Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33: Động lòng tâm sự

Tiếng chuông di động vang lên liên tục, Film biết nếu mình không nhận thì nhất định anh sẽ lo lắng, cho nên lúc này mới nhấn nút nghe điện thoại, giọng nói lo lắng của anh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Film, em làm gì vậy? Tại sao bây giờ mới nghe điện thoại?" "Lúc nãy em ở trong toilet." Film tùy tiện thốt ra một lời nói dối.

Anh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Film, anh sắp trở về rồi, mười một giờ anh sẽ xuống máy bay, anh đến trường học tìm em hay là chờ em tan học?"

"Anh Nanon, em không rảnh." Nàng lập tức từ chối, cảm nhận được anh đang kinh ngạc nên lúc này mới giải thích: "Hôm nay có một bạn học cùng lớp mời sinh nhật, nên bọn em phải đến chúc mừng, em không thể từ chối được. Ngày mai mình gặp được không?" Nàng không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh, cho nên chỉ còn cách trốn tránh.

"Thì ra là vậy, được rồi, ngày mai gặp." Anh tạm dừng một chút, đột nhiên thâm tình nói: "Film, anh nhớ em."

Câu nói này làm cho nàng nhất thời rơi lệ đầy mặt, giọng nói nghẹn ngào: "Em cũng vậy."

Tắt di động,nàng liền trùm chăn lại, khóc lớn lên.
Jane đợi cho đến lúc vào học cũng đều không thấy Film đến trường, nên cảm thấy có chút lo lắng, ngày hôm qua nghe được lời nói từ trong miệng của người đàn ông kia, cô biết Film trở về là vì mình, sau khi thả cô ra, anh ta còn cố ý nói với cô là không được gọi điện thoại quấy rầy cô ấy, nhưng bây giờ cô chờ không nổi nữa, bản thân muốn đi tìm bạn mình.

Film nhắm mắt lại, nghe được tiếng mở cửa thì lại nghĩ là dì giúp việc, nên trực tiếp nói: "Tôi nói tôi không đói bụng."

"Film." Jane nhìn thấy nàng nằm ở trên giường, trên mặt còn dính nước mắt, bộ dáng tiều tụy, lập tức chuyện gì cũng đều hiểu được, bổ nhào về phía trước, nhưng lại không biết nên an ủi nàng như thế nào?

"Jane, cậu đã đến rồi." Nhìn thấy cô tựa như thấy được người nhà, làm cho những ủy khuất trong lòng của mình không ngừng tuôn ra, tuy nhiên,Film cố nén bi thương, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

"Đừng đau buồn, tất cả đều là lỗi của mình, là mình không tốt, nếu không phải mình tự cho là mình thông minh thì có lẽ cậu sẽ không trở nên như vậy." Jane ôm Film, không ngừng tự trách.

"Jane, chuyện này không thể trách cậu." Film lạ chùi nước mắt, lúc này mới hỏi: "Hôm qua cậu không xảy ra chuyện gì chứ? Người đàn ông kia đã đưa cậu đi đâu?"

"Mình không sao, hắn đưa mình tới khách sạn, nhưng không có làm gì mình cả." Cô nói

"Vậy là tốt rồi. À, phải rồi, Namtan không phải muốn cậu đến trung tâm mua sắm chọn vài món đồ cậu thích coi như an ủi sao? Cậu có đi hay không?" Film lại hỏi.

"Không đi, mình làm sao còn có tâm tình mà đi." Jane lắc đầu, bản thân lúc nào cũng lo lắng cho nàng thì còn tâm trạng đâu mà mua với sắm.

"Tại sao cậu lại không đi? Dù sao chị ta cũng có rất nhiều tiền, cậu đã để mất mấy ngàn bath tiền mua nữ trang đấy." Film oán hận nói.

"Mấy ngàn bath? Cậu thật sự nghĩ rằng chị ta sẽ hào phóng như vậy sao?" Jane bị Film trêu ghẹo nở nụ cười: "Mình không muốn để chị ta xem thường bạn bè của cậu, tuy rằng chúng ta yêu tiền, nhưng sách có câu quân tử không ham cái lợi trước mắt, chúng ta không thể để cho người khác khinh thường mình."

Film cảm động nhìn cô, thì ra cô cũng có khổ tâm như vậy, thấy cô ngày thường rất tùy tiện, nhưng tấm lòng lại rất tốt, luôn luôn vì mình mà suy nghĩ.

"Được rồi, đừng cảm động, nếu không mình sẽ hối hận." Jane muốn cho không khí thoải mái một chút, nhìn thấy bên cạnh vẫn còn đặt khay điểm tâm, cố ý nói: "Đói bụng quá, có thể mời mình ăn cơm trưa được không?"

"Được." Film gật gật đầu, biết cô thật ra là muốn làm cho mình ăn một chút, bản thân cũng không muốn phụ lòng tốt của cô.

Namtan liếc nhìn đồng hồ, đã đến bốn giờ rồi, nhấn nút điện thoại, phân phó: "Thư ký Earn, giúp tôi đi mua một bó hoa tươi."

"Vâng, không biết chị cần hoa tươi gì?" Thư ký Earn cẩn thận hỏi lại.

"Hoa bách hợp." Namtan suy nghĩ một chút rồi nói, hoa hồng rõ ràng không thích hợp lắm.

"Vâng, tôi lập tức đi làm ngay." Thư ký Earn buông điện thoại.

Chẳng bao lâu một bó hoa bách hợp lớn màu hồng phấn đã được đưa đến văn phòng, Ciize đi vào, nhìn thấy bó hoa, kinh ngạc hỏi: "Hoa này tặng cho ai vậy? Không phải là Film Rachanun chứ?"

"Đúng thì thế nào?" Namtan nhíu mày một chút.

"Không sao, tốt lắm. Có điều tôi cảm thấy ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ động tặng hoa cho phụ nữ. Thế nào? Thích cô ấy rồi hả?" Nhắc tới Film, Ciize lại nghĩ đến hành động điên cuồng của nàng ngày đó, tuy rằng thật liều lĩnh nhưng lại biểu diễn rất đáng yêu.

"Tôi cũng không hiểu nữa, chẳng qua đột nhiên tâm tình khá tốt nên muốn tặng cô ấy một bó hoa." Namtan híp mắt, cô cũng không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.

"Xem ra người ta nói không sai, người thông minh một khi gặp phải chuyện tình cảm thì sẽ biến thành kẻ ngu ngốc, xem ra cậu cũng biến thành kẻ ngu ngốc rồi." Ciize trêu đùa.

"Được rồi, tôi phải đi. Chuyện còn lại giao cho cậu." Namtan đứng dậy, cầm lấy bó hoa rời khỏi văn phòng.

"Này..........." Ciize ở phía sau nhìn cô, biết có lẽ lúc này đây cô đã thật sự động tình, chỉ là bản thân còn chưa phát hiện ra mà thôi.

Film nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay cầm cái điều khiển từ xa của TV, không yên lòng liên tục đổi đài.

"két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, nàng liền thấy một bó hoa bách hợp màu hồng phấn lớn. Sau đó nhìn thấy Namtan đi đến, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, oán hận phẫn nộ quay đầu đi, không thèm nhìn tới cô.

Namtan đi đến trước mặt của nàng, nhìn chằm chằm nàng, trực tiếp nói:"Trong lòng em dù có oán cũng thế, có hận cũng thế, bây giờ tất cả đều đã là sự thật, những chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, chị hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình trong khoảng thời gian này."

"Những chuyện trước kia không cần truy cứu nữa? chị nói thật là hay, thật là thoải mái, chị có biết tôi đã mất đi thứ gì không? Đó là thứ quan trọng nhất của con gái, chị bảo tôi làm sao cùng chị chung sống hòa bình đây?"Film nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, nếu cô ta chỉ là người mua mình, vậy thì nàng cũng không trách móc gì cả, nhưng đằng này tất cả mọi chuyện đều là bị cô dồn ép đến bước đường cùng.

Namtan nhìn nàng một hồi, đột nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười:"Film, em biết không? Tất cả mọi chuyện không thể trách chị, cũng không thể trách mẹ em, nếu muốn trách chỉ có thể trách em, trách tính tình nóng nảy của em."

" Chị nói vậy là có ý gì?" Film trừng mắt nhìn cô.

"Nếu lúc trước không phải em xúc động tát chị một cái, chị sẽ không vì vậy mà làm khó dễ em, thật ra chị cũng không thật sự muốn phòng ở của em, chỉ là em rất quật cường, cư nhiên bán đứng bản thân. Chị Jamie đến tìm chị, quả thật lúc ấy chị chỉ muốn giữ cho chị Jamie một chút thể diện chứ không phải chị muốn em, hoàn toàn không nghĩ tới người chị gặp lại là em, em đối với chị thù hận, những trò đùa quỷ quái của em làm cho chị cảm thấy rất thú vị, rất muốn chinh phục."

Namtan tạm dừng một chút, rồi mới nói: "Bây giờ em đã hiểu rõ chưa?"

Film kinh ngạc nhìn cô, chẳng lẽ chính vì như vậy mới làm cho cô ta càng thêm chú ý tới mình sao? Chẳng lẽ chính là bởi vì bản thân nghĩ muốn rời đi nên đã làm ra đủ thứ chuyện, mới làm cho cô ta muốn mình sao? Film hướng về phía Namtan hô to: " Không, tôi không tin, nhất định là chị lấy cớ thôi."

"Em bình tĩnh một chút." Namtan lập tức nắm lấy cánh tay của nàng:" Chị nói rồi, mọi chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, chúng ta cứ chung sống hòa bình trong những ngày còn lại, đừng quên, cho dù em không chấp nhận, thì em cũng không thể trốn thoát được."

Câu nói cuối cùng làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn cô, vẻ mặt đau khổ, cô ta nói đúng, đã trở thành như thế này, cho dù bản thân không cam lòng thì có thể làm được gì? "Nếu đã không thay đổi được sự thật, như vậy hãy cố gắng làm cho chính mình vui vẻ. Tặng cho em." Namtan đặt bó hoa vào tay nàng.Film nhìn bó hoa bách hợp rực rỡ kia, cười thê thảm: "Tại sao lại tặng hoa cho tôi? Là muốn bồi thường về việc xảy ra tối hôm qua sao?"

"Nhất định phải có nguyên nhân sao? Không phải phụ nữ ai nấy cũng đều thích hoa à?" Namtan càng thêm khó hiểu nhìn nàng, ngoại trừ mẹ cô ra, cô chưa từng tặng hoa cho bất kỳ người phụ nữ nào, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ thích, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt này, chẳng lẽ phụ nữ thích trang sức hơn sao?

"Phải, nhưng còn phải xem ai tặng." Film đem bó hoa bách hợp đặt ở một bên, tuy rằng nàng không muốn chịu thua kém, nhưng không muốn đối mặt với cô nhanh như vậy, nghĩ đến tối hôm qua cùng cô ở chung một chỗ, sắc mặt đỏ lên một chút, mất tự nhiên xoay qua một bên, mặc kệ đối với cô là hận cũng tốt, là oán cũng tốt, thì cô trước sau gì cũng là người phụ nữ đầu tiên của mình, cái loại cảm giác này thật phức tạp.

"Có đói bụng không? Đi ăn cơm tối trước." Namtan không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Film, vươn tay ra.

"Tôi vừa mới ăn lúc giữa trưa, bây giờ không đói bụng."Film không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, nàng không thể thản nhiên ở chung với cô như vậy.

"Được rồi, em tiếp tục xem TV đi.Chị đi ăn cơm tối." Namtan cúi đầu hôn lên mặt của nàng một cái, mỉm cười dịu dàng với nàng, sau đó xoay người bước ra cửa.

Film ngồi im bất động giống như tượng đá, cô ta lại có thể tự mình đi, mà lại còn dịu dàng như vậy, có phải uống lộn thuốc nên tâm trí rối loạn hay không?

Namtan mặc áo ngủ, dùng khăn lau khô tóc, từ trong phòng tắm bước ra liền thấy nàng dùng chăn quấn chặt quanh người, không chừa một khe hở, làm cho khóe môi cô nhịn không được nhếch lên một nụ cười tươi,nàng nghĩ như vậy có thể bảo vệ chính mình sao?

Dựa người vào giường, kéo qua một cái chăn khác, nhìn thấy nàng giả bộ ngủ, đột nhiên rất muốn biết quá khứ của nàng, tuy rằng cô có biết một chút, nhưng những tài liệu đó nhất định không được đầy đủ về mọi mặt, cô tin rằng cá tính của nàng có liên quan rất lớn đến những gì nàng đã trải qua.

"Nói cho chị nghe về gia đình của em, mẹ của em, và cả em nữa."

"Cái gì?" Film mở to mắt ra nhìn cô, cô ta muốn làm gì?

"Không có gì. Chỉ là muốn biết tại sao mẹ em lại sinh bệnh? Và cả cuộc sống của em." Namtan nhìn chằm chằm nàng với ánh mặt thật chân thành.

Ánh mắt của nàng ảm đảm một chút, có rất ít người hỏi mình về điều này, mà nàng cũng rất ít khi nói chuyện này với người khác, không biết tại sao nàng lại muốn nói cho cô biết, có lẽ có vài sự việc đã kìm nén trong lòng lâu lắm, cần tìm một người không liên quan gì để kể ra, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Gia đình của tôi thật sự rất đơn giản, đơn giản như rất nhiều gia đình bình thường khác, nghe mẹ tôi nói, lúc trước cha và mẹ rất yêu thương nhau, tuy rằng cuộc sống còn nghèo khổ nhưng cũng rất hạnh phúc, nhất là khi tôi ra đời, khiến cha của tôi càng thêm nỗ lực làm việc, để cho tôi và mẹ có được cuộc sống tốt nhất, ông bắt đầu thử nghiệm việc kinh doanh, nhưng ngay từ đầu đã không được thuận lợi, gia đình vốn đã rất nghèo khổ nay lại càng túng quẫn hơn, nhưng mẹ tôi cũng không nói gì cả, vẫn yên lặng trông nom việc nhà, tất cả gánh nặng đều gánh vác trên đôi vai của mình, tôi còn nhớ rất rõ, mỗi một lần ăn cơm, bà đều để cho tôi và cha tôi ăn trước, rồi lát nữa bà mới ăn, thật ra là bà muốn để dành thức ăn cho chúng tôi, nhưng bà vẫn không oán không hối hận, vẫn luôn luôn cảm thấy hạnh phúc..........."

Namtan nghiêm túc lắng nghe, nhìn thấy trong mắt nàng mang theo tia sáng rực rỡ, cô có thể hình dung được, vào thời điểm đó bọn họ chắc chắn rất hạnh phúc, tuy rằng chính cô cũng không biết mùi vị nghèo khổ là như thế nào?

"Có lẽ là ông trời thương xót cho hoàn cảnh của chúng tôi, sau đó, rốt cuộc cha tôi cũng thành công, tất cả đều thay đổi, chúng tôi có căn nhà lớn của chính mình, có tất cả những thứ mà người khác nhìn vào phải hâm mộ, thế nhưng hạnh phúc lại dần dần rời xa chúng tôi, cha đi xã giao ngày càng nhiều, về nhà ngày càng trễ, mà mỗi một lần trở về ông đều uống rượu say, nụ cười của mẹ thì càng ngày càng ít..........." Film siết chặt tay thành quả đấm, rơi vào thật sâu bên trong thống khổ........

Namtan vươn tay ra, thật tự nhiên ôm nàng vào trong ngực, đã đoán ra được tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì.

"Khi tôi hơn mười tuổi, đã muốn trưởng thành, tôi biết cha ở bên ngoài đã yêu mến một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ruồng bỏ người mẹ già nua của tôi, nhưng ông hoàn toàn không nghĩ qua, thành công của ông là do mẹ tôi hi sinh tuổi thanh xuân để đổi lấy, tôi từng hỏi ông, nhưng ông không thừa nhận." Vẻ mặt của nàng trở nên giận dữ.

"Cuối cùng đến một ngày, có một người phụ nữ tìm đến cửa, bà ta nói bà ta là người tình của cha tôi đã ba năm, bây giờ bà ta không muốn đợi nữa, bà ta muốn mẹ tôi đem ba tôi tặng cho bà ta, tôi thật sự không biết sao trên đời này lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, mẹ tôi chịu không nổi nên đã cùng bà ta xảy ra một trận khẩu chiến kịch liệt, bọn họ cũng động tay động chân với nhau, nên đã làm cho bà ta bị sẩy thai, nhưng mẹ tôi hoàn toàn không biết đó chính là âm mưu của bà ta........" Nước mắt của nàng bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.

Namtan ôm chặt lấy nàng, những chuyện tiếp theo cô cũng đã đoán ra vài phần.

"Bác sĩ nói đứa nhỏ đó là con trai, cha tôi rất phẫn nộ, đem tất cả mọi chuyện trút hết lên người mẹ tôi, ông muốn ly hôn, nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà đau khổ cầu xin nhưng ông đều thờ ơ, không chút động lòng, nhìn thấy mẹ đau khổ, tôi đã thực hiện một quyết định để khiến cha quay đầu lại, nhưnghoàn toàn không nghĩ tới, nó lại đưa mẹ tôi vào bước đường cùng........." Tay của nàng gắt gao siết chặt, nước mắt hối hận rơi ướt cả chăn.

Namtan nhìn Film nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Em đã làm gì?"

"Chị nhất định đoán không ra, tôi đến một hộp đêm, ăn mặc dữ dội xuất hiện ở trước mặt ông làm cho sắc mặt ông xanh mét, ông hung hăng tát tôi một cái rồi lôi tôi trở về nhà, sau đó lại đi chất vấn mẹ tôi. Mẹ dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn tôi, nhưng mẫu tử liên tâm, bà hiểu được tại sao tôi lại làm như vậy? Bà ôm tôi khóc và nói với ông, bà đồng ý ly hôn, có lẽ là ông còn có chút lương tâm, để lại tất cả tiền bạc và nhà cửa cho chúng tôi, chỉ ra đi một mình..........."

Lúc này Namtan mới hiểu ra, nàng muốn đến hộp đêm là để trả thù cha của mình, có điều, chuyện này cũng rất giống với những chuyện mà nàng đã làm.

"Cha tôi đi rồi, mẹ tôi không thể chấp nhận được đả kích lớn như vậy, bà....đã phát điên." Nàng nhẹ giọng khóc, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của mẹ, nàng liền đau lòng không thôi, mấy năm nay quả thật là nàng và mẹ rất vất vả.

"Vậy em không nghĩ qua chuyện dẫn bà đi chữa bệnh sao?" Namtan nhìn nàng, dù sao người đàn ông đó cũng để lại tiền cho bọn họ.

"Ngay từ đầu, tôi cũng không có chú ý, chỉ nghĩ rằng trong lòng mẹ đang đau khổ, cho nên kiếm chuyện gây sự để trút giận, sau đó mới chú ý đến chuyện bà sinh bệnh, bởi vì không đành lòng đưa bà đến bệnh viện tâm thần, cho nên tôi mời người đến chăm sóc bà, cho đến một ngày, tôi trở về nhà đã thấy lửa bốc lên đến tận trời, thì ra là mẹ tôi phóng hỏa, may mắn là cô người làm thông minh đã dẫn bà chạy thoát ra ngoài. Lửa bị dập tắt, nhưng lầu trên lầu dưới đều bị thiêu rụi, tuy rằng mẹ tôi không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng chúng tôi cũng phải bồi thường, cứ như vậy, chỉ trong một đêm, chúng tôi trở thành những kẻ trắng tay........" Film không có nói tiếp, chỉ nhắm chặt hai mắt suy nghĩ, những khoảng thời gian khó khăn kia, nàng không dám quay đầu nhìn lại.

"Em không có đi tìm cha em sao?" Cuối cùng Namtan cũng mở miệng hỏi, cô không tin người đàn ông kia lại nhẫn tâm như vậy, mặc kệ thế nào nàng cũng là con gái của ông ta.

"Không có." Nàng lắc đầu. "Từ ngày ông ta rời khỏi tôi và mẹ, ngày đó tôi đã thề , cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa, cũng không bao giờ thừa nhận ông ta."

Lúc này Namtan mới hiểu được, nàng hoàn toàn không có nói ra, nếu nàng không quá quật cường, thì nàng sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Có điều, nếu không như vậy, cô cũng sẽ không quen biết nàng, mọi chuyện trước kia đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhẹ nhàng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi."

Nàng thật nghe lời nhắm mắt lại, mang những điều đã chôn dấu trong trái tim nhiều năm nói ra miệng, tâm lập tức thả lỏng, giống như từ trước tới nay chưa từng trải qua những giây phút nhẹ nhàng như vậy........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro