Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 39: Thoát nạn

"Này cô,cô nghĩ kĩ chưa, nếu chưa thì tôi đi trước. Chờ cô nghĩ kĩ rồi chúng ta nói chuyện, có điều an toàn của cô ta chúng tôi không thể bảo đảm." Tên đó hơi mất kiên nhẫn thúc giục. Hắn cũng bắt buộc phải nói thế.

"Tôi nghĩ kĩ rồi. Anh nói đúng, tôi không còn cách nào ngoài tin anh. Tiền anh có thể lấy, nếu các người lật lọng tôi dám thề các người tuyệt đối trốn không thoát." Namtan đưa vali tiền cho hắn.

"Đương nhiên, một giờ sau tôi sẽ gọi điện cho cô đi đón cô ta." Tên đó cầm vali tiền vội vàng biến mất trong đám đông.

Namtan hiểu hiện giờ chỉ có thể chờ vì bọn cướp quá khôn ngoan.

Film co người ở một chỗ nhìn tên kia đi qua đi lại không ngừng trước mắt mình, biết hắn nhất định đang sốt ruột chờ đợi, vì ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng hung ác.

"Đại ca sao còn chưa gọi điện, con kia, nếu bọn mi dám để đại ca tao xảy ra chuyện, tao nhất định để mày chôn chung." Tên đó hung tợn nói, vừa dứt lời thì...

Reng reng reng reng, điện thoại hắn vang lên.

"Alo, đại ca. Thế nào? Lấy được tiền chưa?" Hắn gấp rút hỏi.

"Được rồi, đã lấy được tiền, tao đang chạy đến nhà ga, chú mày cũng chuẩn bị đi nhanh đi." Trong di động truyền đến giọng tên còn lại.

"Đại ca, vậy con nhỏ này thì sao, có cần gọi cho nhỏ đó không, hay dùng cách cũ?" Tên lùn xin ý kiến.

"Đồ ngu, đương nhiên là theo cách cũ. Nếu mày gọi nhỏ kia, nó tìm được nói không chừng lập tức báo cảnh sát. Chúng ta làm sao đủ thời gian chạy trốn. Nếu nó không biết con nhỏ ở đâu sẽ không dám manh động, đến lúc tìm ra con nhỏ thì chúng ta đã trốn thật xa rồi." Tên cao mắng rồi giải thích cho hắn.

"Dạ, dạ. Đại ca, anh lo đúng lắm." Tên đó để điện thoại xuống, cầm một cái khăn tay đi về phía Film.

Film hoảng sợ nhìn hắn, "Anh muốn làm gì, các người lấy tiền rồi sao không để tôi..." Nói chưa dứt lời thì hắn cầm khăn tay chụp lên mặt nàng, khiến nàng lại ngất đi...

Sân bay.

Prim cầm vé máy bay đi Pháp đứng ở cửa soát vé nhìn ra cửa chờ người phụ nữ khiến cô hận thấu xương.

Ciize cầm một cái cặp da đi tới, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô. "Prim tiểu thư, chờ có lâu không?"

"Sao lại là cô? Namtan đâu?" Prim nhìn cô sửng sốt.

"Cô ấy là tổng giám đốc của Tipnaree , đương nhiên bận rộn việc công, huống chi chút chuyện nhỏ này cô cảm thấy cô ấy sẽ đích thân ra tay sao? Tôi đến đây là coi như cho cô chút thể diện rồi, tôi khuyên cô đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Ciize lạnh lùng cảnh cáo.

"Cám ơn lòng tốt của cô. Nếu tôi không làm, tôi mới hối hận, huống hồ là cô ta vô tình trước.Không nói nhiều nữa, tiền đâu, mang tới chưa?" Prim nhìn theo chiếc cặp trong tay Ciize, lấy tiền rồi, cô sẽ bái bai liền.

"Cô không thấy sao, tiền tôi đã đem đến, nhưng tôi muốn thấy người mới giao tiền." Ciize ra điều kiện,cô muốn tranh thủ thời gian cho Namtan, nếu Film được cứu rồi, cô ta sẽ vào tù tức khắc.

"Cô đưa tiền, tôi lên máy bay lập tức gọi điện nói họ thả người. Nếu cô không đưa, không sao, tôi nói rồi, đến 12 giờ mà không có tin của tôi thì tùy họ muốn làm gì thì làm, giết cũng được, bán cũng được, tôi không xen vào." Prim nham hiểm nói.

"Cô đang uy hiếp tôi sao? Cô đã nói vậy thì tùy cô, huống chi cái cô Film đó chẳng là gì, sống chết của cô ta chẳng liên quan gì tôi. Mời cô!" Ciize đưa tay làm động tác mời.

Prim bị Ciize nói thì cứng đờ, rồi cười lạnh: "Cô không cần, nhưng cô đừng quên cô ta là người của Namtan,cô dám làm thế không sợ chị ta xử cô à."

"Ha ha." Ciize đột nhiên cười to.

"Prim, cô theo Namtan lâu như vậy, cô nên biết cô ấy và tôi là quan hệ gì, hơn nữa tôi vốn cảm thấy một trăm triệu bath cứu một người là không đáng. Nếu cô giết cô ta thì tôi vô cùng cảm ơn cô."Ciize biết rõ không lấy được tiền, cô ta sẽ không dám ra tay.

"Cô..." Prim phẫn nộ nhìn Ciize, chả lẽ để tiền đến tay lại bay đi, liền thỏa hiệp: "Được, tôi gọi điện,cô chờ đó."

"Ok." Coize ra dấu cho cô, đến giờ cô vẫn chưa nhận được điện thoại của Namtan, điều này cho thấy cô ấy cứu người không được thuận lợi, mình đành phải xác định trước cô ấy đã an toàn chưa mới quyết định được.

Prim lấy điện thoại gọi đi...

"Xin lỗi quý khách, số máy bạn gọi hiện đã bị khóa."

Tắt máy, sao có thể chứ, Prim không tin gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như thế, sắc mặt trở nên rất khó coi, tay hơi run rẩy, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra, hay đã lộ rồi, không được cô cần nhanh chóng lấy tiền bỏ trốn.

Ciize thấy sắc mặt cô ta không ổn, liền biết chắc chắn có chuyện gì đó, nên tra hỏi: "Điện thoại sao rồi? Gọi được chưa?"

"Họ nói cô ta không hợp tác luôn la hét nên cho cô ta tí thuốc mê, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại." Vốn do cô bảo chúng dùng cách này, không ngờ cô phải dùng để nói dối.

"Vậy à, vậy chờ cô ấy tỉnh lại rồi nói." Ciize nhìn chằm chằm cô, biết cô nói láo, nhưng cô ta sắc sảo thì mình cũng không ngốc.

Prim nhìn tình hình, tim thót một cái, quyết định đánh đến cùng, lập tức nói: "Tôi phải lên máy bay liền bây giờ, nếu cô không đưa tiền thì quên đi, về phần cô ta, thật ngại quá!" Trong lòng cô đã vô cùng lo lắng, chắc chắn bọn kia đã có chuyện, hiện giờ cô chạy thoát thân quan trọng hơn.
Thấy cô ta muốn đi, Ciize lại chưa nhận được điện thoại, không thể đánh cược an toàn của Film được bèn nói cô ta.

"Chờ một chút, tôi đi gọi điện."Nói xong Ciizr liền đi chỗ khác.

Namtan ngồi trong xe, ánh mắt nhìn chăm chăm di động một mực chờ, đã 50 phút trôi qua, còn 10 phút nữa, điện thoại chợt vang lên, là Ciize. "Alo, bên cậu sao rồi?"

"Namtan, Prim gọi điện nhưng không ai bắt máy, cô ta hoảng hốt muốn trốn, ép tôi đưa tiền. Tôi muốn hay không cũng phải đưa, nếu không đưa cô ta cũng lên máy bay." Ciize nói.

"Bên này tôi cũng giao rồi, chúng nói một tiếng nữa sẽ gọi. Tôi biết chúng tranh thủ thời gian chạy trốn. Cậu đưa tiền để cô ta đi đi." Namtan chỉ đạo.

"Đưa cô ta không phải là lợi cho cô ta lắm sao?"Ciize có hơi tức giận bất bình.

"Yên tâm, cô ta trốn không thoát đâu. Cô ta sẽ mau chóng trả giá gấp bội thôi." Ánh mắt Namtan trở nên thâm hiểm khiến người ta sợ hãi. Prim thấy anh cúp điện thoại, nhịn không nổi liền hỏi: "Thế nào, có giao tiền hay không, để tôi còn đi, có điều hậu quả cô tự gánh chịu." Ciize hừ lạnh một tiếng đi đến trước mặt cô ta đưa cặp da ra, chỉ nói một câu: "Hi vọng cô giữ lời."

"Đương nhiên." Prim vội vàng lấy đi, xoay người vào cửa. Cô sẽ giữ lời nhưng người khác có tính sổ hay không cô không bảo đảm và cô cũng không liên quan. Cô đã đạt được mục đích của mình.

Thấy cô ta đắc ý, Ciize hừ lạnh một tiếng, hi vọng cô có số lấy tiền thì cũng có số hưởng thụ số tiền này.

Namtan ngồi trong xe nhìn chằm chằm không chớp mắt vào kim giây cuối cùng cũng chỉ đến số 12, một tiếng, một tiếng đúng, nhưng điện thoại của cô không vang lên, vốn định thở phào, tim đột nhiên trĩu xuống.

Đợi thêm mười phút nữa,Namtan rốt cuộc không kiềm được cầm máy bấm số.

Tu tu tu tu, số máy quý khách vừa gọi hiện đang khóa.

"Đáng chết, dám giở trò với tôi."Namtan cắn răng phẫn nộ đập tay lên vô lăng. Chuyện xấu nhất đã xảy ra, chúng ôm tiền biến mất hay chúng ôm tiền rồi làm Film biến mất,cô không dám tưởng tượng.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nên báo cảnh sát hay không đây? Cẩn thận suy nghĩ mọi hậu quả,Namtan quyết định báo cảnh sát.

Chớp mắt, một ngày lại trôi qua, thấy sắc trời tối dần, tim Namtan dần dần nặng trĩu. Thời gian càng lâu Film càng gặp nguy hiểm. Nếu nàng có chuyện gì cô nhất định sẽ cho Prim chôn cùng.

"Namtan, đừng gấp. Cô ấy không có gì đâu. Không có tin gì, tức là tin tốt." Ciize an ủi cô, thật ra trong lòng đã có cảm giác bất an.

"Cảnh sát còn chưa có tin gì sao?" Namtan hỏi, mặc dù biết là dư thừa.

"Không có." Ciize lắc đầu, rất ít khi thấy cô mất khống chế như vậy, nếu cảnh sát có tin gì thì người đầu tiên được báo là Film.

Cô cười lạnh, "Bọn cướp cũng đã nói rồi, tiền cũng đã nhận, sao chúng còn chưa thả người."

"Từ từ, nói không chừng chuyện không phải như chúng ta nghĩ, có lẽ chúng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như chia chác không đồng đều." Ciize đoán, thật sự không tìm ra lí do nào khác.

"Ciize, cậu nói cô ấy có còn sống không?" Namtan bỗng sợ hãi, sợ nàng cứ thế mà biến mất.

"Còn chứ. Nhất định còn."Ciize rất khẳng định nói.

"Ừ." Namtan gật đầu, dù biết cô ta đang an ủi mình nhưng nói chung cũng cho mình một tia hi vọng.

Lạnh quá, đói quá, tay chân đau quá, cả người đều khó chịu. Film từ trong đau đớn tỉnh lại thì phát hiện trước mắt tối om, chung quanh yên tĩnh khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

"Có ai không?"Film thử kêu to.

Âm thanh trong kho hàng vắng vẻ vọng lại cũng không có ai trả lời, nhưng nàng không dám hành động khinh suất. Đợi một lúc lâu xác định không có ai nàng mới thở ra, cảm thấy cơ thể lập tức không còn sức lực, nhưng nàng không biết bọn chúng có đột nhiên quay lại không,nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cơ thể lần mò chậm rãi dựa sang bên.Nàng nhớ ở gần cái bàn, rất nhanh,nàng đã đụng phải nó.Film vội vàng điều chỉnh tư thế đưa dây trói ra cứa qua lại.

Dây trói lỏng ra,Film sờ soạng tháo dây, vừa tính đứng lên lại ngã xuống vì bị trói trong thời gian quá lâu, chân nàng đã tê cứng.Nàng vẫn gắng gượng đứng dậy vì nàng không có thời gian để thích ứng. Dựa vào trí nhớ, chạy đến cánh cửa, khẽ dùng sức mở ra thì một cơn gió lạnh ào đến khiến nàng rùng mình.

Nơi này nhìn kĩ hình như là vùng ngoại ô hoang vắng, ánh đèn rất xa mới có. Có đèn là có hi vọng, nàng tự cổ vũ, vừa tính đi thì nhớ ra trong người có mang theo túi xách. Nhờ ánh trăng quay lại tìm thì thấy túi xách và điện thoại để trên bàn, xoay người cầm túi và điện thoại rồi chạy ra ngoài...

Thở hổn hển, đè tay lên ngực,Film quay đầu nhìn nhà kho đã cách được một quãng,nàng hết sức bèn ngồi bệt xuống đất, lúc này nàng mới cảm thấy vừa đói vừa khát, thấy mấy đốm lửa, ít ra nàng còn phải chạy thật lâu mới đến được đó.
Khung cảnh vắng vẻ, gió lạnh vù vù, các tiếng động hòa vào nhau khiến nàng nổi da gà, ôm chặt người nàng muốn chạy nhưng chân lại mềm nhũn không còn chút sức lực, trong lúc vô tình thấy trong tay còn cầm điện thoại,nàng tựa như thấy cứu tinh vội vàng mở máy.

Namtan đứng bên cửa nhìn ra, vẻ mặt nặng nề, điếu xì gà trên tay mờ mịt khói. Sao còn không có tin tức gì, đã sắp sáng rồi, nếu tối nay nàng còn chưa về thì sao? Không,cô không thể ở đây, ném điếu thuốc xuống, cầm áo vest ra ngoài.

"Namtan, cậu đi đâu?" Ciize đứng chắn trước mặt cô.

[ cảnh này thật quen thuộc hình như ta đã thấy ở đâu rồi :))))) Pluto chứ đâu ]

"Tôi đi tìm cô ấy. Ở đây chờ đợi tôi e lại đợi được tin ...." Hai chữ tử vong cô không nói ra miệng, cô sợ sẽ linh nghiệm.

"Tôi biết cậu sốt ruột. Nhưng cậu sốt ruột thì có thế làm được gì? Nơi này lớn như thế cậu đi đâu tìm đây." Ciize nhìn Namtan.

"Nhưng tôi không thể ngồi chờ chết." Namtan hung hăng ném áo xuống, gào lớn.

Ciize biết cô không phải cáu giận với mình, rót hai ly rượu đưa cho cô: "Uống ly rượu tâm trạng sẽ tốt lên. Cô ấy cát nhân ắt sẽ gặp thiên tướng, nhất định không sao đâu."

Mặt Namtan xanh mét đoạt ly rượu đưa lên miệng định uống cạn thì di động kêu lên, ném ly rượu, nhìn dãy số trên màn hình, mặt mày ngạc nhiên khó tin, là số của Film.

"Alo." Giọng cô cố gắng bình tĩnh, bất kể người gọi là ai với cô đều là tin tốt, ít ra còn có tin của nàng.

Nghe được giọng Namtan, Film không nói được câu nào mà chỉ không ngừng rớt nước mắt...

"Nói đi, bọn mày rốt cuộc muốn làm gì? Bọn mày đã làm gì cô ấy?" Không nghe tiếng đáp lại Namtan giận dữ quát lên, nhẫn nại của cô đã đến cực điểm.

"Là em." Nghe thấy cô quan tâm đến mình, Film cuối cùng khóc toáng lên.

"Là em? Có thật là em không?" Namtan nghe giọng nàng thì không còn căng thẳng mà là ngạc nhiên vui sướng, càng may hơn là nàng còn sống.

"Em đang ở đâu, mau nói chị biết."

"Em không biết, em không biết chỗ này, hình như là vùng ngoại ô hẻo lánh, có một kho hàng rất lớn. Em từ đó trốn ra được."Film lắc đầu nói,nàng căn bản không biết mình ở chỗ nào, chỗ này nàng chưa từng đến.

"Kho hàng bỏ hoang rất lớn ở vùng ngoại ô?" Namtan cố nghĩ lại trong đầu. Có nơi nào như thế không?

——————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro