Chương 1
Bangkok, năm 2041
"Thông tin mới nhất về chiếc máy bay mang số hiệu X116 từ Bangkok - Thái Lan đến New Zealand bất ngờ gặp sự cố phải hạ cánh khẩn cấp trên vùng biển Y. Hiện đội cứu hộ đang tiến hành tìm kiếm và cứu sống những người có thể, dự kiến số người thương vong khoảng 200 người bao gồm cả nhân viên đoàn bay...."
Giọng nói đều đều, rành mạch của biên tập viên trên bản tin thời sự vẫn vang lên nhưng người phụ nữ đang nhâm nhi tách cà phê ở phía trước màn hình dường như đã lạc lõng trong cơn sóng ngắt quãng của tin tức. Tay cô chững lại, tách cà phê như ngừng lướt trong không gian, ánh mắt đầy hoang mang và không dám tin, vẫn dán chặt vào số hiệu của chuyến bay.
"X116...chuyến bay của nong...không thể nào như vậy!"
Gần như quên mất việc phải đặt chiếc tách xuống bàn, cô vội vã đến mức những giọt cà phê nóng hổi bắn lên bàn tay trắng trẻo, mịn màng vốn dĩ được chăm sóc kĩ càng suốt bao năm qua. Nhưng cô không hề cảm nhận được sự đau rát, không còn một chút cảm giác nào ngoài khoảnh khắc mờ mịt trước mắt. Tay cô run rẩy nhấc điện thoại lên, bấm gọi vào dãy số mình đã thuộc nằm lòng.
Cô gọi liên tục, từng cuộc gọi nối tiếp cuộc gọi nhưng tất cả chỉ hồi đáp lại một câu duy nhất: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...".
Với chút hy vọng yếu ớt, cô cố gắng tìm lại thông tin chuyến bay mà em ấy đã nhắn trước đó với mong ước rằng bản thân chỉ nhớ lầm, rằng mọi thứ là do cô suy nghĩ quá nhiều. Khi số hiệu X116 xuất hiện, tất cả như sụp đổ. Cô buông thõng tay, để chiếc điện thoại rơi xuống đất, quỳ sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, mắt mờ đi bởi nước mắt. Trên màn hình trò chuyện của 2 người, dòng tin nhắn cuối cùng của em vẫn hiện rõ: "Tới nơi em nhất định sẽ nhắn cho chị đầu tiên mà P'Namtan."
*****
1 tuần sau
Tang lễ của em đã diễn ra tròn một tuần tuy vậy Namtan vẫn không đủ dũng cảm vào nhìn em lần cuối. Suốt bảy ngày qua cô chỉ đứng ở phía ngoài nơi diễn ra tang lễ, đôi mắt mờ đi vì thiếu ngủ và nước mắt, nhìn từng kẻ lạ người quen đến viếng rồi vội vàng ra về, nhìn ba mẹ em tuổi đã lớn nhưng phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Hai người túc trực bên cạnh quan tài của em cả ngày lẫn đêm, mắt không rời khỏi dù chỉ một khắc như thể sợ rằng sẽ mất em lần nữa nếu quay đi.
"Mai là hoả táng N'Film rồi, thật sự không vào thắp cho em ấy nén nhang à?"
Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông vang lên từ phía sau. Namtan quay người lại, chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của Mark nhưng khi nhìn thấy cô, anh sững lại như bị điện giật. Cô chẳng khác gì một bóng ma sống, tiều tuỵ, đôi mắt sưng mọng vì khóc không ngừng, phải thốt lên: "Cái đm Namtan, mày không ăn không ngủ suốt bảy ngày qua thật hả?"
Ngày trước, chỉ cần thằng bạn thân đùa giỡn một câu như vậy, cô sẽ phản ứng lại ngay, mắng chửi nó không kịp vuốt mặt nhưng giờ đây khi đối diện với Mark, cô lại chẳng thể nói được gì. Làm sao có thể ăn ngon ngủ yên được khi mà nỗi đau này như một vết thương không bao giờ lành? Cô đã uống hết nước mắt của chính mình, tự dằn vặt bản thân và không thể tin nổi rằng em đã rời xa cô một cách đột ngột như vậy, không lời từ biệt.
"Tao không thể, Mark. Tao sợ phải đối diện với di ảnh của em ấy, tao sợ phải chấp nhận rằng em ấy thật sự đã không còn trên đời."
Đôi vai của Namtan run lên, giọng cô bắt đầu nghẹn đi, như thể một phần trong cô đang tan vỡ. Mark thở dài, đặt hai tay lên vai cô, xoa nhẹ như muốn truyền cho cô một chút sức mạnh. Tình cảm giữa hai người, dù rõ ràng với tất cả mọi người xung quanh nhưng với họ, lại là một thứ gì đó mơ hồ, chưa bao giờ dám thừa nhận.
"Mày không dám nhìn em ấy lần cuối, chẳng lẽ không muốn để em ấy nhìn mày lần cuối à?"
"...."
"Đây là lần cuối cùng thật rồi Namtan, đừng để sự hèn nhát của mày đánh mất cơ hội được bên cạnh N'Film thêm lần nào nữa."
Lời nói của Mark như một cú tát vào lòng cô, khiến Namtan bừng tỉnh. Cô nhìn lại mọi chuyện của gần 20 năm về trước và nỗi nuối tiếc như một cơn sóng dâng trào trong cô. Ừ đúng rồi, nếu cô mạnh mẽ hơn, nếu cô dám đối mặt với nỗi sợ hãi ấy, có lẽ bây giờ hai người đã ở bên nhau, Film sẽ không đến New Zealand, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mark để cô thả trôi suy nghĩ trong không gian tĩnh lặng của riêng mình, không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng cạnh. Đột nhiên Namtan hít một hơi thật sâu, tay vội vàng quệt những giọt nước mắt vừa tuôn rơi. Cô đứng thẳng người, cố gắng chỉnh lại trang phục, vuốt lại mái tóc, ép bản thân nở một nụ cười yếu ớt để che giấu sự đổ vỡ trong lòng.
Cô gật đầu với Mark ám hiệu rằng cô đã sẵn sàng, lúc này hai người mới cùng tiến vào bên trong.
Ba mẹ Film ngay khi thấy sự xuất hiện của Namtan có chút ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái chắp tay chào cung kính của cô. Mặc dù Namtan đã gần 45 tuổi, khuôn mặt cô vẫn giữ được nét trẻ trung, có lẽ thời gian đã bỏ quên cô, dù trông cô có chút phờ phạc vẫn không làm mất đi nét sang trọng, thanh nhã của một quý cô.
"Ba, mẹ, con xin lỗi vì muộn thế này mới đến thăm em ấy."
Từ lâu, Namtan đã luôn coi ba mẹ Film như ba mẹ mình, gọi đến không hề ngượng miệng. Dù biết họ sẽ không trách mình nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự ăn năn.
"Không sao cả con gái, ba mẹ hiểu con có nhiều việc cần giải quyết mà."
Sau khi chia buồn cùng họ, Namtan bước đến trước di ảnh của Film. Mọi sự mạnh mẽ cô cố gắng duy trì từ lúc bước vào giờ đây sụp đổ hoàn toàn. Trái tim cô như thắt lại, là em ấy, là hình ảnh má lúm xinh xắn ấy nhưng cô mãi mãi sẽ không bao giờ nghe được tiếng gọi "P'Namtan" ngọt ngào ấy nữa. Cô nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống, không muốn bộc lộ sự yếu đuối trước mặt em.
Mark đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đặt vào tay cô một nén nhang. Anh không nói gì, giúp cô giữ lại chút sĩ diện. Anh thắp nhang cho Film rồi quay lại nhìn cô. Namtan vẫn đứng đó, đôi mắt dán chặt vào di ảnh của em, cơ thể cô run rẩy như sắp ngã quỵ.
"Mau thắp nhang cho em ấy đi." - Mark nhắc nhở, giọng anh nhẹ nhưng cũng để mạnh mẽ để kéo cô về thực tại
Cô làm theo, như một người máy, từng động tác đều mệt mỏi và chậm chạp. Cắm nén nhang rồi khó khăn bước đến chỗ ba mẹ Film. Nhìn họ cũng trở nên xanh xao vì lo cho đám tang của Film, cô càng thấy tội lỗi. Cô bất ngờ quỳ xuống, chắp hai tay và dập đầu xin lỗi, run rẩy thốt lên: "Con xin lỗi ba mẹ, thật sự xin lỗi!"
Mẹ Film vội đến đỡ cô đứng lên, vẻ mặt bà đầy khó hiểu, không hiểu tại sao cô lại hành động như vậy. Khi bà thấy Namtan khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào cứ vỡ oà, bà nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng vỗ về như cách bà hay dỗ dành Film: "Con đừng quá đau lòng, chắc chắn Film sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta như thế này đâu."
Namtan càng khóc lớn hơn, ôm chầm lấy bà như thể trút được một gánh nặng cảm xúc trong lòng.
Khi cô dần ổn định lại, bà mới chậm rãi cất tiếng: "Mẹ có thứ này muốn đưa cho con."
-hết chương 1-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro