Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Cùng toà nhà...

"Tất cả những người bạn gặp trong đời đều là những món quà, hoặc là một bài học và cũng có thể là một sự mất mát."

_______

Màn đêm buông xuống, Film nhấp vào khung chat với Namtan, răng nàng cắn chặt môi dưới rồi buông ra, cứ lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng vẫn đóng lại.

Nàng mở to mắt thở dài.

Điện thoại để cạnh gối rung lên ong ong.

Sẽ không phải là Namtan, Film nhận nó không chút do dự, sau khi nhìn thấy ID người gọi liền kết nối, ý cười tự nhiên tràn ngập khóe mắt, ấm áp nói: "Sao đột nhiên lại gọi cho em?"

"Không phải đột nhiên, cuối tuần này chị bay đến Thái Lan, có một dự án đầu tư cần bàn bạc, cậu đến sân bay đón chị được không?"

"Ngày nào? Mấy giờ?"

"Để chị xem lại một chút." Người bên kia dừng lại một chút rồi nói, "Chủ nhật, 3 giờ chiều, em có rảnh không? Nếu không rảnh, chị sẽ tự đi qua, em gửi địa chỉ cho chị đi."

"Rảnh nha."

"Vậy chủ nhật gặp lại. Chỗ em muộn rồi, em đi ngủ trước đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Film cúp điện thoại.

Người gọi là Kapook, là bạn của nàng ở nước ngoài, ngoại trừ Love thì Kapook cũng là người duy nhất biết rõ hoàn cảnh của nàng trong những năm qua.

Mặc dù quan điểm của Kapook về vấn đề này hoàn toàn khác với nàng, thậm chí hoàn toàn trái ngược với nàng, nhưng điều đó không ngăn cản chị ấy trở thành một người biết lắng nghe.

Kapook đến đây, dù không ở lâu nhưng Film vẫn cảm thấy cuộc sống tứ cố vô thân của nàng dường như có thêm một chỗ dựa.

Lúc 2 giờ 30 phút chiều chủ nhật, Film đến cổng đón ở điểm đến của chuyến bay quốc tế.

3 giờ 10 phút, một người phụ nữ cao gầy, giống như siêu mẫu kéo vali bước đi trong gió xuất hiện trước mặt nàng.

Kapook tháo kính râm che gần hết khuôn mặt xuống, để lộ những đường nét khuôn mặt thâm thúy rực rỡ.

Chị ấy buông vali trên tay ra, cười ôm Film một cái.

"Đã lâu không gặp, Racha."

"Đã lâu không gặp P'Kapook." Film ôm chị ấy.

Kapook buông vai nàng ra, từ chối bàn tay giúp chị ấy kéo vali của Film, hỏi: "Em lái xe đến à?"

"Đúng vậy."

"Dẫn đường."

Tác phong mạnh mẽ và kiên quyết được Kapook đưa từ công việc vào cuộc sống.

Film nhún vai, như đã quen, không vô nghĩa, mỉm cười chỉ đường cho chị ấy.

Một người đi phía trước, người còn lại đi phía sau, Kapook người cao chân dài, có bước chân vô cùng lớn, cố ý mỉm cười thúc giục nàng: "Đi nhanh lên."

Film quay đầu lại trừng mắt liếc Kapook.

Kapook bước chân nhỏ lại, chẳng được bao lâu lại chứng nào tật nấy.

Hai người đều không nói quá nhiều, khi lên xe, Film mở cửa ghế lái phụ, Kapook lại ngồi vào ghế sau.

Chị ấy phải dùng máy tính xách tay để trả lời email công việc, ngồi ở phía trước thật không tiện.

Một người lái xe, người kia làm việc ở phía sau.

Chỉ có âm hưởng du dương phát ra từ dàn âm thanh nổi trong xe.

Khi đến dưới lầu tiểu khu, Kapook ngẩng đầu lên, thần sắc có vẻ trầm ngâm.

"P'Kapook?" Film đã đi được vài bước trước mặt Kapook, quay đầu lại.

Kapook theo nàng quẹt thẻ thang máy lên lầu.

Khi nhập mật khẩu khóa cửa, Kapook cố ý nhìn thoáng qua, đuôi lông mày khẽ động.

"Vào đi." Film lấy một đôi dép trong tủ giày, đặt trước mặt chị ấy.

Kapook khoanh tay đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nhận xét: "Cũng không tệ lắm."

Film rót nước trong phòng bếp, sau khi nghe thấy bật cười trả lời: "Em xem rất lâu rồi mới quyết định."

Film đặt ly nước lên bàn trà, đáy ly chạm xuống mặt thủy tinh, phát ra tiếng gõ nhẹ nhàng.

Kapook liếc qua bàn trà, Film hiểu ý, mở ngăn kéo lấy ra một cái gạt tàn.

Kapook lấy ra một bao thuốc lá Lady, thuần thục ngậm một điếu vào miệng, không hút vào mà đưa cho Film.

Film xua tay: "Bỏ rồi."

Kapook kinh ngạc nhíu mày: "Khi nào?"

Film cười: "Trước khi về nước."

Kapook gật đầu, đóng hộp thuốc lại, cho vào túi xách, tự mình châm thuốc, làn khói trắng mỏng cuộn quanh bên môi.

Yết hầu của Film hơi ngứa, nhấp một ngụm nước bọt, sau đó quay mắt đi chỗ khác.

Điếu thuốc thon dài giữa ngón Kapook đã cháy một nửa, Film đứng dậy đi đến tủ lạnh mang hai lon bia tới, mở một lon rồi uống từ từ.

Kapook gõ tro lên mép gạt tàn, phun ra một lớp sương trắng, một lúc lâu sau, mở miệng hỏi nàng: "Lần này em về nước còn thuê nhà ở, dự định ở bao lâu? Khi nào quay về Ý?"

Film hít sâu một hơi: "Em sẽ không quay lại."

Kapook không hiểu: "Hả?"

Film giữ thật chặt lon bia, đôi mắt nàng rũ xuống, chậm rãi nở nụ cười. "Dù sao ở lại nơi này, tốt xấu gì...!em cũng có thể gần chị ấy hơn một chút.".

Nghe câu trả lời của Film, Kapook không có biểu hiện gì bất ngờ, Kapook và Film biết nhau lâu như vậy, biết rõ nàng có tình cảm vô cùng sâu đậm với người kia, nàng có quyết định gì cũng không có gì ngạc nhiên.

Kapook ấn tàn thuốc vào gạt tàn, sợi khói trong không khí tan biến, Film nuốt nước bọt, lúc này nàng mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn một chút.

Sau đó, Kapook lấy ra một chiếc hộp nhỏ được đóng gói đẹp mắt từ trong túi xách, dùng ngón trỏ ấn vào, đẩy từ đầu bên này sang đầu bên kia bàn trà, nói: "Quà sinh nhật muộn vài ngày, chúc mừng sinh nhật."

"Cảm ơn." Film mở hộp, đó là một đôi bông tai, nàng mỉm cười.

"Chờ một chút." Sau đó, Kapook kéo vali của mình qua, mở nó ra, đặt xuống đất, bắt đầu đào ra từ bên trong.

Hết hộp này đến hộp khác được đặt dưới đất, chừng mười mấy hai mươi hộp, may mà chúng có kích thước không lớn nên không chiếm nhiều diện tích trong vali.

Film kinh ngạc: "Đây là..."

Kapook vén mái tóc che khuất tầm mắt ra sau tai, than thở: "Còn có thể là cái gì, sinh nhật năm nay không phải em không có ở đó sao, bọn họ nghe nói chị đến Thái Lan công tác nên bắt tớ mang quà đến cho em. Chị bảo bọn họ gửi chuyển phát nhanh nhưng lại không biết địa chỉ của em. Em nói xem, không biết thì thôi đi, em cũng không thiếu chút quà này, thật sự không được thì lần sau em về Ý lại tặng. Haizz, chị không nên nói với bọn họ là chị đi công tác, tự tìm khổ cho mình."

Film nghe thấy cười không ngừng, nàng cầm lấy những hộp quà, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu khui quà: "Cảm ơn, vất vả cho chị, máy vận chuyển chạy bằng cơm."

Kapook nhìn nàng vui vẻ liền thu hồi cái giọng giả vờ phàn nàn, rồi cười toe toét.

Kapook giúp nàng tháo quà ra, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: "Gần đây có đau đầu không?"

Film thản nhiên trả lời: "Có đau, nhưng không phải thường xuyên, không sao cả."

Kapook ừm một tiếng, tập mãi thành quen rồi.

Những món quà có kích thước lớn nhỏ khác nhau, đồ trang sức, nước hoa, đồ trang trí nhỏ, v.v...!nằm rải rác trên sàn nhà.

Hầu hết bạn bè của Film đều tinh mắt.

Những món quà sinh nhật mà họ tặng hàng năm rất độc đáo và đa dạng.

Film cất đồ đạc vào phòng làm việc, phòng thay đồ và phòng ngủ, nhân tiện kiểm tra phòng dành cho khách đã dọn dẹp cho Kapook.

Kapook ôm cánh tay gọi điện thoại trên ban công, công ty nghe nói hôm nay chuyến bay của chị ấy đến nên muốn đón chị ấy, Kapook từ chối với lý do có việc riêng, đổi thời gian sang ngày mai.

5 giờ chiều, Kapook đi tắm rửa thay quần áo, áo sơ mi trắng và quần tây mỏng, đặc biệt dùng máy sấy tóc sấy tạo hình, lộ ra vầng trán đầy đặn mịn màng, khuôn mặt càng thâm thúy hơn người thường.

Chị ấy cầm lấy chiếc ví màu đen trên tay, xoay người đến trước mặt Film, nhướng nhướng mày, sắc mặt lạnh lùng.

Film gật đầu nhận xét: "Có thể, tỏa sáng."

Kapook tự tin mỉm cười.

Hai người đi ra ngoài, đầu tiên là đến nhà hàng ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm đến 8 giờ, sau đó mới đến quán bar.

Film rất quen thuộc với phố bar ở Bangkok, Kapook chỉ mới đến đây vài lần, cũng đã đến quá nhiều nơi rồi, thành thật đi theo nàng, thỉnh thoảng lại nhìn cảnh vật xung quanh. "Ở đây có khá nhiều cây xanh."

"Mấy năm trước chị cũng đã cám thán điều này."

"Thật không?" Kapook nhếch môi cười.

"Đúng vậy." Film quay đầu liếc nhìn Kapook một cái.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một quán bar, Kapook nhìn tấm biển ngoài cửa, cau mày nói: "Gay à?"

"..." Film kéo tay Kapook, "Les, vào đi."

Kapook cũng giống như xu hướng tình dục của nàng, đều là cong.

"Hình như lần trước tới đây không phải tên này."

"Cây không nhớ, quán bar thì nhớ rất kỹ." Film mắng.

Kapook cười sảng khoái: "Ha ha ha ha."

Hai người sóng vai đi vào, Film nhìn thẳng không chớp mắt, Kapook mắt nhìn bốn phía, khóe môi nhếch lên rõ ràng.

Vừa đi được mấy bước, chị ấy xích lại gần Film, thỏa mãn nói nhỏ: "Chị thích quán bar này, chất lượng rất cao."

Film nhẹ giọng nói: "Em biết chị thích."

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, bật nhạc nhẹ êm dịu thư giãn, chính giữa sàn nhảy có vài người phụ nữ đang lắc lư nhẹ nhàng theo điệu nhạc, ôm eo dán mặt, tư thế ái muội.

Quầy bar, ghế dài, nơi nơi đều tràn đầy hơi thở hoóc-môn nữ giới.

Kapook không phải nói chất lượng quán bar cao, mà là chất lượng cao của những người ở đây, tiểu mỹ nhân đều hoa cả mắt, còn đại mỹ nhân nhìn một chút thôi cũng tìm ra được, có thời gian cho chị ấy chậm rãi lựa chọn.

Nàng dẫn Kapook ngồi lên chiếc ghế sô pha hình bán nguyệt, gọi hai ly Mojitos.

Hai người phụ nữ có ngoại hình xuất chúng đã bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm ngay từ khi bước vào, giờ bọn họ đã yên vị, nhiều người bắt đầu ngo ngoe rục rịch đi lên.

Một người có dáng vẻ thục nữ bưng ly rượu bước tới, nói với nhân viên phục vụ: "Rượu của hai vị này ghi vào hóa đơn của tôi."

Nhân viên phục vụ không ngạc nhiên, hơn nữa dường như nhận biết người đó, nghe lời đi xuống.

Đôi môi đỏ mọng của Kapook cong lên một nụ cười, ánh mắt lướt về phía người phụ nữ đối diện, vô cùng thích thú.

Người phụ nữ rất xinh đẹp, lộ ra vẻ trưởng thành quyến rũ, vóc dáng tinh tế lung linh được bao bọc bởi chiếc váy bó sát màu đen, tôn lên một đường cong gần như hoàn mỹ.

Người phụ nữ đảo mắt giữa hai người Film và Kapook, như thể hỏi điều gì đó, Film nói: "Tôi đến cùng chị ấy."

Người phụ nữ khẽ cười, ngồi bên cạnh Kapook.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, mắt đi mày lại.

Film dựa vào sô pha, cầm ly rượu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, không nhìn hai người trước mặt, bên tai nàng đã truyền đến âm thanh của những nụ hôn.

Film liếc nhìn sang, người phụ nữ ngồi trên đùi của Kapook, Kapook đang ôm hôn cô ấy nồng nhiệt.

Nàng không khỏi nhẹ nhàng nhướng mày, lần này không phải quá nhanh rồi sao? Nàng tưởng sẽ đi cùng Kapook chọn một đêm.

Âm thanh ngừng lại, Kapook vẫn giữ nguyên tư thế này, cúi đầu tiếp tục nói chuyện với người kia, không biết đang nói gì, người phụ nữ kia lúc nào cũng cười, tiếng cười giòn như chuông bạc.

Một lúc sau, người phụ nữ đứng dậy, liếc nhìn thoáng qua Film, cúi đầu xuống hôn lên môi Kapook, áp trán vào chị ấy, trìu mến nói: "Tôi sẽ quay lại sau."

Kapook lưu luyến không rời mà hôn sâu hơn, tay ngả ngớn đặt lên bờ mông của đối phương, người phụ nữ nửa giận nửa buồn liếc một cái, chậm rãi rời đi.

Lúc này, Film mới quay mặt lại nói: "Hẹn xong rồi?"

"Ừm." Kapook uống một ngụm rượu, dáng vẻ rất đắc ý.

Kapook quá bận rộn với công việc, không có thời gian yêu đương, cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng chị ấy phải giải quyết những nhu cầu sinh lý cơ bản, giải tỏa áp lực công việc căng thẳng, thường xuyên ra ngoài để thư giãn.

Nhắc đến chuyện gặp Film, xem như tất nhiên, nhưng cũng rất tình cờ.

Hai người bọn họ học cùng trường đại học nhưng khác khoa, cách nhau không xa.

Trong trường đại học, nhân duyên của Film rất tốt, ngoại trừ các giáo viên rất thích nàng ra, các bạn học cũng thích tính cách của nàng, lại thêm ngoại hình đẹp mắt nên tiếng tăm truyền đến những khoa lân cận.

Rất nhiều người theo đuổi nàng, mặc dù họ đều thất bại không ngoài dự tính.

Kapook có nghe nói đến, nhưng khi đó chị ấy thích phóng túng, nên đương nhiên không có bất kỳ suy nghĩ nào.

Tình cờ gặp nhau hai lần trong thư viện, Kapook cảm khái ngoại hình của nàng thật dễ nhìn, nhưng chỉ có thế thôi, thực sự chân chính kết bạn là ở quán bar.

Kapook đi săn mồi, Film đang uống rượu với một nhóm bạn.

Rõ ràng đều là uống rượu, nhưng nàng uống rất khác, không thể nói khác ở chỗ nào nhưng Kapook cảm thấy rất hấp dẫn, quỷ thần xui khiến đi qua ngồi xuống, cùng trò chuyện với nhau.

Sau khi trò chuyện, Kapook phát hiện người kia nói nhiều, cũng rất thú vị.

Kapook có một chút ý đồ xấu, muốn mang Film lên giường, nhưng đối phương đã sớm nhìn thấu, khéo léo hóa giải sự ngượng ngùng giữa hai người.

Ngoài sinh hoạt cá nhân hơi loạn, Kapook đều đạt thành tích rất xuất sắc, ngoài chuyên môn còn thích đọc nhiều sách linh tinh, học rộng biết nhiều.

Lúc đó, Film phải vẽ tranh để chuẩn bị thi, cần rất nhiều lượng kiến thức, đúng lúc Kapook hiểu rõ một phương hướng nên đã giúp nàng tiết kiệm được không ít thời gian và công sức.

Lui tới nhiều lần rồi quen thuộc, lại thêm cùng sở thích, hai người thuận theo tự nhiên trở thành bạn bè.

Film nhìn về hướng người phụ nữ vừa rời đi, chép miệng nói: "Vậy sao chị còn không đi? Không chừng hồi nữa mỹ nhân chạy mất."

Kapook hừ nhẹ nói: "Người chị nhìn trúng có khi nào chạy mất sao? Uống rượu với em trước, đêm vẫn còn dài, không cần gấp gáp."

Sau đó, vài người phụ nữ lần lượt đến, Kapook đều từ chối, chị ấy đã tìm thấy mục tiêu của mình đêm nay, sẽ không dao động.

Người đi tới liền chuyển ánh mắt về phía Film, Film nhẹ nhàng cụng ly với đối phương rồi cười nói: "Tôi và chị ấy là một đôi, thật xin lỗi." Nàng chỉ ngón tay về phía Kapook.

Kapook ngay lập tức phối hợp nói: "Đúng vậy."

Những người kia đều rời đi đầy tiếc nuối.

Vào khoảng 10 giờ tối, người phụ nữ vừa hẹn với Kapook thản nhiên bước đến, Kapook liếc nhìn Film rồi đứng lên ôm chầm bả vai người phụ nữ.

Hai người còn đứng đây, ánh mắt như thiêu như đốt gần như bùng cháy trong không trung.

Kapook nói: "Chị đi đây."

Film vẫy vẫy tay ra phía ngoài, cười nói: "Đi đi."

Ngay sau khi Kapook rời đi, Film rời khỏi quán bar, gọi cho người lái thuê lái xe trở về nhà, sau đó lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Một đêm ham muốn vui vẻ.

Kapook tắm rửa trong phòng tắm của khách sạn.

Lúc Kapook đi ra, người phụ nữ trên giường đã tỉnh, lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết, một tay lười biếng chống cằm mỉm cười nhìn Kapook, nở một nụ cười quyến rũ lòng người.

"Cô muốn đi rồi sao?" Giọng điệu câu người, rõ ràng là dáng vẻ không nỡ.

"Đúng vậy." Giọng điệu của Kapook nhẹ nhàng.

Kapook nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, quay lưng về phía người phụ nữ rồi cởi áo choàng tắm, lộ ra tứ chi thon thả hoàn mỹ.

Người phụ nữ nhìn những vết đỏ nhàn nhạt trên lưng Kapook, nuốt một ngụm nước bọt.

"Không phiền cho tôi biết tên của cô được không? Có lẽ lần sau còn có cơ hội?" Đêm qua quá mức hưng phấn, vậy mà sinh ra ý muốn duy trì mối quan hệ này một khoảng thời gian.

Kapook mặc quần áo vào, sau đó xoay người, cười cười rồi chậm rãi trả lời: "Phiền nha."

Người phụ nữ: "......"

Kapook mở cửa phỏng đi ra ngoài.

Chị ấy không hẹn lần thứ hai với cùng một người, Kapook cần cảm giác mới mẻ, bây giờ người này đã không còn nữa.

Trên quần áo vẫn còn mùi rượu, Kapook cúi đầu hít hà, chán ghét hất tay, gọi một chiếc taxi ở ven đường rồi ngồi vào trong, báo địa chỉ tiểu khu nơi Film sinh sống.

Kapook đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ sáng.

Film nói với Kapook rằng nàng sẽ ra ngoài lúc 9 giờ sáng, chị ấy phải vội vàng trở về.

Kapook tạm thời không ghi lại dấu vân tay trên khóa cửa nhà Film, không thể vào khi về muộn, vì vậy sau khi ra khỏi xe, Kapook tiếp tục bước chân vội vàng đi vào trong, cho đến khi một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của chị ấy.

Đó là một người phụ nữ khoảng 27, 28 tuổi, vóc dáng rất cao, ít nhất 169, tóc màu hạt dẻ nhẹ dài, gương mặt xinh đẹp đến kinh người, chiếc váy dài bó eo màu xanh tôn lên dáng người tuyệt mỹ, nổi bật trên nước da trắng nõn.

Một tay cô đang cầm chiếc túi xách màu trắng, tay còn lại cầm điện thoại, chân mày lá liễu được vẽ tỉ mỉ hơi nhếch lên, như thể đang có chuyện gì đó phiền não.

"Namtan Tipnaree." Trong lòng Kapook nói ra tên của người kia.

Sau đó dâng lên một câu hỏi, tại sao cô ấy lại ở đây? Đến tìm Film sao?

"Tôi vừa đi ra ngoài, sẽ có mặt ở công ty ngay. Chờ lát nữa tôi sẽ tự xem xét." Namtan phát giác được một ánh mắt đang nhìn mình nên ngước mắt nhìn về hướng đó, là một người phụ nữ xa lạ, đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Namtan đã quen với những ánh mắt như vậy, nhìn thẳng lướt qua người kia.

Kapook quay đầu nhìn bóng lưng của cô cho đến khi người kia biến mất.

Kapook chớp mắt hai lần, trầm ngâm đi vài bước về nhà.

Điện thoại trong túi Kapook vang lên, là Film, chắc là giục về nhanh.

Kapook bắt máy, trả lời về ngay lập tức rồi bước nhanh hơn.

"Bữa sáng ở trong bếp, nhớ tự mình ăn." Film đợi Kapook ở phòng khách, ngay khi chị ấy vừa vào, nàng liền định ra ngoài.

"Chờ một chút." Kapook nhìn trên bàn trà, không có dấu hiệu tiếp đãi khách, chị ấy hỏi: "Namtan đến tìm em sao?"

Film sửng sốt một chút, nói: "Không có." Hôm đó nàng cố ý rời đi, Namtan hẳn là còn giận nàng, sao lại đến tìm nàng được.

Kapook nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, cũng mờ mịt theo, chị ấy chỉ chỉ vào cửa sổ phòng khách, nói: "Chị vừa nhìn thấy cô ấy ở cổng tiểu khu."

Film trợn to hai mắt: "Chị nói cái gì?"

Kapook lặp lại: "Chị vừa gặp cô ấy ở cổng tiểu khu, còn nghe cô ấy gọi điện thoại, vừa ra cửa, lập tức đến công ty."

Film cau mày: "Chị có thể nào nhận lầm người không?"

Kapook: "Không biết, chị chưa gặp cô ấy bao giờ, nhưng mà chiều cao và ngoại hình của cô ấy như vậy, làm sao có thể dễ dàng nhận lầm."

Film không nói lời nào, chìm vào suy nghĩ.

Kapook thấy nàng nửa ngày không có phản ứng, liền đi ăn sáng.

Film chỉ nghĩ đến một khả năng, Namtan dọn nhà chuyển đến sống trong cùng một tiểu khu với nàng.

Nàng biết tên công ty của Namtan, ngay lập tức tìm kiếm nó trên điều hướng, từ cổng tiểu khu đi bộ qua chưa đến mười phút đồng hồ.

Film không biết mình nên biểu hiện như thế nào bây giờ, nên vui vẻ sao? Nếu bị Namtan phát hiện nàng cũng ở đây, người kia liệu có đến gặp nàng hay không? Nhưng nói không vui thì cũng không phải.

Ở cùng một thành phố đã khiến nàng không dám đòi hỏi gì thêm nữa, huống chi hiện tại đang ở cùng một tiểu khu, nàng khẽ cắn môi dưới, sẽ không phải ở chung một tòa nhà chứ?

Sau đó lại phủ nhận ý nghĩ này, không nên trùng hợp như vậy.

Film quay đầu lại hỏi Kapook đang ngồi ở bàn ăn: "Chị nhìn thấy chị ấy đi ra cửa từ hướng nào?"

Kapook nhớ lại: "Con đường bên trái khi bước vào tiểu khu."

Film tự nhủ trong lòng: Tốt lắm, nàng là ở bên phải, khả năng ngẫu nhiên gặp phải cũng nhỏ hơn một chút.

Kapook bưng dĩa thức ăn trên tay, nhìn vẻ mặt của nàng lúc buồn bã lúc vui vẻ, sắc mặt thay đổi như trở bàn tay.

Ngày trở về là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Kapook cảm thấy cảm xúc của Film chán nản nên trở về phòng sớm.

Kapook đứng ngoài ban công hút hai điếu thuốc rồi tự mình trở về phòng dành cho khách.

Film cúi xuống, mở két sắt trong phòng ngủ, giống như mọi đêm, lấy toàn bộ mọi thứ bên trong ra.

Một album ảnh, một hộp gỗ, vài thứ linh tinh vụn vặt trong hộp.

Nàng mở album ảnh ra, bên trong đều là hình ảnh của Film, đa số đều được chụp vào thời cấp 3, là nàng dùng điện thoại chụp.

Thẻ điện thoại bị hủy, album ảnh cũng bị xóa, rất may còn có thể khôi phục.

Sau đó được rửa ra, độ phân giải hơi mờ, nhưng trí nhớ và đôi mắt của Film có thể lấp đầy các chi tiết và nội dung của mỗi bức ảnh.

Những bức ảnh phía sau lại dần dần rõ ràng hơn, nhưng phần lớn là một bên mặt, trông giống như chụp lén.

Từ 24 tuổi, đứt quãng đến 26, 27, 28 tuổi, album này kéo dài tám năm, chứng kiến quá trình Namtan từ ngây thơ đến trưởng thành.

Film đặt tay lên trên hộp gỗ, lòng bàn tay vuốt ve hai lần, cuối cùng không có mở ra mà đặt nó trở lại cùng với cuốn album ảnh.

Nàng dựa lưng vào giường, hai tay ôm gối, trợn tròn mắt ngây ngẩn thật lâu.

"Cốc cốc." Kapook gõ cửa.

Film cử động khớp xương tê dại, đứng dậy mở cửa: "Làm sao vậy?"

Kapook cầm ly sữa trong tay, nhướng mày nhìn nàng.

Film nhận lấy: "Cảm ơn."

Nói xong lại muốn đóng cửa.

Kapook đưa tay lên ấn vào cửa: "Cần trò chuyện một lát không?"

Film lắc đầu.

Kapook buông tay.

Cửa phòng đóng lại trước mặt Kapook.

Kapook không rời đi mà đứng ở cửa một lúc.

Cửa phòng lại được mở ra, Film bưng ly sữa chưa uống ra, bất động nhìn Kapook chằm chằm, Kapook cong khóe môi.

Năm phút sau, bục cửa sổ bày đầy bia.

Film thuần thục mở một lon, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dựa đầu vào tường nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, nhìn xa xăm một lúc lâu mới nói: "Ngày mai em đi tìm chị ấy."

Kapook chậm rãi hút thuốc, mỉm cười nói: "Đoán được. Mỗi lần dáng vẻ của em như vầy đều là vì cô ấy." Kapook cúi đầu liếc nhìn lon bia trống rỗng, "Uống ít một chút."

"Chị bớt hút thuốc một chút." Film nói.

Kapook cười một tiếng, làm động tác mời: "Được rồi, em uống tiếp đi."

Hai người không ai thuyết phục được ai.

Film kiềm chế chỉ uống ba lon, đêm nay nàng không muốn uống say dẫn đến đau đầu, ngày mai còn phải đi gặp Namtan.

Nàng đã kéo dài chuyện này một thời gian.

Namtan đang trốn tránh, không phải nàng cũng đang trốn tránh sao, chẳng qua là có thêm khúc nhạc đệm bị mất trí nhớ này, làm nàng muốn hỏi rõ chân tướng mây mù dày đặc trước kia.

Film dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, chọn chiếc váy dài đẹp nhất trong tủ rồi mặc vào, nhìn gương hồi lâu, không biết là đang nhìn mình trong gương hay là thông qua gương nhìn vào tương lai không xác định phía trước.

Bình tĩnh ăn sáng, bình tĩnh đi ra ngoài, bình tĩnh lái xe, đến dưới lầu công ty của Namtan.

Nàng chuẩn bị một chiếc điện thoại mới, khi bấm dãy số mà nàng đã nhớ kỹ, tay nàng bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Namtan đang trong cuộc họp nhóm, điện thoại trên bàn kêu vang, là một dãy số lạ.

Cô nhấn nút tắt tiếng, đi ra ngoài bắt máy.

Cô không nói, chờ bên kia nói câu đầu tiên.

Film nói: "Là em."

Sắc mặt Namtan đột nhiên thay đổi, vừa muốn cúp máy, bên kia đã mở miệng trước: "Chị đừng cúp máy."

Namtan do dự một giây, lạnh lùng nói: "Em có chuyện gì không?"

Film nói: "Em có vài điều muốn nói với chị, liên quan đến việc tối đó em bỏ đi không lời từ biệt."

Namtan cắn môi do dự nói: "Tôi không muốn nghe."

Cô ấn mạnh nút cúp máy, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Sau đó điện thoại rung lên, một tin nhắn được gửi đến, vẫn là số lạ đó: [Em đã nhớ hết mọi chuyện, em chỉ muốn ngồi nói chuyện đàng hoàng với chị, em cũng muốn biết năm đó tại sao chị lại chọn cách ra nước ngoài bỏ em lại một mình.]

Để tránh màn hình đen không nhận ra, Film hô hấp dồn dập, nhanh chóng dán tin nhắn đã soạn trước đó rồi gửi đi.

Khi còn cùng Namtan ở bên nhau, Film biết rằng cô thích nghe những lời tốt đẹp, đã từng vụng về viết thư tình cho cô, bài thơ đầu tiên chỉ có ba dòng, nàng đã trịnh trọng viết: "Có hai mặt trời trong cuộc đời em, một cái là chị, một cái là bà nội."

Lúc đó, Namtan cố tình xụ mặt trêu đùa Film: "Mặt trời nào sáng hơn, chị hay bà nội?"

Film nói: "Chị và bà nội không giống nhau."

Namtan khăng khăng hỏi: "Vậy em thích bà nội hơn hay thích chị hơn?"

Film không trả lời được, Namtan liền vòng tay ôm lấy nàng, hôn lên tai nàng cho đến khi người kia không còn nơi nào để trốn, đỏ bừng tai nói ra câu trả lời mà cô muốn.

Namtan bật cười.

Thế nhưng, hai mặt trời này đã lần lượt rời khỏi bầu trời của Film.

Namtan đưa tay lên nhấn nhấn mí mắt ẩm ướt của chính mình.

Tám năm trước, là cô xúc động nhắc đến chia tay trước, là Namtan để Film một mình lăn lộn, cũng là cô ra đi không lời từ biệt, đã trở thành bóng ma dày đặc không thể xóa nhòa trong cuộc đời Film.

Namtan có trách nhiệm và nghĩa vụ cho Film một lời giải thích.

Ngay cả khi Namtan không thể trở thành mặt trời của Film một lần nữa, cũng phải tự mình quét sạch khói mù trong trái tim nàng.

Namtan cầm điện thoại, bấm vào tin nhắn SMS, trong đó có tin nhắn của Film: [Em đã nhớ hết mọi chuyện, em chỉ muốn ngồi nói chuyện đàng hoàng với chị, em cũng muốn biết năm đó tại sao chị lại chọn cách ra nước ngoài bỏ em lại một mình.]

Cho dù sau này Namtan cố tình quên đi cái tên đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được mà nhớ tới sau giấc mộng nửa đêm, sau đó bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cố gắng mở to hai mắt, chịu đựng không cho những giọt nước mắt chảy ra.

Đây là nút thắt của cô và Film, cũng là khổ nạn của cô.

Film ngồi trong xe một tiếng đồng hồ, nhắm mắt lại, cầm chặt điện thoại trong tay.

Film tự hỏi bản thân, nàng vẫn sợ rằng sau khi biết được sự thật từ cô, sẽ lại lần nữa dao động rồi vướng víu không rõ với Namtan? Trong suốt năm năm chờ đợi Namtan, nàng hầu như không khắc nào không nghĩ đến lý do vì sao Namtan rời bỏ mình.

Có phải nàng không đủ tốt, có phải nàng không xứng với tình yêu, bà nội là ngoài ý muốn không thể kháng cự, tại sao Namtan cũng như vậy?

Cuối cùng, nàng cũng đợi được câu trả lời của Namtan. [Được rồi, 12 giờ trưa hôm nay, địa điểm em quyết định đi]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro