Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Trái tim dần gần lại

Gần đây, không ít người có thể cảm nhận được sự lạnh giá và khó chịu kỳ lạ từ vị huynh trưởng năm sáu nhà Slytherin này. Trước kia, bất kể ai chào hỏi, cô đều có thể mỉm cười nhã nhặn đáp lại, nhưng bây giờ, mọi người nhận thấy Namtan dường như đang gặp chuyện phiền muộn, khuôn mặt cô gần đây hoặc luôn cau có, hoặc hoàn toàn vô cảm, khác xa so với trước kia.

Ngay cả Milk và Ciize, những người thường xuyên thân thiết với cô, cũng không dám đùa giỡn như trước.

Nguyên nhân cụ thể có vẻ chỉ có Ling, đầu bếp đại tài của nhà Hufflepuff, là biết rõ. Đó là vì chú mèo đen mà Namtan thường chăm sóc đã biến mất. Namtan đã tìm khắp thư viện và các ngóc ngách khác mà vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Cô tự hỏi liệu nó có đang giận mình không.

Vì vậy, vào một ngày thứ Tư nữa, Namtan đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua cả một bàn đầy món ngon làm quà chuộc lỗi. Nhưng dù cô đã gọi nó suốt trong thư viện, chú mèo vẫn không xuất hiện. Namtan đi rất nhẹ nhàng, từng bước nhỏ, sợ rằng mình lại vô tình đá bay nó như lần đầu gặp gỡ.

"Tiểu Hắc! Tiểu Hắc! Lần này chị không chỉ mang đến đại tiệc mà còn đặc biệt đi vào thế giới Muggle để tìm những cuốn sách mà em thích, chị sẽ đọc cho em nghe!" Namtan gọi trong thư viện vắng lặng hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng nhỏ bé nào xuất hiện. Ngay cả khi một góc tường có chút động tĩnh nhỏ, cô cũng vội vã chạy lại xem.

Nhưng hóa ra chỉ là bóng nến lay động theo gió...

Cuối cùng, Namtan đành mở hộp đồ ăn ra và tự ăn. Vừa ăn, cô vừa cố tình để mùi thơm lan tỏa, hy vọng sẽ dụ được chú mèo tham ăn ra. Nhưng khi chuông điểm đến lần thứ ba, Tiểu Hắc vẫn không xuất hiện. Ngồi trong góc tối, ánh nến chập chờn phản chiếu trên đôi mắt Namtan, nơi những giọt nước mắt mờ mờ như sương đang bắt đầu trào dâng.

Khóe môi cô hơi cong nên thành nụ cười mỉm như chẳng hề để tâm, đặt dao nĩa xuống, ngửa đầu lau đi vệt nước nơi khóe mắt, sau đó đứng lên dọn dẹp hết đồ ăn còn thừa và lặng lẽ rời khỏi thư viện như lúc đến.

Dấu vết răng cắn của Tiểu Hắc dường như đã mờ hẳn, nhưng thủ phạm vẫn chưa tìm thấy. Namtan, chẳng biết làm gì, lại nằm dài trên cây cổ thụ lớn, ngước mắt nhìn lên bầu trời mà thả hồn. Gần đây, một số việc vụn vặt khiến cô bận rộn, cảm xúc uất nghẹn không thể giải tỏa. Không tìm được nơi nào để giãi bày, cô đành một mình đến khu rừng này để tĩnh tâm, hoặc có lẽ chỉ để giết thời gian.

Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay đến trước mặt cô. Cô nhíu mày, mở tay ra, và con hạc giấy ngoan ngoãn đáp xuống lòng bàn tay, tự động mở ra. Bên trong là một bức tranh phác họa bằng bút than, chính là chân dung cô. Namtan ngạc nhiên nhìn xuống và phát hiện Film không biết đã đến từ lúc nào.

Đây có thể coi như lời chào chủ động từ Film. Namtan cất bức tranh, lập tức bật dậy, nhảy xuống khỏi cây. "Em thi O.W.L xong rồi à?"

"Vâng."

"Đến bao lâu cũng không nói một tiếng, sao còn... lén lút vẽ chị?"

Namtan giấu tay ra sau lưng, người hơi nghiêng về phía trước khi nói chuyện với Film. Trên khuôn mặt lạnh lùng bấy lâu cuối cùng cũng hiện lên nụ cười vui vẻ. Tay cô giữ chặt bức tranh, đôi mắt cong cong nhìn ai cũng tình giờ đây sáng bừng, tràn đầy mong chờ, nhìn Film chằm chằm chờ câu trả lời.

Film bỗng cảm thấy người trước mặt giống hệt một chú cún lâu ngày không gặp chủ nhân, vừa thấy liền lập tức vẫy đuôi chạy tới làm nũng. So sánh này khiến Film thấy hơi buồn cười, đặc biệt khi đặt nó vào hình ảnh của vị huynh trưởng nhà Slytherin này. Nhưng nghĩ lại, Namtan trước nay vẫn luôn mang đến cảm giác thần bí và bất ngờ, mà những mặt này dường như chỉ Film mới vô tình nhìn thấy.

Nghĩ vậy, lòng Film bỗng thấy vui vẻ, nàng khẽ cong mắt mỉm cười: "Em đến một lúc rồi, khi em tới, chị cứ ngẩng đầu nhìn tay mình nên em không tiện làm phiền."

Sau khi nhận ra nghe thấy từ "tay", Namtan lại rơi vào trầm mặc, liền chủ động phá vỡ sự im lặng và hỏi tiếp, "Chị thích không?"

"Tranh hả? Cảm ơn em, chị thích lắm, vẽ giống chị ghê, đẹp lắm." Namtan nâng niu bức tranh như báu vật, chăm chú nhìn. Cô sờ lên bức vẽ mình đang nằm một mình trên cây, cảm thấy trống trải, liền mượn bút than từ Film và vẽ thêm một quả cầu đen nhỏ bên cạnh thân cây.

Đó vốn là một bức tranh trừu tượng, nhưng Film chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra quả cầu đen đó là hình ảnh của mình. Nàng lập tức thấy ngượng, dời mắt nhìn mũi giày của mình, nhón chân, rồi khẽ hỏi: "Đó là mèo chị nuôi sao?"

"Không phải, nhưng chị ước gì chị thật sự có thể nuôi nó..." Namtan cúi nhìn bức tranh trong tay, lẩm bẩm. Film nhạy cảm nhận ra cảm xúc buồn bã của Namtan, liên tưởng đến một số tin đồn gần đây và nhanh chóng đoán ra nguyên nhân.

Gần đây, có người nói rằng Namtan gặp chuyện phiền lòng, tâm trạng không tốt, chẳng lẽ là vì không tìm thấy chú mèo? Nếu đúng vậy, Film phải giải thích sao đây rằng chú mèo đó bận tham gia kỳ thi O.W.L? Film cắn nhẹ môi, rồi trở lại vẻ bình thường, dịu dàng an ủi: "Có lẽ con mèo ấy bận việc gì đó rồi, xong việc chắc sẽ về thôi."

"Nó là một con mèo ham ăn, ngoài ăn và ngồi gặm sách thì còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ đi cứu thế giới?" Namtan vẫn nghĩ Tiểu Hắc hoặc là giận cô, hoặc thật sự đã đi theo ai đó khác.

Nghe đến từ "ham ăn", gân xanh trên trán Film khẽ giật giật, miễn cường mỉm cười: "Đối với chị, nó chỉ là một con mèo ham ăn thôi à? Vậy tại sao chị còn nhớ mãi không quên, chẳng phải chị còn nuôi hai con chó cũng ăn khỏe lắm sao?"

"Ôi! Hai con heo ở nhà chị sao có thể so với Tiểu Hắc được! Tiểu Hắc không chỉ đáng yêu mà còn biết lắng nghe những điều chị nói. Em chắc chắn không biết điều thần kỳ nhất là sau khi nghe xong, nó còn có thể lật từ điển để trả lời chị! Chị luôn nghĩ rằng nó là thần thú bảo hộ của thư viện, nhưng Giáo sư McGonagall lại nói rằng trong học viện chưa bao giờ có một thần thú nào như vậy."

"Thật... thật sự thần kỳ đến vậy sao?" Film nghe xong ánh mắt bắt đầu lảng tránh, nàng không ngờ người này còn đi hỏi cả Giáo sư McGonagall. Nếu lỡ thân phận của nàng bị lộ thì biết làm sao đây.

Nhận ra mình nói quá nhiều, Namtan dừng lại, trong khi Film vẫn chớp mắt chờ Namtan tiếp tục ca ngợi Tiểu Hắc. Nhưng Namtan lại không muốn chia sẻ quá nhiều câu chuyện về Tiểu Hắc với người khác, sợ rằng nó sẽ khiến người khác nhòm ngó.

Dù là với Film... trước mắt cũng chưa thể chia sẻ được đâu.

Nhưng khi cô cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen trong veo của Film, trái tim cô đột nhiên nhẹ thắt lại, cảm giác và cảm xúc khó tả dường như đang từ từ leo lên trong lòng. Điều kỳ lạ hơn nữa là tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy Film rất giống với chú mèo nhỏ trong góc gác mái thư viện.

Ngay cả mùi hương hoa nhẹ nhàng luôn thoang thoảng quanh Film cũng tương tự đến lạ.

Đúng lúc Namtan nheo mắt nghi hoặc, định nhìn kỹ hơn thì một đám thỏ tai cụp không biết từ đâu lao ra, bao vây lấy hai người. Chúng chen chúc, đẩy tới đẩy lui quanh bọn họ. Film nhận ra con dẫn đầu chính là con thỏ mà nàng và Love thường cho ăn. Nàng xoa đầu nó, ngại ngùng nói: "Xin lỗi nhé, hôm nay mình không mang đồ ăn."

Thỏ khẽ cựa mũi, phát ra tiếng gầm gừ nhỏ từ cổ họng. Film không hiểu ngôn ngữ của sinh vật kỳ diệu này bằng Love, nên nàng chỉ lờ mờ đoán rằng đó là lời bày tỏ sự bất mãn. Nàng bất lực vuốt đôi tai dài của con thỏ, mỉm cười bảo lần sau nhất định sẽ nhớ mang đồ ăn.

Namtan đứng bên cạnh, nhìn Film giao tiếp với đám thỏ, lòng cô đột nhiên mềm lại. Cô cảm thấy đêm nay ánh trăng và cảnh sắc đẹp đến lạ thường. Cô cũng cúi xuống, định xoa đầu một con thỏ, nhưng vừa mới ngồi xuống chưa đầy một giây thì cả đám thỏ đã chen lấn chạy tán loạn.

Cô ngã người ngồi bệt xuống đất, hai chân dang rộng, tay chống lên đầu gối, thắc mắc: "Hả? Mình không được chào đón đến vậy sao?" Giọng điệu vô tình mang chút ấm ức. Film lắc đầu giải thích rằng lũ thỏ phải trở về tổ vì buổi tối sẽ có đại bàng săn thỏ ăn. Nàng đứng dậy, chìa tay ra để kéo Namtan đang ngồi trên đất đứng lên.

Hai bàn tay phản chiếu dưới ánh trăng siết chặt vào nhau. Namtan mượn lực đứng dậy, phủi bụi trên quần áo. Bộ dạng hiện tại của cô trông có chút luộm thuộm khó tả. Nhìn thấy vẻ lấm lem của Namtan, Film không nhịn được bật cười, khuôn mặt nàng nhăn lại, lúm đồng tiền dưới khóe mắt lộ ra, trông như râu mèo.

Nhìn người bên cạnh cười vui vẻ đến thế, Namtan vừa tức lại vừa buồn cười, cô nhẹ búng vào trán Film một cái, sau đó cố tình dựa vào người Film để làm bẩn bộ quần áo sạch sẽ của nàng. Bùn đất trên người Namtan thành công bám sang Film.

"A!"

"Xem em còn dám cười chị nữa không?"

"Đáng ghét!"

Khi cô bé nói "đáng ghét," giọng nói mềm mại không mang chút ý trách móc nào, mà giống như một lời làm nũng của thiếu nữ. Khoảnh khắc xen vào ấy dường như đã kéo gần khoảng cách vốn dĩ còn chút khách sáo giữa hai người.

Dòng suối lượn qua đôi chân của họ, những đám mây màu rượu vang khiến bầu trời trông có chút thô kệch. Namtan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao rồi quay sang nhìn Film, người đang tập trung rửa sạch vết bẩn. Đột nhiên, cô cảm thấy vũ trụ đêm nay mênh mông phiêu lãng, còn người bên cạnh lại đáng để lưu luyến và khắc ghi hơn bao giờ hết.

"Em đang nhìn gì vậy?"

"Em đang ngắm sao."

Những vì sao trong khu rừng ma thuật đặc biệt nhiều, có lẽ vì bầu trời ở đây trong vắt, sạch sẽ. Film tìm thấy sao Bắc Đẩu dẫn đường và các chòm sao khác trong bầu trời đêm.

"Em đang tìm gì thế?" Namtan hỏi cô gái đang chăm chú ngắm nhìn bầu trời.

"Em đang tìm sao Pluto, một hành tinh luôn bị người ta lãng quên."

"Tại sao?"

Namtan không biết đang hỏi tại sao nàng tìm nó hay tại sao nó bị lãng quên, nên Film trả lời cả hai: "Vì em cảm thấy sao Pluto cô đơn và lạnh lẽo. Dù cũng quay quanh Mặt Trời theo quỹ đạo như các hành tinh khác, nhưng nó luôn xa xôi và ít được nhắc đến."

Namtan bật cười: "Em biết không, nó mới chỉ được các nhà thiên văn học phát hiện vài năm trước thôi. Vì vậy, việc không nhiều người biết đến cũng dễ hiểu. Nhưng... có lẽ trước khi bị phát hiện, nó chẳng hề tồn tại trong ký ức ai, nên không có chuyện bị lãng quên."

"Nhưng nó thật cô đơn. Giống như Trái Đất có Mặt Trăng, các hành tinh khác cũng có vệ tinh riêng của mình."

Dù không hiểu tại sao cô gái lại trở nên đa sầu đa cảm vào đêm nay, nhưng Namtan vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Có lẽ nó có, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra. Nếu sau này người ta tìm thấy vệ tinh của sao Pluto, em nghĩ nó sẽ được đặt tên là gì?"

"Pluto là tên vị thần cai quản địa ngục. Nếu đặt tên cho vệ tinh của nó, em nghĩ nên gọi là Charon. Trong thần thoại Hy Lạp, Charon là người chèo thuyền đưa linh hồn qua sông Styx để đến địa ngục."

"Được, vậy chị tuyên bố: hôm nay, Film đã phát hiện ra vệ tinh Charon của sao Pluto!" Namtan hô vang, như thể thật sự đang công bố một phát hiện vĩ đại.

Film vội bịt miệng Namtan lại: "Ôi! Em chỉ đoán bừa thôi mà, sao chị phải hét lớn vậy chứ!"

Namtan bị bịt miệng nhưng đôi mắt vẫn ánh lên nụ cười rạng rỡ: "Sợ gì chứ, quanh đây đâu có ai, hét lớn một chút cũng chẳng sao." Nghe vậy, Film cảm thấy cũng có lý, liền buông tay ra và bật cười khúc khích. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng Film cười một cách thoải mái, khiến Namtan cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Bầu không khí lúc này thật hoàn hảo. Namtan cảm nhận được dũng khí trong lòng như đang trỗi dậy. Thực ra, nội tâm cô không giống vẻ ngoài tự tin, phóng khoáng. Cô là người thiếu tự tin, luôn lo sợ nỗi thất vọng khi bị từ chối, nên mọi điều đều thường được cô nói ra bằng cách đùa cợt.

"Giả sử chị tham gia trận đấu Quidditch, em có đến xem không?" Câu hỏi được cô thốt ra với vẻ nhẹ nhàng, nhưng hai bàn tay giấu sau lưng đã gần như nhổ trụi đám cỏ bên bờ suối.

"Thường thì, vào lúc đó em sẽ ở trong lớp học hoặc thư viện."

"Ồ, thật ra thì cũng không..."

Nghe Film nói vậy, lòng Namtan thắt lại. Dũng khí vừa dâng lên lập tức tan biến. Trước khi người kia có cơ hội từ chối thẳng thừng, cô vội vàng cười để lấp liếm và kết thúc chủ đề.

Nhưng Film chỉ nhìn cô một cái, như đã nhìn thấu mọi sự giả vờ, mọi vẻ không quan tâm của Namtan. Nàng hất nhẹ giọt nước trên đầu ngón tay, quay sang nhìn Namtan, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu năm nay chị thi đấu, em sẽ đến xem."

"Thật sao?"

Namtan không ngờ Film thực sự đồng ý. Dù sao, tình bạn giữa họ đến giờ cũng chỉ mới bắt đầu từ tối nay.

"Đương nhiên. Cũng là để cảm ơn chị vì đã bảo vệ em trong lớp." Và cả vì bấy lâu nay chị luôn dịu dàng cho em ăn và đối xử tốt với em, dù điều đó chỉ dành cho một con vật mà thôi. Nghĩ đến đây, Film cúi đầu, khẽ cười.

Nhìn thấy đôi mắt cong như vầng trăng và nụ cười của Film, bàn tay của Namtan, vốn giấu sau lưng, giờ đã thành công nhổ trụi đám cỏ nhỏ, như thể đang cố gắng kiềm chế chứng "phát cuồng vì sự dễ thương" của mình.

Ngọn lửa trong lò sưởi vẫn cháy tí tách, ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên tường. Earn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, liền đặt bộ bài tarot xuống, nhìn về phía cửa. Chiếc khăn quàng của Film còn vương những giọt nước từ dòng suối trong rừng.

"Cậu không đến thư viện, mà lại vào rừng à?"

"Ừ."

"Sao giờ này còn về muộn thế? Để xem nào..." Nói xong, Earn lật ba lá bài tarot trên bàn ra.

"Ôi... cậu... cậu vừa đi gặp tình yêu của đời mình đấy!" Earn chỉ vào nụ cười không giấu nổi ở khóe môi Film.

"Này! Cậu nói lung tung gì thế! Tớ... tớ chỉ đi vào rừng vẽ ký họa thôi mà." Film đỏ mặt phản bác.

"Không đơn giản vậy đâu, chắc chắn là có ai đó. Cậu không qua mắt được bà thầy bói này đâu! Mau khai thật đi!"

Không còn cách nào khác, Film gãi đầu rồi cau mày giải thích: "Tớ chỉ tình cờ gặp P'Namtan thôi..."

"Hóa ra là chị Namtan! Các cậu đúng là duyên số, chỗ nào cũng gặp được nhau. Tớ bắt đầu nghi ngờ mục đích đến thư viện của cậu rồi đấy!" Earn trêu chọc, đầy ẩn ý.

Thấy Film đỏ mặt, lúng túng sau lời trêu, Earn vội vàng xoa dịu: "Tớ chỉ nói đùa thôi, có khi bài tớ xem cũng không chuẩn lắm đâu. Đừng để bụng nhé." Nhưng trong lòng, Earn vẫn đang cười thầm.

"Tha cho tớ đi, thầy bói đại nhân!" Film chắp tay cầu xin như năn nỉ, rồi nhanh chóng rửa mặt và lên giường nằm. Nàng nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra và từ từ chìm vào giấc ngủ.

Ở bên kia, Namtan cẩn thận ép thẳng bức vẽ vừa hoàn thành và kẹp vào sổ. Khi mở sổ, một bức vẽ khác bị rơi ra. Namtan nhặt lên, vuốt thẳng rồi kẹp cả hai bức tranh lại, cẩn thận cất vào ngăn tủ.

Đêm đó, Namtan đã có một giấc ngủ yên bình và ngọt ngào đến lạ. Trong mơ, khóe môi cô vẽ nên nụ cười dịu dàng.

__

Sáng hôm sau, trong tiết học môn điều chế thuốc, một sự kiện hài hước đã xảy ra. Nồi thuốc của Ben bất ngờ phát nổ, tạo ra một tiếng động lớn và một làn khói dày đặc. Khi khói tan, cả lớp nhìn thấy Ben với mái tóc xù và khuôn mặt đen nhẻm.

Giáo sư vội vàng cho người đưa Ben đến phòng y tế, trong khi các học sinh khác cười không ngớt. Tiếng cười còn lan sang những học sinh lớp bên và cả những người đi ngang qua, biến Ben thành tâm điểm chú ý của toàn trường – nhưng không phải vì điều gì đáng tự hào.

Love nhìn Film, rồi nhìn chằm chằm vào chai "thuốc xui xẻo" nhỏ xíu trong tay nàng. Quay sang nhìn Ben đang được dìu đi, Love lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô vừa che miệng cười, vừa giơ ngón tay cái lên với Film.

"Cậu chơi lớn thật đấy."

"Còn phải nói."

Hai người trao đổi ánh mắt và nụ cười đầy ý tứ, sau đó phá lên cười sảng khoái. Cảm giác thỏa mãn và vui vẻ chưa từng có tràn ngập trong lòng cả hai.

Chuyện Ben "nổ tung" nhanh chóng lan ra khắp trường, đến cả Namtan cũng nghe thấy. Là người thông minh, cô chỉ cần nhớ lại lời Film từng nói trong rừng là biết ngay ai đứng sau màn chơi khăm này. Nghĩ đến đây, Namtan mỉm cười, tựa cằm vào tay, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú.

Đi bên cạnh, Milk ngơ ngác nhìn bạn mình đang cười mà chẳng hiểu tại sao, bèn hỏi: "Cậu tìm thấy mèo con rồi à? Vui thế cơ?"

"Ừ. Cũng có thể nói là vậy. Nhưng không phải là 'nó' ở thư viện, mà là một 'nó' khác – vừa đáng yêu vừa láu lỉnh." Namtan trả lời đầy ẩn ý.

Milk còn đang mù mờ thì Namtan đột nhiên nhớ ra mình để quên sổ ghi chép trong lớp học. Cô vội chạy đi, để lại Milk đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Milk chẳng hiểu gì, chỉ nghĩ gần đây trường học xảy ra nhiều chuyện lạ thật. Nhưng tại sao người ta gặp được cái này cái kia, còn mình thì chẳng gặp được gì cả?

Đúng lúc đó, Love xuất hiện trước mặt Milk với chiếc mũi đỏ vì lạnh và vẻ mặt đầy giận dỗi. Love túm tay Milk kéo đi thật nhanh, nói: "Milk! Có phải chị lại quên lời em dặn là tan học phải đến căn-tin không? Em đã rất vất vả mới đặt được món mới của chị Ling đấy! Muộn là hết bây giờ!"

Milk cuống quýt chạy theo, ngước nhìn Love đang dẫn mình lao về phía trước. Trong lòng Milk chợt hiểu cảm giác mà Namtan nhắc đến: Mình cũng đã tìm thấy một điều gì đó thật đặc biệt.

Trong khi đó, Namtan bước vào lớp học, tìm kiếm cuốn sổ ghi chép. Nhưng điều kỳ lạ là bên trong lớp học trông hoàn toàn khác lạ, dù vẻ ngoài không có gì đặc biệt. Nghi hoặc bước vào trong, cửa cũng tự khép lại.

Sau khi quan sát xung quanh một vòng, Namtan mới xác định rằng mình đã đến được phòng Yêu Cầu*. Nhưng đối với Namtan, dường như nơi này chẳng có tác dụng gì cả. Ngay cả lọ "thuốc may mắn" mà giáo viên từng thưởng cho cô, đến giờ cô cũng chưa dùng, vì trong thâm tâm, cô cảm thấy may mắn và sự ưu ái chưa bao giờ nghiêng về phía mình.

(*Phòng Yêu Cầu (Room Of Requirement) là một trong những căn phòng thần bí ở lâu đài Hogwarts, chỉ xuất hiện khi người dùng có nhu cầu vĩ đại, chính nghĩa.)

Mẹ cô qua đời khi sinh ra cô, còn người cha mà trong ký ức cô luôn nghiêm khắc và keo kiệt trong việc khích lệ gần như chưa bao giờ dành cho cô sự dịu dàng hay kiên nhẫn. Ông chỉ gật đầu hài lòng khi cô làm tốt nhất, thậm chí phải làm được như anh trai mình. Nhưng anh trai cô có lẽ là mục tiêu mà cô mãi mãi không thể nào với tới. Cô luôn bị so sánh với anh trai và nhiều người xung quanh.

Anh trai khi còn học ở Hogwarts là ngôi sao của trường, là Tầm Thủ xuất sắc nhất trong mười năm gần đây, từng giành chức vô địch tại Cúp Quidditch Thế giới. Khi trưởng thành, anh vẫn tỏa sáng, thuận lợi vào làm tại Bộ Pháp Thuật và giữ chức vị nhất định.

Nếu cô làm không đủ tốt, thì những lời khen ngợi ít ỏi ấy sẽ lập tức bị rút đi, thay vào đó là những lời chế nhạo lạnh lùng và chói tai. Mặc dù có người ghen tị với xuất thân cao quý của cô, nhưng nếu có thể lựa chọn, liệu cô có muốn sinh ra trong một gia tộc to lớn nhưng lạnh lùng như vậy không? Namtan khao khát một tình yêu thương và sự lắng nghe vô điều kiện, không cần bất kỳ nỗ lực nào thêm, chỉ vì cô là Namtan – Namtan không cần bất kỳ danh hiệu hay vinh quang nào đi kèm.

Nhưng hiện tại dường như vẫn chưa có người như vậy xuất hiện. Namtan nghĩ rằng điều ngu ngốc nhất mà mình từng làm, theo góc nhìn của người ngoài, chính là trao hết mọi cảm xúc, niềm vui và nỗi buồn cho một con vật. Nhưng cũng chính nó đã mang lại cho cô những phản hồi mà cô chưa từng nhận được từ bất kỳ ai. Dù phần lớn thời gian nó chỉ lặng lẽ ngồi nghe, nhưng sau mỗi lần cô tâm sự, nó lại sẵn sàng thân mật cọ đầu vào cô, kèm theo một tiếng "meo" để thể hiện tình yêu của nó.

"Vậy nên, liệu có thể cho tôi gặp lại Tiểu Hắc không?" Namtan chắp tay trước tượng nữ thần bằng đá trong phòng Yêu Cầu và cầu nguyện. Đây là lần đầu tiên cô cầu xin vận may sẽ mỉm cười với mình. Nhưng vài giây trôi qua, khi cô mở mắt ra, xung quanh vẫn im lặng, không có gì xuất hiện.

Lẽ ra cô nên biết trước điều này – may mắn và sự ưu ái sẽ không bao giờ thuộc về cô. Namtan tự cười nhạo bản thân trong lòng. Khi cô chuẩn bị bước đi, trần nhà bỗng nhiên nứt ra, và một người từ trên trời rơi thẳng xuống, đè cô ngã xuống đất.

Choáng váng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là chiếc khăn quàng cổ màu xanh nổi bật và mùi hương hoa quen thuộc. Đó là Film.

Hơi thở của cô gái phả nhẹ lên mặt Namtan, những sợi tóc rủ xuống, khẽ chạm vào khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngứa.

Film hoàn toàn không hiểu sao đã dùng Bản Đồ Đạo Tặc và bụi dẫn đường rồi mà vẫn bị dịch chuyển sai. Đáng lẽ, nàng phải đang ở làng Hogsmeade cùng với Earn, nhưng giờ lại ở đây, tại Hogwarts.

"Em định nằm trên người chị bao lâu nữa đây, N'Film?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên dưới. Khi cúi đầu nhìn rõ khuôn mặt người đó, Film lập tức cảm thấy mặt mình đỏ bừng đến tận mang tai. Nàng chợt nhận ra tại sao từ độ cao như vậy ngã xuống mà không đau chút nào – hóa ra có người làm đệm lưng cho nàng.

"Xin lỗi, Phi! Chị không sao chứ?" Film vội vàng bò dậy khỏi người Namtan. Khi hơi ấm biến mất, Namtan lại thấy hối hận, giá mà cô để Film nằm trên người mình thêm một chút nữa thì tốt biết bao. Film ngồi quỳ trên sàn, chắp tay cúi đầu liên tục xin lỗi, sau đó đưa tay ra định kéo Namtan đứng lên. Nhưng không ngờ Namtan chỉ khẽ móc tay một cái đã kéo Film ngã xuống lần nữa.

Hai người lại dính sát vào nhau. Giây tiếp theo, Film cảm nhận được có người vòng tay ôm lấy eo mình. Nhận ra mình bị trêu chọc, mặt Film lại nóng bừng lên, nàng giận dỗi vùng ra khỏi vòng tay đó.

"Phi!"

"Được rồi, không trêu em nữa." Namtan thu tay lại, nửa dưới khuôn mặt giấu trong chiếc khăn quàng cổ. Nhưng đôi mắt cong cong vì cười quá đỗi vui vẻ đã tố cáo cô.

Film liền bực mình đấm nhẹ một cái vào cô, sau đó hỏi đây là nơi nào.

"Phòng Yêu Cầu."

"Hả?!"

Việc bất ngờ xuất hiện trong Phòng Yêu Cầu dường như không phải là một chuyện quá xui xẻo. Film lập tức đổi tư thế, quỳ gối xoay người về phía tượng nữ thần để cầu nguyện. Nhìn Film lẩm bẩm không ngừng, Namtan nghiêng đầu tò mò hỏi nàng vừa ước điều gì.

"Em ước... Không đúng! Chị còn chưa nói điều ước của chị mà."

"Nếu chị nói thì em cũng phải nói đấy. Chị chỉ ước một điều rất đơn giản, đó là tìm được chú mèo nhỏ."

"Ừm... Hả? Khụ khụ."

Nghe xong điều ước của Namtan, đầu óc Film lập tức bị bao phủ bởi một màn đen. Hóa ra không phải phép thuật dịch chuyển của mình gặp vấn đề, mà là có một lượng ma thuật lớn kéo mình đến đây.

"Ra là vậy... Ha ha ha." Film cười gượng với Namtan. "Vậy điều ước của chị thành hiện thực chưa?"

Namtan ban đầu vốn định lắc đầu, nhưng nhìn Film rồi lại mỉm cười, sửa lại: "Có chưa nhỉ? Chắc có chứ, chẳng phải vừa có một tiểu hắc từ trên trời rơi xuống đây sao?" Khi nói đến chữ "đen", Namtan còn cố ý nhấn mạnh. Nghe ra ý trêu chọc rõ ràng trong lời nói của Namtan, Film cũng chẳng còn hơi sức để nổi giận. Thôi vậy... Coi như bị trừng phạt vì nàng đã đóng vai một con vật nhỏ lừa ăn lừa uống đi.

"Thế còn em? Em đã ước điều gì?"

"Em ước thi đỗ hết các môn, không bị rớt môn nào."

"Đơn giản vậy à? N'Film của chúng ta chẳng phải nổi tiếng là học bá của trường sao?"

"Con người ai cũng có những thứ mình không giỏi."

"Ví dụ như...?"

"Ví dụ như không học được sự mặt dày của chị."

Vừa nói, Film vừa lần thứ hai nhẹ nhàng gạt bàn tay của ai đó đang ngo ngoe quấy rối nàng. Nhưng Namtan vẫn cố bám chặt, đến khi bị vạch trần, cô mới nhanh chóng rụt tay về từ phần eo của Film, rồi giả bộ gãi má như không có chuyện gì xảy ra.

Hãy thông cảm cho sự "thiếu thốn tiếp xúc" và chứng "phát cuồng vì đáng yêu" của cô nhé...

"À, N'Film, có phải dịch chuyển của em gặp trục trặc không? Ban đầu em định đi đâu vậy?" Namtan đổi chủ đề.

"Thực ra em định cùng Earn đến làng Hogsmeade để mua đồ."

"Hôm nay không phải thứ bảy đặc biệt. Nếu không có chữ ký cho phép của người giám hộ, em sẽ không được đi đâu."

Namtan lấy phong thái của một trưởng ban kỷ luật mà chọc vào trán Film, nhắc nhở rằng hành động đó là vi phạm. Nhưng Film lại tỏ ra không sợ hãi, thậm chí như đã đoán chắc rằng Namtan sẽ không làm gì mình, tiếp tục nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt ấy.

"Ồ? Vậy chị gái huynh trưởng này có định trừ điểm em không?"

Không thể chịu nổi, Namtan đành đưa tay lên che mắt Film, vừa cười bất lực vừa nói: "Thôi được rồi, chị sẽ không trừ điểm em đâu. Xem như bù lại việc chị vừa làm nhé, chị sẽ dẫn em đến làng Hogsmeade."

Film nhìn sâu vào mắt Namtan, đầy ẩn ý nói: "Có người đang lợi dụng chức quyền làm việc riêng nhỉ~"

"Oi! Chị... chị lợi dụng chức quyền cái gì chứ? Không trừ điểm em còn không vui à?!"

Không biết từ lúc nào, nhiều thói quen ngôn ngữ của Film cũng đã lây sang Namtan.

"Không, không, ý em là, có phải chị cũng muốn đến Hogsmeade chơi, nên nhân cơ hội đưa em theo thôi đúng không?"

Rốt cuộc là mình muốn đi, hay là muốn đi cùng người nào đó? Trong lòng Namtan vang lên câu hỏi này, nhưng cô chỉ âm thầm suy nghĩ rồi chọn cách mỉm cười không đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #namtanfilm