Chương 20: Ký ức...
"Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau
Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều..."
__________
Sau khi rời khỏi nhà của Namtan cũng đã hơn nửa tháng, May đưa Film đến bệnh viện để chụp MRI đầu.
"Thế nào? Có khó chịu không?" May hỏi Film vừa chụp xong MRI đầu, vặn một chai nước khoáng rồi đưa cho nàng.
"Cám ơn chị." Film nhận lấy, uống từng ngụm từng ngụm. "Tốt lắm. Bên trong có âm thanh, cộng thêm thời gian hơi lâu nên có một chút khẩn trương."
"Bác sĩ nói đợi một hai tiếng, em có muốn đi dạo xung quanh không?" May đã từng chứng kiến qua kiểm tra này, nhưng May chỉ có thể cách một tấm kính nhìn Film đang nằm được đẩy đi, lo lắng đến mức suýt nữa quên thở.
Có một người đi ngang qua, chắc cũng đi cùng người khác đến, thấy May ngồi trên ghế dài, hai tay bóp chặt các khớp ngón tay đều trắng bệch nên thường xuyên quay lại nhìn nàng ấy.
"Không cần, cứ ở đây chờ đi." Film cầm lấy chai nước khoáng, đi ra ngoài vài bước rồi ngồi tại chỗ yên tĩnh.
May vẫn đứng bên cạnh nàng.
Film ngẩng đầu nhìn May, giọng điệu rất lễ phép: "Nếu có việc gì ở văn phòng luật sư, chị cứ đi làm trước đi, không cần đi cùng em đâu."
"Cũng không có việc gì, đối với chị em mới là quan trọng nhất." May ngồi xuống.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đã qua một tiếng bốn mươi phút, May báo cho Film rồi quay lại phòng ban đầu để hỏi bác sĩ.
Trong vòng hai phút, Film nhận được cuộc gọi của nàng ấy, nói rằng đã có kết quả, kêu nàng đi qua.
Hai người cùng nhau đứng trước mặt bác sĩ.
Bác sĩ đang ngồi trước bàn, xem phim chụp trên tay, vẻ mặt nghiêm túc.
Film bình tĩnh quay đầu lại nhìn May, bàn tay vô thức nắm chặt.
Lần này kiểm tra chi tiết hơn lần trước, bác sĩ hỏi: "Trước đây có tiền sử bệnh gì không?"
May: "......"
May suy nghĩ một chút xem có nên nói hay không thì chợt nghe Film lên tiếng.
"Có vẻ như tôi đã mắc một căn bệnh nghiêm trọng vào tám năm trước."
Bác sĩ cho biết: "Điều này chỉ có thể phát hiện ra những tổn thương đáng kể, mà não của cô, trong phim chụp cho thấy không có bất kỳ vấn đề gì. Đau đầu có thể là vấn đề về thần kinh não. Nó rất có thể liên quan đến trận bệnh nặng tám năm trước, bệnh căn không dứt. Lúc đó cô mắc bệnh gì?"
Film nói: "Thời gian quá lâu, tôi không nhớ nữa."
Bác sĩ đưa cả phim chụp và bản báo cáo qua: "Có thể hỏi chị cô xem, nếu không chúng tôi sẽ không thể phán đoán được. Nhưng nếu không kiểm tra ra được vấn đề gì thì nên suy nghĩ theo chiều hướng tích cực." Lời tiếp theo của bác sĩ cơ bản giống như lần trước.
Lần này lại tốn công vô ích.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, May hỏi Film với một giọng điệu trưng cầu ý kiến: "Có cần đến một bệnh viện uy tín hơn để kiểm tra không?"
"Không cần, không có gì đáng ngại, hơn nữa hai ngày nay, em cũng không bị đau nữa."
Film phát hiện cơn đau đầu của mình hình như có liên quan đến cảm xúc, không thể nói là hoàn toàn có liên quan, nhưng khi cảm xúc gần như suy sụp thì rất dễ tái phát, lúc khác thì hoàn hảo, không có quy luật gì.
May vừa lái xe vừa trả lời một cuộc gọi, Film ngồi nghe, hình như là một người bạn xảy ra chuyện, vào bệnh viện, phải đến xem một chút.
May đưa Film đến cổng tiểu khu, nói nàng ấy có việc phải làm, vì vậy phải đi ra ngoài.
May nhìn bóng dáng Film ngày càng nhỏ dần từ kính chiếu hậu, cuối cùng biến mất sau khi xe rẽ vào một góc đường.
Film về nhà một mình, xem phim truyền hình một cách lơ đễnh.
Film lại nhớ đến Namtan, nhưng hiện tại trí nhớ của nàng dần dần được chắp nối, nàng càng có khuynh hướng muốn khôi phục trí nhớ càng sớm càng tốt, hoặc là có thể tìm thêm nhiều manh mối hơn.
Lý do tại sao nàng lại mất trí nhớ, nàng nhớ rất rõ ràng.
Nàng đã hoàn toàn nhớ lại ký ức về vụ tai nạn giao thông đó.
Nàng đang ở trong một nhà hàng với Namtan, nàng muốn nhanh chóng thanh toán hóa đơn, thái độ rất lạnh lùng.
Namtan lôi kéo không để nàng đi, sau đó cô mở cửa xe, đưa nàng về nhà nhưng không cẩn thận bị xe tải đụng phải.
Phòng ăn?
Tên của nhà hàng đó là gì?
Film nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại ký ức lúc đó, hình như một nhà hàng Tây khá cao cấp, còn có con đường nơi Namtan đỗ xe...
Film đột nhiên mở mắt ra, lấy túi xách và chìa khóa rồi rời khỏi nhà.
Nửa giờ sau.
Film đứng ở cửa của một nhà hàng phương Tây được trang trí tinh xảo, ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề chào hỏi ngay khi nàng vừa bước vào, nho nhã lễ độ nói: "Xin chào, xin hỏi có hẹn trước không?"
Film nhìn quầy lễ tân, một gương mặt rất lạ, nhưng cách bày trí xung quanh vẫn giống như nàng nhớ, chính là nhà hàng này.
Trong điện thoại có một tin nhắn mà lúc đó Namtan đã gửi cho nàng.
Film: "Không có, bây giờ tôi có thể đặt chỗ không? Phòng Earth còn trống không?"
Nhân viên phục vụ: "Còn, mời đi theo tôi."
Film lịch sự cắt ngang sự phục vụ quá chu đáo của nhân viên, nàng ngồi một mình trong phòng riêng, ký ức chợt ùa về như thủy triều.
"Chị là Pluto?"
"Đã lâu không gặp."
"Gan ngỗng, trứng cá muối hay ốc hương hấp?"
"Gan ngỗng."
"Súp hải sản hay súp kem nấm Matsutake?"
"Kem."
"Salad tôm ngọt hay salad trái cây?"
"Trái cây."
"Lần này chị về nước định ở bao lâu?"
"Định cư luôn không đi nữa, chị đã tìm được công việc ở đây."
"Rất tốt."
"Chị vẫn nuông chiều bản thân như thế sao?"
"Sao cơ?"
"Người khác không phục vụ cho chị thì chị sẽ không ăn à?''
Film từ từ nhắm mắt lại, bên môi nở một nụ cười rất nhạt.
"Sau bữa tối, em có thời gian cùng đi xem phim không? Phim điện ảnh "Uranus" của Freen và Becky mới công chiếu, N'Freen là bạn của chị."
"Chị cảm thấy quan hệ giữa chị và tôi có thể cùng."
''Có lẽ là có thể."
"Tôi cảm thấy không thể.''
''Bữa này tôi mời chị, xin lỗi không thể tiếp được nữa.''
"Buông tay."
"Chị đưa em về nhà."
"Không cần."
Nụ cười trên khóe môi của Film chuyển từ ngọt ngào sang chua xót, nàng khẽ thở dài.
Không ngờ rằng khởi đầu cuộc tái ngộ của nàng và Namtan lại diễn ra như thế này, không nghĩ lúc đó nàng lại quyết tâm như thế, địa chỉ mà mình báo cho Namtan là giả.
Nếu không phải lần này mất trí nhớ, có lẽ nàng đã không có cơ hội kết nối với người kia.
Film lập tức trở về căn nhà nàng đã thuê sau khi về nước, chỉ ngẩn ngơ cả ngày.
Một là phòng làm việc của nàng đầy đủ các loại dụng cụ vẽ tranh, hai là nàng muốn đến chỗ này tìm thêm manh mối, cho dù khôi phục thêm một chút trí nhớ thôi cũng tốt.
Lần đầu tiên trở lại rất vội, chẳng qua là lục tung phòng làm việc, sau đó nàng tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy những thứ khác.
Có một chiếc két sắt trong ngăn tủ phòng ngủ của nàng, nhưng chiếc két sắt này không thể mở được vì mật khẩu không phải là ngày sinh của Namtan.
Có lẽ nàng đã đặt một chiếc két riêng để đề phòng, có thứ gì đó rất quan trọng được giấu trong đó.
Sau đó là chiếc ví trong phòng thay đồ của nàng, có một bức ảnh thời cấp 3 của Namtan trong một ngăn của chiếc ví.
Chiếc ví đó rõ ràng đã được sử dụng qua, còn cũ hơn so với chiếc nàng dùng trong ngày xảy ra tai nạn giao thông, có lẽ nàng đã cố ý đổi lại trước khi đi ra ngoài.
Lý do duy nhất là không muốn Namtan nhìn thấy bức ảnh, vậy ngay từ đầu mình đã quyết định theo đuổi lại người kia như thế nào?
Film chỉ ngón tay vào cằm, trầm ngâm đi tới đi lui trong phòng khách nhà mình.
Nhưng nàng nhớ nàng rất hận người kia vậy tại sao lại còn giữ những thứ này, điều này không phù hợp với tính cách của nàng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào tám năm trước. Tại sao trong lòng mình lại có cảm giác vừa yêu vừa hận đan xen nhau.
Nếu lần này cũng như thế thì chắc chắn nó phải nằm trong...!máy tính của nàng!
Film mắt sáng lên, bước nhanh về phía phòng làm việc.
Film bật máy tính lên, nhìn chằm chằm vào màn hình, tim đập rộn lên.
Trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng kích chuột và bàn phím, quả nhiên nàng tìm thấy một thư mục ẩn bên trong.
Tên thư mục là NT, trái tim của nàng nhảy lên kịch liệt: Tìm thấy rồi!
Bấm vào thư mục, có một tài liệu, lòng Film như nổi trống, nhấp đúp vào tài liệu, giao diện hiện lên, nhưng bên trong chỉ có một dòng chữ nằm lặng lẽ:
[Trái tim em mãi mãi yêu chị. Nhưng lý trí của em không cho phép em làm như thế, cho nên em chỉ đành mãi mãi tương tư.]
Film ngồi trước máy tính, sau khi xác nhận rằng không có kế hoạch nào khác về Namtan trong máy tính, nàng nhìn dòng chữ ngắn ngủi một lúc lâu.
Bây giờ, nàng không thể hiểu được bản thân mình tám năm sau, nhưng nàng có thể mơ hồ tưởng tượng được trong tám năm qua, những chuyện nàng đã trải qua hẳn là phức tạp hơn những gì nàng suy đoán.
Nếu không, nàng sẽ không thể không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí còn không thể lập ra một kế hoạch.
Sự bi quan được bộc lộ một cách mờ nhạt trong đoạn văn này, dường như có nghĩa là nàng không có ý định quay lại với Namtan.
"Tại sao mình lại trở nên như vậy chứ?"
Film nhớ lại một chút chuyện cũ.
Ba mẹ nàng đã tận tâm giáo dục nàng thành người thừa kế ưu tú từ sau khi May chọn làm luật sư.
Film thiên tư thông minh, cái gì cũng đều học được, hơn nữa còn học rất tốt.
Sau đó xảy ra bất đồng, gia đình nàng làm kinh doanh, ba mẹ muốn nàng du học về kinh doanh, sau khi về nước kế thừa việc kinh doanh của gia đình.
Nhưng Film không thích kinh doanh dù chỉ một chút, hết lần này tới lần khác yêu thích Vẽ tranh, chính là thứ "không có tiền đồ" trong miệng ba mẹ.
Khi nộp hồ sơ vào trường đại học ở nước ngoài, nàng và ba mẹ xảy ra mâu thuẫn.
Ba mẹ nàng nhất quyết không đồng ý, thà để nàng về học thêm một năm nữa còn hơn để nàng thi vào Khoa Nghệ Thuật của một trường đại học danh tiếng mười phần.
"Con học những thứ đó có ích lợi gì?" Ba của Film gần như phát điên khi biết nàng đã nộp đơn vào Khoa Nghệ Thuật.
Ba luôn từ tốn nhã nhặn, gọi nàng vào phòng làm việc, nghiêm nghị chất vấn nàng.
"Tại sao ba luôn dùng "hữu dụng" và "vô dụng" để cân đo mọi thứ?" Film nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn ba mình với vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Không phải ba nói nó vô dụng, mà chính là vô dụng trong xã hội. Ba biết con thích những thứ này, nhưng hoàn toàn có thể coi đó là sở thích. Con bình thường thích chơi đàn, thích vẽ tranh, ba chưa bao giờ nói con cái gì, ba vẫn khuyến khích con. Nhưng nếu con coi đó là nghề nghiệp chính đáng cả đời này, ba kiên quyết không đồng ý! " Từ nhỏ, tuy nàng sống cùng bà nội nhưng ba đã yêu thương nàng, không nói điều gì nặng lời với nàng, nhìn nàng nắm chặt tay, mí mắt ửng đỏ, giọng điệu ông ấy chậm lại, khuyên nàng bằng giọng nói dễ chịu: "Ba là vì lợi ích của con, nếu con học Nghệ Thuật, dù học tốt đến đâu đi nữa, trong tương lai, con sẽ chỉ là một hoạ sĩ hoặc sẽ thức đêm vẽ nhưng bức tranh trên giấy mà không nhiều người có thể trân trọng. Thành tích của con tốt như vậy, tại sao phải lãng phí vào nó chứ?"
Ba biết động bằng tình cảm, hiểu bằng lý trí: "Con nhìn ba và mẹ con vất vả cả nửa đời người, cuối cùng cũng dành dụm được khối gia tài to lớn, cho con và May một cuộc sống dư dả. Sau này ba mẹ già rồi, May thì mở công ty luật còn công ty của gia đình đều được giao cho con. Nếu con không tiếp quản, ba mẹ đi tìm ai đây, con nhẫn tâm phó mặc tâm huyết của ba mẹ sao?"
Film không nói một lời.
Ba nghĩ rằng thái độ của nàng đã buông lỏng, vì vậy không ngừng cố gắng nói: "Con là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ nghe lời đúng không?"
Yết hầu của Film nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn ông ấy, nói: "Ba, thật xin lỗi."
Ba tức giận, vô cùng thất vọng nói: "Sao bây giờ con lại trở thành như thế này?"
Mẹ của Film nghe thấy tiếng động từ phòng làm việc, mở cửa bước vào, hai người thay phiên nhau thuyết phục nàng.
Film vẫn không động lòng, một lòng một dạ kiên định.
Không khí trong nhà lạnh lẽo, mây đen bao trùm.
Mỗi ngày, Film có thể nhìn thấy ba mẹ càng ngày càng thất vọng, ánh mắt mang hàm ý trách móc, áp lực đến mức nàng gần như không thể thở nổi.
Nhưng ba mẹ không có ý định từ bỏ hay tôn trọng quyết định của nàng.
Ba mẹ cảm thấy nàng thay đổi, nhất định là có ai đó làm hỏng nàng rồi.
Sau đó, họ dò hỏi hàng xóm xung quanh, từ đó họ dồn nghi ngờ lên đầu Namtan.
Film gần như phát điên.
Rốt cuộc nàng vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể che giấu lòng dạ trước mặt ba mẹ nàng.
Sau khi nộp đơn vào trường, trong nhà lại nổi lên một cơn bão lớn hơn.
Ba rất tức giận, định tìm đến nói chuyện với Namtan, nhưng lúc ấy, Film lại không hay biết Namtan lại đang chuẩn bị bay ra nước ngoài, Film không hề hay biết chỉ một lòng muốn bảo vệ Namtan.
Film quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân ba nàng đau khổ cầu xin, mới khiến ba tạm thời gạt bỏ ý định này.
Những mảnh ký ức rời rạc đang ùa về trong tâm trí Film mà không có quy luật nào.
Nàng đau đến mức lăn lộn trên giường, dù có uống thuốc giảm đau cũng vô ích.
Film đổ mồ hôi lạnh, cả người ướt sũng như vừa được vớt ra khỏi mặt nước, cuối cùng ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro