Chap 30: Say rượu
Namtan nổi giận rồi! Tất cả mọi người đều nhìn cô, đây vẫn là lần đầu tiên họ thấy sắc mặt cô phẫn nộ khó coi như thế, tất cả đều phối hợp rất ăn ý, không ai dám nói một câu.
Film nhìn thấy bản thân đạt đến hiểu quả như dự đoán, dứt khoác bồi them một cú cuối cùng, thân thể lắc lư nhẹ nhàng đi đến bên cạnh những người đàn ông, lấy tay chỉ vào bọn họ, bắt đầu lúc lắc đầu bàn luận: " Ánh mắt của anh sao lại nhỏ như vậy? Có nhìn thấy người không đấy............?"
"Còn anh nữa, tại sao lại lùn như vậy? Còn không cao bằng tôi nữa..........."
"Sao anh lại béo quá vậy? Không chừng anh nằm lên giường sẽ sập giường đó........"
Bị Film đụng chạm đến khuyết điểm của mình, sắc mặt của mấy người đàn ông đều cực kỳ khó coi, hung hăng nhìn chằm chằm nàng hận không thể dùng ánh mắt giết chết nàng rất muốn bùng nổ cơn giận, nhưng rồi lại không dám đắc tội với Namtan, xoay người về phía Namtan tỏ vẻ muốn rời đi: "Tipnaree tổng, tôi còn có việc, xin lỗi không thể tiếp tục được, hôm khác tôi sẽ mời cô." Nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi........
Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, Film biết mình nói hơi quá đáng, nhưng nàng cũng không có cách nào, trong lòng chỉ có thể âm thầm khẩn cầu bọn họ tha thứ cho mình.
Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang suy nghĩ không biết có nên rời khỏi trước không..............
Sắc mặt Namtan âm trầm, nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng, tim của nàng khẩn trương đến nổi suýt chút nữa ngừng đập.
Khóe môi của cô đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, một bàn tay ôm lấy thắt lưng của nàng,một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng : "Em nói đúng, bọn họ chính xác đều kém hơn so với em, tóc của em đen dài tỏa sáng, ánh mắt của em trong suốt như nước, đôi môi mỏng của em thật là gợi cảm............" Lời nói và bàn tay cô phối hợp với nhau, không ngừng biến hóa, một ngón tay trượt xuống cái cổ mảnh mai mềm mại của nàng, "Da thịt của em, cũng thật trắng nõn." Ngón tay chậm rãi di chuyển xuống dưới.........
"Buông ra, không được phép chạm vào tôi." Film lặp tức ngăn cản tay cô, phát hiện giọng nói của mình có chút không bình thường, vội vàng làm ra vẻ mơ mơ màng màng nói: "Chị lưu manh, bỏ tôi ra, tôi không thích chị ." Tuy ngoài mặt tỏ vẻ như vậy nhưng trong lòng lại sốt ruột, chị ta có phải người hay không vậy? Mình đã làm đến như vậy mà cũng không phát hỏa sao? Xong rồi, mình nên làm cái gì bây giờ? Giờ phút này cảm thấy đầu óc có chút choáng váng............
"Em không thích tôi?" Namtan nhìn chằm chằm nàng nhẹ giọng nói bên tai: "Có điều, tôi thích em, lưu manh phải không? Tôi sẽ cho em xem cái gì gọi là lưu manh thật sự?" Lời còn chưa dứt, tay đã đặt trên ngực của nàng, còn mở miệng châm chọc: "Cảm giác không tồi, rất mềm mại và đầy đặn."
"Đồ vô sỉ." Cô ta lại có thể ở trước mặt của nhiều người như vậy mà nhục nhã mình, nàng vừa thẹn vừa giận, không có nghĩ nhiều, cong chân lên đá về phía hạ thân của cô..........
Namtan nhanh tay lẹ mắt tránh về phía sau, nàng thật sự dám đá vào huyết mạch của cô, nếu không dạy dỗ nàng một chút thì nàng sẽ không biết thế nào là trời cao đất rộng, đi về phía trước, túm lấy cánh tay của nàng, giận dữ hét to: "Cô náo loạn đủ chưa? Còn muốn làm loạn phải không? Được, đi theo tôi." Nói xong liền lôi kéo đi ra ngoài..........
Nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này mọi người mới bắt đầu bàn tán xôn xao, những người đàn ông nói với nhau.
"Cô ấy thật sự là người phụ nữ của Tipnaree tổng sao? Lại có thể kiêu ngạo như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Tôi thấy cô gái này hình như đang cố ý thì phải? Dường như giữa cô ấy và Tipnaree tổng đã xảy ra vấn đề gì đó?"
"Nhưng mà tôi thật sự rất bội phục, không biết từ đâu mà Tipnaree tổng lại tìm được một cô gái kém văn minh lịch sự như vậy............."
Những người phụ nữ có chết cũng không thể hiểu được.
"Cô gái ấy là ai? Dám đối xử với Tipnaree tổng như vậy?"
"Thật không biết chúng ta nên thông cảm cho cô ấy, hay là nên ghen tị với cô ấy."
"Có lẽ chúng ta cũng đoán ra rồi, cũng có lẽ không phải như chúng ta đã nghĩ......."
Lúc này Ciize mới đột nhiên hiểu được, bản thân bị nàng lợi dụng, chuyện xảy ra giữa bọn họ sao lại lôi kéo mình vào chứ, mình cũng thật vô tội nha.............
" Chị mau thả tôi ra, hãy để tôi tự mình biến mất trước mắt chị được không?" Vẫn bị Namtan lôi ra thang máy, đi đến cửa khách sạn, Film dùng sức muốn thoát khỏi cô, dưới tình thế cấp bách, thốt ra mục đích của mình, đầu càng lúc càng cảm thấy choáng...........
Namtan dừng bước, phẫn nộ nhìn chằm chằm nàng, cười lạnh: "Cuối cùng em cũng nói ra mục địch của mình rồi."
A,nàng như hít phải một ngụm khí lạnh, lúc này mới phát hiện mình đã nói lỡ lời, hối hận mắng chính mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, đành phải che dấu nói:" Chị nghe lầm rồi, tôi không có nói gì cả."
"Thật không?" Film cười u ám, nhấn mạnh từng chữ: "Nhưng mà dù có nói cũng không sao, tôi nói cho em biết, tôi sẽ không để cho em đi."
Nhìn thấy sắc mặt này của cô, nàng không hề nghĩ ngợi liền vươn tay đánh về phía trước.........
Namtan lập tức nắm lấy tay nàng, lạnh lùng châm biếm: "Muốn đánh tôi sao? Em có tin là tôi sẽ làm cho ba tháng giao dịch của chúng ta trở thành ba năm hay không? Làm cho em cả đời đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."
"Chị tưởng chị có tiền là giỏi lắm sao? Tôi cũng không tin chị có thể một tay che trời." Film nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô, hơi hơi say, làm cho thân thể của nàng lay động một chút.
"Không phục phải không? Tôi không thể một tay che trời, nhưng tiền của tôi thì có thể, đừng quên, có một câu ngạn ngữ nói rất đúng, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, trên thế giới này không có chuyện gì mà đồng tiền không thể làm được." giọng điệu Namtan lạnh như hàn băng.
Giờ phút này Film lại cảm giác được đầu thật choáng váng, không thể cầm cự được nữa, hoàn toàn không có sức lực để phản bác lại lời của cô, lảo đảo một cái liền ngã vào trong lòng ngực cô............
"Thế nào? Nhanh như vậy đã muốn thay đổi phương thức, yêu thương nhung nhớ tôi sao? Lại giả bộ say phải không? Tôi đếm ba tiếng, tốt nhất em hãy tự mình đứng lên, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo." Namtan nghĩ đến đêm nay nàng đã cố ý quyến rũ Ciize,liền bùng phát cơn giận dữ.
" Chị không cần đếm, tôi tự mình đi." Film lảo đảo, lấy tay đẩy cô, miễn cưỡng tự mình đứng lên, nhưng nàng không nghĩ tới tác dụng của rượu này thật quá mạnh mẽ, hiện tai cả người nàng khó chịu, dạ dày cuồn cuộn như biển đang nổi sóng........
Nôn........Không thể kìm nén nữa, liền đi về phía trước ói ra ngoài..
Namtan tránh né không kịp, vừa lúc đó đã nghe tiếng nôn mửa của nàng, những thức ăn chưa tiêu hóa hết, mang theo mùi chua khó ngửi, làm cho cô gần như muốn nghẹt thở.......
"Người phụ nữ chết tiệt này! Cô cố ý phải không? Cô cố ý giả say để phun vào người tôi phải không? Cô giả bộ phải không? Tôi đây sẽ cho cô lập tức tỉnh rượu." Namtan dùng sức kéo nàng đi đến bên đài phun nước, lập tức đẩy nàng ngã vào đó............
"Ưm..." Thân thể Film mất đi cân bằng, nhanh chóng té ngã vào trong nước, dùng sức đập phịch phịch vài cái, tay nắm lấy bậc thang bên cạnh muốn đứng lên, nhưng thân thể lại lắc lư, dưới chân trơn trượt, lại té ngã vào trong nước lần nữa.
Namtan cởi áo Vest của mình ném qua một bên....Thờ ơ khi nhìn thấy nàng giãy dụa trong nước, bởi vì cô biết, cái ao này hoàn toàn không sâu, nhưng mà cô lại không biết, giờ phút nay nàng thật sự có chút say.
Film ra sức vùng vẫy trong ao, mỗi lần vừa muốn há miệng ra thở thì nước lại chảy vào, nghĩ muốn đứng lên rồi lại đứng không vững, mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể không còn nghe theo sai bảo nữa, cố gắng hợp lại một tia sức lực cuối cùng, vươn tay về phía cô để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Namtan chỉ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không có đi giữ chặt nàng, nhất định là nàng cố ý, nhìn thấy nàng dường như không giãy dụa nữa, đột nhiên cảm giác có chút không bình thường, bởi vì nàng đã không hề giãy dụa nữa, không xong, trong lòng thầm kêu lên một tiếng, lập tức lôi nàng ra từ trong nước.
"Film, em tỉnh lại, mau tỉnh lại." Namtan đặt nàng ở bên mép đài phun nước, bàn tay liên tục lắc lắc người nàng, nhưng lúc này mặt nàng đã tái xanh, đặt tay ở dưới mũi của nàng, vẫn còn có hơi thở, lập tức dùng sức ấn vào bụng của nàng..
Nôn, rất nhanh nàng đã phun hết nước mà mình vừa uống ra ngoài, còn mang theo cả mùi vị gay mũi đặc trưng của rượu, Namtan biết, có lẽ nàng thật sự có uống một chút rượu.Một người bảo vệ đứng ở cửa phát hiện nơi này có vẻ lạ thường, liền vội vàng chạy tới: "Thưa cô chủ, đã xảy ra chuyện gì? Có muốn kêu xe cấp cứu hay không?.........."
"Không cần." Namtan ôm lấy nàng, lập tức bước vào thang máy, đi về phía căn phòng mà mình vẫn thuê.
"Cô chủ có cần tôi giúp đỡ gì không?" Một cô phục vụ giúp cô mở cửa ra, lễ phép hỏi.
"Không cần, cô đi ra ngoài trước đi." Namtan ra lệnh, ôm Film đi vào trong, đặt nàng nằm trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra nhấn số: "Emi, cậu đến Khách sạn ** phòng 4052 một chút."
"Namtan? Có chuyện gì vậy? Không phải cậu lại bị thương nữa chứ?" Emi cầm điện thoại, giật mình hỏi.
"Đừng nói nhảm, đến đây nhanh lên." Namtan lập tức tắt di động, nhìn thấy toàn thân nàng ướt đẫm, nhẹ nhàng đứng dậy bước đến phòng tắm, mở nước ấm ra, sau đó thả nàng vào trong.
Không chút chần chờ liền đen bộ lễ phục màu đen của nàng kéo xuống đến hông, ấn định hình dạng bầu ngực của nàng một cách rõ ràng, bầu ngực xinh xắn săn chắc lại ửng hồng của nàng lõa lồ ở trước mặt cô.
Thân thể đột nhiên trào ra một cỗ xúc động, nhẹ tay đụng chạm về phía trước, bởi vì thân thể nàng chìm trong nước ấm, làm cho cô chạm đến cảm thấy trơn bóng rất thoải mái, ngón tay nhẹ nhàng phát thảo một bức tranh trên bề mặt thân thể nàng.
Ưm, Film vô ý thức phát ra một tiếng hừ nhẹ, thân thể hơi hơi vặn vẹo một chút.
Da thịt trắng nõn trước mắt làm cho thân thể cô từ từ nổi lên phản ứng. Tay chậm rãi vuốt ve từ ngực nàng di chuyển xuống dưới,nhanh chóng cởi bỏ lễ phục của nàng, sau đó lại nhìn thấy trong nước có chút đỏ sẫm.Lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng khi nhìn đến màu đỏ sẫm phát ra từ quần lót của nàng, ngay tức thì liền hiểu được,nàng có kinh nguyệt.
Sau đó cô bước ra khỏi phòng tắm, vào phòng gọi một cuộc điện thoại: "Gọi hai nhân viên phục vụ đến đây."
"Vâng, cô chủ chờ cho một chút, tôi lập tức cho người đến ngay." Nhân viên lễ tân lịch sự trả lời.
Rất nhanh chuông cửa đã vang lên,cô mở cửa ra, không đợi bọn họ mở miệng nói chuyện, liền ra lệnh: "Người đang ở trong phòng tắm, hai người giúp cô ấy tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ."
"Vâng, cô chủ." Nhân viên phục vụ đi vào phòng tắm.
Namtan ngồi trên ghế sô pha ngoài đại sảnh, từ trong túi lấy ra một điều xì gà.
Đợi hai người phục vụ giúp nàng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo gọn gàng, lúc vừa đặt nàng lên giường nằm nghỉ thì Emi cũng vừa tới.
" Namtan, cậu lại làm sao vậy?"
"Không phải tôi, là cô ấy, cô ấy rơi xuống nước, cậu xem có ấy có bị cái gì không?" Namtan nhìn nàng đang nằm trên giường nói.
"Được." Emi đáp, lấy ống nghe ra kiểm tra cho nàng, sau đó nói: "Cô ấy không có việc gì, chỉ hơi say một chút, nên mới mê man như vậy, không cần lo lắng."
"Ừ." Cô gật gật đầu.
"Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước, còn có bệnh nhân đang chờ tôi." Emi nói, mặc dù cảm thấy rất tò mò, nhưng tự mình cũng biết chuyện gì nên hỏi và chuyện gì không nên hỏi.
"Đi thong thả, không tiễn."Namtan tiện tay đóng cửa cẩn thận, đứng ở bên giường của nàng.
Đây là lần đầu tiên cô gần gũi với sự đoan trang của nàng như vậy, bộ dáng yên lặng của nàng quả thật là đẹp mắt, hàng mi dài cong vút khẽ nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng nõn không có chứa một tia tạp chất, còn có đôi môi mềm mại ửng hồng, không cần son môi cũng đã rất đẹp.
Cô nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, ngón tay dừng lại trên đôi môi cánh hoa của nàng, đột nhiên,nàng hé miệng ra làm cho ngón tay của cô rơi vào trong miệng nàng, rõ ràng nàng không hề ý thức được bản thân đang mút lấy ngón tay cô.
Một trận khoái cảm dễ chịu như luồng điện trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân cô, loại cảm giác này,cô còn chưa từng cảm nhận qua, thì ra bị phụ nữ hấp dẫn cũng thật kích thích như vậy, hô hấp bắt đầu có chút dồn dập, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng mê ly.
Chết tiệt! Nhịn không được mắng ra tiếng, rút ngón tay về, cứ tiếp tục như vậy,cô nhất định sẽ muốn nàng, chính là hiện tại nàng cố tình.Làm cô chỉ có thể xoay người rời khỏi phòng.................
Mẹ Đường nay tâm tịnh quá =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro