Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26: Chị không thuộc về em đâu Namtan

"Kết hôn? Tại sao lại đột ngột như vậy?" Namtan nhìn Prim,không nghĩ tới nàng lại cho mình một đáp án bất ngờ đến thế. Tuy rằng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ cùng mình dây dưa cả đời như vậy, và cũng chưa từng hứa hẹn điều gì với nàng,nàng có thể tùy thời, tùy lúc rời khỏi chính mình, nhưng quả thật là không có nghĩ tới chuyện nàng đột nhiên kết hôn. "Đột ngột sao? Namtan, hai mươi lăm tuổi em bắt đầu đi theo chị đã qua năm năm rồi, lúc này em đã ba mươi tuổi, người trong nhà vẫn thúc giục em kết hôn, có lẽ là cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, nhìn thấy người khác có chồng có con, sống những tháng ngày êm đềm hạnh phúc, em cảm thấy mình quả thật rất cô đơn, một tháng trước đây, em gặp lại học trưởng trước kia, tán gẫu hỏi thăm qua lại, bây giờ dự định sẽ kết hôn." Prim bình tĩnh kể lại cho cô nghe, khóe mắt cố che dấu những giọt nước mắt.

"Prim,chị thành thật xin lỗi, vì không thể cho em cuộc sống như em mong muốn, nhưng chị lúc nào cũng hy vọng em hạnh phúc, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao?" Namtan nghiêm túc hỏi.

"Ừm, em đã suy nghĩ kỹ rồi." Prim gật đầu đáp, nàng đã suy nghĩ suốt ba ngày, nàng biết, có lẽ cuộc sống bình thường thì thích hợp với nàng hơn.

Namtan trầm mặc một chút, sau đó mới nói: "Nếu em đã quyết định, vậy thì chị chỉ có thể chúc em hạnh phúc, nếu có gì chuyện gì cần cứ việc mở miệng, chị nhất định sẽ giúp em."

Prim nhìn cô lắc đầu, cuối cùng nước mắt trong khóe mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống từng giọt từng giọt, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước, tựa đầu trên bờ vai Namtan,giọng nói vẫn luôn luôn mềm nhẹ: "Namtan, từ ngày bắt đầu theo chị, em đã biết tình yêu của chị sẽ không thuộc về em, chỉ là em vẫn còn si ngốc trông mong, si ngốc chờ đợi, chờ ông Trời có thể thương xót em hay không? Chị có thể yêu thương em hay không? Cứ như vậy em đã chờ suốt năm năm, hy vọng cứ lần lượt bị dập tắt, chỉ là trái tim em vẫn cứ yêu chị nhiều như vậy, nghĩ đến phải rời khỏi chị, em sẽ đau đớn, sẽ khổ sở, nhưng em hiểu rõ, từ đầu đến cuối chị đều không thuộc về em, cho nên em phải rời đi, và em đã lựa chọn kết hôn.............."

Lần đầu tiên nghe được Prim bộc lộ cảm xúc của bản thân với mình, cô lại không biết nên nói cái gì? Cô biết nàng yêu mình, nhưng bản thân cô cũng hiểu được, cô không thương nàng chỉ có thể nói với nàng ba chữ: "Thật xin lỗi."

"Không, chị không cần nói xin lỗi với em, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng." Prim đặt tay lên môi Namtan: "Có điều, em rất ghen tị, cũng rất hâm mộ cô gái mà sau này được chị yêu, dù tốt hay xấu em cũng muốn biết thật ra cô ấy là người như thế nào, chờ chị tìm được rồi, nhớ giới thiệu cho em làm quen nhé?" Đây là yêu cầu cuối cùng của Prim.

"Ok, nếu tìm được, chị nhất định sẽ giới thiệu cô ấy cho em làm quen." Namtan không hề do dự liền nhận lời, nếu như vậy có thể bù đắp một chút hối lỗi với nàng,có cầu còn không được.

"Cám ơn." Prim nhắm mắt lại, im lặng tựa vào trên người Namtan..........

(Làm khúc này, tâm trạng thật khó tả,là tại vì Au mới chia tay bồ ,chỉ là toyy đang dựng lại cuộc thoại để bớt đau khổ,mà thấy nó mát hơn ban đầu nữa 😭 toyy thất tình thì độc giả cũng phải thất tình theo toyy (((: )

Sáng sớm, dọc theo đường đi từ biệt thự đến trường học, trong tay Film đều cầm di động, liên tục nhìn vào dãy số xuất hiện trên màn hình, không biết gọi đến thì nên nói như thế nào? Trong lúc còn đang do dự, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, dọa nàng suýt nhảy dựng, thì ra là anh ấy, đây không phải gọi là tâm linh tương thông sao?

"Anh Nanon sao sớm vậy?"

"Film anh muốn nói với em một tiếng, công ty đột nhiên cử anh và một đồng nghiệp đi công tác nước ngoài vài ngày, khoảng chừng một tuần lễ sau mới có thể trở về, cho nên không thể đi gặp em, em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Giọng nói của anh từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Anh phải đi công tác?" Film ngây ngẩn cả người, tại sao lại trùng hợp như vậy, nàng nhanh chóng hỏi: "Đi trong hôm nay sao?"

"Ừ, sáng nay nhận được điện thoại, bây giờ anh đang trên đường ra sân bay, không có nhiều thời gian, anh không thể nói chuyện với em được nữa, anh cúp máy đây."

"Được, anh cũng tự mình bảo trọng nha, tạm biệt." Film dặn dò.

Ngắt điện thoại, nàng thở dài thật sâu, anh ấy phải rời khỏi một tuần, thì kế hoạch của mình cũng phải trì hoãn một tuần.

——————————————

Sau khi Film tan học về đến nhà thì đã nhìn thấy Namtan đang ngồi trên ghế sô pha, làm cho nàng nhịn không được mà run run một chút, không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô? Lại càng không biết mình nên chạy lên lầu, hay là nên rời khỏi nơi này? "Em về rồi sao? Tôi đói bụng, xem trong tủ lạnh còn có thứ gì thì đi làm cơm tối." Namtan liếc nhìn Film một cái, giọng điệu thật bình thản, tùy ý ra lệnh, trên mặt dường như không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chăm chú vào tờ báo trong tay.

"Được." Nàng nhanh chóng bỏ chạy vào phòng bếp, lấy tay vuốt ngực, chị ta rõ ràng bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh giống như những chuyện trước kia chưa từng xảy ra, chỉ là, nàng làm không được, nàng rất hận cô rồi lại không thể làm được gì, những ngày còn lại cứ phải như vậy mà qua đi sao?

Cơm tối đã nhanh chóng được làm xong, nàng đặt nó trên bàn rồi hô to: "Cơm tối làm xong rồi."

"Đã biết." Namtan vừa đáp lời vừa đi về phía trước, nhìn thấy trên bàn đặt hai món mặn, một món canh đơn giản nhưng cũng không nói gì.

Trên bàn cơm, Film chỉ là tự mình cố gắng ăn hết thức ăn, một câu cũng không nói, nàng không thể truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng trong thâm tâm nàng cũng sẽ không tha thứ cho hành vi đêm đó của cô, nàng quyết định dùng thái độ im lặng để đối phó Namtan.

Namtan nhìn nàng một cái, biết nàng cảm thấy xấu hổ, cũng biết nàng cảm thấy sợ hãi, lại càng biết nàng oán hận mình, có điều, nàng lại không thể làm gì được.

Mãi cho đến khi thu dọn xong chén đũa, cả hai người trong lúc đó đều không nói với nhau một câu, Film liền xoay người chạy lên lầu, phía sau truyền đến giọng nói của Namtan.

"Tối mai có một buổi tiệc nhỏ, tôi sẽ dẫn em tham gia, buổi chiều sẽ có người đến dẫn em đi thử quần áo." Namtan trực tiếp nói.

"Tôi..........." Film vừa định nói, tôi không rảnh, nhưng nghĩ đến anh Nanon một tuần sau mới trở về, suy nghĩ đến hậu quả khi chọc giận Namtan, bản thân đã được nếm qua bài học đau thương, lập tức sửa lời nói: "Được, chiều mai tôi cũng không có tiết học, sẽ ở trong nhà chờ." Tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, tại sao cô ta lại mang theo mình đi tham gia buổi tiệc đó?

Thật ra Namtan không nghĩ tới nàng lại vui vẻ đồng ý, lòng của phụ nữ quả nhiên thật khó hiểu, Prim nói rất đúng, tất cả mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Hai người ngủ ở hai bên giường, độ rộng ở chính giữa ước chừng có thể chứa được hai người nữa, Film vẫn đưa lưng về phía cô,trong lòng vẫn còn khẩn trương như trước, may mắn là hôm nay nàng đã tới tháng.

Namtan  đặt tay ở sau đầu, nhìn chằm chằm phía sau lưng có chút gầy yếu của nàng,trong lòng đột nhiên sinh ra một tia thương hại, hoàn cảnh hôm nay của em thật sự là do mình bức sao? Không khỏi cười nhạo chính mình một chút, khi nào thì cô cũng biến thành kẻ biết cảm thông đối với người tình rồi, cô không bao giờ đồng cảm với người tình, bởi vì cô vẫn tin tưởng, người đáng thương cũng có mặt đáng trách.

Một đêm bình an vô sự, sáng ra cô liền phát hiện nàng đã sớm đi rồi, biết em không muốn đối mặt với mình, có điều, chuyện này không phải do em quyết định.

Trong văn phòng, Namtan đang xem tài liệu, xem đồng hồ đã là hai giờ chiều, lúc này mới gọi điện thoại: "Ciize phải không? Giao cho cậu một nhiệm vụ, đến biệt thự Tipnaree, cải tạo Film một chút, để đêm nay tôi dẫn cô ấy đi tham gia tiệc rượu."

"Ok." Sau khi nhận được mệnh lệnh thì Ciize bắt đầu khởi hành, không có hỏi thêm một câu, việc này đã là thói quen rồi.

Nghe được tiếng chuông cửa, mở cửa ra, Film thật không ngờ người đứng trước cửa lại chính là Ciize, làm cho nàng ngây ngẩn cả người.

"Film tiểu thư. Nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao? Đi thôi, Namtan bảo tôi đến đón cô đi tham gia tiệc rượu, tôi nghĩ là cô đã biết rồi." Ciize cười nói.

"Không phải, chỉ là tôi không thể tưởng tượng được, cô còn kiêm luôn cả việc này." Vẻ mặt Film lãnh đạm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cô ta là bạn của Namtan,cho nên cũng sẽ không phải là loại người tốt đẹp gì, cũng nhớ trước kia cô đã từng nhắc nhở mình, nhưng ai mà biết được cô là thật lòng hay là xảo trá?

Ciize nghe ra được ý châm chọc trong câu nói của Film,nhún nhún vai cười nói: "Tôi là thư ký toàn năng." [ năng động còn hay bị khùng nữa=)) ]

( có thể ai chưa hiểu vì sao xuất hiện Prim ở chap này và chap trước thì đọc lại chap 1 nhoé mn)

Đọc đừng quên ấn sao cho toy nha,fic này ngược còn nhiều tại vì toy thất tình thì fic phải ngược tàn canh gió lạnh theo.

——————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro