Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25: Quán cà phê...

"Thế gian nào có đôi đường vẹn
Bất phụ Như Lai bất phụ Khanh..."

______

Mẹ của Film còn có thể trò chuyện với Film vài câu, còn ba của nàng, nửa câu cũng không thể nói.

Chuyện năm đó nếu muốn phân rõ sai nhiều sai ít, sai lầm của mình là lớn nhất, ông ấy không có đủ mặt mũi để đối mặt với Film.

Trước đây, ông ấy luôn nghĩ rằng Film sẽ đi theo con đường cuộc đời mà ông ấy đã định ra.

Ông ấy đã đi đường vòng nên có thể mang đến cho nàng những trải nghiệm cuộc sống tốt nhất.

Tại sao Film lại không chịu nghe lời? Không muốn học kinh doanh thì thôi đi, còn kinh thế hãi tục làm đồng tính luyến ái.

Ông ấy không hiểu sao một đứa con ngoan lại trở nên như thế, ông nhất định phải "sửa sai" cho nàng, không thể để cả đời của nàng bị hủy hoại như thế.

Nhưng khi Film nằm trên giường bệnh vì sự kiên trì của nàng, ông ấy biết rằng mình không chỉ sai, mà còn vô cùng sai.

Ông ấy không muốn cái gì, cũng không ép buộc nàng cái gì, chỉ cần nàng sống bình an, khỏe mạnh và vui vẻ, ông ấy không có gì phải đòi hỏi, nhưng tất cả đã quá muộn.

Khi Film về nước, nàng không tìm được Namtan.

Nàng như trở thành một con người khác, không ăn không ngủ, ngoại trừ khóc chính là say rượu.

Dáng người gầy guộc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ba và mẹ Film bị dọa chết khiếp, đặc biệt là mẹ nàng.

Film khóc, bà ấy cũng khóc theo, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Bà ấy và ba nàng cũng bắt đầu cãi vã thường xuyên, một gia đình vốn không được tốt đẹp càng phân thành mảnh nhỏ.

Lần tiếp theo nàng vào bệnh viện không may bị mất trí nhớ, bà và mẹ nàng rất vui vì nàng có thể quên đi Namtan.

Sau một thời gian trôi qua, Film từ từ tỉnh táo trở lại, ở nhà hồi phục sức khỏe, năm thứ ba nhập học thuận lợi, học chuyên ngành yêu thích của mình.

Ba và mẹ đưa nàng đến trường học báo danh, Film nở một nụ cười rất nhạt.

Đó là nụ cười đầu tiên của nàng mà ba mẹ nàng nhìn thấy sau khi ra nước ngoài, và họ đã biết Film cũng đã khôi phục trí nhớ.

Một số thứ sẽ chậm rãi trôi qua, thời gian là liều thuốc chữa lành mọi thứ.

Ba và mẹ đã nghĩ như vậy, luôn giữ thái độ tích cực lạc quan về tương lai, những gì họ nợ Film, sau này sẽ dần dần bù đắp.

Họ sẽ không can thiệp vào sở thích của nàng, cũng như không can thiệp vào việc nàng chọn người yêu giới tính như thế nào.

Nhưng sự việc đó chưa bao giờ trôi qua.

Công ty của gia đình họ Mahawan ở trong nước, ba của nàng đương nhiên cũng phát triển ở trong nước, thỉnh thoảng sẽ ra nước ngoài để gặp con gái.

Film sống rất tốt, sắc mặt hồng hào, học giỏi, bạn bè bên cạnh cũng đều hòa đồng, không ai không thích nàng, nàng luôn là người bắt mắt nhất trong đám đông.

Chỉ có một điều là nàng chưa từng có bạn gái hay bạn trai.

Bà ấy nói chuyện với nàng, Film dừng lại chiếc muỗng sứ trắng đang khuấy cà phê, quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt: "Không có hứng thú."

Bà ấy không nghĩ nhiều, cho rằng Film chính là thà thiếu không ẩu, dù sao nàng rất ưu tú, đương nhiên phải tìm một người ưu tú giống như thế.

Trong lòng mẹ Film, trên đời này không có mấy ai xứng với con gái bà ấy.

Cho đến một năm nào đó, đó là năm thứ sáu Film ra nước ngoài, mẹ nàng tình cờ tìm thấy một cuốn album ảnh trong ngăn kéo của căn phòng ở nước ngoại, cuốn album chứa những bức ảnh của Namtan, không chỉ là quá khứ, mà còn cả hiện tại.

Bà ấy vô cùng sửng sốt, hai tay run rẩy, tràn ngập khó tin, đến mức Film từ bên ngoài đi vào cũng không phát hiện.

Ngay sau đó, Film nhìn thấy cuốn album ảnh trên tay mẹ nàng, giận tím mặt, giật lấy nó: "Mẹ đang làm gì vậy?!"

Trừ khoảng thời gian bị giam lỏng, Film tức giận và phát điên, thậm chí sau khi say rượu khóc lóc, nàng vẫn rất bình tĩnh, buộc mình phải phong tỏa trong thế giới của riêng mình.

Nhưng lần đó lại khác, dường như chiếc mặt nạ được ngụy trang cẩn thận của nàng đã bị vạch trần sau một đêm, có một linh hồn hoàn toàn xa lạ ẩn giấu bên trong.

Lạnh lùng, cảnh giác, phòng bị, tức giận, phẫn uất.

Ngày hôm đó, mẹ Film biết rằng rốt cuộc Film hận họ sâu sắc như thế nào.

"Nếu không phải các người..." Nàng ôm cuốn album mà khóc như mưa, khóc không thành tiếng.

Có một số việc không thể vượt qua được.

........

Từ tòa nhà số 2 của Film đến quán cà phê ngoài trời chỉ mất chưa đầy mười phút.

Trong mười phút này, Film đã vòng đi vòng lại suy nghĩ trăm ngàn lần.

Một hồi lo lắng không biết có phải tự mình đa tình hiểu sai ý tứ của Namtan hay không.

Namtan xuất hiện trong giờ làm việc mấy ngày liên tiếp ở quán cà phê ngoài trời chỉ là tình cờ, chỉ là cô thích ăn sáng ở đó mà thôi -- mặc dù lúc trước khi còn "sống chung", Namtan quen với việc ăn sáng kiểu Thái Lan thay vì đồ Tây, nhưng nếu như vậy thì sao? Mình tùy tiện đi như vậy ngược lại rút dây động rừng, sau này Namtan vì tránh mình mà cố tình không đến quán cà phê nữa thì làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải là mình sẽ bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy cô mỗi buổi sáng sao?

Một hồi lại tự an ủi mình, Film hiểu rõ Namtan, một lần hai lần có thể là tình cờ, ba lần bốn lần cũng không nhất định, huống chi lại đến lần thứ năm.

Nếu Film không đi mới là phụ sự mong đợi của Namtan.

Hai nhân vật đối nghịch đang đánh nhau điên cuồng.

Film đã phải nghỉ ba lần trong một đoạn đường ngắn ngủi, mới nhìn thấy chỗ ngồi trang nhã bên ngoài của quán cà phê ngoài trời.

Cũng may, mùa mưa ở Bangkok không dài, mùa đông khô ráo, nếu không bàn ghế bên ngoài đã bị dọn đi.

Film nhìn thấy Namtan ngồi uống cà phê bên ngoài giống như mấy ngày trước, hôm nay cô vẫn mặc một chiếc áo sơ mi mỏng bên ngoài, bên trong là áo thun, cần phong độ không cần nhiệt độ.

Màu sắc là màu xanh đậm, màu xanh dương này không phải loại u ám sâu thẳm, mà giống như màu biển xanh biếc của bờ biển Aegean dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trong vắt, sáng tỏ và bắt mắt.

Tóm lại là...! Film thầm nghĩ trong đầu: Hấp dẫn.

Hấp dẫn đến mức làm tim người ta đập rộn lên.

Ngay sau đó, nụ cười trên môi dần trở nên căng thẳng.

Film đứng yên, nhìn lại chính mình từ trên xuống dưới, kiểm tra cổ áo, tay áo, mắt cá chân, gót giày, hít một hơi thật sâu rồi bước tới.

Sống hay chết, phụ thuộc vào lần này.

Ngay khi điều chỉnh lại tâm lý thấy chết không sờn, Film dừng chân lại, nghĩ lại lần nữa: Dạng hoạt động tâm lý này là không đúng.

Film muốn bản thân mình giống như vô tình đi ngang qua, duy trì trạng thái tâm hồn bình thản.

Trong thời gian bị mất trí nhớ, Film đã nhìn thấy Namtan chép kinh.

Mặc dù không biết tại sao, nhưng lúc này Film đột nhiên nhớ ra, cảm thấy mình cũng cần phải chép kinh, nếu không, ngày này tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc, trái tim của nàng có chút choáng ngợp không chịu nổi.

Trước đây không phải nàng chưa từng chép qua, nàng chép được một năm, sau đó dần dần ít đi rồi không chép nữa.

Namtan đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, giữa chân mày thoáng hiện chút lo lắng, đã 8 giờ 30 phút rồi mà xe của Film vẫn chưa chạy qua.

Chẳng lẽ hôm nay dậy muộn?

Cơn gió lạnh buốt không ngừng xuyên thấu vào cổ áo, Namtan nhịn xuống xúc động muốn co rúm lại, hai bàn tay lạnh lẽo cầm ly cà phê nóng hòa tan vào nhau, hấp thụ một chút hơi ấm.

Bên tai truyền đến tiếng gót giày gõ vào nền gạch đá màu xanh dương, bước chân này không khác gì hầu hết những phụ nữ khác đi đường, nhưng quỷ thần xui khiến Namtan quay đầu nhìn thoáng qua, cuối cùng không hề nhìn đi chỗ khác, vô thức liếm môi dưới.

Áo len đan màu xanh sương mù, áo khoác thắt eo màu nâu nhạt, váy sọc màu xám nhạt, giày cao gót gần mười phân.

Tóc dài màu cà phê nhạt được kẹp lệch sang một bên, để lộ đôi bông tai màu đỏ tuyệt đẹp.

Film từ bên kia đường đi tới.

Trái tim của Namtan không kìm chế được đập loạn xạ, nhanh chóng cụp mắt xuống, đưa mắt trở lại nhìn vào ly cà phê.

Hôm nay Film không lái xe đi làm sao? Tại sao nàng lại thay đổi phương tiện?

Namtan không có chuẩn bị tâm lý gì cả.

Namtan lướt qua hai suy nghĩ này trong đầu, rồi mất đi khả năng suy nghĩ.

Sau đó, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, trước khi Film bước tới, cô đã nhanh chóng đứng dậy vụt vào phòng tránh đi.

Film chỉ cách Namtan có vài mét, dự định chút nữa như tình cờ gặp được, nhưng là giả vờ nhìn thẳng đồng thời không nhìn thấy cô: "..."

Chỗ ngồi của Namtan còn để lại ly cà phê và dĩa đựng ly.

Film: "???"

Chẳng lẽ là mình hiểu sai ý sao? Namtan không muốn gặp nàng chút nào sao? Chỉ là tình cờ thích quán cà phê này nên mới ngày nào cũng đến đây.

Film ngây người đứng chôn chân tại chỗ, đột nhiên không biết mình nên làm gì mới tốt.

Đi vào theo? Hay là rời đi như không có chuyện gì?

Film rơi vào tình thế khó xử một lần nữa.

Namtan đang trong căn phòng ở giữa phía trên, dùng menu che đi nửa khuôn mặt của mình, nhìn động tĩnh của Film ở bên ngoài qua cửa kính.

Một trong những nhân viên phục vụ tại quầy đã nhìn thấy cô, muốn tiến đến hỏi thăm, đã bị một nhân viên khác quen mặt Namtan kéo lại.

Namtan cứ âm thầm quan sát như vậy.

Film đã đứng tại chỗ nghịch điện thoại hơn một phút, không biết đang trả lời tin nhắn gì.

Có phải vừa rồi nàng nhìn thấy mình rồi không? Namtan suy đoán, nếu như nhìn thấy, chẳng phải bóng lưng bỏ chạy trối chết của mình sẽ rất kỳ quái sao?

Cô suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngồi thẳng người rồi kỳ quái nghĩ thầm: Tại sao mình phải trốn? Không phải chỉ là uống cà phê rồi tình cờ gặp mặt thôi sao? Có chuyện gì lớn lâu, nàng là đại hồng thủy hay là mãnh thú mà mình cứ muốn trốn tránh như vậy hả?

Suy đoán của Film là nửa đúng nửa sai.

Nửa đúng là Namtan thực sự muốn gặp nàng; nửa sai là không phải hẹn hò, mà chỉ đơn giản là nhìn xe của nàng, nhìn bóng dáng mơ hồ bên trong qua lớp kính xe.

Nếu Film có thể nhìn thấy mình, cô có thể để lại một bản thân đẹp mắt hơn trong ánh mắt của nàng.

Chữ hẹn hò này vẫn còn quá nặng đối với Namtan hiện tại.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trời xui đất khiến, hai người vẫn có một đoạn gặp nhau ngắn ngủi bên ngoài quán cà phê.

Ngay cả khi một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, họ đều đang trải qua cuộc đấu tranh tâm lý phức tạp.

Một phút sau.

Namtan đứng lên, thở dài nhẹ nhõm.

Film cất chiếc điện thoại hoàn toàn không có bật màn hình vào, chỉnh lại dây đeo túi xách trên vai một chút, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn về phía cửa quán cà phê.

Đúng lúc tình cờ gặp nhau ở cửa.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau một lúc, trong không khí dâng lên một thứ tình cảm khác thường nào đó.

Nhân viên phục vụ nhìn hai người này, cũng thức thời không làm phiền họ.

Namtan lại đưa ra lời mở đầu cằn cỗi một lần nữa: "Thật là trùng hợp."

Cô không có tránh đi.

Đôi mắt của Film uốn cong không chút dấu vết.

Namtan ân cần nhường vị trí cho nàng đi qua, nhẹ nhàng hỏi: "Em đến đây mua cà phê à?"

Còn chủ động nói chuyện với mình.

Film không còn kiềm chế được khóe miệng, vội vàng mím môi, cố gắng hết sức duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nói: "Đúng vậy." Nhưng thanh âm của nàng mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, vẫn tiết lộ một phần vạn đáy lòng ôn nhu của nàng.

Namtan tự nhiên tiếp lời: "Chị đã uống ở đây nhiều lần, khuyên em nên uống cà phê latte."

Film không thể không nâng cao giọng nói của mình, nói: "Tốt lắm."

Có một ngữ điệu đáng yêu ở cuối câu, cầm lòng không đặng mà thốt ra khỏi miệng nàng.

Namtan không khỏi bật cười.

Film đưa tay lên chạm vào tai theo thói quen, sau đó nàng thu tay lại.

Namtan theo động tác của nàng chú ý đến đôi bông tai của Film.

Vừa nãy bên ngoài quán cà phê cô đã để ý tới, khác hẳn với cách ăn mặc ngày thường, bộ dáng cả người cũng trở nên có chút ấm áp.

Namtan nhìn đôi bông tai của Film, khen ngợi thiệt tình: "Đôi bông tai này trông rất đẹp, rất hợp với em."

Lần này, Film hít một hơi thật nhẹ, kìm nén để nụ cười không quá mức rực rỡ, dè dặt nhận lấy lời khen: "Em cảm ơn."

Film đang đợi cà phê, Namtan cũng không muốn đi trước, không muốn bỏ lỡ cuộc gặp gỡ tình cờ khó lắm mới có được này.

Bông tai đã khen rồi, Namtan dứt khoát khen ngợi bộ quần áo nàng mặc hôm nay, từ chất liệu vải đến kiểu dáng, từ màu sắc đến cách phối đồ.

Dù Film xưa nay luôn bình tĩnh, đối mặt với người trong lòng khen ngợi mình toàn diện 360 độ, cũng không nhịn được đỏ mặt, nhưng nàng không lên tiếng xen vào, nàng thích nghe.

Thích nghe giọng nói trầm ấm nhưng dễ nghe của Namtan, thích nghe cô khen mình.

"Cà phê của chị đã xong rồi." Đối mặt với tình huống ái muội của hai vị khách xinh đẹp, nhân viên cũng không thấy bất tiện.

Namtan dừng chủ đề này lại, trong lòng khẽ thở dài, trên mặt không biểu hiện ra: "Chúng ta đi thôi?"

"Ừm." Film khẽ rũ mắt xuống, che giấu một tia mất mát.

Ra khỏi quán cà phê, Namtan cho hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn về bên kia đường.

Hai tay Film cầm ly cà phê để làm ấm tay, sợi dây kim loại tinh tế trên vai trượt xuống hết lần này đến lần khác.

Sau một lúc, nàng phải đưa một tay lên để điều chỉnh lại.

Namtan nhìn thấy, rất muốn giúp nàng xách túi, nhưng mối quan hệ hiện tại của hai người dường như đã hơi vượt mức.

Film cúi đầu, uống một ngụm cà phê nóng.

Namtan nhìn vào giao lộ rộng mở phía trước, đường đi làm của cô và Film chia làm hai hướng khác nhau.

Dù hôm nay Film không lái xe đi chăng nữa thì tới ngã tư phía trước cũng phải tách ra, đúng rồi, hôm nay nàng...

Namtan nói: "Tại sao hôm nay em không lái xe đi làm?"

Mặt Film không chút thay đổi nói: "Em đã gửi xe đi bảo dưỡng."

Film nghĩ thầm: Hóa ra chị biết rõ mỗi ngày em đều lái xe đi làm, vậy chị cũng biết mỗi ngày em đều nhìn chị từ trong xe sao?

Namtan nói: "Thì ra là như vậy."

Cô nghĩ: Vậy ngày mai sẽ tiếp tục lái xe đi làm sao?

Film liếc chú ý đến cô, mở miệng thăm dò: "Thật ra, em cảm thấy lái xe đi làm cũng không tiện lắm. Lái xe mỗi ngày cảm thấy rất mệt, rất buồn. Nếu khách hàng ở gần, em đang cân nhắc sau này có nên đi tàu điện ngầm hay không, chị nghĩ sao?"

Namtan không dám nghĩ, cô nói: "Em cứ quyết định là được." Cô quay lại nhìn Film đang vô thức co rúm cổ lại trong gió lạnh, dừng lại một chút rồi đề nghị: "Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, trong xe có máy sưởi nên vẫn cứ lái xe đi làm đi. Chờ sau này thời tiết ấm hơn một chút, em có thể đổi sang tàu điện ngầm."

Film nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nghi ngờ nghĩ thầm: Đây là đang quan tâm đến mình sao?

Namtan quay mặt lại, nhìn thẳng về phía trước, nói nhẹ: "Sau này, khi đi ra ngoài em nhớ quàng khăn cổ nhé."

Film đã xác định rằng Namtan đang quan tâm đến bản thân mình, vui mừng nhướng mày, kiềm chế một chút, hỏi ngược lại: "Sao chị không mang?"

Namtan nhún vai: "Thân thể của chị tốt hơn so với em."

Film bị nghẹn.

Nàng không thể phản bác, trong khoảng thời gian hai người chung sống, nàng đã biểu hiện đầy đủ cho Namtan thấy sức khỏe của mình không tốt đến mức nào.

Namtan nhẹ nhàng cười một tiếng.

Âm thanh đó quá nhỏ, lại bị gió vò nát truyền vào tai, Film không dám chắc chắn, nín thở muốn nghe lại lần nữa.

Cũng không thể nghe lại lần nữa.

Namtan dừng bước chân, xoay người, nhìn chằm chằm vào Film một cách nghiêm túc.

Film bị vẻ mặt nghiêm nghị của cô làm cho giật mình, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"

Namtan nói: "Không phải em đã khôi phục trí nhớ rồi sao? Rốt cuộc nguyên nhân khiến em đau đầu là gì?" Những chuyện khác Namtan có thể bỏ qua, cũng có thể bỏ qua vì quan hệ không còn thân thiết, nhưng chuyện này thì không thể.

Cột mốc tám năm này, quá nhạy cảm, đến bây giờ cô mới chậm chạp liên kết lại.

Ánh mắt của Namtan sắc bén, hỏi: "Năm đó em bị bệnh nặng gì?"

Film không lảng tránh, nhìn thẳng vào mắt Namtan một lúc lâu, hời hợt nở nụ cười, nói: "Em không bị bệnh gì hết, đó chỉ là chứng đau nửa đầu bình thường, trước đây em gạt chị thôi."

Namtan sửng sốt: "Cái gì?"

Film cho biết: "Khi đó, em bị mất trí nhớ, chị nói em là bạn gái của chị, tất cả những gì em nghĩ là nhất định phải ở lại bên cạnh chị. Ngoài ra, em còn bị chứng đau nửa đầu. Khi em bị đau nửa đầu, một nửa là thật sự đau đầu, một nửa là diễn đau đến như vậy."

Namtan cau mày nói: "Thật vậy sao?"

Film hơi nghiêng đầu, cười hỏi: "Nếu không thì sao?"

Namtan mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Trước đó, Film đau đến như vậy, tuyệt đối không thể giả vờ được, nhưng nghe nàng nói vậy cũng có lý.

Mức độ chịu đựng đau đớn của mỗi người khác nhau, chứng đau nửa đầu đối với nàng khó có thể chịu đựng được cũng là bình thường.

Namtan khẽ cau mày, vừa đi vừa suy nghĩ.

"Được, đến rồi." Film lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Namtan dừng lại, phát hiện đã đến ngã tư đường.

Hướng ga tàu điện ngầm mà Film đi nằm bên phải, băng qua đường là đến công ty Namtan làm việc.

Hai người lịch sự chào nhau ở ngã tư đường.

Lúc Namtan về nhà đã hơn 11 giờ.

Hiện tại, cô dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người già, đi ngủ ngay sau khi tắm xong.

Sau sáu ngày liên tiếp cần phong độ không cần nhiệt độ, lạnh cóng trong gió rét, buổi sáng thức dậy, cổ họng của Namtan sưng đau, không có bất ngờ gì mà bị cảm lạnh.

Bệnh tới như núi sập, mơ màng đứng dậy đến công ty, nhìn thấy quán cà phê ngoài trời đều trốn tránh đi.

Trong hai ngày liên tiếp, Film lái xe ngang qua nhưng không nhìn thấy Namtan nên hơi thất vọng, cho đến ngày thứ ba, nàng lướt đến vòng bạn bè của Milk.

[Bạn thân yêu bị cảm, sốt cao. Tôi đang ở nơi khác, không có ai chăm sóc cậu ấy [thở dài] [hình ảnh] [hình ảnh]] Kèm theo hai tấm ảnh, một tấm là Namtan đeo khẩu trang, sắc mặt tái nhợt, quấn chặt mình kín mít; tấm còn lại là nhiệt kế cho thấy sốt 39℃.

Film: "!!!".

(*Au: Xin lỗi nhưng dạo này Mae cứ ở cái thế hèn nên chương này em viết cho hèn luôn ạ =))) Lúc đầu định đặt tên chương là: Cần phong độ không cần nhiệt độ nhưng dài quá nên em bỏ luôn :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro