Chap 32: Không còn phản kháng
"Film tiểu thư, cô chủ căn dặn tôi hộ tống cô về nhà, xin mời."Người đàn ông mang kính đen đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc không chút thay đổi, nhưng thái độ lại cực kỳ cung kính. Film nhìn anh, biết bản thân đêm nay chạy trời không khỏi nắng, chậm rãi xoay người đi trở về.
"Chờ một chút." Đột nhiên Jane gọi nàng lại, dùng sức lôi kéo cánh tay nàng, ngầm ra hiệu: "Film, mình muốn đi toilet, cậu đi cùng mình một chút được không?" Jane nháy mắt với Film một cái.
Ngay lập tức Film liền hiểu được, xoay đầu lại nói với người đàn ông kia:"Anh chờ tôi một chút, tôi đi toilet một lát sẽ nhanh chóng ra ngay."
"Được, tiểu thư, tôi ở bên ngoài chờ cô." Người đàn ông nói.
Đúng lúc bên cạnh có một cửa tiệm bán thức ăn nhanh, bọn họ nhanh chóng chạy vào toilet.
"Jane, thật ra cậu đang muốn làm cái gì?" Vừa đi vào,Film tò mò hỏi.
"Không biết nói cậu thông minh hay là cậu ngu ngốc nữa, thay quần áo nhanh lên, còn đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì." Jane vừa thúc giục nàng vừa tự cởi quần áo của mình.
"Cậu muốn.........." Film lấy tay chỉ vào cô, hiểu được cô muốn dùng thủ thuật tráo đổi thân phận với mình để che mắt người đàn ông kia.
"Hiểu được rồi còn không mau cởi quần áo." Thấy phản ứng chậm chạp của nàng, Jane liếc mắt nhìn Film một cái.
"Jane, cám ơn cậu, mình yêu cậu." Film chạy nhanh đến hôn lên mặt của cô một cái, sau đó liền nhanh chóng cùng cô trao đổi quần áo, may mắn là thân hình của bọn họ cũng không khác nhau lắm, tóc dài cũng tương tự như nhau.
"Chờ một chút, còn thiếu cái này." Jane lấy trong túi xách của mình ra một cái kính mát mà bình thường vẫn hay dùng, đưa cho nàng mang, đưa cả túi xách của mình qua cho Film, khi nhìn thấy kiệt tác của chính mình, Jane hài lòng nói: "Được rồi, không ai nhận ra đâu."
Sau đó lập tức hô to: "Jane, mẹ mình gọi điện bảo có chuyện gấp, mình không thể đợi cậu được, mình đi trước đây, tạm biệt."
"Cám ơn." Film ôm cô một cái, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi toilet. Jane vẫn còn đứng trong toilet để giúp nàng tranh thủ thời gian.
Người đàn ông chờ ở bên ngoài, tuy rằng ánh mắt có chút hoài nghi khi nhìn thấy bóng người đi về phía trước, nhưng cũng không quá quan tâm, đợi một hồi mà vẫn không thấy cô ra, cảm thấy có điều gì đó không bình thường, lập tức hô: "Film tiểu thư, cô có ở bên trong không? Nếu cô không ra thì tôi sẽ đi vào đó."
"Được rồi, lập tức ra ngay." Jane biết mình không thể trốn ở bên trong nữa nên bước ra, Film chắc hẳn là đã đi xa rồi, lúc này mới thong thả, chậm rãi đi ra.
"Sao.... Sao lại là cô?Film tiểu thư đâu?" Nhìn thấy cô, người đàn ông mang kính đen đã biết là không tốt, xoay người lại muốn đuổi theo.
"Không cần đuổi theo, cô ấy đã đi rất xa rồi." Jane ở phía sau lưng cười đắc ý.
Lúc này người đàn ông mang kính đen mới phẫn nộ nhìn chằm chằm cô: "Cô dám tráo đổi quần áo để đùa giỡn tôi, nếu để cho cô chủ biết, có chút chuyện nhỏ này mà tôi cũng làm không xong, thì chẳng phải là chén cơm của tôi sẽ không bảo đảm?"
"Chúng tôi có đùa giỡn anh sao? Là tại anh ngu ngốc thôi, lại nói, pháp luật đâu có quy định chúng tôi không được đổi quần áo với nhau." Jane cố gắng nhịn cười, thật sự là rất kích thích, chơi rất vui nha, sau đó cô còn nhìn anh, vẫy vẫy tay: "Anh trai, hẹn gặp lại, tôi không tiếp chuyện anh được nữa."
"Đứng lại, cô không được phép đi, cô phải đi cùng với tôi." Người đàn ông mang kính đen vươn tay giữ chặt cánh tay của cô, nếu đã không thấy Film tiểu thư, thì cứ bắt cô lại, xem có thể lấy công chuộc tội hay không.
"Này, anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?"Jane giãy dụa, cô không nghĩ tới việc anh ta lại bắt chính mình, chuyện này thật không giống với dự đoán của cô chút nào.
"Mọi việc đều do cô gây ra, đương nhiên là phải bắt cô." Người đàn ông dùng một tay túm chặt lấy cô, còn tay kia lấy điện thoại ra gọi cho Namtan.
"Cái gì? Cô ấy chạy thoát, đồ vô dụng." Nghe được tin tức hắn báo cáo, đầu dây điện thoại bên kia tức giận quát lên.
"Dạ, cô chủ xin bớt giận, tôi đã bắt lại được cô bạn của cô ấy, anh xem phải làm sao bây giờ?" Người đàn ông mang kính đen nén giận, muốn bù đắp lại lỗi lầm mà mình đã phạm phải.
"Jane Ramida? Bắt cô ta thì được gì.........." Namtan đột nhiên ngừng lại, vẻ tức giận trên mặt từng chút từng chút tan thành mây khói, khóe môi mang theo nụ cười đắc ý, Film, lần này để xem em có tự mình ngoan ngoãn trở về không, lập tức căn dặn: "Đưa cô ấy tới khách sạn, nhớ kỹ, không được gây bất kỳ thương tổn nào cho cô ấy."
"Dạ, cô chủ." Người đàn ông mang kính đen bỏ di động xuống.
"Anh mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." Jane muốn giãy ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng sức lực của anh quá lớn, bản thân giãy không được, chỉ còn cách phải uy hiếp.
"Cứ tự nhiên, chỉ cần cô không sợ chết, cô chắc chắn là biết được kết cục của việc đắc tội người không nên đắc tội là gì rồi." Người đàn ông không quan tâm nói.
Jane lập tức từ bỏ giãy dụa, cô không phải sợ anh uy hiếp mình, chỉ là cô nghĩ tới dì Jamie, chẳng may liên lụy đến dì Jamie thì phải làm sao bây giờ? Dì chẳng qua là có lòng tốt giúp đỡ cô với Film mà thôi, ngay lúc cô còn đang do dự thì đã bị người đàn ông kia mạnh mẽ kéo lên xe taxi.
Film từ bên trong chạy ra, kỳ thật nàng cũng không có đi bao xa, mà là đi tới cửa hàng đối diện nằm bên kia đường, từ cánh cửa thủy tinh của nơi đó nhìn qua bên này, thật ra nàng cảm thấy rất lo lắng, không biết Jane có thể thoát thân được hay không? Muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy rời khỏi trước thì mới yên tâm, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy cô ấy bị người đan ông kia kéo lên xe, Film liền lập tức vọt ra.
"Janeeeee......." Nhưng đã quá muộn, chờ đến lúc nàng chạy ra thì xe taxi đã rời khỏi rồi.
Trong lòng nóng như lửa đốt, anh ta muốn đưa Jane đi đâu? Jane có thể gặp nguy hiểm hay không? Không được, cô không thể để cho Jane phải chịu liên lụy, hiện tại chỉ có thể tìm Namtan, kêu cô ta thả Jane.
Nghĩ đến số điện thoại vừa rồi cô gọi tới, vừa định gọi lại cho cô thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên, nhìn thấy dãy số hiện ra trên màn hình, nàng lập tức nhấn nút nghe, phẫn nộ quát: "Namtan,chị mau thả Jane ra, chuyện xảy ra giữa chúng ta không liên quan đến cô ấy."
"Thì ra em cũng biết quan tâm đến bạn bè." Trong lời nói của cô mang theo châm chọc.
" Chị đã sai người mang cô ấy đi đâu? Mau thả cô ấy ra." Film thật không dám tưởng tượng, nếu Jane vì nàng mà bị thương tổn, không bằng bắt nàng đi chết còn hơn.
"Muốn tôi thả cô ấy, cũng được, trong vòng một giờ em phải trở lại biệt thự, nếu không, bạn của em, tôi không thể bảo đảm." Namtan lãnh khốc nói xong liền tắt điện thoại.
" Chịiiii........." Film vừa định nói chuyện thì phát hiện cô đã ngắt điện thoại, không dám chậm trễ liền leo lên một chiếc taxi.
Jane bị người đàn ông này mang vào một khách sạn sang trọng, bất kể cô cầu cứu như thế nào, chỉ cần người đàn ông kia vừa nói là chỉ thị của Namtan là mọi người liền thay đổi thái độ hờ hững với cô ngay..............
"Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo." Người đàn ông mang kính đen uy hiếp.
"Anh muốn làm gì? Anh đừng qua đây nha, tôi không phải hạng người dễ đối phó như vậy đâu." Jane sợ hãi lui về phía sau, tim đập nhanh đến nổi muốn nhảy ra ngoài........
"Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm gì cô." Người đàn ông mang kính đen lại lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi nói.
Thấy anh ta không đi tới nữa, lúc này cô mới run như cầy sấy ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt đề phòng theo dõi người đàn ông này, sợ anh ta có mưu đồ bất chính gì đối với mình.
"Cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi không có hứng thú với cô đâu." Người đàn ông nhẹ nhàng bước đến một góc khác của ghế sô pha rồi ngồi xuống. Film thở hổn hển chạy về biệt thự liền thấy Namtan bắt chéo chân ngồi ở đằng kia, nhàn nhã uống trà dường như đang chờ mình.
Nhìn thấy nàng bước vào, vẻ mặt châm biếm nói: "Thật đúng giờ, còn chưa đến một tiếng đồng hồ."
"Bớt nói nhảm đi, Jane đâu? Cô ấy ở chỗ nào? Đây là chuyện xảy ra giữa chúng ta, không liên quan đến cô ấy, chị mau thả cô ấy ra."Film nổi giận đùng đùng trừng mắt cô.
"Đây là thái độ cầu xin người khác của em sao?" Namtan đứng dậy một chút, sắc mặt cũng trở nên lạnh như băng, món nợ cô muốn chạy trốn mình còn chưa tính sổ với cô đâu."
"Tôi không cầu xin chị, mà là tôi yêu cầu chị." Film cũng nhất quyết cùng cô đối đầu.
"Em không nên nhầm lẫn, em có tư cách gì để yêu cầu tôi?" Namtan vươn tay, dùng sức nâng cằm của nàng lên Film né mặt ra, tránh thoát khỏi những ngón tay của cô, nhìn cô chằm chằm, lại yêu cầu một lần nữa: "Thả Jane ra."
"Có thả cô ấy hay không còn phải xem biểu hiện của em." Namtan mờ ám nhìn nàng: "Tôi có chút mệt mỏi rồi."
Thân thể của nàng giật mình một cái, biết rõ cô đang nói cái gì, ở trong lòng giãy dụa, nếu không đáp ứng cô ta, liệu Jane có xảy ra chuyện gì hay không? Nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Thả Jane ra, mọi chuyện còn lại tôi đều đáp ứng."
"Ok." Namtan đồng ý một cách sảng khoái, dường như đang chờ những lời này của nàng.
Film thấy cô đáp ứng thoải mái như vậy, nàng biết bản thân lại bị lừa, nhưng nàng chỉ biết chấp nhận số mệnh, nếu đã trốn không thoát thì chỉ còn cách phải chấp nhận.
Nghe cô căn dặn trong điện thoại: "Mang Jane tiểu thư trở về, tiện đó dẫn cô ấy đến trung tâm mua sắm để cô ấy mặc sức chọn những thứ mà mình thích. Xem như xin lỗi vì đã làm cho cô ấy sợ hãi." Namtan tắt di động, nhìn nàng nói: "Xong rồi, cô ấy đã được thả, em có muốn gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại để kiểm chứng không?"
"Không cần." Film không thèm nhìn đến cô, trực tiếp chạy lên lầu, nàng biết chắc chắn cô sẽ không lừa nàng, cũng sẽ không làm tổn thương Jane, dù sao Jane và cô cũng không thù không oán, cho nên nàng không cần gọi điện thoại cho Jane.
Khóe môi Namtan cũng nhếch lên một nụ cười tươi, cô cũng tuyệt đối tin tưởng, qua đêm nay giữa họ sẽ có một sự khởi đầu mới.......
Đứng bất động ở bên giường, trong lòng hồi hộp làm cho lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn thấy chiếc giường to lớn kia,nàng không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Không cần khẩn trương,chị sẽ thật dịu dàng." Namtan đi đến trước mặt Film, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nắm tay của nàng siết chặt lại,nàng biết bản thân hiện tại có thể cự tuyệt, chỉ là nàng hiểu được sự uy hiếp của cô có mặt ở khắp mọi nơi............
Cô mỉm cười với Film một cái, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, rồi cô nằm xuống bên cạnh thân thể nàng, thân thể nàng cứng ngắc, nhắm mắt lại.
Môi của cô chậm rãi tới gần nàng, hôn lên cái trán của nàng, ánh mắt của nàng, cái mũi của nàng, môi của nàng, rồi còn mút lấy vành tai nàng......Cảm giác như có từng dòng điện tê dại từ đôi môi của Namtan truyền sang khắp toàn thân, thân thể của Film bắt đầu chậm rãi bị cô đánh thức, trở nên nóng như lửa, cảm giác được thân thể không còn một chút sức lực, cảm giác thoải mái kia cứ khống chế lý trí của nàng từng chút từng chút.
Namtan không hổ danh là cao thủ trên tình trường, cô biết phụ nữ cần cái gì? Không có bất kỳ hành động dư thừa nào, không ngừng kích thích vào tình cảm mãnh liệt của nàng.
"Ưm...." Nàng vô ý thức phát ra một tiếng vang........
Tiếng rên rỉ của nàng lại kích thích giác quan của Namtan, nhìn thấy nàng lõa lồ ở trước mặt mình, hô hấp cô cũng bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt mê ly nóng bỏng tràn ngập tình dục, hạ thân áp chặt vào hạ thân nàng, tình dục không ngừng dâng lên trong thân thể làm cho cô có chút khống chế không được.
Chỗ mẫn cảm bị cô chạm vào làm cho nàng tỉnh táo một chút, vội vàng lấy tay ngăn cản: "Không được."
Giờ phút này Namtan chỉ thầm nghĩ muốn thỏa mãn thân thể chính mình,tay bắt đầu từ từ dần dần đi xuống nơi mềm mại nhất.
Film cuộn mình lại, thân thể lui về phía sau.........
"Không cần sợ." Namtan vươn tay kéo nàng lại, đem nàng đặt ở dưới thân,tay từ từ tiến vào
"A....." Đi kèm với một cơn đau nhức là tiếng kêu thảm thiết của nàng, tay hung hăng bấm vào da thịt trên lưng cô, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra tựa như con sông nhỏ, nước mắt rơi là vì chính mình, cũng là vì tình yêu với anh Nanon.
"Chịu đựng một chút, sẽ nhanh chóng tốt thôi." Lúc này Namtan mới khôi phục lại lý trí, tạm dừng động tác, hôn lên nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt của nàng, chờ cho nàng thích ứng,cô mới từ từ bắt đầu chuyển động...........
Từ đầu đến cuối nàng đều không có mở mắt ra,nàng không có đủ dũng khí để đối mắt với người phụ nữ đang ở trên người mình. Cuối cùng tình cảm mãnh liệt cũng hóa thành bình tĩnh, nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, lại nhìn thấy trên người mình có rất nhiều dấu hôn, còn có vết máu đỏ tươi chói mắt dính trên tấm ga trả giường, nước mắt của nàng lặng lẽ rơi xuống,nàng không còn thuần khiết,nàng còn có thể trao tình yêu thuần khiết cho anh Nanon sao? Anh ấy sẽ không để tâm chứ? Không chỉ có thân thể đau nhức mà trong lòng nàng càng đau, bắt đầu từ ngày hôm nay,nàng không còn là nàng của trước đây nữa............
Namtan từ trong phòng tắm bước ra, liền thấy nàng đưa lưng về phía mình, thân thể cuộn tròn lại, trong lòng thương tiếc nàng, vươn tay ôm nàng vào trong lòng ngực mình............
Film cũng không có giãy dụa, bởi vì nàng không còn sức lực, chỉ im lặng tựa vào lòng ngực cô, chỉ có điều lòng ngực rộng lớn như vậy nhưng nàng lại cảm thấy không có chút ấm áp, mà chỉ thấy lạnh như băng, trong lòng lạnh như băng........
Tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn, lúc nàng mở to mắt thì trời đã sáng rồi, Film cử động thân thể,nàng liền cảm thấy thân thể đau nhức, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, đến cuối cùng nàng cũng vẫn đánh mất bản thân.
"Cốc cốc....." Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa làm cho nàng sửng sốt.
"Tiểu thư, tôi là người giúp việc do cô chủ Namtan thuê đến, tôi có thể vào được không?" Ngoài cửa truyền vào giọng nói của một người phụ nữ trung niên.
"Vào đi." Nàng mệt mỏi kêu lên.
Dì giúp việc bưng điểm tâm trong tay bước vào, khách sáo chào hỏi: "Tiểu thư, cô đói bụng chưa? Cô chủ cố ý căn dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô chủ còn nói cứ để cho tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt, ngài đã xin nhà trường cho cô được nghỉ rồi."
Film sửng sốt một chút, ngay cả điều này chị ta cũng nghĩ tới, nhưng quả thật là hôm nay nàng không muốn đến trường, gật gật đầu nói: "Cứ đặt ở đó, lát nữa tôi sẽ ăn."
"Dạ, tiểu thư, cô chủ còn dặn dò tôi, nếu như cô muốn ăn cái gì hay cần cái gì thì cứ nói cho tôi biết là được." Dì giúp việc còn nói thêm.
"Tôi biết rồi, cám ơn dì." Film gật gật đầu,nàng có thể cần cái gì? Chuyện này có thể xem như sự quan tâm của chị ta không?
"Tiểu thư, tôi đi ra ngoài trước." Dì giúp việc lui ra ngoài.
Tiếng chuông di động lại vang lên, nhìn thấy trên màn hình hiện lên ba chữ "anh Nanon", theo bản năng có muốn tắt nó đi, bởi vì hiện tại nàng không biết nên nói cái gì với anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro