Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9










___


Hình như biết lỗi lầm của mình cũng khá to, nên trong lúc cô tắm, nhỏ Ảnh đã đi mua đồ ăn và chuẩn bị bữa tối. Thấy thế nên cô cứ vờ làm mặt cau có với nhỏ.

Tắm xong phi ra thẳng giường, cầm điện thoại nghịch nghịch chứ không thèm ăn. Nhỏ chăm mèo xong cũng lên giường ngồi với cô. Không thấy nhỏ nói gì nên cô cũng im. Được một lúc lâu, bụng kêu ọc ọc không chịu được nữa, cô đành gắt nhỏ

" Nhìn gì?"

" Đi ăn đi!" – Nhỏ nhe răng cười

" Không!"

" May quá, thế tui ăn hết nha!"

" Ơ..."

Chịu thua nhỏ luôn. Vội đứng dậy túm nhỏ vứt lên giường

" Tui bảo nhỏ không được ăn. Để tui ăn."

" Không, tội gì tui phải nhịn"

Nhỏ mua 3 suất gà rán, mà cô và nhỏ tranh nhau ăn gần hết. Thi thoảng nhỏ lại nhìn cô cười. Người gì lạ. Cứ làm thế làm người ta ngượng. Tối nay chưa có kế hoạch đi chơi đâu. Mà cô cũng mệt nhừ người rồi. Nhỏ mà lôi đi đâu nữa thì cô bắt nhỏ cõng.

Dọn phòng xong, nhỏ lôi ra bộ bài và cái bút dạ. Cái bút sáng nay vẽ cô đây mà. Nhỏ rủ cô chơi bài vẽ mặt. May quá, trúng ý cô không phải đi đâu. Nhận lời luôn. Ngoài trời lại mưa phùn. Mặc kệ. Cô với nhỏ vừa chơi vừa la hét ầm phòng. Nhỏ thua nhiều hơn, bị cô vẽ chi chít lên mặt.

Đó là buổi tối vui nhất trong cuộc đời cô, cô cười nhiều đến nỗi đau hết hai bên hàm. Nhỏ Ảnh cũng không kém. Tạm quên đi tất cả mà ngồi bên nhau vui đùa như thế này thật hiếm đối với cô và nhỏ, nên cô trân trọng lắm.

Từng giây phút một nhìn nhỏ cười nói, là từng phút tim cô đập loạn nhịp. Cô không tin được rằng mình đang yêu. Lắm khi chống chếnh muốn chối bỏ tình cảm này mà không được.

Trời càng về đêm càng lạnh. Kéo chăn cho nhỏ rồi nằm quay lưng về phía nhỏ. Hôm nay nhỏ không ngủ say nên chẳng được ôm. Chán thế. Đang nằm nghĩ mông lung thì thấy tay nhỏ vòng qua ôm lấy cô.

Lần đầu tiên Ảnh chủ động ôm cô, mà cô cảm giác như người cô đang chảy ra vậy. Nhỏ tiến sát vào cô, ôm cô chặt lắm, gục đầu vào lưng cô  dụi dụi. Giá có thể đánh đổi vài năm tuổi thọ để đêm nay dài thật dài cô cũng cam lòng.

" Mai mình đi chợ chơi nha."

" Ừm..."

" Mua thiệt nhiều đồ kỉ niệm về để bàn học."

" Ừm..."

" Mình cùng đi ăn kem nữa!"

" Ừm..."

" Ảnh muốn mua một cãi mũ rộng vành để đội"

" Ừm..."

" Chắc xinh lắm nhỉ!"

" Ừm..."

" Nếu được thì quay lại ngắm cầu xoay một lần nữa nhé!"

" Ừm..."

Cổ họng Nam Thanh tắc rồi. Chỉ nói được mỗi từ. Những gì Ảnh muốn, cô sẽ làm hết. Bởi cái ôm của nhỏ đã chứng tỏ và đánh dấu một ranh giới chắc chắn đối với cô.

Một mối quan hệ ràng buộc với nhau bởi những nhịp đập trái tim và đồ thị cảm xúc run rẩy.

Chi tiếc rằng, cuộc gọi của mẹ cô vào sáng hôm sau, đã kéo hai đứa quay trở về thực tại. Những dự định vỡ vụn nhanh đến nỗi cô không kịp đưa tay ra giữ lấy.







- Mày đang ở đâu thế Thanh?

" Dạ... con đi thăm bố ạ!"

- Thế mà bố mày bảo mày đang ở Đà Nẵng

" Ơ mẹ gọi cho bố á?"

- Mày đưa cái Ảnh về nhà ngay. Cô Minh đang tìm nó về để tòa giải quyết cho bố mẹ nó li hôn. Cô mà biết mày lôi con bé đi mấy ngày nay thì cô giết

" Dạ..."

- Dạ vâng gì nữa. Tiện thể trên đường mua luôn cho tao con dao.

Trời ơi, mẹ nói thế bố ai dám về? Nghe giọng mẹ, muốn đái ra quần.

Ngưng Ảnh vẫn cuộn tròn như con mèo, ngủ ngon lành bên cạnh cô. Nghĩ đến lúc phải gọi nhỏ dậy thông báo cái tin chẳng có gì vui vẻ này là lại thắt ruột. Vội cùng dậy rửa qua mặt, khoác áo chạy ra chợ. Loay hoay một hồi cô mới tìm được hàng mũ và chọn cho Ảnh một cái mũ nan rộng vành. Nhỏ đội mũ này chắc chắn sẽ rất xinh.

Vừa mở cửa phòng, chạy vào giường định hù nhỏ thì chẳng thấy nhỏ đâu. Ngoài ban công, nhà vệ sinh, hành lang cũng không có. Hoảng quá! Vội vứt mũ xuống sàn nhà chạy đi tìm.

Ảnh ơi, em đi đâu được chứ?

Chẳng lẽ đi tìm người quen hay hàng xóm ngày xưa? Hay là nhỏ đã biết ở nhà có chuyện gì xảy ra nên chạy trốn? Trời ạ! Phải hiểu cho cô một chút chứ. Nhỏ đã từng sống ở đây nên nhiều thứ quen thuộc. Còn cô lần đầu tiên bước đến thành phố này với bao điều lạ lẫm. Đến một con đường đi qua cũng chẳng thể nhớ nổi tên. Làm sao Đường Nam Thanh tìm được Tra Ngưng Ảnh bây giờ?

Nghĩ lại những lời đêm qua nhỏ nói. Lại chạy vòng ra chợ, lượn qua những hàng kem mà cô hỏi được đường đến, loanh quanh khắp các hàng đồ lưu niệm mà vẫn chẳng thấy bóng nhỏ đâu. Mệt nhừ chân. Lững thững đi về khách sạn thì thấy nhỏ ngồi ở mấy bậc thềm trước cửa.

Trông Ngưng Ảnh như đứa trẻ vừa bị lũ bạn xông vào đánh.

" Ảnh làm gì vậy. Biết người ta đi tìm suốt nãy giờ không?"

" Ảnh tưởng qua làm mất quần nên nay Thanh bỏ về Hà Nội rồi."

Mặt nhỏ buồn so, nửa sợ nửa vui vì tìm thấy cô. Dắt nhỏ lên phòng. Định khoe nhỏ cái mũ mới mua thì ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy lũ mèo cùng nhau cào rách mẹ mất một nửa.

Bực quá suýt lẳng mấy con ra cửa sổ. Nhỏ Ảnh mà không cười ôm lấy cô giữ lại thì hậu quả khó lường. Nhỏ nhặt mũ lên rũ rũ cho hết lông mèo rồi cẩn thận gấp lại cất vào vali. Giờ mới để ý thấy nhỏ đã cất hết đồ đạc rồi.

" Sao Ảnh cất đồ đi thế?"

" Chúng mình phải về mà. Ảnh biết rồi..."

Không muốn nói gì nữa. Đưa nhỏ đi ăn nốt món bánh mì ở Lu cafe rồi hai đứa lại ôm vali và thùng mèo ra ga. Lần này cô tỉnh táo hơn lúc đi. Ngồi chống tay lên thành cửa sổ ngắm cảnh. Nhỏ thì gục vào vai cô. Thấy nhắm mắt nhưng không biết có ngủ hay không.

Muốn nắm tay nhỏ mà ngại ngại. Đành để nhỏ yên tĩnh với những suy nghĩ của riêng mình. Cảnh vật bên đường cứ trượt đi theo từng tích tắc. Ước gì đường về cứ dài mãi. Để cô được bên nhỏ nhiều hơn.

Xuống ga Hà Nội, cô về nhà trước để tránh cô Minh nhìn thấy cô đi cùng nhỏ. Mà sao lại lắm. Đi mới có 3 ngày mà cảm giác như xa nhà 3 năm? May mà mẹ không có nhà. Cứ tưởng tượng ra cảnh mẹ lao vào đập cô là nổi da gà.

Trèo lên gác chui vào kho cất lũ mèo. Xuống phòng là chạy ngay ra ban công ngóng nhỏ về. Ngồi mãi mới thấy bóng nhỏ xách vali đi từ đầu ngõ. Nhẹ nhõm hẳn. Nhỏ Ảnh đi chậm lắm, dò từng bước mệt mỏi. Nhìn nhỏ mà xót xa quá. Xách có cái vali nhỏ thôi mà như ôm thùng sắt nặng mấy tấn.

Ảnh qua nhà bác Tâm đón Na rồi mới về. Vừa mở cổng nhỏ đã ngước lên nhìn cô, nhoẻn miệng cười. Nam Thanh hạnh phúc tí ngã lộn cổ chết. Nhắn tin bảo nhỏ nghỉ ngơi rồi chiều còn đi với mẹ xong, vào mở máy online.

Mới đăng nhập cái là nhỏ Minh Ngọc nhảy vào buzz ngay. Con khùng, cứ nhìn thấy mặt là ghét.

" Này, tao hỏi! Mày yêu em Nhíp hả?"

" Không, biến đi cho tao làm việc."

" Không trả lời tao không biến. Mày yêu em Nhíp không?"

" Không, chơi bời thôi."

Nam Thanh thừa biết nếu trả lời có thì con này lại tuôn ra một đống câu hỏi kèm theo. Thế nên cắt đuôi nó luôn cho nhanh. Đỡ lằng nhằng.

Lượn lờ trên mạng chán, cô xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa xuống cầu thang thì giật bắn mình. Ảnh đã sang từ bao giờ. Nhỏ lấy thức ăn trong tủ ra nấu. Sao biết cô đói mà nấu cơm thế này! Lại gần ghé sát mặt vào vai nhỏ, nhỏ giật mình rồi quay ra tát nhẹ cô 1 cái.

Hi hi, thích thích !

" Đưa làm cho!"

" Không cần!"

" Đã bảo đưa đây mà lại."

Vừa nói vừa nắm cái tay nhỏ đang cầm dao thái rau làm luôn. Nhỏ cũng đứng yên cho cô giở trò. Hình như nhỏ vừa tắm xong. Mùi thơm dã man. Hít vài cái mà người cứng đơ. Nhỏ thấy mình ngơ ngơ thì đẩy ra nấu tiếp. Ngại quá, đành ra ghế ngồi nhìn nhỏ nấu. Chẳng hiểu sao nhìn một người con gái nấu ăn là cô lại mơ về ngôi nhà và một đứa trẻ.

" Ảnh có mệt không?"

" Mệt chứ sao không"

" Thế ăn xong đi ngủ đi"

" Xin người, về nhà rồi chứ có phải Đà Nẵng nữa đâu!"

Nam Thanh vừa ăn vừa phụng phịu. Nghĩ đến đêm nay nằm ngủ một mình mà đã thấy lạnh rồi. Đang ăn thì mẹ về. Cô giật thót. Miếng thịt nghẹn ứ trong cổ, chào mẹ mãi mà không phát ra được tiếng. May quá có Ảnh nên mẹ không làm gì cô. Ảnh lấy bát cho mẹ ngồi ăn luôn. Mẹ đang vội nên chỉ hỏi qua loa 2 đứa vài câu rồi ăn nhanh để đi.

Ngồi trên ban công, cô và Ảnh ấp úng mãi chẳng biết nói gì. Mẹ cô bảo mai Ảnh đi cùng bố mẹ đến tòa án để tòa xét ai nuôi nhỏ. Mà cô Minh nuôi chắc rồi còn phải xét làm gì nữa. Để ông Lâm nuôi chắc nhỏ chỉ thọ được 17 tuổi mất.

Thương nhỏ quá mà chẳng biết làm gì. Muốn ôm nhưng sợ người đi đường nhìn thấy. Muốn lôi nhỏ vào phòng thì sợ bị tát vì tội chưa được cho phép mà dám sàm sỡ. Đành im re, thỉnh thoảng nhìn nhỏ lại thấy nhỏ thở dài.

Lúc sau Ảnh lôi điện thoại ra oln. Cô thì nhìn nhỏ mãi chẳng thấy chán, nên cứ đứng đấy, kệ nhỏ muốn làm gì thì làm. Tự nhiên mặt nhỏ tối sầm lại. Ảnh quay ra nhìn cô ngỡ ngàng một lúc rồi chuyển sang tức giận. Lại có chuyện gì nữa? Chưa kịp hỏi nhỏ thì nhỏ đã bỏ về, đóng cửa RẦM một cái. Ơ... Thỉnh thoảng lại quay ngoắt một cái làm cô không hiểu gì luôn.

Vội vào phòng bật máy tính. Máy cứ rề rề, khởi động chậm thấy mồ. Bực muốn đập màn hình. Gọi điện cho nhỏ thì nhỏ tắt máy. Hic. Vừa onl vào facebook, ngó qua trang chủ mà cô phát hoảng.

Con chó Minh Ngọc nó chụp màn hình khung chat của cô và nó trưa nay rồi post lên trang cá nhân kèm theo caption :

'' Sốc : Quần Đùi Hoa và em Nhíp chỉ là chơi bời''

Cái Đinh Công Mạnh! Mẹ nhỏ đàn ông hóng hớt khốn nạn. Cô chỉ thiếu nước đập vụn màn hình máy tính cho hả giận thôi. Nó làm thế này thì cả đời này nhỏ không nhìn mặt cô mất. Chình ình bằng chứng to như con bò đây thì giải thích với thanh minh làm sao?

Máu trong người cô sôi lên 1000 độ cmn rồi. Cô chửi nhỏ Ngọc thì ngay lập tức nó xóa cái ảnh mà không thèm trả lời một câu. Xóa ảnh thì dễ, nhưng làm sao xóa được sự giận dữ của nhỏ bây giờ?

Cầm điện thoại nhấn số ''dog Ngọc''. Nó bấm không nghe rồi tắt máy luôn. Quân khốn nạn này rõ ràng định chơi cô. Hằm hằm mặc quần áo dài rồi dắt xe ra cổng, phen này gọi nó ra cổng đấm hãy hết cả hàm răng luôn.

Vừa đề xe thì mẹ cô về. Nam Thanh đơ luôn. Cứ nhìn thấy mẹ là bủn rủn như máy hết xăng. Mẹ gườm gườm một cái là cô biết ý dắt xe vào rồi chạy tót lên phòng đóng cửa. Vội nhắn cho mẹ cái tin ''Con tắm mới thay sịp rồi'', xong tắt điện trèo lên giường nằm in thin thít luôn.

Nam Thanh khổ quá, huhu, bị kìm kẹp dưới một ách đô hộ suốt 20 năm mà chắc chắn không bao giờ có cuộc cách mạng nào mạnh đến mức đủ lật đổ được bạo chúa mẹ.

Nằm yên nghĩ về nhỏ. Chỉ mong Ảnh đừng khóc. Nhắn cho nhỏ mấy cái tin mà hiện lỗi chưa gửi được. Chắc chắn nhỏ cắt đứt liên lạc với mọi thứ bên ngoài, thu mình vào góc nhỏ để gặm nhấm nỗi buồn rồi. Cô chán hết sức luôn. Vừa đập đầu vào gối vừa thề rằng ngày mai sẽ bóp cổ con chó Ngọc chết tươi.


















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro