Chap 38: Tiền trao cháo múc
Thấy ánh sáng mặt trời từ khe hở xuyên vào trong kho hàng, Film mới nhận ra trời đã sáng. Trải qua một đêm tự hỏi, nàng đã bình tĩnh rất nhiều.Nàng không thể tiếp tục ngồi chờ chết, dù có một tia hi vọng nàng cũng cần phải nghĩ cách thoát thân, nghĩ vậy nên chăm chú nhìn bọn chúng hỏi: "Bán tôi, mấy người được bao nhiêu tiền?"
Hai tên nhìn nhau không biết vì sao Film hỏi vậy, mở miệng đáp: "Một triệu bath." Người đàn bà đó chỉ cho bọn họ 1 triệu bath bắt Film.
"Tôi cũng cho mấy người 1 triệu bath, mấy người thả tôi được không?" Film bắt đầu ra điều kiện với chúng, nhưng nàng đào đâu ra 1 triệu bath.
"Không thể được. Nếu muốn thoát cô phải trả chúng tôi ít nhất phải gấp 10 lần, 100 triệu bath." Tên béo kì thật chỉ là nói đại một giá, suy cho cùng không thể tùy tiện thất tín, nếu lật lọng sau này sẽ không ai đến tìm bọn chúng.
"100 triệu bath?"Film trợn mắt nhìn hắn, hắn cũng quá tham lam rồi,nàng kiếm đâu ra 100tr bath đây.
"Đúng, 100tr bath, một đồng cũng không được thiếu." Bọn chúng cố ý làm khó nàng.
"Được. Vậy thì 100tr bath." Film cắn răng nói, trong lúc này nàng nghĩ đến Namtan, không biết vì sao nàng tin cô nhất định sẽ cứu mình.
"Cô chịu à? Cô có 100tr bath sao?" Lúc này hai tên lại ngây người không tin nhìn Film.
"Tôi không có, nhưng mà bạn gái tôi có, để tôi gọi điện cho chị ấy, bảo chị ấy chuẩn bị tiền."Film tự tin nói.
"Đại ca, anh lại đây một chút." Tên béo nhìn chằm chằm Film, thấy nàng có vẻ không nói láo, kéo tên cao kều sang bàn bạc.
"Đại ca, chi bằng để cô ta gọi điện. Nếu cô ta có 100tr bath thì với số tiền này chúng ta có thể cao bay xa chạy sống sung sướng, không phải sống thế này nữa rồi."
"Đúng rồi, chú mày nói rất đúng. Cuộc sống nguy hiểm này tao cũng sống đủ rồi, nhưng mà chú cho là con nhỏ này có tiền sao? 100tr bath không phải nhỏ. Anh còn phải coi nó có mưu tính gì không, nếu không, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không, thôi thì bỏ đi." Tên cao kều nghĩ ngợi dữ dội, lo lắng cũng không ít. "Em cảm thấy được mà, nếu không người đàn bà đó sao lại muốn chúng ta bắt cóc con nhỏ này chứ. Chắc là trả thù nhưng không giết người. Cô ta sao phải làm thế? Huống chi đại ca, anh không nhận ra sao? Con nhỏ này ít ra so với người kia còn đáng tin hơn, dáng vẻ rất ngây thơ thuần khiết." Tên béo nói.
"Ừ." Tên cao gật gù, "Chú phân tích có lí. Vậy làm thế đi. Để nó gọi điện cho bạn gái nó trả tiền, vậy chúng ta dùng cách cũ."
"Được. Quyết định vậy đi."
Film hồi hộp nhìn bọn chúng đi về phía mình, không biết chúng bàn tính ra sao rồi?
Một tên cởi dây trói tay Film, đưa nàng điện thoại ra lệnh:"Gọi đi."
Tay Film khẽ run cầm điện thoại, thấy cuộc gọi nhỡ vừa rồi, là chị ta ư, lẽ nào khi nãy là chị ta gọi, không nghĩ ngợi nhiều bấm số gọi lại.
Namtan sắc mặt xanh mét khó coi ngồi trên bàn làm việc, thư kí bước vào thấy mặt cô không tốt mang cà phê để lên bàn, không dám nói câu nào sợ chọc giận cô, nên sợ hãi ra ngoài.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô bực mình cầm máy, không thèm nhìn đã cúp cái rụp...
Nghe cô cúp máy, mặt nàng trắng bệch,chị ta cúp điện thoại của mình, chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi sao?
"Sao rồi? Gọi được chưa?" Hai tên đó nhíu mày hỏi.
"Cô tốt nhất đừng giở trò."
"Vừa rồi máy bận, để tôi gọi lại." Film bị dọa phát khóc nhưng không còn cách nào khác nàng chỉ có thể tìm cô, ôm tia hi vọng cuối cùng nàng bấm gọi lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, xin cô, mau nghe máy đi.
Namtan nghe điện thoại vang không ngừng tức giận cầm máy quát lên: "Gọi cái gì mà gọi."Cô quát lên khiến Film hoảng hồn, điện thoại cầm trên tay xém tí nữa rớt xuống vội vàng nói: "Là em."
Vừa nghe tiếng Film, cơn tức giận của Namtan ùn ùn kéo đến, "Con bé không sợ chết kia, em đi đâu dám cả đêm không về..."
"Cứu em với."Film không quan tâm cơn giận của cô, khóc lóc kêu cứu.
"Cái gì?" Namtan lập tức ngẩn người, cô mới nói gì, cứu cô ư?
"Namtan, mau tới cứu em đi." Film cầm di động mà khóc, không biết sao khi nghe được tiếng cô,nàng lại bật khóc.
"Film, em đang nói gì? Em đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi?" Giọng nói lo lắng của Namtan từ trong máy truyền ra, phẫn nộ vừa rồi biến thành lo lắng, lẽ nào em ấy đã gặp chuyện?
Tên đứng cạnh đoạt điện thoại lại: "Tao không cần biết mày là ai. Có điều, mày nghe rồi đó, cô ta đang nằm trong tay tụi tao. Trước trưa mai chuẩn bị đủ 100tr bath, không được báo cảnh sát, nếu không, mày đừng hòng gặp lại cô ta."
"Mày là ai?" Namtan mắt tóe lửa, dám uy hiếp cô à.
"Mày không cần biết tao là ai. Mày chỉ cần lo đủ 100tr bath là được." Tên cao kều giọng điệu càng thêm cứng rắn.
"Được, tao sẽ lo đủ 100tr bath nhưng mày phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, không được thiếu một sợi lông nào, nếu không đừng trách tao không khách sáo." Tiếng Namtan cũng vô cùng lạnh lẽo, biết nàng bị bắt cóc, đầu óc cô cực kì tỉnh táo.
"Yên tâm, mục tiêu của bọn tao là tiền, không phải người. Chỉ cần mày lo xong, gọi điện cho bọn tao, bọn tao sẽ hẹn gặp mày." Thấy Namtan rất thẳng thắn chấp nhận, tên đó hơi ngạc nhiên, 100tr bath cơ đấy.
"Giá cả xong rồi, bây giờ tao muốn nói chuyện với cô ấy, tao muốn chắc chắn cô ấy không sao hết."Giọng Namtan ra lệnh.
"Mày chờ một chút." Tên cao lúc này mới đưa máy cho Film nãy giờ vẫn ở bên cạnh,nàng cố nén tiếng khóc lên tiếng: "Alo..."
Nghe tiếng khóc của Film, căng thẳng trong lòng Namtan dịu lại nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, sẽ mau chóng bình an thôi, cho chị biết chúng có làm gì em không."
"Vâng, em rất khỏe, họ không làm gì em hết."Nghe tiếng nói của cô, nước mắt Film lăn xuống từng dòng nhưng lại thấy rất an tâm.
"Vậy tốt rồi, chờ chị.Chị lập tức đến đón em. Nếu chúng nói gì em cứ đồng ý, nhớ rõ an toàn của em là quan trọng nhất." Namtan lo lắng dặn dò.
"Em chờ chị."Film nghẹn ngào lên tiếng, gật đầu...
Thấy hai người nói chuyện không ngừng, tên đó không kiên nhẫn giựt điện thoại nói: "Mau chuẩn bị tiền." Nói xong cũng cúp điện thoại.
Chết tiệt, dám bắt cóc người của cô, đúng là chán sống. Namtan phẫn nộ, tay đấm mạnh lên bàn. Ciize vừa đến thì thấy cô đang nổi giận.
"Namtan, mới sáng sớm sao lại giận dữ vậy, có chuyện gì à?"
Namtan không trả lời, di động tiếp tục vang lên,cô lập tức bắt máy.
"Alo." chẳng lẽ chúng lại giở trò gì.
"Namtan tổng, sao giận thế? Có phải gặp chuyện rắc rối gì không?" Một tràng cười the thé quen thuộc của phụ nữ trong điện thoại truyền ra.
"Prim?" Namtan híp mắt, sao lúc này cô ta lại gọi đến, cảm giác nhạy bén hay là có liên quan đến ả?
"Hiếm khi Namtan còn nhớ em, em có nên cảm thấy hân hạnh không đây?" Prim châm chọc trong điện thoại.
"Bớt nói thừa đi, Prim. Cô định làm gì, có chuyện gì nói mau, tôi không có thời gian dư thừa cho cô." Giọng nói của Namtan âm u không nhẫn nại.
"Quả xứng là tổng tài Namtan, đến lúc này rồi còn dám bực tức với tôi. Nếu vậy tôi nói thẳng luôn." Giọng Prim cũng đột nhiên trở nên lạnh băng.
"Namtan,chị vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa, cho chị 1 tiếng chuẩn bị một trăm triệu bath tiền mặt đưa đến sân bay. Tôi tin chuyện này không làm khó chị, tôi chờ ở sân bay, nếu không,chị đừng mong gặp lại niềm vui mới của chị. Chắc chị hiểu ý tôi chứ."
"Quả đúng là cô, đem một cô gái uy hiếp tôi, có phải cô đã đi sai nước cờ rồi không? Cô nên biết tôi có thái độ gì với đàn bà rồi đấy, đừng thâm độc như vậy." Namtan không ngờ đúng là cô ta, độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà.
"Không sai đâu, trong lòng chị hiểu rõ nhất mà, 1 tiếng, tôi không thấy được tiền thì con nhỏ kia sẽ biến mất. Còn về phần thâm độc, tôi còn không bằng chị. Nếu chị không ép tôi đến đường cùng, tôi cũng không làm chuyện thấp hèn này." Prim cười lạnh, cô sớm đã theo dõi Namtan, biết chị chưa thật yêu con nhỏ đó nhưng ít nhất cũng rất thích, cô không đem tính mạng mình ra làm chuyện không nắm chắc phần thắng.
"Cô cũng biết thấp hèn sao, tùy cô, cô ta biến mất thì tôi tìm người khác. Cô nên nhớ rằng bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ." Namtan ghét nhất là bị người khác đe dọa, nhất là đàn bà.
"Đừng mạnh miệng. Nếu chị thật sự không để ý cô ta, e là không nhiều lời với tôi thế này mà đã cúp điện thoại từ lâu rồi. Đi theo chị lâu như vậy, điểm ấy tôi còn không hiểu à. Không nói thừa nữa, tôi cũng không muốn nói nhiều, tự chị lo liệu đi, đến lúc tôi lên máy bay rồi, cô ta sẽ biến mất trên cõi đời này, lúc đó chị đừng đau lòng." Prim nói xong, cụp một tiếng cúp máy.
"Đáng chết." Namtan lập tức ném điện thoại ra xa.
"Namtan có phải Film bị Prim bắt cóc không?" Ciize nghe qua đã hiểu rõ tình hình cụ thể.
"Ừ, cô ta đòi một trăm triệu bath tiền mặt chờ tôi ở sân bay. Nếu không sẽ gây bất lợi với Film."Namtan nắm chặt tay.Cô nhất định phải băm vằm cô ta mới được.
"Không ngờ cô ả này chó cùng rứt giậu. Vậy cậu tính sao đây, chuẩn bị tiền hay báo cảnh sát?" Ciize hỏi.
"Chờ chút." Namtan chợt nhớ đến cú điện thoại hồi nãy của Film, trong lòng bắt đầu nghi ngờ.
"Sao vậy, có gì lạ à?" Ciize hỏi.
"Vừa rồi tôi nhận được điện thoại cầu cứu của Film. Có một tên đàn ông nói chuẩn bị 100tr bath cho hắn, hắn không đả động gì đến Prim. Rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ, chẳng lẽ hắn thay đổi chủ ý muốn vơ vét tài sản của tôi sao?" Namtan hơi híp mắt nói.
"Ừ, có thể." Ciize gật gù. "Nếu không phải Prim bày trò, cô ta chắc chắn cũng không thần thông quảng đại biết Film bị bắt cóc, càng không vơ vét tài sản của cậu. Tôi nghĩ có lẽ là Film vì tự cứu mình mới nói cho chúng nhiều lợi ích, làm bọn cướp này động lòng, dù sao chúng cũng là vì tiền."
"Ciize, cậu phân tích đúng lắm, chúng là vì tiền, vậy tốt hơn rồi. Hiện giờ chúng ta chia làm hai hướng, tôi cầm tiền đi cứu người, cậu đem tiền ra sân bay chờ điện thoại của tôi." Namtan giao phó.
"Được, chúng ta đi. Nhưng một mình cậu thôi à, có muốn tôi cho vài người lén theo sau không?" Ciize không yên tâm nói.
"Không cần, tôi không muốn bứt dây động rừng. Dù sao an toàn của cô ấy là quan trọng nhất. Huống chi 100tr bath với tôi cũng không đáng kể gì, mà tôi tuyệt đối tin bọn chúng không trốn được bao lâu. Chỉ cần Film an toàn tôi sẽ báo cảnh sát." Namtan nói.
"Được rồi, tôi phải đi đây, cậu cẩn thận một chút." Ciize gật gật đầu.
Film như bị hành hạ, chờ đợi hai tiếng đồng hồ, nhìn cánh cửa đóng kín. Ngay sau khi chúng nhận điện thoại, hai tên bàn tính một hồi thì một tên bỏ đi. Nhưng nàng nghe tiếng nói mơ hồ trong điện thoại, nghe thấy Namtan đã chuẩn bị xong tiền hẹn chúng gặp mặt. Nhưng lâu vậy rồi sao còn chưa có tin tức gì.
Namtan xách vali tiền đến. Chúng hẹn ở một công viên đông đúc, xem ra chúng không ngu chút nào, mà ngược lại rất khôn ngoan, nơi có nhiều người nhất ngược lại là nơi an toàn nhất, đứng ở đó chờ hắn tự bước ra.
"Cô gái, tìm tiểu thư Film đúng không?" Tên đàn ông cao ráo đi đến hạ giọng hỏi.
"Phải, tiền tôi đã mang đến. Cô ấy đâu?" Namtan nhìn hắn, hắn đeo một cái kính râm bản lớn hầu như che hết cả khuôn mặt.
"Người tôi nhốt ở nơi khác.Cô đưa tiền cho tôi, tôi tự khắc sẽ bảo thả người." Tên đó nói.
"Anh dám giở trò lừa tôi?" Namtan giận dữ nhìn chằm chằm hắn.
"Này cô, không phải tôi muốn lừa gạt. Nếu cô âm thầm báo cảnh sát, tôi thả người, lấy tiền chỉ e không ra khỏi công viên này đã bị bắt lại. Tôi không thể không cẩn thận." Tên đó rất bình tĩnh nhã nhặn.
"Anh muốn tôi làm sao tin cô ấy an toàn?" Namtan thật không cần 100tr bath này, cô sợ bọn chúng lấy được tiền còn không chịu thả người.
"Tôi có bảo đảm cô chắc chắn cũng không tin. Nên tôi không cần bảo đảm, tôi chỉ có thể nói chúng tôi không phải côn đồ liều mạng, sẽ không giết người phóng hỏa. Còn cô, bây giờ ngoại trừ tin tôi, còn có thể làm gì được. Dù sao con tin đang trong tay chúng tôi, tự cô quyết định." Tên đó thong thả nói. Đây chính là biện pháp không có sơ hở mà chúng đã bàn tính.
Namtan nghiến răng hận vô cùng, nhưng hắn nói đúng, hiện giờ ngoài việc tin tưởng cũng không còn cách nào khác. Chỉ là đưa tiền xong, ngộ nhỡ bọn hắn giết con tin thì sao. Thoáng chốc cảm thấy căng thẳng.
Trong lòng giãy dụa,cô biết lúc này phải đánh chiến thuật tâm lí, đối phương chắc chắn rất muốn lấy tiền, hắn không thể tiếp tục giữ Film quá một tiếng, nếu quá một tiếng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu chúng dễ dàng lấy được tiền, nếu chúng không thả nàng, cũng sẽ không làm tổn hại nàng, ít ra cũng còn một chỗ tiền, nên cô phải ngăn ngừa.
—————————
Au đu nhiều OTP nên hiện tại chỉ có fic cho NamtanFilm & JaneCiize chưa có ý tưởng mới cho cp khác.
Fic mới cho JaneCiize cũng là bộ thứ 2,nhưng nguọc nhiều hơn :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro