Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7










___

Vừa mở cửa là thấy ngay nhỏ đang lúi húi lau dọn bếp. Lại còn bày đặt lôi tạp dề mẹ cô ra mặc vô nhìn ngứa cả mắt.

" Ê, bảo có có một chai mà sao vác cả thùng nước lau nhà về vậy?"

" Nước lau nhà của đằng ấy đây, thùng này là thùng đồ của tui. Cấm đụng vào."

" Đưa đây tui xem ngay không! Lại mang gì về nhà bầy chứ gì."

" Tui đã nói đừng đụng vào. Tui không nhịn đâu đấy."

Nhỏ cầm chổi lau nhà hằm hằm tiến đến. Cô biết thế nào cũng không xong với nhỏ rồi. Đặt cái hộp lên bàn ăn, mặc kệ nhỏ mở ra xem. Nắp hộp vừa mở, nhỏ tròn mắt nhìn rồi reo ầm lên. Biết ngay mà. Nhỏ thích mèo.

" Ở đâu ra đây?"

" Lượm ở bãi rác. Chắc bị vứt."

" Tội thế. Thế làm gì với chúng nó bây giờ?"

" Tối lên facebook đăng tin cho mèo chứ sao"

Nhỏ vứt chổi lau nhà, quấn quýt với lũ mèo luôn. Thấy nhỏ bê thùng mèo lên tầng trong khi nhà vẫn đang bừa bộn, cô hỏi

" Ê! Thế còn nhà cửa thì sao?"

" Hỏi gì nữa. Lau đi. Nhà ấy chứ nhà tui đâu?"

" Kì vậy? Thế tự nhiên bà bày bừa bộn ra đây làm gì?"

" Dọn đi, hỏi nhiều vả cho phát giờ."

Ờ, nhỏ này sinh ra để vả người khác sao ấy. Mà mất dậy. Đã nhờ còn vả? Cầm chổi lau nốt nhà bếp, cất hết nồi niêu xoong chảo nhỏ lôi ra vào tủ. Người đâu kì cục. Nhà người ta thì kệ mẹ người ta, tự nhiên lôi ra rồi bắt cô dọn dẹp.

Rõ rảnh. Nhỏ này chắc chắn bị điên rồi. Hành động không có tí trật tự nào hết. Tội thật. Đẹp nhưng mà điên.

Lên đến phòng, thấy nhỏ lôi hết mèo ra để giường cô, con thì cuộn trên chăn, con cắn màn, con cào gối. Nhỏ thì ngồi bàn học mở máy tính cô online. Trời ơi!!! Người gì vậy?

" Này nhỏ kia? Lôi chúng nó ra làm cái quái gì không trông để chúng nó cắn rách hết đồ tui?"

" Bé tí thế lấy đâu ra móng với răng mà làm rách được?"

" Bị khùng hả? Lúc mới đẻ đã có răng với móng hết rồi. Đâu như nhỏ."

" Tui làm sao?"

Nhỏ tiến đến gần cô. Gai cả người. Định chửi nhỏ vài câu nhưng sợ nhỏ đập nên thôi. Nhà có mỗi mình cô, nhỏ đập cô biết kêu ai. Lôi lũ mèo vào thùng, chẳng biết phải làm gì với chúng nó trước khi mẹ về bây giờ

" Mà này, nhỏ thích mèo thì nuôi đi."

" Không, nhà tui có con Na, nó cắn chết chúng."

" Thế phải làm sao giờ?"

" Ai biết! Mang về tự chịu đi."

Nhỏ được nha. Dám vênh mặt giả bộ. Cúi xuống ôm thùng mèo, cô vờ làm mặt ngầu ra ban công phía sau nhà. Nhỏ gọi giật lại ngay, biết mà!

" Ê ê. Tính làm gì thế??"

" Làm gì kệ bố tui. Đi vứt lũ này chứ sao."

" Đồ điên kia. Để chúng nó cho tui."

Mắc bẫy chưa. Hớn hở ôm thùng mèo quay lại.

" Nhận thì nuôi đi nha."

" Tui sẽ nuôi, nhưng để ở phòng đằng ấy."

" Cái gì? Để ở phòng tui mà nói là đằng ấy nuôi?"

" Đến bữa tui khác trèo sang chăm. Được chưa??"

" Chưa? Tôi đếch chịu."

" Im mồm, muốn gãy răng không? Tui nói thì dựa cột mà nghe đi."

Cô muốn quỳ xuống, cắn rơm rắn cỏ lạy nhỏ. Nhỏ không phải là người. Mà là quỷ. Quỷ lại còn không được bình thường. Mà là quỷ điên.

Nam Thanh giờ chỉ ước bây giờ cô Minh sợ chú Lâm đến nỗi chuyển nhà, đưa luôn nhỏ Ảnh đi chỗ khác sống, trả lại cuộc sống yên ổn cho cô. Chứ nhỏ cứ quậy thế này cô phát điên mất.

Lần đầu tiên cô thấy hối hận vì một hành động ngu ngốc trong cuộc đời, đó là tung cái ảnh nhỏ nhổ lông nách lên facebook, để bây giờ nhỏ ám cô suốt ngày. Mắc nợ nhỏ có một tí mà cái giá phải trả sao lớn như quả núi thế này.

Quay ra, thấy nhỏ ngồi chăm chú đọc gì đó. Lại gần nhìn thấy mà phát hoảng.

" Nhỏ kia ! Vô duyên vừa thôi. Nhật ký của tôi."

Nhỏ nhìn cô cười nhe răng, cầm cuốn sổ chạy vọt ra ban công nhảy sang nhà nhỏ trốn luôn. Cô hoảng hốt chạy theo. Quyển sổ đó người như nhỏ không đọc được đâu, huhuhu. Cô toàn ghi những lần trộm tiền mẹ tiêu vặt, những lần ngồi trong lớp cùng mấy thằng bạn ngắm gái, những đêm nhớ bố hay giận mẹ đến phát khóc cũng ghi hết vào đó. Nhỏ đọc được thì cô làm sao còn mặt mũi nhìn nhỏ.

Nhỏ nhanh tay thật, đã chốt chặt cửa ban công. Cô đành phải chạy xuống ngõ để vào nhà nhỏ bằng cửa chính. Đùa chứ, cô mà bắt được là cô bóp chết tươi luôn, hết quậy.

Mở cổng ra lao vào sân. Hình như giận quá, hoảng quá nên mất khôn, quên hết cả các thứ. Nhìn con Na nhà nhỏ lao vút đến phía cô mà cô hoa hết mắt. Những gì xảy ra tiếp theo khiến cô có chết cũng không thể quên












___


Sáng tỉnh dậy, chẳng thấy nhỏ Ảnh đâu. Lật chăn chạy lên sân thượng, chui vào nhà kho thì thấy lũ mèo đã được cho ăn và đang cào cấu đùa nghịch nhau.

Chắc nhỏ về nhà tắm táp chuẩn bị đi học. Ngáp ngắn ngáp dài xuống bếp, mẹ cô đã đi từ bao giờ, dán mảnh giấy nhớ lên tủ lạnh dặn dò mẹ đi công tác mấy ngày, ở nhà trông coi nhà và nhỏ Ảnh cẩn thận. Gì mà coi nhỏ Ảnh chứ? Nhỏ lớn tồng ngồng từng đấy rồi, có phải đứa bé con phải bón cơm ngồi bô đâu.

Ăn sáng rồi lên phòng, nhận được tin nhắn của nhỏ từ sáng sớm. Nhỏ dặn cô chờ trước cổng đèo nhỏ đi học. Rắc rối quá đi. Tự đi được sao cứ bám cô hoài vậy? Thay quần áo rồi xuống cổng đợi.

Lần đầu tiên trong đời đứng đợi con gái người ta. Mà nhỏ Ảnh đàn ông bỏ xừ, chẳng một chút nữ tính nào hết. Chợt nhớ đến những điều nhỏ nói đêm qua, thấy cô cay nghiệt với nhỏ quá. Cái gì cô cũng chấp vặt rồi để bụng nhỏ từng tí một. Nam Thanh thừa nhận cũng chẳng có chút nữ tính nào hết. Như thằng đàn ông.

Đợi một hồi lâu chẳng thấy nhỏ đâu. Sốt ruột quá. Đang đứng huýt sáo thì thấy chú Lâm chạy ra. Nhìn thấy cô chú hoảng hốt rồi chạy ra phía đường lớn. Nam Thanh lạnh sống lưng, dự là có chuyện chẳng lành. Rồi thấy con Na nhà nhỏ sủa váng lên trong nhà. Sợ quá, vội vứt xe ở cửa chạy vào. Con Na cũng khôn, thấy bóng cô cũng không cắn càn gì hết, chạy đến chân cầu thang rên ư ử.

Trời ơi, nhỏ Ảnh nằm bẹp dưới góc cầu thang, đầu bê bết máu. Không biết chú Lâm làm gì nhỏ mà ra nông nỗi này nữa. Lật đật chạy tới, nâng nhỏ lên, vuốt vuốt tóc xem vết thương ở đâu để cầm máu. Người nhỏ còn ấm, mắt nhỏ hấp háy mở.

" Ảnh ngốc vậy? Sao ở nhà tôi đang yên lại chạy về nhà làm gì? Làm gì hả?"

Nhỏ chẳng nói được, nằm mềm nhũn trong tay cô, thở từng hồi. Hu hu. Nam Thanh chưa gặp cảnh này bao giờ. Chẳng lẽ đi tìm mẹ? Mà biết mẹ đi công tác ở đâu mà tìm. Cũng không biết số điện thoại cô Minh luôn. Phải làm gì? Ngồi đợi lâu quá nhỡ nhỏ chết thì sao? Tay nhỏ Ảnh cố nâng lên bám vào áo cô, nắm chặt. Nhỏ đang cầu cứu cô. Nhỏ cầu cứu cô.

À, phải đưa nhỏ đi bệnh cấp cứu.

Vừa ôm nhỏ, cô vừa móc túi lấy điện thoại ra gọi taxi. Nam Thanh gần như hét ầm lên trong điện thoại. Gọi xong xuôi, cô lấy tay áo lau bớt máu cho nhỏ, lần trên trán theo vết máu chảy xem vết thương ở đâu để rịt kín vào, không cứ mất máu thế này lát nữa là chết. Tay nhỏ vẫn nắm chặt áo cô không chịu buông. Cô nâng nhỏ vào lòng cô hơn, áp đầu nhỏ vào ngực cô, dỗ nhỏ không cho nhỏ ngủ lịm đi.

" Ảnh đừng chết nha, Ảnh mà chết mẹ Ảnh bắt đền tui, rồi tui phải vào tù đó. Tui còn trẻ lắm, còn nhiều phải làm lắm, tui còn phải nuôi mẹ nữa, không vào tù được đâu!"

Miệng nhỏ Ảnh hơi nhoẻn cười. Nhỏ Ảnh xinh nhất những khi hiền lành tội tội thế này. Nhỏ bé bỏng và yếu ớt. Nhìn nhỏ thế này trong lòng cô trỗi dậy một cảm xúc lạ lắm, chỉ muốn mình to lớn hơn, già hơn nhỏ chục tuổi, nhỏ gọi cô là dì cũng được. Rồi cô sẽ chăm sóc nhỏ, bảo vệ nhỏ khỏi những đau đớn, sợ hãi trong cuộc đời.

Tay nhỏ Ảnh nắm chặt áo cô không buông lỏng một chút nào, ngồi trên taxi nhỏ cũng bám vào cô, như sợ chỉ buông ra một vài giây là cô sẽ biến mất vậy. Bế nhỏ chạy vào Ảnh vào bệnh viện, mà cô như đang nâng niu một thứ gì đó mong manh dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là vụn thành từng mảng. Chưa bao giờ trong cuộc đời, Đường Nam Thanh thấy sợ hãi nhiều đến thế này.

Ngồi phịch xuống ghế chờ bác sĩ băng bó cho Ảnh, Nam Thanh nhắn tin nhờ nhỏ Minh Ngọc xin phép cho cô nghỉ một tuần học. Cô sẽ đợi Ảnh tỉnh dậy, chờ Ảnh đỡ choáng và khỏe lại, rồi đưa Ảnh đi đâu đó. Chỉ có cô và Ảnh thôi.

Gạt bỏ hết tất cả phiền muộn xảy ra những ngày qua. Những cảm xúc sợ hãi, lo lắng cứ trồi thụt trong tim cô, khiến cô hiểu ra nhỏ Ảnh không biết từ bao giờ đã là một phần rất quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời mình. Cuộc sống trước kia của cô vốn như một cuộn len, bình thường và yên ổn, rồi nhỏ Ảnh như một con mèo, luôn cào cấu và làm cuộn len rối tung rối mù lên.

Nhưng nếu chẳng có nhỏ, thì cô mãi chỉ là cuộn len thôi. Cả ngày chỉ biết ru rú ở góc tủ mà không bao giờ hiểu được những điều thú vị bên ngoài kia. Nếu không có nhỏ, cô sẽ chẳng có những bực tức, chẳng có những giận hờn, căm ghét, sợ hãi, lo lắng... Cô chẳng có gì cả ngoài cái thời gian biểu ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại như đóng gạch.

Lấy hết dũng cảm, cô nhấn số điện thoại của bố.

- Alo

" Bố ơi, con Thanh đây!"

- Bố nghe!

" Bố cho con mượn một khoản tiền được không?"

- Bao nhiêu?

" À... 50 triệu được không bố?"

- Có chuyện gì xảy ra với con thế Thanh?

Lúc này cô chẳng nín được nữa, tay cầm điện thoại mà người run bắn lên.

" Bố ơi, bạn con bị nạn, đang nằm trong viện. Mẹ cho con có vài trăm. Con không có tiền trả viện phí."

- Cho bố địa chỉ.

Nhắn tin cho bố xong, chạy lại phòng cấp cứu. Nhỏ Ảnh đã được băng bó và chuẩn bị chuyển qua phòng hồi sức. May quá nhỏ không chết. Nhỏ mà chết không hiểu cô sẽ thế nào nữa. Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi chất vấn, rồi lên đồn công an, rồi hầm bà nhằng cả. Nhất là cả cuộc đời sống trong ám ảnh mà không thoát ra được.


































Bố đến bệnh viện sau cuộc điện thoại của cô khoảng 20 phút cùng với số tiền cô hỏi mượn. Nhìn thấy bố mà cô thấy nhẹ nhõm và yên tâm quá.

- Số tiền này quá lớn, bệnh viện đòi viện phí cao thế à?

" Không ạ, con muốn đưa Ảnh đi chơi vài hôm"

- Con thích con bé à?

Cô im lặng, chẳng biết trả lời thế nào. Hỏi bố cái khác :

" Bố có biết nơi nào có thể khiến người ta chạy trốn nỗi buồn không?"

- Con đưa Ảnh vào Đà Nẵng ngắm cầu sông Hàn xoay đi, bác Hải nhà mình làm ở trạm bảo vệ bên cầu đấy. Để bố gọi cho bác trước cho!"

" Dạ..."

- Và nhớ thuê hai phòng nghỉ nhé.

Bố lại cười. Cười gian nữa chứ. Bố à, con của bố cũng là con gái mà sao bố cứ vậy hoài à. Nhiều lúc ghét thật đấy.

Đưa nhỏ Ảnh về nhà, cô không dám để nhỏ bước vào nhà của nhỏ một lần nữa. Đóng chặt cổng, dắt nhỏ lên phòng mình. Nhỏ cũng ngoan ngoãn, lũn cũn theo cô không cãi một câu, không ương bướng phản đối gì hết.

Ấn nhỏ ngồi xuống giường, ngồi cạnh nhỏ, Nam Thanh xoay người nhỏ ra phía mình, nhìn nhỏ nghiêm túc nói chuyện.

" Thanh bảo Ảnh cái này."

" Ờ... Bảo đi. Nghe đây."

" .... Ờ, bỏ học vào Đà Nẵng chơi với Thanh đê. Hê hê."

" Khiếp, nhìn mặt khả ố dã man. Vào làm gì?"

" Vào ngắm cầu xoay, nha nha! Cả đời chưa được nhìn cầu sông Hàn xoay bao giờ. Đi nha."

Nhỏ suy nghĩ một lúc, rồi thỏ thẻ :

" Thế Nam Thanh ôm theo thùng mèo đi nha. Để nó ở nhà ai chăm?"

" Cái gì? Đã đi chơi còn đem theo mèo?"

" Không thì thôi!"

" Ờ được. Đồ khùng. Nhìn nhỏ tui thấy ghét"

" Hê hê."

Không biết nhỏ còn đau không. Ngoài vết thương ở đầu, còn chân tay cũng bị bầm tím xước xát khắp nơi. Mà cô có khác nhỏ đâu. Thương tật khắp người, dải đều từ đầu đến chân.

Chẳng hiểu nổi hai đứa cô nữa. Mai phải nhờ mẹ đi xem bói xem cô và nhỏ có phải khắc tinh không, mà từ hồi chạm nhau, hết đứa này đến đứa kia gặp chuyện. Cô mở tủ lấy quần áo ra đi tắm. Nếu mang mèo theo thì không đi máy bay được, mai phải ra đi tàu. Nhỏ Ảnh này lúc nào cũng rắc rối hết. Lại thấy ghét rồi đấy. Bà lại không đưa đi chơi, cho ở nhà gặm nhấm nỗi buồn giờ.

Nói thì nói vậy, nhưng ngày hôm sau tại ga tàu, có một con bé quấn băng ở đầu, đi cùng một con nhỏ tập tễnh ôm theo thùng mèo con. Vừa đi vừa nói chuyện, cãi nhau loạn xị ngậu.


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro