Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi (END)
___
Đám cưới của anh Nhẫn làm rộn lên cả một góc làng. Vì nhà cô dâu chú rể cách nhau khoảng 5 phút đi bộ nên nhạc nhẽo hai bên cứ choảng nhau lia lịa. Chị thằng Hiên nhìn cũng xinh phết. Chỉ tiếc là lấy chồng sớm quá. Năm nữa lại con bồng cháu bế cho mà xem.
Anh Nhẫn tiếp khách sau một ngày đã say lử đử. Cứ ra chỗ cô bắt tay lia lịa. Cảm ơn vì có cái vợt muỗi của cô mà anh tán được vợ xinh. Nhắc mới nhận ra lí do cô được cả nhà chào đón từ sáng. Nam Thanh thích ăn gì hai bác cũng mang ra cho. Lũ trẻ ngồi cùng mâm cô vì thế cũng được thơm lây. Đám cưới cứ thế diễn ra êm đạp nếu không có vụ cướp cô dâu.
Chẳng hiểu lúc đón dâu thế nào. Đang đi yên lành thì chú rể (chắc bị chuốc rượu từ hôm qua với cả ăn linh tinh nhiều thứ nên đau bụng) ôm bụng chạy thẳng vào vườn cây bên đường mãi chẳng thấy ra.
Mấy anh thanh niên làng thấy thế bày trò trêu, bịt mồm cô dâu đem đi giấu. Lúc sau chú rể chạy ra (mà lúc này vẫn còn ngửi thấy mùi thối thối, không biết chùi đít có sạch không) mặt hớn hở hỏi '' Vợ em đâu ?''. Bọn thằng Kiên giả vờ hốt hoảng dọa
- Anh đi ỉa lâu quá. Thành niên làng bên sang cướp cô dâu rồi.
Ngay lập tức chàng rể chạy về nhà cầm dao đi tìm khắp nơi. Các cụ nhìn thấy cứ bò lăn ra vì vợ chồng trẻ trâu. Đến lúc cô dâu được đưa về nhà mà vẫn chưa dứt cơn cười. Làng quê cô từ già đến trẻ ai cũng hồn nhiên đến lạ.
Những buổi sáng ở quê buồn lắm. Lũ trẻ đi học hết. Bà ra đồng hái rau. Nam Thanh một mình ở nhà trông nhà giúp bà. Những lúc ấy lại nhớ đến Ngưng Ảnh. Nhớ những kỉ niệm hai đứa cùng nhau trải qua. Giá lúc ấy có em ở nhà, em sẽ ngồi bậc thềm vừa ăn xôi vừa hát.
Ra mà xem con chi nó to to ghê
Trông xa lớn hơn xe hơi
Lăn lăn bánh xe đi chơi
À thì ra con voi như vậy mà nghĩ ngợi hoài
Đằng sau nó mang một cái đuôi và một cái vòi phía đầu.
Lẩm nhẩm lời bài hát em hay hát. Không biết có đúng nhạc không nhưng cứ hát bừa. Vừa hát vừa muốn khóc. Em giờ này không biết đang làm gì và ở bên ai. Nam Thanh tắt điện thoại một tuần rồi. Chẳng liên lạc với ai nên cũng chẳng biết tình hình ở nhà.
Được hai hôm tự kỉ thì lũ trẻ nghĩ ra trò lôi cô đi học cùng. Cứ ngồi ở cuối lớp cúi cúi là thầy cô không để ý. Hoặc có thầy nào biết thì xin phép một câu là được. Đi học với bọn trẻ mới biết thế nào là cuộc chiến giữa trẻ em người Kinh và trẻ em người Sán dìu.
Trường xây dưới chân núi nên có cả học sinh dân tộc trên núi xuống học. Mà cũng không hiểu bọn này ghét nhau ở chỗ nào. Cứ ra chơi là chửi nhau. Trẻ con người Kinh thì chửi tiếng Kinh, trẻ con Sán dìu thì chửi tiếng Sán dìu. Không nghe được câu nào. Thế mà cũng lao vào cãi nhau được. Đến lạ. Có hôm chịu đồng ngôn ngữ với nhau thì sau ba câu như thế này là lại chiến tranh nảy lửa:
- Cớ sao con gái chúng mày lại mặc váy đi học?
- Kệ mẹ bọn tao
- Chúng mày là lũ bệnh hoạn.
- Còn chúng mày là lũ có bệnh phải đi hoạn
Đánh nhau thì cứ nhảy vào vật nhau, ôm nhau, trai gái đánh đấm loạn cả lên. Mà cũng tại con gái dân tộc nồng kinh khủng, cào cấu đau thấy mồ. Nam Thanh ngồi im trong lớp mà tự nhiên cũng có đứa con gái lao vào cào mặt. Mẹ chứ điên hết cả người. Hôm sau cạch không dám đi học luôn.
Sáng sáng lại cùng bà ra đồng vặt đỗ, hái rau. Có cô nên bà cười nhiều hơn, lúc nào cũng bám tay cô mà đi. Gặp ai bà cũng chào hỏi rồi giới thiệu cháu cưng. Nam Thanh gặp ai cũng nhe răng ra cười. Nhưng thấy bà vui cũng vui lây.
Thằng Kiên khi yêu cũng chẳng thay đổi gì hết. Vẫn quậy như bình thường. Có chiều chơi đi núp đi tìm. Cô với nó chui vào bụi rậm náu. Náu đúng vào tổ ong. Bị ong nó châm cho vài phát vào mông. Chạy về tụt quần ra cho bà bôi vôi trắng xóa hết cả mông. Cả ngày hôm sau không được mặc quần mà phải quấn mảnh vải quanh hông. Thế mà vẫn chạy đi chơi khắp nơi.
- Mẹ hôm nay quấn vải đi học bị bọn con gái Sán dìu cười gần chết.
- Ai khiến núp trong bụi rậm.
- Chúng mày im đi. Ngượng thối mũi. Mai đéo đi học nữa.
- Mày không đi thì bố mày quất lằn lươn lên còn nhục hơn
- Đã thế con Thu còn đòi tối nay nằm úp mông cho nó xoa thuốc.
- Óe. Tối nay bọn tao đi rình.
Thằng ngu, đã hẹn gái rồi còn tiết lộ. Quả này tối thế nào cũng chết. Cơ mà thằng Kiên có người yêu cô cứ thấy buồn. Tối đến là nó tót đi chơi chứ chẳng ở nhà buôn chuyện với cô nữa.
Tối có thằng gọi ở cổng. Tưởng thằng Kiên, chạy ra thấy thằng Sáng đứng huýt sáo đợi mình.
" Cái gì thế mày?"
- Đi phá đám thằng Kiên với bọn tao không?
" Thôi, sao chúng mày cứ làm khổ nó thế?"
- Tại con Thu ý. Tán nó mãi. Suốt ngày đem mì tôm sống đi cho nó ăn. Cuối cùng nó thích thằng Kiên. Tao đòi lại mì tôm thì nó không chịu trả. Tao phá cho chúng nó không dám đi chơi thì thôi.
Cười chết mất. Tò mò quá cũng đi theo xem lũ trẻ con làm gì. Mà thằng Kiên ngu lắm. Cứ ngồi hẹn hò ở bờ ao mãi. Ai chả biết. Lũ trẻ cầm pháo với bật lửa ra, ngắm chỗ đôi tình nhân ngồi mà vứt pháo vào. Nổ đoàng đoàng cả góc ao. Con Thu sợ quá chạy mất dép về nhà luôn. Còn thằng Kiên thì hằm hằm đuổi thằng Sáng quanh chuồng lợn. Cuộc chiến vì gái là cuộc chiến không tiếc sức.
Chợt nghĩ về cô và Chó Có Lát. Nam Thanh đã chiếm phần thắng chắc rồi, vậy mà giờ phải từ bỏ. Không biết giờ này ở nhà, không có cô ở bên, em như thế nào nhỉ. Ngưng Ảnh có còn lên sân thượng ngồi hát, hoặc ra ban công nghịch hoa tường vi nữa không.
Mỗi khi nhớ về Ngưng Ảnh, tim cô lại đập loạn nhịp. Chán nản bỏ lũ trẻ về nhà. Gục vào lòng bà. Dụi dụi mặt vào đùi bà. Bà lại nhẹ nhàng vuốt tóc rồi xoa lưng cho cô. 20 tuổi rồi mà vẫn thấy mình nhỏ bé, trẻ con đến lạ.
Sáng dậy bà đã đi chợ. Nam Thanh ngồi tần ngần mãi không biết làm gì. Lấy điện thoại bật nguồn lên. Do dự mãi mới dám bấm số em, nhưng chẳng thể nào nhấn nổi phím gọi. Có cuộc gọi đến làm cô giật mình. Con Ngọc!
" Ừ tao đây!"
" Dm con chó chết mày đang chui rúc ở xó xỉnh nào thế?"
" Sao hả mày?"
" Ngưng Ảnh ốm cả tuần nay mày có biết không? Vì mày đấy?"
" Cái gì?"
" Mày đang ở đâu?"
" Tao về quê với bà."
" Mày chết luôn đi."
Mắng một câu rồi cụp máy. Tim cô đập thình thịch. Ngưng Ảnh làm sao? Ngưng Ảnh ốm thế nào? Run run nhấn số em. Em nghe máy chỉ trong 2 hồi chuông đầu.
" Alo"
" Ảnh à?"
" Em nghe!"
" Em.... Em là Ngưng Ảnh à?"
" Nam Thanh khỏe không?"
" Chị không. Chị sắp chết rồi!"
" Gì cơ? Thanh làm sao?"
" Thanh... Thanh sắp nhớ Ảnh mà chết rồi."
" Nam Thanh hư thật. Làm em giật mình đấy!"
" Ảnh có khỏe không?"
" Em khỏe chứ."
" Ừ. Em... ổn không?'
" Em không!"
" Tại sao? Tại sao?"
" Vì không có Nam Thanh bên cạnh!"
" Em tha lỗi cho chị được không? Thời gian xa em chị không thể sống một cách bình thường được."
" ..."
" Ảnh!?"
" Thanh đang ở đâu?"
" Chị ở quê. Ảnh đang ở nhà à?"
" Em không!"
" Ảnh ở đâu? Ảnh đi đâu?"
Em im lặng. Lúc này cô trở nên hốt hoảng. Người run bắn.
" Ảnh! Tra Ngưng Ảnh!"
" Em đây!"
" Em đi đâu? Em ở đâu?"
" Em à? Em... ở trong tim Nam Thanh đấy. Thanh có thấy không?"
Cô im lặng thật lâu. Cuối cùng em cụp máy. Mọi thứ kìm nén trong thời gian vừa qua như vỡ òa trước mắt. Đặt tay lên ngực. Trái tim đã không còn đập những nhịp sợ hãi mà đã yên vị trong quỹ đạo của nó. Cuối cùng sau bao chuyện xảy ra. Em vẫn ở đó. Ở nơi em cảm thấy bình yên nhất.
Tháo sim điện thoại ra cất vào ba lô. Có lẽ cô cần một thời gian nữa mới dám quay trở về, mới đủ dũng cảm để đứng trước mặt em. Gạt bỏ mọi khó khăn cách trở để yêu em bằng tất cả những gì mình có.
Sẽ chẳng bao giờ Nam Thanh quên được buổi chiều thả diều trên đồng quê ấy. Cánh diều Thanh Ảnh bà vẫn cất giữ cẩn thận cho cô đang bay trên nền trời.
Em xuất hiện như nắng, đẩy trôi đủ thứ xám xịt đang hiện hữu trong lòng cô. Nhìn em chạy thật nhanh trên con đường từ thị xã về mà cô không thể thở kịp nhịp tim. Vẫn đủ tỉnh táo để nhờ thằng Kiên cầm hộ dây diều không bay mất. Nam Thanh chạy ra đường, kệ hai chân đang còn lấm đầy bùn. Đón em bằng hai vòng tay ấm và bờ ngực rộng. Em hư thật. Tại sao bây giờ mới chịu về.
Tra Ngưng Ảnh ngã vào lòng cô. Đồ quỷ. Về quê mà hình như về tay không. Không mang theo túi sách hay ba lô gì cả. Vuốt vuốt mái tóc em, từng lọn tóc mướt mồ hôi.
" Ảnh định về mặc tranh quần áo chị à?"
" Không. Có người đem hộ em kìa Thanh!"
Đằng xa sau lưng em là Ngọc và Thương. Hai đứa này chắc chắn chẳng nhớ cô rồi. Đi chậm rí chậm rì. Vừa đi vừa trêu nhau. Em vẫn đứng trong lòng cô. Lâu lắm mới được nhìn thấy nụ cười hiền hiền của Ngưng Ảnh.
" Mới một tháng thôi, sao Thanh cao lên nhanh thế?"
" Ừ!"
" Còn béo ra nữa!"
" Sao Ảnh gầy thế này? Có bị bố Lâm bắt nạt không?"
" Bố Lâm đi làm ăn ở chỗ khác rồi."
" Thế mẹ Ảnh thì sao?"
" Thôi kệ đi Thanh. Kệ mẹ nó đi! Hi hi"
" Học ai kiểu nói hỗn đấy đấy."
" Học chị Ngọc!"
Cái con mất dậy. Dám dạy người yêu cô bố láo. Lát nữa gặp nhau đấm cho vỡ mõm.
" Ảnh kệ được thật không?"
" Thật. Kệ hết"
" Thế mà đòi chia tay. Xa chị cả tháng trời."
Ngưng Ảnh ôm chặt cô. Nam Thanh cũng thế. Trên nền trời đồng quê, cánh diều Thanh Ảnh vẫn thoắt ẩn thoắt hiện.
Tết Mậu Tý năm 2008, cái Tết đầu tiên bên em. Tết đầu tiên ở quê cùng bà nội. Tết đầu tiên Ngọc và Thương dám bỏ nhà đi bụi.
Nếu muốn bỏ mặc, trốn tránh tất cả. Có lẽ Đường Nam Thanh sẽ mãi chọn nơi này để trở về!
HOÀN!
190225
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro