Chap 17: Vô tình
Thật là câu này, khóe môi của nàng chậm rãi cong lên thành hình vòng cung, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc, tuy rằng đã sớm biết anh yêu mình, nhưng khi chính tai nghe được những lời này, tim dường như muốn bay vút lên không trung………
Nhìn thấy nàng không nói lời nào, giọng nói anh có chút run rẩy, trong mắt mang theo sợ hãi, thất vọng: “Film, em không thích anh sao?”
Lúc này Film mới phát hiện ra sự mất mác của anh, lập tức bổ nhào vào lồng ngực anh, ôm chặt lấy anh: “Ngốc quá, tại sao em lại không thích anh chứ? Em lúc nào cũng yêu anh, yêu anh rất nhiều.”
“Film.” Trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vui mừng, cô ấy nói, cô ấy yêu mình, mình thật sự đợi được rồi, cũng nghe thấy rồi, trước kia cô ấy sợ liên lụy mình, luôn đối xử với mình lúc gần lúc xa, cuối cùng bây giờ cô ấy đã tiếp nhận mình rồi.
“Nanon.” Film kiễng mủi chân, hơi hơi ngẩng đầu lên, chậm rãi tới gần anh, thật muốn anh hôn mình.
Reng reng reng…. Reng reng reng – tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, cắt ngang chuyện tốt của họ……..
“Lúc này mà ai lại gọi vậy?” Nanon có chút tức giận.
“Ha ha, nhận đi, nói không chừng là có việc gấp.” Film khẽ cười, tuy rằng cũng thấy có chút đáng tiếc, tại sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần thế này đều bị cắt ngang, muốn đón nhận nụ hôn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc này Nanon mới lấy di động ra, là điện thoại của mẹ, vội vàng nhấn nút nghe: “Mẹ, có việc gì sao?”
“Nanon con ở đâu vậy? Bà nội, bà nội đột nhiên té xỉu, đã được đưa đến bệnh viện, con mau trở về giúp đỡ.” Giọng nói mẹ anh rất sốt ruột.
“Bà nội té xỉu? Được, con lập tức về ngay.” Vẻ mặt Nanon lo lắng, nhanh chóng ngắt điện thoại: “Film, anh đi trước.”
“Anh Nanon đi nhanh lên, bà nội quan trọng hơn, nếu có chuyện gì, thì gọi điện cho em.” Film gật gật đầu, thúc giục anh.
“Vậy em tự mình về nhà nhé, cẩn thận một chút.” Nanon căn dặn, lập tức vẫy một chiếc taxi……..
Nhìn thấy anh rời đi, Film mới nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, nàng cũng nên trở về, hy vọng đêm nay Namtan sẽ không về nhà, cho dù về nhà, nàng cũng nhất định giữ khoảng cách rất xa với cô, nàng muốn giữ sự trong sạch của bản thân cho người mà cô yêu.
******************************************************************
Lúc Namtan tan sở, tiếng chuông di động liền vang, giọng nói của Primily từ bên trong truyền đến: “Namtan, tại sao lâu như vậy mà không thấy chị tới thăm em? Người ta rất nhớ chị nha, đêm nay có ghé chỗ em không?”
“Bảo bối, hai ngày nay chị bận quá, đang tính đi thăm em thì em đã gọi điện thoại đến rồi, chờ một chút, chị lập tức tới ngay.” Namtan nói, giọng nói nũng nịu gợi tình của người phụ nữ kia, tức khắc làm cho cô nổi lên phản ứng sinh lý, chính xác là hiện giờ cô cũng rất cần một người phụ nữ.
“Namtan,nhanh lên nha, em chờ chị, chụt.” Prim hớn hở đáp, hôn vào điện thoại một cái.
Namtan cúp điện thoại, trước mắt hiện ra dáng người nóng bỏng cùng kỹ thuật giường chiếu cao siêu của cô, nhanh chóng lái xe chạy đi………
Cửa vừa mở ra, một làn hương thơm liền xông vào trong mũi, một thân thể mềm mại đầy đặn liền dán chặt trên người cô, Prim vươn tay ôm lấy cổ cô, làm nũng nói: “Namtan, người ta cứ nghĩ là chị đã quên mất người ta rồi chứ?”
“Cho dù quên ai, cũng không quên được bảo bối như em.” Namtan tà mị hôn lên môi Prim một cái, nhìn thấy nàng mặc một cái áo ngủ trong suốt, hai trái anh đào trước ngực nhô lên, như ẩn như hiện sau làn áo ngủ, một đôi ** ôm lấy chính mình, nhất thời làm cho cô máu nóng sôi trào, trong mắt đều là **, ôm lấy cô, ngã trên chiếc giường lớn……..
“Namtan, chị nịnh nọt người ta quá nha…….” Prim làm nũng, giọng nói mang theo bất mãn, tuy rằng biết Namtan nịnh nọt mình, tuy nhiên Prim biết mình vẫn rất xinh đẹp, như đóa hoa tươi nở rộ, bàn tay cũng không an phận mà sờ soạng cổ của Namtan, tháo cravat ra, cô cũng chậm rãi cởi nút áo sơ mi và vói tay vào vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Namtan……..
Một tay Namtan vuốt ve bầu ngực mềm mại của em qua lớp áo ngủ, hưởng thụ kích thích từ trong lòng bàn tay truyền đến, tay khác thì lặng lẽ vói vào váy em, hoàn toàn không có ngăn trở, chạm đến gò đất nữ tính rậm rạp của em, dùng sức nhéo đùi em một chút, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Tiểu yêu tinh, em hoàn toàn không có mặc quần lót? Có phải muốn quyến rũ chị hay không?”
“ Chị là người nào? Làm sao em dám quyến rũ chị, mặc dù quả thật là em có ý này.” Đôi mắt xinh đẹp của Prim liếc nhìn Namtan, trên mặt lộ ra nụ cười, tay cũng đã vói vào bên trong áo Namtan ôm chầm lấy eo cô…….
“Bảo bối……..” Thân thể cô nhịn không được mà run rẩy một chút, hưng phấn đã tới cực điểm, bàn tay thô lỗ cởi váy ngủ của em ra, làm cho em nhỏ nằm ở dưới thân của mình, không chịu đựng được kích thích từ thị giác và các cơ quan cảm giác, cô nhanh chóng đè lên người em………
Sau khi tình cảm điên cuồng mãnh liệt qua đi, Prim thở gấp tựa vào ngực Namtan, giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu: “Namtan, đêm nay ở lại với em được không?” Prim không biết tại sao chị chưa bao giờ chịu ở lại qua đêm, mỗi lần tình cảm mãnh liệt qua đi, mặc kệ muộn đến thế nào chị cũng sẽ rời đi, cô không biết có phải chị đối xử với mỗi người đàn bà đều như vậy hay không? Cô nghĩ muốn giữ chị ở lại, cô nghĩ biến bản thân không giống với những người đàn bà khác của chị, nhưng mà, bất luận cô cô gắng như thế nào, từ đầu đến cuối, trên giường chị đều mãnh liệt như lửa, nhưng dưới giường thì lãnh khốc vô tình…….
“ Prim,chị không hy vọng lại nghe em nói những lời này, em phải biết rằng, ngay từ đầu chúng ta đều hiểu được bản thân cần cái gì? Cho nên, đừng có ý đồ muốn thay đổi đối phương.” Sắc mặt Namtan nghiêm trang, thật ra, không phải chị muốn thay đổi phụ nữ, có điều là phụ nữ luôn lòng tham không đáy, khiến cho chị không thể không đổi.
“Namtan, em hiểu được, em giúp chị chuẩn bị nước tắm.” Trên mặt Prim mang theo mỉm cưởi, nhưng trong mắt lại là một mảnh ảm đạm, cô luôn hy vọng xa vời rằng sẽ có một ngày thay đổi thân phận chính mình, nhưng cô biết, phụ nữ nào đều là kẻ vô tình, nhất là phụ nữ có tiền, cho nên, cô không nên ôm hy vọng xa vời, chỉ là bản thân lại không cam lòng vứt bỏ, cô cũng chỉ có thể chờ…………
************************************************************************
Film trở lại biệt thự, bên trong vẫn còn tối đen, trong lòng cảm thấy vui vẻ, chị ta không có trở về, thật tốt quá, vội vàng mở đèn lên, đặt túi xách xuống, nhanh chóng lấy gói quà Nanon đã tặng ra………..
Trong mắt lộ ra tia vui mừng, là một cái kẹp tóc nhỏ xinh, trên mặt có gắn một viên đá màu lam với hình hai trái tim lồng vào nhau, anh Nanon muốn dùng muốn quà này để cho mình thấy tâm ý của anh ấy sao? Thật đúng là một ý tưởng khác lạ, đặt kẹp tóc ở trước ngực, trong lòng cảm thấy ấm áp……..
Lập tức cài lên tóc, dùng tay vuốt vuốt mái tóc, cài kẹp tóc lên, không cần soi gương nàng cũng biết, giờ phút này trông mình nhất định rất đẹp………
Xe Namtan chậm rãi dừng trước cửa biệt thự, từ trong xe lấy ra bữa ăn khuya lúc tiện đường về đã mua, cô không muốn ăn món mì vô vị của Film……. :))))
Vừa vào cửa, liên thấy Film say sưa đứng trước ghế sô pha, nụ cười trên mặt, là ngượng ngùng, là vui vẻ, là hạnh phúc, nhíu mày một chút, không biết chuyện gì làm cho nàng vui mừng như vậy? Ánh mắt thoáng nhìn thấy cái kẹp tóc, lập tức hiểu được, nhất định là người tên Nanon tặng cho em, chả trách em vui mừng như vậy? Nhưng tại sao trong lòng cô lại có cảm giác là lạ…………
Ngày mai mình cũng đi mua một món qua tặng anh Nanon,Film thầm nghĩ về điều này, cầm lấy túi xách định lên lầu, quay người lại liền nhìn thấy cô đứng ở phía sau lưng mình, bị dọa lui về phía sau từng bước, thoáng cái ngã ngồi trên ghế sô pha: “ Chị…….chị trở về khi nào?”
Namtan liếc nhìn em một cái, đặt thức ăn khuya lên bàn: “Khi nào tôi trở về còn phải báo cáo với em sao?”
“Ai bảo chị báo cáo, tôi mới không muốn biết đâu, chỉ cần chị đừng có âm thầm lặng lẽ đứng ở sau lưng người ta là được rồi.” Film vỗ ngực, bất mãn nói thầm, cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng không nghe được tiếng bước chân của cô.
“Em sợ cái gì? Chẳng lẽ em đã làm chuyện gì trái với lương tâm? Cho nên trong lòng hoảng sợ?” Namtan nhìn cái kẹp tóc trên đầu em, thấy chướng mắt vô cùng.
“Ai làm chuyện gì trái với lương tâm chứ? Chị cho rằng người nào cũng giống chị sao?” Film tức giận nói, đứng dậy muốn chạy lên lầu………..
Namtan nhanh tay lấy cái kẹp tóc trên đầu em xuống “Mấy thứ rẻ tiền này ở đâu vậy?Sau này không được mang mấy thứ rẻ tiền này nữa.” Nói xong, tiện tay vứt sang một bên…….
“ Chị dừng tay……..” Film vươn tay tính chụp lấy, nhưng tiếc là đã chậm, trơ mắt nhìn nó bay giữa không trung, làm thành một bức tranh hình vòng cung, sau đó rơi trên mặt đất…………
“Bộp.” cái kẹp tóc bị phá hủy, hai trái tim vỡ nát, viên đá thủy tinh màu lam trên mặt cũng vỡ tan tành, trên mặt đất đều là…….
Nàng đau lòng ngồi xổm xuống, nhặt lên cái kẹp tóc đã vỡ vụn, nhìn vào hai trái tim tan vỡ, hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, đây là món quà anh Nanon đã tặng cho nàng, vậy mà nàng đã để cho nó bị vỡ nát, liền phẫn nộ đứng dậy, lấy tay chỉ vào cô, quát: “ Chị dựa vào cái gì mà ném đồ của tôi? Đồ vật rẻ tiền thì đã sao? Mang hay không mang đó là chuyện của tôi, không liên quan đến chị.”
Namtan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hàm chứa nước mắt phẫn nộ của em, không nghĩ em lại có phản ứng mạnh như vậy? Vẫn lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Đừng quên, bây giờ em là người phụ nữ của tôi, tôi nói không được mang là không được mang.”
“Đừng có lấy giao dịch đó ra uy hiếp tôi, cứ xem như tôi là người phụ nữ của chị đi, vậy thì thế nào? Tôi yêu thích cái gì, đó là chuyện của tôi? Chị quản không được.” Film hoàn toàn nổi điên lên, cầm cái kẹp tóc trong tay, nhìn cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biết tại sao cô đáng ghét như vậy?
Nhìn thấy bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống cô của nàng, Namtan nhíu mày, em quan tâm cái kẹp tóc đó như vậy sao? Giọng nói lạnh như băng mang theo bất mãn: “Ném nó xuống, nếu em thích, tôi mua cho em.”
“ Chị mua cho tôi? Hừ!” Film giận dữ cười to, nhưng đó là một nụ cười lạnh băng: “ Chị có biết cái gì gọi là quý giá hay không? Có biết cái gì gọi là tâm ý hay không? Cho dù thứ chị mua có giá trị gấp ngàn vạn lần, thì ở trong lòng tôi nó không đáng giá một đồng, bởi vì tôi hoàn toàn không thích nó, còn những thứ tưởng chừng như không đáng một đồng, nhưng ở trong lòng tôi nó vô cùng quý giá, bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh được, đừng tưởng rằng món đồ nào cũng có thể dùng tiền để so sánh.”
Không đáng một đồng? Em ấy khinh thường mình như vậy sao? Sắc mặt Namtan từ âm trầm biến thành màu đen, cũng cười lạnh châm chọc em: “Không thể dùng tiền để so sánh, tôi còn không biết có thứ gì không thể dùng tiền để so sánh? Vì tiền, không phải ngay cả bản thân cô, cô cũng bán sao? Ngay cả thân thể của chính mình cũng không quan tâm, như vậy ở trong lòng của cô, còn có thứ gì được coi là quý giá? Tiền có thể mua được cô, thì còn có thứ gì không mua được?”
“ Chị có thể mua được người của tôi, thân thể của tôi, nhưng chị vĩnh viễn cũng không mua được lòng của tôi, tình cảm của tôi.” Film tức giận gào thét, hung hăng nhìn cô, nhưng sắc mặt lại vừa xanh vừa tím, bởi vì lời nói của cô, mỗi một câu đều giống như dao nhọn đâm vào trong lòng của mình, làm cho nàng đau đến toàn thân run rẩy………..
“Lòng của em? Tình cảm của em? Em nghĩ rằng tôi quan tâm sao? Em cho rằng tình cảm trong lòng có thể tẩy sạch được thân thể dơ bẩn sao? Em cho rằng một người như tôi có thể chấp nhận thân thể của người phụ nữ mà mình yêu thương đã thuộc về người đàn ông khác sao? Tôi khuyên em, đừng nghĩ anh ta rất hoàn mỹ, sẵn đây cũng nói với em một câu, khi càng yêu tôi lại càng để ý.” Namtan cười lạnh, không biết nên cười sự đơn thuần của em, hay là cười vì sự ngu ngốc của em.
[Thấy mấy bữa nay mấy bà hít ke hint zui quá nên tui viết ngược tâm cho hít =))))]
Hôm nay hai ebe xinh xẻo quá mn ơi
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
⪡ • || By Laris || • ➣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro