngáy khó chịu, Namtan đành phải siết chặt hai chân, ý muốn dùng ma sát của đuôi để cảm thấy dễ chịu hơn.

Racha hôn lên bụng cô, cười tinh nghịch ngước mắt lên hỏi: "Chỉ thế này đã không chịu nổi rồi sao, phi?"

"Cho chị đi, Film... xin em." Bàn tay Namtan nắm chặt sau gáy Racha, hơi dùng lực để Racha có thể hôn sâu hơn, hơi thở nặng nề của Namtan khiến cả cơ bụng phẳng lì cũng hơi run rẩy.

Thế là nụ hôn từ bụng dần dần đi xuống đến gốc đùi, Namtan bị động tác táo bạo của nàng làm cho giật mình, đưa tay lên ôm lấy má Racha nói không muốn.

"Chị không thích sao?" Racha ngước nhìn cô với đôi mắt ướt át, lộ ra dáng vẻ nhu nhược khiến nàng trông rất đáng thương.

Không thích sao? Phản ứng của cơ thể Namtan không thể lừa dối chính mình, đuôi ở giữa chân ướt đẫm, cảm giác trống rỗng như thủy triều đang sắp nuốt chửng cô.

Cô nghiêng đầu nuốt nước bọt, đầu hàng trước dục vọng: "Không phải..."

Lo lắng Namtan sẽ phản đối, Racha mỉm cười sau khi nhận được câu trả lời, tay phải nắm lấy tay Namtan, ngón tay đan vào nhau, xoa dịu cảm xúc bất an của cô. Racha dùng tay trái bóp nhẹ đùi, tách rộng hai chân Namtan ra, sau đó đưa chân phải của mình vào giữa, không cho cô khép chân lại.

Thời điểm chóp mũi Racha đẩy cái đuôi qua một bên vô tình chạm vào hoa hạch, trong khoảnh khắc nước mắt của Namtan và dịch từ cửa huyệt cùng tuôn ra, cô gái ấy đang chảy nước ở cả trên lẫn dưới, ngón tay không ngừng vuốt ve tóc Racha, những tiếng rên không thành hình thoát ra từ miệng cô.

Thực ra, Racha là người mới trong chuyện tình cảm, những cảnh hôn trong sự nghiệp diễn xuất của nàng cũng chưa bao giờ vượt quá giới hạn, huống chi là bước tiếp theo.

Nàng chỉ có thể áp dụng những kỹ thuật hôn học được từ Namtan vào đây, may mắn thay, nàng sử dụng câu trả lời không đúng với đề bài nhưng vẫn bất ngờ đạt điểm xuất sắc trong kỳ kiểm tra này.

Namtan thường khen ngợi con mèo nhỏ của mình là thiên tài trong tình trường, có lẽ vì đầu óc nàng vốn dĩ linh hoạt, học hỏi ở mọi hoàn cảnh đều dễ dàng, thậm chí biết cách áp dụng từ một thứ sang nhiều thứ khác.

Khi điểm nhạy cảm bị mút vào, trong đầu Namtan chỉ lóe lên một suy nghĩ là xong rồi (chộp =))), bị đầu lưỡi liếm láp rồi lại hút, nơi châm tâm truyền đến cảm giác tê dại khiến cô không kìm được muốn siết chặt chân lại, nhưng đầu của mèo nhỏ vẫn cứ chui vào giữa đùi, ngăn cô thực hiện bước tiếp theo để làm dịu dục vọng của mình.

Namtan gần như muốn điên rồi, dục vọng dâng trào làm mắt cô đỏ hoe, cô ấn đầu Racha xuống, ngón tay luồn vào tóc nàng, khóc lóc cầu xin Racha nhanh chóng ăn hết mình đi.

Racha nắm chặt tay Namtan, dùng khoang miệng ấm áp và ẩm ướt ngậm lấy hoa tâm, đầu lưỡi xoay vòng kích thích dục vọng của Namtan, lối vào cứ mở ra rồi khép lại, đẩy hết chất lỏng tràn ra vào miệng Racha.

Con mèo nhỏ nằm dưới thân Namtan khẽ nỉ non: "Thích..."

"Thích gì?" Namtan nói điều này trong khi giọng cô đang run rẩy, từ cổ họng phát ra tiếng thở dốc khó nhịn.

"Mùi vị của chị." Racha ngước mắt lên cười với Namtan, trong những lúc như thế này, thường Namtan sẽ là người xấu hổ hơn, con mèo nhỏ bình thường nhìn có vẻ e dè, nhưng trong những tình huống táo bạo lại bất ngờ dũng cảm hơn Namtan nhiều.

"Đừng nói những lời như vậy nữa, nong... thật là... chết mất." Namtan véo nhẹ tai của mèo nhỏ, đè đầu Racha xuống không cho nàng nhìn mình, Namtan cảm thấy nhiệt độ của má và tai mình gần như có thể chiên trứng.

Racha cười khẽ và lắc đầu, tiếng chuông vang lên tiết lộ niềm vui của nàng, khi Racha tiến đến hôn vào tiểu huyệt khóe miệng nàng dính lại dấu vết thuộc về Namtan, chỉ chú tâm vào việc thưởng thức Namtan, Racha không nhận ra rằng lúc này nước mắt của Namtan đã chảy dọc theo má xuống cổ.

Con người thường dễ dàng rơi lệ khi cảm thấy hạnh phúc, đặc biệt là với một người nhạy cảm như cô. Làm sao để diễn tả tình yêu mà Namtan nhận được từ Racha... trong giới giải trí lâu không có tiếng tăm bỗng nhiên tìm thấy một chỗ dựa có thể tin tưởng lẫn nhau, gặp một con mèo nhỏ hoàn toàn tin tưởng bạn.

Mèo nguyện ý nghe theo mọi thứ từ Namtan, thậm chí sẵn sàng đưa tình yêu ẩn sâu trong lòng ra cho cô, mèo nhìn thấu mặt yếu đuối bên trong của Namtan và dùng hành động chứng minh mèo cũng có thể bảo vệ phi của mình.

Namtan khóc vuốt ve tai của Racha, cảm xúc không thể kiềm chế đều chất chứa trong lồng ngực, cô hơi nghẹn ngào: "N'film, ôm chị đi."

Nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Namtan, Racha ngay lập tức tiến lại ôm cô, hai thân thể ấm áp trong đêm tối áp sát vào nhau, má chạm má, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi tóc của nhau, mùi nước hoa còn sót lại và mùi hương cơ thể thoang thoảng.

Racha dùng má mình lau đi nước mắt trên mặt Namtan, hạ tầm mắt dịu dàng hôn lên nốt ruồi ở khóe miệng của cô: "P'namtan đang khóc vì hạnh phúc sao?"

Rơi lệ không có nghĩa là điều không tốt, nàng sẽ không bảo chị ấy đừng khóc, nàng hy vọng khi Namtan ở bên mình có thể yên tâm mà khóc, cũng muốn Namtan biết rằng có một người sẽ chấp nhận mọi giọt nước mắt của cô.

"Đúng vậy, Film chính là hạnh phúc của Namtan." Namtan ngước đầu lên nhẹ nhàng cọ mũi vào mũi Racha.

Racha nghiêng đầu hôn lên môi Namtan, ngón tay lần mò trong vùng ẩm ướt để trượt vào, cho đến khi tay cô ôm chặt cổ nàng, Racha biết rằng nàng phải làm thế nào để mang lại niềm vui lớn nhất cho Namtan.

Namtan ôm chặt lấy Racha, khi ngón tay thứ hai của Racha đưa vào hoa huyệt, Namtan phát ra tiếng rên rỉ thở dốc bên tai nàng.

"Em yêu chị" Racha không giống Namtan trong việc biểu lộ nhiều, nàng luôn thích dùng lời ngắn gọn để diễn tả tình yêu của mình, và chuyển hóa thành hành động.

Một nụ hôn dài đã bít kín hơi thở của Namtan, người phụ nữ nhạy cảm khóc đến mức đuôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt cũng bị phủ lên sắc đỏ, trông như đang tan chảy trong tay Racha.

Chất lỏng ẩm ướt trước tiên rơi vào lòng bàn tay Racha, rồi mới theo đường vân tay nhỏ giọt xuống giường, một phần nhỏ còn dính lên gốc đùi của Namtan.

Ngón tay ra vào hoa huyệt không ngừng vang lên tiếng nước, phối hợp cùng tiếng kêu động tình của Namtan khiến tai Racha nóng bừng. Nàng thích dáng vẻ bất lực khi bị dục vọng chi phối của Namtan, người có thể xử lý mọi tình huống một cách tự tin lại vì nàng mà mất kiểm soát, Racha cảm thấy sự thỏa mãn không tên dâng tràn trong lòng.

Đó là Namtan tan chảy trong tay Racha, là Namtan chỉ vì Racha mà rơi lệ.

Lối đi nhỏ hẹp, ẩm ướt siết chặt lấy hai ngón tay Racha, những lần đưa đẩy liên tục kéo theo nhiều chất lỏng hơn, Namtan gần như bị cơn sóng dục vọng cuốn trôi, chỉ muốn đến gần hơn với Racha ấm áp, trong lúc ôm ấp, cô chủ động nhấc hông để ngón tay đi sâu hơn, bụng dưới áp sát vào Racha run rẩy không ngừng.

"Chị cũng yêu em..." Namtan cứ thế khóc trong vòng tay của Racha cho đến khi đến cao trào.

"Giáng sinh vui vẻ, N'Film của P'Namtan." Racha cười lắc đầu, tiếng chuông từ tai mèo vang lên thanh thúy, kèm theo đó là một nụ hôn an ủi.

Namtan nhìn Racha, nhìn vào đôi mắt cong cong khi cười của nàng, đường râu mèo trên má và môi ướt át, rồi ôm chặt lấy nàng, với giọng nói hơi khàn khàn đáp lại: "Giáng sinh vui vẻ, phi của mèo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro