Chương 19: Rời đi....
Chia tay không hẳn là hết yêu.
Chủ động nói lời chia tay chắc gì đã là hết yêu.
Ngày hôm đó chúng ta dừng lại. Đã lâu rồi trái tim này vẫn nhức nhối và không ngừng thổn thức.
Ngày hôm đó, không phải là hết yêu, chỉ là bản thân hiểu rõ, nếu ở lại sẽ đau đớn gấp trăm ngàn lần, khi những tổn thương quá lớn, điều tốt nhất có lẽ là rời đi. Cho đối phương một lối thoát và cho mình một lối đi riêng.
Ngày hôm đó, dù rất yêu nhưng vẫn chọn "chia tay"..
| Ảnh phim: Youth of May (2021) |
____________
Namtan nhìn chìa khoá trên tay, bước vào tiểu khu, đi bộ một lúc, cô dừng chân lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy căn nhà của Film từng ở khi về nước, Namtan lại nhớ về câu nói của May.
"Tôi biết cô vẫn còn yêu em ấy, tôi thật sự không muốn có chút liên quan nào với cô nhưng mà tôi biết sự thật rồi cũng phải nói ra, nếu cô muốn biết Film còn tình cảm với cô hay không thì cô tự mình kiểm tra đi, đây là chìa khoá nhà của em ấy."
Hồi ức như sóng lại ùa về trong tâm trí Namtan.
"Em nói xem, ngôi nhà của chúng ta trong tương lai sẽ bày trí như thế nào?"
Trong kỳ nghỉ hè của năm lớp 11, Film hiếm khi có một ngày không đi làm, ở nhà với bạn gái.
Film nép mình trên ghế sô pha ở nhà, hai chân gác lên chân Namtan, một bàn tay duỗi ra.
Namtan cầm chiếc kềm bấm móng tay, nâng lòng bàn tay và ngón tay của nàng, kiên nhẫn cẩn thận cắt móng tay cho nàng.
Film là một kẻ rắc rối, móng tay quá dài sẽ không thoải mái, quá ngắn trụi lủi lại dài ra rất nhanh, nhất định phải được cắt đến một chiều dài thích hợp.
Namtan từng chút từng chút mài cho nàng, sau đó hỏi công chúa Film xem có ổn không.
Film nhìn dáng vẻ tập trung của cô, đưa tay nhéo nhéo nơi duy nhất có thịt ở cằm cô, cười nói: "Đều nghe theo chị."
Namtan bất mãn nói: "Em có thể có chính kiến một chút hay không? Cái gì mà đều nghe theo chị."
Film ngẩng đầu nhìn Namtan cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không muốn nhà lớn như nhà chị, lầu trên và lầu dưới nói chuyện không nghe được."
Namtan cười nói: "Vậy thì hai phòng? Hay ba phòng?"
Film nói: "Hai phòng, nhưng tốt hơn là mua ba phòng."
Namtan hỏi: "Tại sao?"
Film cắn môi không nói gì.
Namtan tiến lại gần nàng, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng từ từ đỏ lên dưới cái nhìn chăm chú của mình, trêu đùa: "Em nói chuyện đi, đỏ mặt cái gì chứ?"
Môi của Film mấp máy vài lần.
Namtan đưa tai tới, hỏi: "Em nói gì?"
Film nhìn vành tai trắng trẻo mềm mại của nàng gần trong gang tấc, ánh mắt hơi nóng, hôn lên phía trên một cái.
Namtan vội vã lấy chìa khóa mở cửa, cô không đợi được mà đi nhanh đến phòng làm việc phía trước, sau đó mới kéo ghế qua, Namtan dựa theo lời kể của May mà đứng lên trên để lấy chìa khóa.
Vị trí chìa khóa cũng được ghi nhớ để một ngày nào đó Film không phát hiện ra điều gì bất ổn khi quay trở lại.
Ngồi xổm trước ngăn kéo, hai tay của Namtan không tự chủ được run rẩy, cô trấn tĩnh lại, thở ra một hơi rồi từ từ mở khóa.
Mặt chính hướng lên trên, Namtan lau tay vào ống quần rồi mới cẩn thận từng li từng tí nâng lên khung ảnh khác xa so với quy cách thông thường.
Bên trong là một bức ảnh, một già một trẻ.
Một bà cụ ngồi trên ghế với khuôn mặt yêu thương, hơi câu nệ nhìn về phía máy ảnh, hai tay co quắp đặt trên đầu gối.
Đứng bên cạnh bà là cháu gái với nụ cười rạng rỡ, thân hình cao cao gầy gò trong bộ đồng phục đã giặt đến bay màu.
Film xuôi một tay ở bên người nhưng tay kia thì không thấy đâu.
Chỉ có Namtan biết rõ, tay của nàng ở sau lưng bà đang nắm lấy tay của cô.
Trong tấm ảnh bị cắt này, ban đầu có ba người.
Namtan, Film, bà nội.
Vào kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm lớp 10, Film đã thành công thi đậu vào lớp thực nghiệm.
Trước đó, Namtan và Film đã lập quy ước, nếu như nàng có thể thi đậu vào lớp thực nghiệm, nàng phải đưa cô về nhà nàng.
Sau khi điểm số được công bố, danh sách lớp mới nhất được đưa xuống, Film thực hiện quy ước, đưa Namtan về nhà của mình.
Film và bà nội sống trong một tòa nhà ngang cũ kỹ.
Phòng ngủ và phòng bếp cùng chung một chỗ, còn không rộng bằng phòng riêng của Namtan, không có phòng tắm riêng, muốn tắm rửa hay đi vệ sinh phải đến nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.
Film lo lắng, một mực chú ý xem Namtan có lộ ra biểu tình phản cảm nào hay không.
Namtan thật sự không quen, đặc biệt là trong hành lang có mùi lạ, nhưng giáo dưỡng tốt cho phép cô giải quyết mọi việc một cách bình tĩnh, ít nhất là không phải ở trước mặt người khác, đặc biệt là người trước mặt chính là người Namtan yêu thích.
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Namtan đã bị thu hút bởi những thứ khác, là một cuốn album ảnh nhỏ trong ngăn kéo cạnh giường ngủ của Film.
Sau khi được sự cho phép, Namtan lấy cuốn album ra, trải nó lên bàn và mở nó ra một cách đầy chờ đợi.
Album ảnh khá dày nhưng bên trong rất ít ảnh chụp, chỉ cần một bàn tay là có thể đếm được.
Ảnh khai sinh của Film, rồi không biết là một tuổi hay hai tuổi, có hai tấm ảnh, phía sau chính là trống rỗng.
Namtan ngạc nhiên lật xem cuốn album: "Những bức ảnh khác đâu?"
Film chống một tay lên bàn, nghe vậy nhún vai, giọng điệu rất thờ ơ: "Em không thích chụp ảnh."
Namtan không nói gì, đến gần Film, chớp mắt nói: "Chị muốn chụp ảnh cho em, em có chụp hay không?"
Film sửng sốt, cắn môi nói: "Tùy tâm trạng."
Namtan nhìn ra nàng cũng muốn chụp, cười cười.
Lần sau đến nhà Film, Namtan đeo chiếc máy ảnh DSLR trên cổ, chọn một nơi có ánh nắng tốt rồi cùng nhau gọi bà nội của Film ra gốc cây trước sân, nhờ một người hàng xóm chụp một bức ảnh chung của ba người.
Sau khi bức ảnh được rửa ra, Namtan đã đặc biệt đi tìm một khung ảnh để gắn vào và đưa nó cho Film.
Bề ngoài Film chỉ biết khắc chế và lịch sự cảm ơn, nhưng khi về nhà, nàng đặt khung ảnh trên bàn, ngày nào cũng lau đi lau lại.
Trong bức ảnh, ba khuôn mặt tươi cười được ánh nắng chiếu vào càng rực rỡ hơn.
Bây giờ chính mình trong bức ảnh này đã bị cắt sạch.
Ngón tay Namtan vuốt ve một già một trẻ bên trong bức ảnh.
Bà nội luôn lo lắng bởi vì nguyên nhân ba mẹ, Film sẽ bị cô lập ở trường học, bị các bạn học bắt nạt, lo lắng nàng sẽ không thể kết bạn.
Lần đầu tiên Film đưa bạn học về nhà, bà nội vui mừng đến mức đặc biệt đi chợ mua thức ăn, làm một bàn đồ ăn, còn có hai món thịt hầu như chưa bao giờ xuất hiện trên bàn ăn.
Dù Namtan đã nếm qua các món sơn hào hải vị, nhưng nàng vĩnh viễn khắc sâu bữa cơm này trong ký ức.
Bà nội rất thích Namtan, một cô gái sạch sẽ và dịu dàng.
Trong lòng yêu thích nên bà thường xuyên vừa may vá vừa dạy bảo Film.
Namtan rất giỏi ở chỗ này, rất tốt ở chỗ kia, phải học hỏi cô nhiều hơn một chút.
Film rất kính trọng bà nội mình, tính tình của nàng chu đáo kiên nhẫn, khuôn mặt ôn hòa hiền lành, nói cái gì cũng vâng vâng vâng đúng đúng đúng, không có một chút tâm lý phản nghịch nào như những đứa trẻ ở độ tuổi này khi nghe người lớn lải nhải.
Nhưng thật ra Namtan sẽ ngược lại, mỉm cười giải vây cho Film: "Bà ơi, cháu không có tốt như bà nói, chỉ ngoan hơn một chút khi ở trước mặt bà thôi."
Bà nội ngạc nhiên nói: "Có thật không?"
"Vâng." Namtan chỉ vào Film, nói với giọng hướng lên, "Cháu thường bí mật bắt nạt Film."
Film da mặt mỏng, hiểu được ý tứ sâu xa của Namtan, lập tức cúi đầu xuống.
Bà nội nhìn hai người một chút, cười không nói gì, lát sau gọi Film mặt đỏ bừng đi hái rau.
Ngoại trừ May và Film thì bà coi Namtan như cháu gái thứ ba, từ vòng đeo tay thắt dây đủ màu sắc và túi đựng trứng cho Tết Đoan ngọ, đến những chiếc áo len mùa đông.
Mỗi lần làm cho Film cũng chuẩn bị cho Namtan một phần, đều là bà nội tự tay làm.
Mặc dù bà nội không nói ra, nhưng Namtan luôn cảm thấy bà nội biết mối quan hệ giữa mình và Film, có mấy lời nói mập mờ, có cảm giác tin tưởng phó thác.
Một giọt nước mắt rơi trên bề mặt khung ảnh, tan ra, rơi xuống khuôn mặt nhân hậu của bà nội, Namtan lấy ngón tay lau sạch vệt nước.
Thật đáng tiếc vì chính mình không thể gặp được bà nội một lần cuối.
Namtan đột nhiên ngẩng đầu lên, cố kìm lại dòng nước mắt mãnh liệt.
Namtan lấy điện thoại chụp lại bức ảnh không hoàn chỉnh này, đặt lại trong ngăn kéo, khôi phục lại hình dáng ban đầu, rón rén đóng cửa rồi bước ra ngoài.
Bà nội qua đời là một rào cản vĩnh viễn không bao giờ vượt qua được trong lòng Film.
Nếu có ai đó trên thế giới này biết rõ tình cảm giữa Film và bà nội sâu đậm cỡ nào, thì người đó chính là Namtan.
Nếu có thể lựa chọn, Namtan tin rằng Film sẽ dùng mạng sống của mình để đánh đổi sức khỏe của bà nội mà không chút do dự.
Nhưng từ trước đến nay, Film chưa từng nhắc đến bà nội với cô, không phải nàng lãng quên mà là nàng giữ kín chuyện này ở trong lòng, để không ai động đến khu vực cấm này.
Là một nửa trong cuộc, Namtan càng không dám tùy tiện chạm vào.
Film có thể đau đớn nhưng cố kìm nén nói ra sự thật rằng hai người đã chia tay, nhưng không thể thổ lộ bất cứ lời nào về bà nội, ngay cả khung ảnh này cũng bị khóa trong ngăn kéo, giữ kín như bưng.
Namtan không thể nào tưởng tượng được khi vẻ ngoài bình tĩnh bị phá vỡ, một Film cuồng loạn, bị dẫn lửa, bị châm ngòi nổ, sẽ là dáng vẻ như thế nào?
Namtan không thể mạo hiểm.
Namtan về nhà, căn nhà im ắng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô mạnh mẽ ném người xuống giường, ngón tay của Namtan che mí mắt ẩm ướt.
______
Film sau khi bàn việc với khách hàng xong, nàng thắt dây an toàn, giơ tay véo mi tâm rồi lấy điện thoại trong túi ra.
Namtan không hề trả lời tin nhắn của nàng.
Film lật đến số điện thoại của Namtan trong danh bạ, ngón tay bấm vào số đó, nhưng dừng lại trước khi nhấn nút quay số.
Nàng rút ngón tay lại rồi ném điện thoại vào giá đỡ.
Namtan không ăn cơm tối, trong phòng ngủ tối om, nằm trên giường hai tay chống lên mặt, cô đã ở tư thế này trong ba giờ.
Màn hình điện thoại đặt trước mặt cô sáng lên, nằm lẳng lặng trên màn hình là tin nhắn mà Film đã gửi cho cô.
Có tiếng động từ ngoài cửa, Namtan khóa màn hình điện thoại, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Film bật đèn phòng khách, nhìn xung quanh, nhưng không thấy Namtan.
Đã hơn 10 giờ tối, chẳng lẽ đã đi ngủ?
Film lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân không xa không gần.
Sau vài phút, tiếng bước chân đến gần, Namtan tranh thủ thời gian hít thở sâu liên tiếp hai lần rồi tiếp tục duy trì tần số hít vào thở ra đều đều, cố gắng tránh cho lông mi run run.
Film rón rén đẩy cửa phòng ngủ ra, mò mẫm trên vách tường cạnh cửa, bàn tay từ từ hướng xuống, hầu như không phát ra tiếng động, ấn đèn trong phòng.
Căn phòng ngập ánh sáng tràn vào mắt Film, còn có người phụ nữ trên giường đang co ro ngủ như một con mèo.
Film lặng lẳng đứng nhìn ở cửa một lúc rồi nhấc chân đi vào.
Namtan vẫn đang mặc quần áo ban ngày, hiển nhiên là cô không có tắm.
Film rất đau đầu, nàng đẩy cánh tay Namtan hai lần, nói nhỏ vào tai cô: "Dậy đi, tắm xong rồi ngủ tiếp."
"......"
"P'Namtan?"
"......"
"Teerak."
"......"
Không phản hồi.
Film cam chịu lật người Namtan lại, cởi vớ, kéo chăn bông bên cạnh đắp lên cho cô, thở một hơi thật dài.
Hơi thở ấy phả vào tim Namtan đang giả vờ ngủ.
Ngay sau đó, lại nghe thấy người kia phiền não tự lẩm bẩm: "Rốt cuộc làm thế nào chị mới có thể hoàn toàn từ bỏ em? Làm thế nào để em có thể vượt qua mọi rào cản của bản thân để về bên chị... Teerak... Xin lỗi... Cũng đã đến lúc em nên rời đi rồi..."
Lông mi của Namtan không kiểm soát được run lên.
Film kìm nén giọt nước mắt sắp rơi xuống, nàng cắn chặt môi, vén chăn lên cho cô rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Đèn tối dần, cửa phòng được đóng lại.
Namtan mở to mắt trong bóng tối, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe, Namtan muốn chạy theo níu giữ lại đoạn tình cảm mong manh này nhưng trong thâm tâm cô phải dằn lại, chạy theo rồi có thể giữ lại Film hay sao, hay là giống như hai năm trước em ấy lại không từ mà biệt, trong căn phòng tối đen ấy, có một người con gái thức trắng cả một đêm dài với hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro