Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

new woman

Từ khi bước vào giới showbiz, Namtan luôn cảm thấy như mình đang sống trong một vòng xoáy không bao giờ dừng lại. Đèn sân khấu rực rỡ, những tiếng reo hò vang dội, và ánh đèn flash chớp nháy liên tục – tất cả đều là thứ ánh sáng đã làm nên một Namtan mạnh mẽ và kiêu hãnh. Cô luôn muốn thử thách chính mình, vượt qua giới hạn của bản thân để rồi tỏa sáng rực rỡ nhất trong mắt những người xung quanh. Nhưng trong thâm tâm, cô lại luôn khao khát một thứ ánh sáng khác - ánh sáng dịu dàng, tinh khôi của Film.

Một đêm nọ, khi sự kiện đã kết thúc và những tiếng hò reo dần lùi xa, Namtan bước ra từ khán đài, cảm giác thoải mái nhưng có chút trống rỗng. Bất giác, cô nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Ánh mắt vô thức dõi về phía xa, nơi mà cô biết chắc Film đang chờ cô.

Film nhẹ nhàng bước tới từ góc tối, ánh mắt nhìn vào Namtan với sự trìu mến mà không cần che giấu. Trong bóng tối lấp lánh ánh sao, Film trông như một thiên thần, với nụ cười e ấp, đôi mắt sáng ngời và cái gật đầu nhỏ như lời mời gọi.
"P'Namtan, đêm nay mình chỉ có hai ta thôi, em muốn dành trọn những phút giây này cho chị," Film dịu dàng nói, giọng như lời thì thầm của gió.

Namtan mỉm cười, vòng tay kéo Film vào lòng, nhắm mắt tận hưởng hơi ấm dịu dàng từ cơ thể cô gái nhỏ bé trước mặt.
"Chị đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi, Film à. Em là ánh sáng bình yên duy nhất của chị, là lý do khiến chị muốn vững bước mỗi khi bước ra sân khấu."

Film đỏ mặt, tựa đầu vào vai Namtan.
"Em hiểu mà, nhưng...đôi khi em lo lắng cho chị. Chị lao vào công việc như thể không có ngày mai, em chỉ sợ chị sẽ gục ngã."

Namtan khẽ siết chặt vòng tay, môi nở một nụ cười trấn an.
"Không đâu, Film. Em chính là sức mạnh của chị. Chỉ cần có em bên cạnh, chị không bao giờ cảm thấy yếu đuối hay muốn buông xuôi. Em là người giúp chị thấy mình đẹp nhất khi là chính mình."

Họ cứ thế đứng bên nhau trong đêm tối, ánh sao lấp lánh chiếu xuống như tô điểm cho tình yêu mộc mạc nhưng chân thành của họ. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, và Film ngẩng lên, đôi mắt sáng rực như chứa đựng cả bầu trời. Cô mỉm cười dịu dàng, đưa tay chạm nhẹ lên má Namtan.

"Chị biết không, khi nhìn vào mắt chị, em thấy mình như được sống lại từ cõi sâu thẳm. Chị là người duy nhất em muốn chạm vào và cùng nhau đi qua mọi nẻo đường."

Namtan nhìn vào đôi mắt ấy, cảm nhận tình cảm mãnh liệt mà Film dành cho mình. Cô nâng cằm Film, ánh mắt tràn ngập tình yêu và khát khao. Rồi, không một lời báo trước, Namtan cúi xuống đặt lên môi Film một nụ hôn. Đó không phải là nụ hôn vội vã hay bốc đồng, mà là sự kết nối sâu sắc của hai tâm hồn, của sự trân trọng và tình yêu thuần khiết nhất.

Sau nụ hôn dài, họ nhìn vào mắt nhau, đôi mắt cùng lấp lánh ánh sáng của sự kiên định và đam mê. Film thì thầm:
"Chị có biết điều gì em yêu nhất ở chị không? Là cách chị không bao giờ sợ hãi, luôn đối diện với cuộc đời bằng niềm tin mãnh liệt."

Namtan cười, khẽ vuốt nhẹ tóc Film, thì thầm bên tai:
"Vì chị biết, dù thế nào, em sẽ luôn ở đó, chờ đợi và yêu chị, không cần lời hứa hay sự ràng buộc nào. Và chị cũng sẽ làm mọi điều vì em, vì chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người."

Film nghe xong, tim bỗng đập loạn nhịp. Cô ôm chặt Namtan, cảm nhận nhịp tim hai người hòa làm một, không còn khoảng cách nào giữa họ. Trong đêm sao, tình yêu của họ như được đốt cháy rực rỡ, tựa như ánh vàng lấp lánh của ngọn lửa không bao giờ tàn.

Cả hai cùng nắm tay bước đi dưới trời sao, hứa với nhau rằng dù tương lai có ra sao, dù ánh hào quang có rực rỡ hay mờ nhạt, tình yêu của họ sẽ mãi mãi là nguồn động lực để vượt qua mọi thử thách. Đêm ấy, trong ánh sáng huyền ảo của bầu trời đêm, hai trái tim hòa nhịp, yêu kiêu hãnh và tự do như chính con người họ.

Sau đêm sao ấy, thời gian cứ thế trôi qua, tình yêu của Namtan và Film mỗi ngày một sâu đậm hơn. Nhưng chẳng có con đường nào mãi mãi êm đềm. Thế giới hào quang ngoài kia như ngọn lửa cháy bỏng, luôn đòi hỏi Namtan phải hy sinh không ngừng.

Những ngày gần đây, cô phải lao vào công việc với lịch trình dày đặc, những đêm dài không ngủ, những áp lực từ ánh đèn sân khấu rực rỡ nhưng cô đơn. Namtan đã từng nghĩ rằng mình mạnh mẽ, rằng cô có thể đối diện với bất cứ điều gì, nhưng nỗi đau và sự mệt mỏi cứ thế chồng chất, đôi lúc như thiêu đốt ý chí của cô. Dù cố gắng hết sức, nhưng cô biết mình đang dần lạc lõng.

Một tối, khi Namtan trở về nhà với đôi mắt nặng trĩu, cô ngồi lặng lẽ trước gương, nhìn bản thân mình mà thấy như ánh sáng trong mắt mình đã mờ dần đi.
"Có lẽ mình đã thay đổi," cô tự nhủ, cảm giác trống rỗng bao trùm.

Bất chợt, Film bước vào phòng, ánh mắt dịu dàng đầy thấu hiểu. Không nói gì, cô tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy Namtan từ phía sau. Vòng tay Film dịu dàng, ấm áp như một chiếc chăn che chắn cho những mệt mỏi của Namtan. Cảm nhận được sự hiện diện của Film, Namtan chậm rãi nhắm mắt lại, để lòng mình bình yên sau cơn bão.

"Chị biết không, dù thế nào thì trong mắt em, chị luôn là người mạnh mẽ, xinh đẹp nhất. Chị đã đi qua bao khó khăn, bao nhiêu thử thách, nhưng cuối cùng chị vẫn đứng đây, bên cạnh em. Điều đó không phải dễ dàng, và em tự hào vì chị rất nhiều." Film khẽ thì thầm, giọng cô như làn gió nhẹ, vỗ về mọi nỗi đau mà Namtan đang phải gánh chịu.

Nghe những lời từ tận đáy lòng của Film, Namtan cảm thấy như mình đang hồi sinh. Những nỗi đau, sự mệt mỏi giờ đây dần tan biến, để lại trong lòng cô một nguồn sức mạnh mới. Cô nhìn sâu vào mắt Film, ánh mắt chứa đựng bao tình yêu và lòng kiên định.
"Em luôn là người giúp chị tìm thấy bản thân mình, là người khiến chị thấy mình xứng đáng để đứng lên, vượt qua mọi thứ," Namtan thì thầm, đôi mắt sáng rực lại như thể những vì sao trên bầu trời đêm ấy.

Rồi, từ từ, Namtan đứng dậy, lấy lại tư thế của một người phụ nữ mạnh mẽ, một ngôi sao không bao giờ tàn lụi. Cô biết rằng, mỗi nỗi đau, mỗi thử thách chỉ là một bước để cô tiến gần hơn đến ánh sáng vinh quang – thứ ánh sáng mà cô không chỉ sống vì khát vọng của riêng mình, mà còn để bảo vệ, yêu thương Film.

Ánh mắt cô kiên định hơn bao giờ hết.
"Chị sẽ trở thành một phiên bản tốt hơn, một người phụ nữ mạnh mẽ hơn, vì em, vì tình yêu của chúng ta," Namtan nói, giọng cô rắn rỏi mà đầy yêu thương. Film mỉm cười, nắm chặt tay Namtan, ánh mắt chan chứa niềm tin không hề lay chuyển.

Và đêm ấy, dưới bầu trời tím ngắt chuyển dần sang sắc vàng rực rỡ của bình minh, Namtan và Film đã ôm nhau trong một cái ôm dài bất tận. Họ biết rằng, dù có phải đối mặt với bao nỗi đau, bao lần vượt qua ngọn lửa của thử thách, họ sẽ vẫn luôn bên nhau, sẵn sàng đón nhận mọi thứ mà cuộc đời đem tới, để cùng nhau tái sinh và tiếp tục yêu thương như ngày đầu tiên.

Một nguồn sáng mới lan tỏa từ họ, mạnh mẽ, tự tin và không bao giờ vụt tắt – ánh sáng của hai người phụ nữ kiêu hãnh và tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro