Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11 - 15

Chap 11 (H)

Từ phòng tắm bốc hơi mù mịt đi ra ngoài, Film mặc váy ngủ hai dây tinh tế màu lam
nhạt bằng tơ tằm, vải vóc mát mẻ, nàng đã tẩy trang để cho da mình thoáng khí.

Nàng đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa thật to ra, gió lạnh ban đêm thổi qua, khiến thân thể tắm xong cảm thấy rất là nhẹ nhàng khoan khoái. Dùng khăn lông nhẹ nhàng lau nước trên tóc ướt, nhắm hai mắt, hưởng thụ gió nhẹ quất vào mặt.

Mười giờ tối ở nước Mỹ, ban đêm vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng ở chỗ này, trấn nhỏ với truyền thống và hiện đại kết hợp với nhau, cư dân trong trấn cũng đã tiến vào mộng đẹp. Những ngọn đèn lấm tấm lóng lánh ở phía xa, côn trùng cất tiếng kêu vang, gió nhẹ thổi qua làm tiếng lá cây xào xạc, đây là âm thanh mê người của tự nhiên.

Film không biết mình có bao nhiêu năm không hưởng thụ không khí tĩnh mật yên bình này rồi. Hàng năm đều đi đi về về ở Thái, về đến nhà là mệt mỏi ngả lưng nằm ngủ, chưa từng tỉ mỉ hưởng thụ không khí ở đây.

Nàng xoay người đi tới trước bàn trang điểm, nàng đã mang theo đống chai chai lọ lọ của mình tới đây. Thoải mái tiến hành công việc bảo dưỡng trước khi ngủ, nước làm trắng da, kem dưỡng, một tầng, một tầng khiến làn da vốn được bảo dưỡng hoàn mỹ càng trở nên mềm mại. Ai nói trời sinh xinh đẹp thì không cần bảo dưỡng? Film nàng trước giờ vẫn vô cùng yêu bản thân mình, bất luận thế nào nhất định phải chăm sóc thân thể của mình thỏa đáng.

Đợi nàng dưỡng da xong, quay người lại chợt thấy ra trải giường mang màu đỏ vui mừng mới nghĩ đến chồng của nàng, Namtan vẫn chưa trở về phòng. Kỳ quái, cô đi nơi nào? Đang suy nghĩ, cửa phòng ngủ bị nhẹ nhàng gõ hai cái, sau đó được đẩy ra. Tiến vào, là người mặc áo choàng tắm màu đen. Tóc của Namtan cắt qua vai một chút lại được uốn xoăn, mang theo cảm giác thành thục, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt yên tĩnh, không lâu sau áo choàng hơi lỏng lộ ra khuôn ngực đầy đặn, mang theo một loại hơi thở mãnh liệt.

Namtan tắm rửa rồi, một mùi vị xà bông tắm nhàn nhạt từ trên người cô truyền đến, nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi giống như vùng quê bên ngoài kia, vóc người của cô tốt vô cùng, bả vai rộng, eo nhỏ bụng bằng phẳng nhìn sơ qua còn có hai rãnh sâu hình như là cơ bụng, đùi thon chân dài miên man. Cô nhất định là người nhiệt tình vận động, nếu không sẽ không có vóc người đẹp kinh người như thế.

Film nhẹ nhàng nắm lấy làn váy, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ mát mẻ bên trong phòng trở nên nóng lên. Nàng cho tới bây giờ, mới ý thức, đây là đêm tân hôn của hai người. Mà cô, từ vừa mới bắt đầu cũng đã tỏ rõ, cái Namtan muốn là một hôn nhân thứ thiệt, nói cách khác, bọn họ sẽ lên giường. Lên giường!

Nàng hít một hơi thật sâu, tự nói với mình là một cô gái thành thục, đối với chút chuyện này, phải hiểu rõ vô cùng, không nên cảm thấy sợ hãi. Hôn nhân mang tới quan hệ thân mật, là tất nhiên cũng là bắt buộc, không cần khẩn trương.

Nhưng, nàng thật là khẩn trương, khẩn trương muốn chết.

Người này là Namtan, từ lúc mười tám tuổi nàng biết cô, toàn bộ bảy năm, nàng cho tới bây giờ đều xem cô như là chị em chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ lên giường cùng Namtan, trời à!

Nàng hít một hơi ở trong lòng lần nữa, muốn để cho mình tỉnh táo lại, trái tim của nàng không nên đập nhanh như vậy, nàng có thể làm được. Namtan đứng ở nơi đó, nhìn thấy gò má nàng càng ngày càng trở nên đỏ, càng ngày càng tươi đẹp, cô hoài nghi, đỏ nữa mạch máu của nàng sẽ vỡ ra. Cô vươn tay, bàn tay bền chắc có lực. Nàng ngây ngốc nhìn tay cô.

"Làm...làm cái gì?"

"Đưa tay cho chị." Giọng điệu của Namtan vô cùng dịu dàng, kỳ lạ là lại có thể làm dịu đi thần kinh căng thẳng của nàng.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại từ từ đưa lên phía trước, mãi cho đến bỏ vào lòng bàn tay của cô, cô kiên định, nàng yếu đuối, nhưng lại vô cùng hợp, giống như bọn họ trời sinh nên nắm tay như vậy. Namtan kéo nàng ra ngoài.

"Chúng ta đi nơi nào?"

Bị hành động của cô làm mơ hồ, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn để cho cô dẫn đi. Namtan không có trả lời nàng, chẳng qua là mang nàng đi ra khỏi phòng, vòng qua, đi lên lầu ba. Hửm, cô không phải nói lầu ba không có gì cả, chẳng qua là để một chút đồ không dùng đến sao? Sao lại tới nơi này?

Namtan dắt nàng đi thẳng đến cuối, lại lên ba bậc thang, đẩy ra cánh cửa tận cùng bên trong.

"Nơi này....."

Nàng kinh ngạc nhìn tất cả trong phòng, thật là làm cho người sợ hãi không dứt. Gian phòng cũng không rộng lắm, thật ra thì nên tính là một cái gác nho nhỏ. Nhưng điều đặc biệt chính là trên nóc không phải lợp mái, mà là dùng thủy tinh làm thành mái, không mở đèn, ánh trăng nhàn nhạt thành vật duy nhất chiếu sáng trong phòng. Chính giữa gian phòng là giường lớn, ga trải giường trắng noãn mềm mại hiện lên ánh sáng mông lung dưới ánh trăng. Không có trang trí dư thừa, trong phòng cũng chỉ có một giường lớn mà thôi, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy thật là đẹp, thật mê người.

Namtan nắm tay nàng đi đến giường lớn, buông tay nàng ra rồi lên giường, vỗ nhẹ đệm giường mềm mại: "Đi lên."

Nàng không có hơi sức để đùa bỡn vô vị, cũng nằm lên theo cô, cô vươn tay ôm nàng vào ngực, thân thể của nàng theo tính phản xạ cứng đờ, một hồi lâu, cô cũng không có nhúc nhích, chẳng qua là ôm nàng. Từ từ, nàng thanh tĩnh lại, nằm ở trước ngực của cô, gương mặt nép vào
ngực cô, nghe tiếng tim đập trong ngực của đối phương, khỏe mạnh mà đều đặn.

"Em xem."

Giọng ôn nhu của Namtan vang lên trong phòng yên tĩnh. Nàng ngẩng đầu nhìn lên theo ý cô, sau đó, hô hấp ngừng lại. Trên đỉnh đầu, đều là những ngôi sao rực rỡ, một ngôi một ngôi, chấm nhỏ trong suốt và xinh đẹp sáng trầm trầm trong màn đêm, vô cùng rõ ràng, hệ ngân hà mênh mông, cứ như vậy chiếu xuống trước mắt nàng.

Nàng không biết đã bao nhiêu năm, không được ngắm sao đẹp như vậy, hiện tại đô thị đang phát triển vô cùng nhanh, muốn ngắm sao thì thật là khó. Coi như thỉnh thoảng thấy, cũng chỉ là một hoặc hai ngôi sao ảm đạm không ánh sáng, nhưng ở nơi này, lại có sao lập lòe, sáng loáng. Xinh đẹp đến làm cho người ta muốn đưa tay hái xuống vuốt vuốt. Khó trách Lý Bạch Đường triều muốn bay lên trời cao cùng sao, cảnh đẹp như thế làm cho lòng người sinh tham lam, hận không thể ôm vào trong ngực độc chiếm.

Namtan nhìn vẻ mặt mê man trước cảnh đẹp của nàng, suy nghĩ, xem ra, tối nay sắp xếp như vậy là chính xác. Vốn là cô cho rằng đêm tân hôn, nàng sẽ không quá mức căng thẳng, nhưng tiệc rượu tối nay khi nàng nghe được những lời trêu chọc của bạn tốt vẻ mặt liền mất tự nhiên, cô chợt hiểu là nàng sẽ căng thẳng. Vì vậy, mới vừa tắm xong, cô đã tới nơi này bố trí một chút. Điều này quả nhiên hữu hiệu, nhìn nàng hiện tại toàn thân thanh tĩnh lại, ngắm sao trên trời, Namtan đã cảm thấy rất thỏa mãn.

"Thật đẹp."

Nàng quay đầu nhìn về cô, trên mặt mang nụ cười rạng rỡ, sau đó, bị tròng mắt thâm thúy của cô chiếm lấy không thể nào rời đi được nữa. Namtan nhìn nàng, nghiêm túc mà chuyên chú, dần dần, trong tròng mắt đen nhánh của cô dấy lên hai ngọn lửa, gương mặt của cô, cúi xuống.

Nàng biết cô muốn làm cái gì, nhưng nàng lại giống như nhập ma, toàn thân bất động, chỉ nhìn cô. Bờ môi của cô chạm vào nàng, mới bắt đầu, chỉ là chậm rãi lướt qua, giống như cánh bướm vỗ nhẹ. Môi nàng bị hôn cảm thấy ngứa một chút, tê tê, sau đó, lực đạo của cô tăng cường, tách ra môi của nàng, tìm tòi đi vào. Mút, đảo lên, bàn tay của Namtan vuốt ve gò má mềm mại, nàng bắt đầu muốn ngất xỉu, cả người giống như mềm thành một bãi nước, mặc cô bừa bãi nắm lấy. Dây áo bị cô kéo xuống, cảnh xuân sắc nửa ẩn nửa hiện ra trước mắt. Hôn sâu, vuốt ve, tất cả đều vô cùng tự nhiên. Như nước chảy từ từ, ngực đẫy đà bị cô nắm trong lòng bàn
tay, hôn lên, xoa nắn, ngậm lấy viên châu ngọc.

Ngón tay lẻn vào nơi tư mật của nàng, nơi đó đã tràn nước dào dạt, ngón tay mang vết chai của cô trơn vào. Đâm vào, nhẹ nhàng nâng lên, dò vuốt đóa hoa của nàng. Nàng nóng rực mà chặt chẽ, hoa thịt non nớt xông tới, bọc lại ngón tay của cô, thật là khó vào trong. Nhưng thân thể nàng rất nhạy cảm, theo Namtan kiên nhẫn trêu đùa, mật dịch tiết ra càng nhiều, trong không khí tràn ngập mùi động tình nhàn nhạt. Ngọt ngào mà mập mờ.

Nàng thở gấp, than nhẹ, như khúc nhạc tuyệt diệu, thanh âm phả vào lỗ tai cô, thân thể dâng lên màu hồng phấn mê người, ngón tay ra vào kèm theo tiếng nước khiến cho nàng lên cao triều lần đầu tiên. Mãnh liệt, kích thích, co rút, nặng nề thở gấp. Thân thể trần truồng của cô đè ở trên người nàng, bàn tay thon dài tách hai chân nàng ra, bàn tay vuốt ve ở gò má, đôi môi khẽ cắn nhẹ ở vành tai trắng noãn:

"Em thích nhanh hay chậm một chút, hửm?"

"......."

Nàng mờ mịt nhìn cô, ánh mắt ướt át, tơ tình dâng lên, cao triều đánh thẳng vào trực tiếp quá mức, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn không hồi được thần trí.

Nhìn thần sắc ngây thơ mà tuyệt diễm của nàng, Namtan bất đắc dĩ thở dài.

"Thôi."

Còn hỏi gì nữa? Bàn tay cô lại một lần nữa thăm dò hai vào hai chân nàng chậm rãi day đỉnh nhạy cảm rồi lại lượn qua lại ở cửa động. Nàng khẽ cắn môi, cảm giác được nguy hiểm đang ở nơi đó, chống lại nơi nhu ngược và mẫn cảm nhất, nàng bắt đầu kinh hoảng, muốn giãy giụa.... Cô cúi đầu, đôi môi mạnh mẽ chặn nàng lại, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào ma sát, tay cô lần này không hề do dự đâm thẳng hai ngón tay vào.

Chap 12 (H)

Mau, mạnh mẽ, chuẩn xác. Trong nháy mắt, hai ngón tay tiến vào thật sâu, phải nói bàn tay của Namtan sinh ra để làm tình, ngón tay dài nhất của cô phải đến 10 cm!

"A....."

Toàn thân nàng cứng ngắc, kêu đau, hàm răng dùng sức cắn, mùi máu tươi ngai ngái tràn ra khắp môi hai người. Namtan hít một hơi, rời môi nàng, không để ý vết thương trên môi, nhẹ giọng dụ dỗ ở bên tai nàng:

"Bảo bối, thả lỏng một chút, em như vậy, chị sẽ điên mất."

Nàng thật chặt, tầng tầng thịt non kia lập tức xông tới, nuốt lấy ngón tay cô khiến cô có chút khó khăn đi vào, cô hơi nâng hông nàng lên động đậy ngón tay. Chỉ là, không được, hô hấp của nàng trở nên hỗn loạn, trong không gian vang lên tiếng rên rỉ nho nhỏ, hoa tâm theo mỗi lần hô hấp của nàng mà càng xoắn lấy ngón tay cô. Nước mắt chảy ra, đưa tay đấm mạnh vai cô, không muốn phối hợp với cô, cố giãy dụa đẩy cô để thoát ra.

"Không nên cử động!" Cô trầm giọng ra lệnh, hơi thở gấp gáp. Nhưng nàng căn bản không nghe lời, liều mạng lắc lắc, khó chịu muốn chết. Cánh tay dùng sức, cố định nàng đang giãy dụa lung tung, cô khẽ cúi đầu, chợt ngẩn người.

Trong phòng không có mở đèn lớn, nhưng hôm nay là ngày mười bảy, trăng sáng vừa lớn vừa tròn, không có mây phủ, ánh sáng chiếu thẳng xuống, thị lực của Namtan tốt vô cùng, tốt đến có thể nhìn thấy rõ ràng, những tơ máu đỏ tươi theo ngón tay của cô chảy xuống ra giường, loang ra mấy dấu lạc hồng. Ngón tay cô đang trong cơ thể nàng, vừa chặt vừa nóng, nét mặt của nàng thống khổ vạn phần, cô không phải đứa ngốc, trong nháy mắt đó cô hiểu được rồi. Nàng vẫn còn.....

"Bảo bối, chị xin lỗi, thật xin lỗi."

Nụ hôn áy náy mà dịu dàng, từng cái từng cái rơi xuống khuôn mặt đau đến vặn vẹo: "Em nên nói cho chị biết, như vậy chị không biết......Thật là đáng chết!"

Cánh tay cô dùng sức ôm lấy thân thể nàng để trấn an, dù sao cũng đã bị thương, hiện tại muốn cô dừng lại là điều không thể. Namtan chỉ có thể tận lực giảm thấp tổn thương cho nàng.

"Em không muốn làm, Namtan,đau, thật sự rất đau."

Nàng nức nở, chưa bao giờ biết mình sẽ yếu ớt như vậy, nàng rất ít rơi lệ, thế nhưng thời điểm này không biết vì sao nữa, chỉ muốn khóc trước mặt cô, nửa là oán giận nửa là tức giận, nửa là làm nũng nửa là luống cuống. Nàng hoảng loạn giãy dụa vô phương, cô cũng thở gấp, thật sự nhịn không kích thích như vậy, kéo hai chân trắng nõn của nàng mở ra thêm, ngón tay rút ra một chút, chưa kịp lấy sức thì lại vào sâu.

"A!" Nàng thét lên, đẩy cô lại bị cô làm cho đau hơn, thân thể khó chịu muốn chết. Namtan không để ý tới kháng cự của nàng, dù sao, cũng sẽ phải trải qua một hồi đau.

Bàn tay đã nắm được bàn tay nhỏ bé của nàng, cố định trên đỉnh đầu, đôi môi tìm được nụ hoa cứng rắn ngạo nghễ ưỡn lên, ngậm vào trong miệng mút, chà xát, bàn tay phía dưới không chịu chậm lại ngược lại tốc độ ngày càng mau.

Đau đớn bén nhọn từ nơi bộ vị đang kết hợp với nhau truyền đến, nàng kêu đau, muốn tránh thoát, nhưng lại bị cô giữ chặt, một tia cũng không động đậy được. Thân thể Namtan đè trên người nàng, hai chân bị buộc mở rộng, tiếp nhận ngón tay cô ra vào, mỗi lần một sâu, đều là lực đạo mười phần không có thu lại, vào sâu rồi lại rút ra, mồ hôi không ngừng nhiễm lên làn da nàng, bên má đẹp bị nhiễm ướt, tóc dính vào khuôn mặt.

Thân thể không nhúc nhích được, bị nữ nhân này chặt chẽ đè ở phía dưới, thừa nhận công kích mãnh liệt của cô, nàng căn bản chịu không được bao lâu, liền thua trận, cắn môi, nghĩ tới, lại chịu đựng một hồi, sẽ có thể kết thúc. Nhưng mà, từ từ theo động tác của cô, một loại khoái cảm chìm nhột từ trong thân thể xông lên, lúc ban đầu là một chút, từ từ tăng lên, nữa sau lại cuốn lấy nhấn chìm nàng như lũ.

Tiếng rên rỉ khàn khàn, trong thống khổ xen lẫn vui vẻ, chỗ hoa huyệt sâu không ngừng chảy ra nước dịch, bắn ra bốn phía theo động tác kịch liệt của cô. Đau, vẫn còn đau, nhưng mà cảm giác khoái cảm lại cực kỳ mãnh liệt. Cảm giác đau và vui thích quá mức xa lạ, cường độ lại quá mạnh, nàng tột cùng thét lên lần nữa, nức nở, thân thể cong lên, ôm thật chặt lấy bả vai cô, móng tay trong suốt khảm sâu vào lưng Namtan thành những vết dài màu đỏ.

Cái loại cảm giác hơi đau kích thích đến cô, cô liền điên cuồng đè chặt nàng lên giường, ở giữa hai đùi nàng, ngón tay vẫn ra vào mạnh mẽ lần này thêm vào một ngón, đánh sâu vào thân thể nàng, tần số càng tăng, lực đạo càng mạnh.

"Đừng, làm ơn, dừng...dừng lại...."

Nàng khóc, đáng thương cầu xin Namtan, ở dưới thân cô, sự liều mạng tựa như điên cuồng này hù nàng sợ, thân thể kịch liệt vui thích cũng rung động đến nàng, lập tức nàng không tiếp thu nổi kích tình như vậy, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của cô. Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết chính mình bị đẩy lên cao rồi kéo xuống như vậy bao nhiêu lần. Nhắm mắt lại, thở gấp, thì ra là, đây chính là thân mật giữa vợ chồng, thật sự rất đáng sợ, thật là đáng sợ.

Namtan đè ở trên người Film, thân thể hơi nặng làm nàng hít thở không thông. Thừa nhận sức nặng như vậy rõ ràng nên cảm thấy không thoải mái, nhưng một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái lại tràn đầy trái tim. Thân thể mệt quá, thật mềm. Cảm thấy cô rời khỏi, sức nặng trên người biến mất, tiếp đó Namtan ôm nàng vào trong ngực, gương mặt của nàng gối vào bộ ngực đầy đặn nhiễm một tầng mồ hôi bóng loáng của cô, từ từ đi vào giấc ngủ....

Chap 13

Sau tân hôn, bọn họ không lập tức đi hưởng tuần trăng mật, ngày thứ ba là ngày về nhà vợ, Namtan đưa Film trở lại nhà Mahawan.

Nụ cười trên mặt Ratchanee vẫn không ngừng, ngay cả người luôn nghiêm túc như Prayuth Mahawan cũng có nét vui vẻ trên mặt, Namtan, làm con rể thật được lòng hai cụ. Trừ bỏ thân phận nữ nhân thì chỗ nào cũng có thể chấm điểm 10. Trước không nói quà hồi môn bao lớn bao nhỏ, chỉ tính quà tặng cô đặc biệt lựa chọn cho cha mẹ vợ, cũng đã biết người này là người cực kỳ tỉ mỉ.

Tặng Prayuth Mahawan là một bộ cờ vây cổ hương cổ sắc, nghe nói, Namtan phải tìm kiếm thật lâu mới mua được, bộ cờ cổ từ Minh triều này làm cho người yêu cờ như mạng như Prayuth Mahawan có thể không vui vẻ muốn chết sao? Từ phút chốc khi thấy bàn cờ vây kia, ông liền nâng niu ở trong lòng bàn tay yêu thích không buông tay, lôi Namtan vào thư phòng đánh cờ luôn.

Chuẩn bị cho bà Ratchanee là một bộ váy truyền thống dày công phu, thủ công tinh xảo, vải hảo hạng, màu sắc thanh nhã, bà cầm trong tay, mắt vui mừng sáng lên. Sau khi Film nghe mẹ nói mới biết, thì ra thợ may bộ quần áo này là người mẹ thích nhất, nhưng người đó đã lớn tuổi nên trở về quê định cư dưỡng già, qua nhiều năm
Ratchanee vẫn nhớ mãi thủ nghệ của người đó không quên. Hiện nay, y phục may thủ công thật ít, cho dù có cũng khó tìm được người xuất sắc như vậy. Khó như vậy mà Namtan vẫn tìm được quà tặng hợp với ý bà như vậy.

Film miễn cưỡng nằm ở trên giường, ôm chiếc gối to đùng, thấy mẹ xem bộ váy này làm bảo bối, còn cẩn thận vuốt ve, vô cùng khó hiểu:

"Mẹ, chỉ có mỗi bộ y phục mẹ có cần thiết cao hứng như vậy không?" Người xưa nay rất có chủ kiến như mẹ sao dễ dàng bị thu phục như vậy?

"Đứa trẻ này đúng là chẳng hiểu gì." Ratchanee trừng mắt nhìn nàng.

"Khiến mẹ vui vẻ không chỉ là y phục mà là tâm ý của Namtan." Có con rể như thế này bà không mong gì hơn nữa.

"Vâng vâng." Cô lăn qua lăn lại trên giường, rồi nằm vào phía trong.

"Suy nghĩ sinh cho mẹ hai đứa cháu, con bé Finn thì không nói rồi, cả ngày chỉ biết giận dỗi cha con, đứa con gái như con từ nhỏ đưa ra nước ngoài giờ về trừ bỏ mặt mũi dáng dấp dễ coi một chút, tính tình thì đặc biệt cẩu thả, cái gì cũng không biết....."

"Mẹ, con có phải con của mẹ không đó?" nghe mẹ nói mình cẩu thả nàng vội vàng kháng nghị, oán trách mẹ không để nàng trong mắt.

"Nói thật cho con nghe." Ratchanee dí dí ngón tay vào trán nàng. "Tuy con không có ưu điểm khác, nhưng vận số không tệ lắm, may mắn con nhặt được người chồng hoàn hảo, lần này mẹ mới yên tâm thật sự. Nếu như mà kết hôn cùng tên tiểu tử Kling, chỉ sợ....."

"Mẹ!"

Film vội vàng cắt đứt lời mẹ, khẽ nhíu mày, mặc dù bây giờ đã gả cho Namtan nhưng mà tình cảm với Kling, cũng không lập tức nói quên liền hoàn toàn quên. Nhắc tới hắn, trong lòng nàng vẫn còn có chút không thoải mái.

"Được rồi, không nói." Ratchanee coi như hiểu con gái, vội vàng nói sang chuyện khác.

"Namtan có nói dẫn con đi hưởng tuần trăng mật ở đâu không?"

"À, có đề cập tới."

Ba ngày tân hôn, trên căn bản chỉ lăn qua lăn lại ở trên giường, bọn họ không có
thời gian thảo luận chuyện khác, nghĩ đến việc mấy hôm nay luôn làm, ngay cả to
gan như Film cũng đỏ mặt vội vàng vùi sâu vào gối, miễn cho mẹ phát hiện. Tuy là
nữ nhân nhưng dục vọng của Namtan thật là mạnh đến mức đáng sợ, đến bây giờ
xương cốt vẫn còn đau nhức, nghĩ đến kích tình mỗi ngày mỗi đêm, nhịp tim lại mất khống chế.

"Vậy các con định đi nơi đâu? Có ra nước ngoài không?" Bây giờ mấy đứa trẻ đi hưởng tuần trăng mật đều thích đi nước ngoài.

"Chị ấy không tính vậy, chúng con định đi Pattaya."

"Hửm, Namtan này đúng là cuồng công việc, cho tới bây giờ đều không nghỉ phép, làm sao mà chịu được? Tuổi của nó giờ cũng không ít?" Bà Ratchanee vô cùng kỳ quái.

"Haizz, con không biết nữa." Film ngược lại không quan tâm việc trăng mật lắm, cũng không nhất định phải ra nước ngoài, nhiều năm ở nước ngoài như vậy, thích nhất là đi du lịch. Phần lớn các nước xinh đẹp nàng đều đã đi qua, cũng không thấy có cảm giác mới mẻ nhiều, ngược lại ở Thái nàng lại biết tương đối ít, cô nói đi Pattaya chơi hai ngày vừa hợp ý nàng.

"Suy nghĩ của nàng dâu mới như con mẹ không quan tâm." Bà Ratchanee lắc đầu, biết tính con gái quật cường, người khác ép hỏi càng không nói. "Mẹ đi nấu cơm, con theo mẹ học một chút đi, kết hôn rồi nên biết nấu ăn mới tốt."

"Không cần, con không thích." Nàng cau mày, cự tuyệt. Không biết vì sao nữa, nàng vô cùng chán ghét chuyện bếp núc, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, thà ăn ngoài cũng không muốn tự mình động thủ, dù sao bây giờ thế giới hội nhập, cửa hàng ăn mọc lên san sát, nàng sẽ không chết đói, muốn ăn món Thái không khó.

"Đứa trẻ này, có cô gái nào kết hôn mà không chịu làm cơm...."

"Chị ấy biết làm mà." Ba ngày nay đều là Namtan xuống bếp, thì ra thủ nghệ của cô thật đúng là rất tốt, nấu ra hương sắc hương vị đủ cả, nàng được ăn nên mặt mày hớn hở, miễn cưỡng tha thứ chị ta không chịu tiết chế.

"Phương diện kia".

"Cũng không thể......"

"Mẹ, mẹ mà không đi nấu cơm, một hồi nữa ba sẽ tức giận."

Film vội vàng đẩy mẹ ra ngoài, chỉ mong bên tai được yên. Nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Ratchanee vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Hai tiếng sau, cả nhà bọn họ ngồi ở bàn ăn, một bàn tràn đầy những món ngon, có thể thấy được Ratchanee dùng bao nhiêu ý định để khoản đãi con rể này, bà không ngừng gắp đồ vào bát Namtan, vẻ mặt tươi cười. Namtan nên là con của nhà Mahawan, nàng và Finn Mahawan chắc là bị ôm nhầm rồi, Film có phần tức giận mãnh liệt vùi đầu ăn.

"Namtan bộ cờ kia chắc tốn không ít tiền, đứa trẻ này cũng thật là...."

Nhàn nhạt lên tiếng trách cứ song rõ ràng là vui sướng, xem ra quà tặng Namtan rất được lòng ông Prayuth.

"Không sao, chỉ cần ba thích là được." Namtan nhìn Film một cái "Phải là con cảm ơn ba mới đúng."

Film thiếu chút bị sặc cơm, gương mặt của nàng lập tức liền thay đổi sang đỏ bừng. Trời ạ, người này, thật là, lời nói rõ ràng chứa đầy hàm ý, nàng biết, cô nhất định là đang nói chuyện kia.

Nghĩ đến đêm đó, Namtan hỏi nàng tại sao kết giao với nhiều người như vậy vẫn còn là xử nữ, nàng liền trực tiếp nói cho cô biết, năm đó nàng ra nước ngoài thì ba nói, không có yêu cầu nhiều với nàng, chỉ hi vọng nàng yêu chính bản thân mình. Lời nói mặc dù không rõ ràng, nhưng nàng đã nghe hiểu ý tứ của ba, nếu đây là yêu cầu duy nhất đối với nàng thì nàng đương nhiên có thể cố gắng làm được, cho nên nàng liền quyết định, đêm đầu tiên của nàng muốn giữ đến đêm tân hôn cho chồng mình.

Ý niệm như vậy có thể thật vô cùng bảo thủ vô và quê mùa, chỉ là, chính nàng cảm
thấy bản thân mình không hư, nhiều năm qua, dù qua lại vô số bạn trai, nhưng mà
chuyện Film quyết định, liền nhất định sẽ kiên trì tới cùng. Coi như là rất thích Kling,
hắn cũng cầu xin rất nhiều lần nhưng nàng vẫn thối lui.

Nàng nhớ sau khi Namtan nghe xong, chỉ nói một câu: "Xem ra, thật là phải cảm ơn cha vợ biết nhìn xa trông rộng."

Heo đất! Thì ra Namtan cũng là một nữ nhân heo đất không hơn không kém,
có xử nữ tình kết (thích phụ nữ còn trinh). Bây giờ nghe cô nói cảm ơn, nàng lại nghĩ đến ý tứ kia, muốn không đỏ mặt cũng rất khó khăn, mà Prayuth Mahawan cũng không có hỏi nhiều, chẳng qua là nhàn nhạt dặn dò Namtan ăn nhiều một chút.

Một bữa cơm Namtan mặc dù không nói nhiều nhưng một nhà bốn người cũng rất vui vẻ hòa thuận.

Chap 14

Pattaya, thật rất đẹp, khắp nơi đều đẹp như tranh. Bầu trời đặc biệt xanh, biển rộng và sâu thật xinh đẹp, cơn gió biển nhẹ thổi qua mang hơi nước mằn mặn. Tuy chỉ có hai ngày, nhưng Film chơi rất vui vẻ.

Ban ngày, bọn họ giống như những đứa trẻ, xây lâu đài ở trên bờ cát, xuống biển lướt sóng.

Namtan là một người quy củ, làm việc giống như tính cách, vô cùng ổn trọng, cho nên trong một thời gian rất ngắn, một lâu đài xinh đẹp hiện ra, mà Film là một người tính nôn nóng, đắp lên lại đổ xuống. Sau đó tính nhẫn nại hao hết, nhảy đến chỗ cô ăn vạ, dùng sức đạp đổ, cười hứng thú khiêu khích. Namtan cũng không tức giận, chẳng qua khoanh tay ôm ngực, nhìn nàng cười duyên phá hư hết công trình, đợi nàng đắc chí thỏa mãn xong, cô tiến đến ôm nàng vào trong ngực hung hăng hôn, hôn tới tấp để đòi lại thù lao của mình. Mà nàng sẽ không phản kháng, ngược lại vô cùng hưởng thụ nụ hôn của Namtan, cô không phải là người có nhiều kỹ xảo, nhưng nụ hôn của cô vô cùng ấm áp, đầu lưỡi càn quấy mang theo hơi thở nóng nàng phát hiện mình rất thích thú khi đắm chìm vào đó.

Namtan ôm lấy hông nàng, đi qua những chỗ phong cảnh đầy xuân sắc, nghe nàng vui vẻ nói chuyện, cực kì hài lòng. Ban đêm, nằm nghỉ ở tại nhà dân, trong phòng khách sạch sẽ, cô sẽ ôm nàng điên cuồng triền miên. Nàng phát hiện chính mình yêu cái loại tứ chi thân mật quấn quít này. Namtan là một tình nhân xuất sắc, thể lực cô tuyệt cao, hơn nữa hết sức săn sóc nàng, sẽ không chỉ lo tự mình hưởng lạc, ân ái với cô, giống như hưởng thụ một bữa tiệc kích tình, niềm vui tràn trề. Film nguyên bản chính là một cô gái nhiệt tình, nàng sẽ không che giấu cảm giác của mình, trừ đêm đầu không lưu loát lắm, những ngày kế tiếp, bọn họ phối hợp vô cùng tốt ở trên giường, nàng càng ngày càng có thể đuổi theo cô leo lên đỉnh dục vọng.

Không thể không nói, sau khi gả cho Namtan, nàng cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ thật là không tệ. Loại cảm giác hài lòng này sau ngày thứ hai trở về đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Sáu giờ sáng, nàng còn ngủ thẳng không biết tỉnh, gió mát mẻ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, nàng ôm chăn mỏng ngủ cực kỳ thoải mái. Nhưng nữ nhân kia không để cho nàng như vậy, dám kêu nàng dậy rồi kéo nàng cùng đi chạy bộ, làm ơn, tối qua bọn họ đến hai giờ mới ngủ,
trời giết chị ta đi, mới sáu giờ đã lôi nàng dậy đi chạy bộ. Cô muốn làm thịt chị ta!

Mặc quần áo thể thao, thở hồng hộc theo sát phía sau thân hình cao cao kia âm
thầm cắn răng. Bọn họ chạy một đường lên núi, thị trấn nhỏ kề núi gần sông, phong
cảnh đẹp vô cùng, trước kia nàng thấy đây là một mảnh non xanh nước biếc thật
đẹp nhưng hôm nay nàng hận, hận núi này, thật cao và dốc làm nàng sắp tắt thở!

Không được, chạy hết nổi rồi. Nàng chống hai tay trên đùi, thở gấp, từng giọt mồ hôi từ trán nàng chảy xuống, rơi xuống mặt đất. Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.

"Chạy tiếp nào, chúng ta còn chưa chạy được nửa đường." Namtan thoải mái chạy về bên cạnh nàng, đưa tay đỡ nàng.

"Không...Không muốn...Thật....Mệt quá...." Film thở hổn hển đến nỗi ngay cả lời nói cũng không ra hơi. Cõi đời này, có cô gái nào bi thảm như nàng, mới xong tuần trăng mật, còn chưa kịp hưởng thụ liền bị chồng mình lôi đi chạy bộ buổi sáng.

"Làm việc phải đến nơi đến chốn."

Bàn tay dùng lực kéo nàng, tiếp tục đi về phía trước. Sự thật chứng minh, chuyện Namtan muốn làm, không có cái gì không làm được, ý chí của cô siêu cường, Film căn bản không cưỡng được. May mắn nàng bình thường cũng là một người mê vận động, thể lực từ trước đến giờ cũng không tệ, mặc dù mệt chết đi, thở rất gấp, nhưng mà vẫn miễn cưỡng đuổi theo bước chạy của cô chạy lên đỉnh núi, hít khí trời mát mẻ trong công viên nhỏ, nhìn đám người trong công viên lại có cảm giác yên tĩnh.

Thì ra mỗi sáng sớm sáu giờ Namtan đều chạy bộ lên núi, tới nơi này dạy một đám người già luyện Thái Cực quyền. Thật là, khó mà tin rồi. Nghĩ người như Namtan, nếu như nói cô Taekwondo, Judo thậm chí quyền anh rất lợi hại, nàng đều sẽ không hoài nghi, dù sao người côcũng rất chắc eo thon có cơ bụng da thịt co dãn tốt vô cùng không phải nói giỡn, nhưng mà Thái Cực quyền....phụt...thật là quá khôi hài rồi.

Dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên mặt, hưởng thêm gió trời nhẹ nhàng. Nhiệt độ trên núi vốn không coi là cao, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc, ngồi không tới một hồi, hơi thở của nàng đã vững vàng, trên người cũng khô mát. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đang cẩn thận tỉ mỉ múa Thái Cực quyền, thật sự là kỳ lạ, loại quyền dành cho người già này có lực đạo và động tác thật chậm, nhưng Namtan múa thật sự rất đẹp.

Film tựa vào thanh lan can bằng gỗ, nhận thấy mình cứ nhiên nhìn cô không dứt ra được, Namtan đứng trước mặt mấy ông già, đưa tay, nhấc chân, vận khí, ngưng thần, Thái Cực quyền là loại võ thiên về nhu, chậm và vận khí, cô làm cực kỳ hoàn mỹ. Mỗi động tác cho dù nàng là ngoại môn cũng cảm thấy Namtan phải là một cao thủ. Cũng phải, với tính tình như cô mới có thể luyện Thái Cực quyền giỏi như vậy.

Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ luyện rất nghiêm túc, mà nàng xem cũng vô cùng nghiêm túc, mãi cho đến khi cô thu lại, chậm rãi thở ra một hơi, rồi tỉ mỉ chỉ cho từng người mấu chốt của những động tác phức tạp. Sau khi tập xong, mấy cụ già vui vẻ vỗ vai cô:

"Namtan mới vừa kết hôn đã vội vã tới dạy cho chúng ta tập Thái Cực, không ở nhà chăm sóc chồng?"

Namtan nhìn nàng phía xa, nhẹ nhàng cười: "Hôm nay nàng ấy cùng đi với cháu."

Film vội vàng đứng lên chào mọi người. Tất cả mọi người sửng sốt không nghĩ
Namtan lại cưới nữ nhân, bọn họ tuy đã già có chút khó tiếp nhận nhưng thôi đi
tuổi trẻ mà.

"A, thì ra là nàng là vợ của Namtan"

"Hôm nay có một đại mỹ nữ ngồi ở đây, thì ra là vợ của cháu"

"Dáng dấp thật là đẹp à." Đông đảo cụ già liền tranh lên nói chuyện với nàng, khen tặng chồng nàng, nói tính tình cô tốt thế nào, tâm địa thiện lương thế nào, vô cùng nhẫn nại đối với người già, ngày ngày lên núi giúp họ luyện quyền ròng rã năm năm rồi. Nói cô tỉ mỉ săn sóc, nàng đúng là đã tìm được người chồng tốt.

"Con nhìn dáng dấp Namtan một chút này, cô gái nhỏ, con thật rất có phúc nha."

Một bà ở bên tai nàng, mập mờ thấp giọng trêu đùa. Mà Film nhìn về phía xa kia, nơi Namtan đang uống nước, cô bỏ bình lên miệng, dòng nước một đường từ cổ họng xuống dưới, trong nháy mắt, nàng cảm thấy Namtan ngay cả uống nước cũng hấp dẫn vạn phần. Cho dù mặc quần áo thể thao đơn giản, nhưng vóc người nóng bỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Thì ra nàng thật đã gả cho một người rất tốt dù người đó là nữ nhân.

Film tà tà cười một tiếng, không chút nào xấu hổ, thì thầm vào tai bà cụ đã rỉ tai nàng:

"Bác cũng cảm thấy con có phúc à, nói cho bác biết nha, vóc người của chị ấy, thật tốt vô cùng đó, nhất là bộ ngực đẫy đà với eo thon....."

"Bụng của cô ấy thon tới mức nào?". Một bà khác cũng tiến lên hỏi thăm.

"Nhìn kìa so với người mẫu còn muốn thon hơn"

Bao nhiêu vấn đề hỗn tạp ào ào tuôn ra, cuối cùng tổng kết thành câu nói: "Cô thật làm người ta hâm mộ à!"

Đám tam cô lục bà kéo dài giọng nhìn chằm chằm vào Namtan, tiếc hận mình không được nhìn "cảnh đẹp" một phen, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, hận không thể xé tan y phục cô để ngắm.

"Film"

Dù Namtan có tư cách đạo đức tốt thực sự không chịu nổi ánh mắt như sói như hổ đang chằm chằm nhìn mình, trợn mắt nhìn người khởi xướng nào đó. Cô gái này, thật không biết ngượng ngùng, ngay cả những lời như vậy cũng tùy tiện nói ra.

"Ha ha, bác xem, chồng con đang xấu hổ." Film ôm tay bà lão. "Bác yên tâm, lần sau có cơ hội, con chụp mấy tấm hình rồi đưa cho bác."

"Vậy cô nhất định phải nhớ nha."

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn." Một đám người già mê Namtan tranh nhau đăng ký.

"Được, được được, người nào cũng có phần hết, không thiếu của ai hết."

Nàng cười nhẹ, khuôn mặt nghịch ngợm. Cô gái này, Namtan có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn trên khuôn mặt của nàng nở nụ cười sáng rõ nhẹ nhõm, và thật đáng yêu, lại cảm thấy không tức giận được. Film cười, cảm thấy nhẹ nhõm lại tự tại. Nàng biết những cụ già này thật lòng thích Namtan mới có thể đùa giỡn với nàng như vậy. Bởi vì cô nên họ đương nhiên sẽ tiếp nhận nàng. Namtan đến tột cùng có bao nhiêu phương diện mà nàng chưa biết, biết được một phần nàng càng thấy đúng, người này ừ thật là không tệ.

Nghỉ ngơi xong, nhìn đồng hồ, nhìn nàng cùng những người già tán gẫu rất vui vẻ trong lòng chợt mềm mại. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.

"Film, thời gian không còn sớm chúng ta về nhà thôi." Namtan nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Oh." Nàng vội vã tạm biệt những người già đang lưu luyến không rời kia, rồi đi về phía Namtan.

"Oa, chân em vẫn hơi mỏi, thật may là đi bộ xuống núi khỏe hơn."

"Ai nói chúng ta đi bộ trở về?"

"Hử?" Bước chân bỗng chốc ngừng lại.

"Không phải....."

"Chúng ta sẽ chạy về nhà, đến đây đi."

Cô kéo tay nàng, chạy về phía trước. Hức, người này! Film vô lực rũ bả vai xuống, nghĩ đến đoạn đường về nhà chân nàng tựa hồ mềm nhũn.

Chap 15

Cuộc sống của bọn họ, từ từ đi vào quỹ đạo, giống như đôi với vợ chồng mới cưới bình thường, đều quen thuộc nhau, thích ứng nhau. Sau sớm chiều chung đụng, Film mới phát hiện thì ra cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Namtan giống như bề ngoài của cô có quy luật hơn nữa vô cùng đúng giờ.

Mỗi ngày Namtan sẽ rời giường đúng sáu rưỡi, lôi nàng cùng chạy bộ theo. Ước chừng chừng bảy giờ rưỡi, bọn họ sẽ về nhà, sau đó nàng tắm, cô cũng sẽ nhanh chóng tắm rửa xong rồi chuẩn bị bữa ăn sáng.

Tài nấu nướng của Namtan thật khá, nhìn bữa sáng theo truyền thống của bọn họ, có cháo trắng, bánh tiêu, sữa đậu nành, bánh bao, các loại trứng luộc, đa dạng phong phú. Trừ bánh tiêu và bánh bao cô mua bên ngoài, cháo trắng và sữa đậu nành Namtan đều đích thân làm, ngay cả bánh bột trứng cô cũng làm. Mỗi ngày vận động xong, ăn bữa sáng phong phú sẽ cảm thấy tinh lực vô cùng dồi dào.

Ăn xong bữa ăn sáng, Namtan sẽ dọn dẹp phòng một chút, sau đó đúng tám giờ
rưỡi sẽ rời nhà đi làm. Namtan sẽ để thức ăn đã chuẩn bị xong ở trong tủ lạnh, đến
buổi trưa thì nàng chỉ việc bỏ vào lò viba hâm nóng thì sẽ có thức ăn ngon để dùng.
Đúng năm rưỡi chiều cô sẽ tan sở về nhà, chuẩn bị cơm tối. Nàng vô cùng thích cảm
giác ngồi chung với cô trên bàn lớn để ăn cơm, mỗi lần nàng đều sẽ cảm thấy ánh
mắt Namtan nhìn nàng rất dịu dàng.

Ăn xong cơm tối, bọn họ sẽ tay nắm tay cùng đi ra ngoài tản bộ. Đi ở con đường lớn, hai bên đều là cây xanh cao lớn, chiều tối gió thổi nhẹ, đi qua đi lại bên cạnh đều là hàng xóm, sẽ tiến đến chào hỏi lẫn nhau, bọn họ thích đến công viên nhỏ cách nhà không xa. Ngồi ở chỗ đó hoặc là thoải mái nói chuyện phiếm hoặc là nhìn các cụ già và trẻ em đang chơi đùa trong công viên,
không khí yên tĩnh khác thường thật là tốt.

Thỉnh thoảng, bọn họ lượn quanh siêu thị mua đồ dùng hàng ngày sẽ ở trên đường về nhà. Sau khi về nhà, tắm xong cùng nhau ngồi ở trên ghế sofa, đợi nàng tắm xong rồi gọt hoa quả, xem tivi. Mười một giờ đêm là lúc lên giường. Cô là một người tinh lực đầy mình, mỗi đêm sẽ ôm nàng điên cuồng ân ái, mà nàng cũng vui vẻ phối hợp.

Thời gian bình thản như nước, cuộc sống cứ lướt qua như thế. Mỗi chủ nhật, cả hai đều qua nhà nàng ăn cơm. Mỗi tháng, cô với nàng sẽ đi xe khoảng hơn hai mươi phút đến nhà cô một chuyến.

Nửa năm trước, hoặc là hai ba tháng trước, Film tuyệt đối không thể tưởng tượng mình sẽ có cuộc sống bình thản tựa như cuộc sống của đôi vợ chồng già. Vì trong suốt hai lăm năm cuộc đời, nơi nào náo nhiệt hiếu động thì nơi đó sẽ có bóng dáng Film. Đi học ở nước Mỹ thì trừ những buổi đến lớp, sau khi tan học nàng sẽ kéo bạn trai lượn khắp nơi, tham gia đủ loại party, hoặc là đến phòng thể dục tập cho
vã mồ hôi hoặc là nhảy nhót ở trên vũ đài night club. Nhưng điều kỳ quái nhất chính
là, nàng lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Namtan thật sự là người trọng lời hứa, những điều ban đầu đã đáp ứng nàng cô đều làm được hết. Việc nhà tất cả một tay cô làm, phàm là nấu cơm, quét dọn, giặt quần áo, đổ rác....đường đường là nữ cường nhân mà lông mày không nhíu một tí nào, làm tất cả hơn nữa không một chút oán hận. So với những lời hứa ban đầu cô thậm chí còn làm tốt hơn cả tưởng tượng của nàng. Mỗi ngày nhìn cô mặc tạp dề, đứng ở phòng bếp bận rộn, hoặc là cầm máy hút bụi dọn dẹp, rõ ràng hành động chẳng hề manly một chút nào. Nàng biết cô làm Kiểm sát trưởng công việc bận rộn, không hề rảnh rỗi nhưng cô đã đáp ứng nàng, không có việc gì đặc biệt sẽ nhất định tan sở đúng giờ cô cũng làm được.

Trước kia mẹ nàng nói cô là người cuồng công việc, bây giờ nhìn lại cô thật biết thu xếp. Ngược lại với những người ở nhà ăn không ngồi rồi, Film không phải loại người đó, nàng thích thiết kế bên trong phòng, sở thích của nàng là sáng tạo, bốn năm đại học cùng với ba năm làm nghiên cứu, hiện tại đương nhiên nàng muốn theo công việc này.

Nàng thành lập một phòng làm việc nhỏ trên mạng, đăng các tác phẩm trước kia nàng đã thiết kế tại trường, còn thêm vài tác phẩm nàng vừa mới đột phá. Lúc ban đầu, có một cô gái tìm nàng, vô cùng thích thú thiết kế của nàng vì cùng ý tưởng, nhờ
nàng giúp một tay.

Cô ấy cần thiết kế căn phòng chừng 20m2. Không tính là không gian lớn nhưng có thể phát huy được thực lực của nàng, đây chính là ý nghĩa công việc đầu tiên, nàng tốn rất nhiều suy nghĩ, đặc biệt đến Chiang Mai một chuyến, đem máy ảnh chụp không gian căn phòng rồi cầm tài liệu căn phòng, thảo luận cặn kẽ cùng chủ nhà để xác định thiết kế phù hợp. Trải qua một tuần lễ cực khổ làm việc, không ngừng đồ họa, sửa đổi, rốt cuộc nàng cũng đã hoàn thành bản sơ thảo, mang theo tác phẩm đến Chiang Mai giảng giải, thảo luận với chủ nhà, sau mới thống nhất.

Sau nửa tháng giám sát, căn phòng tràn đầy phong cách Hy Lạp hiện ra, nhìn vẻ mặt chủ nhà vui mừng hài lòng, nàng thở phào, vuốt ve cái ghế được chế tác thủ công, khóe miệng khẽ cười thỏa mãn. Lấy di động từ trong túi ra gọi vào dãy số đã quen thuộc.

"Em đã làm xong!" Film tâm tình hưng phấn nói to vào loa.

"....Vậy sao? Chúc mừng em." Giọng người kia thật ôn nhu vang vọng vào tai nàng khiến cho nàng có cảm giác run rẩy cám dỗ.

"Chị vui vì em sao?"

"Ừ."

"Thế có muốn ăn mừng với em?" Cô thật muốn mở sâm banh ăn mừng.

"......Em về nhà, chị sẽ cho em biết chị vui đến mức nào, được không?"

---------------------------
p/s: Happy New Year mọi người, ngày đầu năm còn gì bằng nằm nhà đọc fic OTP nữa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro