24
___
Sáng hôm sau Nam Thanh bị tỉnh giấc sớm. Chắc do nằm đất ngủ không quen. Nằm ngắm em trong cái ánh sáng mờ mờ khi mặt trời chưa mọc. Thi thoảng lại chọc chọc ngón tay trỏ vào hai má phúng phính của em. Không biết có phải được cô ôm không mà khuôn mặt em lúc ngủ trông bình yên như tượng Phật.
Đắp chăn kín cổ cho em rồi trèo về nhà. Hôm nay bà về chuyến xe sáng sớm nên chắc bà dậy rồi. Chán quá. Em còn chưa được chơi với bà ngày nào. Rón rén bước xuống cầu thang xem. Cô đoán trúng phóc. Bà dậy sửa soạn quần áo rồi nấu xôi thơm lừng cả nhà. Mẹ cũng dậy cùng bà làm bữa. Ước gì có lí do gì nịnh bà ở đây với hai mẹ con nhỉ.
Hai mẹ con cô cũng cô đơn lắm chứ. Từ ngày bà lặn lội xuống thăm gia đình, mẹ tối tối không còn phải lủi thủi ra ra vào vào, cô sáng sáng không phải chán nản nhai mấy miếng bánh mì khô như rơm mà lúc nào cũng được bà nấu cho bát xôi hay nồi cháo. Nay bà về không biết mẹ con mình sẽ thế nào. Lại quay lại cái quỹ đạo cũ à. Lại tối tối lủi thủi sáng sáng chán nản à.
Cả nhà ăn sáng trong im lặng. Buồn thấy mồ. Bà cứ gắp thịt cho cô đầy bát bắt cô ăn cho béo. Thi thoảng bà quay đi cô lại nhanh tay nhón miếng thịt vào bát cho bà. Mẹ có vẻ trầm. Chẳng nói chuyện như mọi ngày. Ăn xong mẹ phải đi làm luôn nên cô đưa bà ra xe. Mẹ với bà nắm tay nhau rơm rớm nước mắt làm cô ngại quá phải tránh vào trong.
Tiễn mẹ ra cổng thì bà quay vào. Yêu cái lưng khòng khòng của bà thế. Bà móm mém nhìn cô cười rồi vào góc bếp lục lục vài thứ.
" Bà ơi bà tìm gì thế ạ?"
- Bà tìm mấy cái túi bóng. Hôm trước bà đi xe say quá nên nôn tứ tung bị người ta chửi.
Ôi... Hic.... Cô thấy sống mũi cay cay. Bà không ngồi được xe máy chứ không cô đã bế bà lên xe phóng về quê rồi. Tưởng tượng ra cảnh bà ngồi mệt mỏi trên xe rồi xuống xe đi còng lưng 1km mới về đến nhà mà cô không kìm được. Quệt nước mắt ngang mặt ôm lấy bà, dụi mắt vào vai áo bà.
" Bà ơi bà ở lại chơi với Thanh mắm thúi đi."
- Tiên sư mi để bà về quê rồi thỉnh thoảng về thăm bà với. Chớ bà không về thì... ông nội mi buồn lắm!
Hóa ra là vậy. Bà sợ bàn thờ ông lạnh lẽo cô đơn. Ông khổ quá. Sao ông nỡ bỏ bà đi trước để bà lủi thủi một mình bao năm qua. Bà cầm vạt áo chấm chấm nước mắt rồi nắn chân tay cô một hồi.
- Thôi đi mau không lỡ xe của bà.
Đỡ bà lên xe, Nam Thanh đi thật chậm qua từng con đường. Bà thi thoảng lại cấu sườn cô một cái rồi chỉ cho cô xem những thứ hay hay bà thấy trên đường. Cô lại cười cùng bà rồi kể cho bà nghe những thứ ấy từ đâu mà có, có từ bao giờ. Giống như cô đang kể chuyện cổ tích – à không – hiện đại cho bà nghe ấy.
Bà bắt một chuyến xe sớm từ Mỹ Đình. Đắt bà lên xe, bà còn đứng dặn dò cô một hồi làm ông lái xe gắt gỏng vài câu. Cô chẳng đứng được lâu vì sợ bảo vệ bắt xe. Phóng ra ngoài đường đứng vỉa hè đợi nhìn bà lần nữa. Bà lọt thỏm trong ô cửa sổ, mõm mém cười, tay vẫy vẫy bảo cô quay về. Nhất định thi xong sẽ về thăm bà thật lâu, đền cho bà những tháng ngày lủi thủi.
Em đứng đón cô ở đầu ngõ. Trên tay em còn cầm bao nhiêu là thức ăn.
" Sao Ảnh biết chị về mà đón?"
" Em thần giao cách cảm"
" Hư. Hóm lắm nhé!"
" Về đi chị. Nay bố Lâm nấu cơm cho bọn mình ăn."
" Hả?"
Em cười rồi kéo cô về nhà. Ghê chết lên được. Nam Thanh vẫn hoang mang chưa tin vào những gì em nói. Dắt xe vào trong sân, thấy chú Lâm đang lúi húi rửa nồi trong bếp. Thương với Ngọc thì ngồi bàn ăn nói chuyện. Em kéo cô vào nhà làm cùng mọi người. Nam Thanh hơi rụt rè vì có vẻ sợ sợ. Tốt nhất đề phòng một chút vẫn hơn. Ở đời vẫn lắm thể loại hổ báo cáo chồn lắm.
Em lôi ra đủ thứ thịt thà cá mú ra cho bố em làm. Ờ, ngày xưa cũng thấy chú này hay làm bữa. Cô vừa nhặt rau vừa ngó ngó thế thủ. Con Ngọc thấy thế vỗ độp cái vào vài cô.
" Thả lỏng đi. Tao kiểm nghiệm rồi. Không có gì nguy hiểm đâu"
" Ai biết"
" Mày với Ảnh còn phải giải quyết nhiều chuyện đấy."
" Chuyện gì?"
" Đoán thế thôi. Cứ từ từ tận hưởng"
" Mày dở à?"
" Ô con này. Thích đổ máu không?"
Nói xong nó thò tay xuống bóp cô luôn. Đau thấy sao thấy trăng. Mất dậy. Ngồi xuống ghế mãi mới trở lại trạng thái bình thường được. Bữa dọn ra nhanh chóng. Lạ thật. Cả 4 đứa đều bỏ học mà không có đứa nào thể hiện một tí áy náy nào. Chú Lâm ngồi đầu nồi xới cơm mới hốt. Báo hại cô vừa ăn vừa run. Cả nhà tíu tít nói chuyện, em với Thương thì nói chuyện trường lớp, con Ngọc và chú Lâm thì nói chuyện xã hội. Cuối cùng cô bị thừa ra. Ngồi cắm cúi ăn cho xong bữa.
Trốn lên ban công ngồi một mình. Nam Thanh thấy lòng trống trải ghê gớm. Không hiểu sao gần đây hay xuất hiện những trạng thái không tên ùa về hành hạ cô. Đôi khi cô ước quay trở lại thời gian cách đây nửa năm. Khi cô chỉ biết vùi đầu vào sách vở và game online. Không bạn bè chè chén gái gú gì hết. Cuộc sống đơn giản như đã chết. Không mục đích lí tưởng. Chẳng suy nghĩ mệt đầu. Dứt vài lá tường vi vò vò trong tay. Tường vi đang chuẩn bị nở hồng rực cả giàn rồi.
Em đến bên cô nhẹ nhàng làm cô giật bắn. Ngưng Ảnh đưa cô một quả táo. Nhưng lúc này cô cũng chẳng muốn ăn. Muốn hỏi em về những gì đang xảy ra mà cứ im lặng. Để em tự tâm sự thì hơn.
" Chiều em phải đi gặp mẹ Thanh ạ!"
" Ừ..."
" Mẹ em đã làm nhiều điều sai lầm rồi"
" Ừ..."
" Thanh biết không? Mẹ thuê người đánh bố Lâm đấy!"
Nam Thanh thấy mình choáng váng, nhưng vẫn cố bình thản ừ hữ cho qua. Thuê đánh cái gì. Thuê giết thì có. Cô mà như ông Lâm cô đi kiện cho bả chết.
" Chỉ tại mẹ dồn bố vào chân tường nên bố mới hành động mất kiểm soát như thế. Em chưa bao giờ hiểu mẹ làm thế để làm gì. Nhưng em sẽ gặp mẹ để thương lượng một vài thứ. Mẹ từ em cũng được."
" Ừ... Ảnh cứ làm những gì Ảnh thấy đúng."
" Nam Thanh sẽ ở bên em nhé. Thanh đừng bỏ rơi em!"
" Sao chị lại bỏ Ảnh được. Nhưng mà... chị thấy em không sống với bố được đâu."
" Em đòi mẹ giấy tờ xe với nhà của bố. Rồi để bố đi chứ. Em đâu phải con gái bố mà giữ bố lại."
" Ừ. Giữ bố Lâm của Ảnh lại thì chị bị bệnh tim mà chết mất"
" Nam Thanh đừng thế nữa mà. Bố Lâm rất thương em."
" Ừ..."
" Em cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Thôi kệ đi Thanh ạ. Đến đâu thì đến. Em cũng còn gì để mà mất nữa đâu."
" Ảnh nói gì thế? Thế còn Thanh?"
Em cười, cấu cấu má cô. Sẵn đang chán nản. Em lại làm cô cảm thấy hụt hẫng khó tả. Em như một cơn gió. Mà gió thì có đứng yên một chỗ bao giờ.
Nam Thanh về nhà nằm vật xuống giường. Cố gắng chìm vào giấc ngủ, cố gắng lạc vào một giấc mơ nào đấy mà không được. Cầm điện thoại mà không biết gọi cho ai. Chả hiểu sao cô lại rơi vào trạng thái cảm xúc lẫn lộn thế này. Cuối cùng Nam Thanh ấn số của bố.
- Thanh à? Bố đang định gọi cho con
" Có việc gì hả bố"
- Chiều con đến chỗ bố đi. Bố muốn con gặp một người.
" Ai vậy bố?"
Hỏi thế thôi chứ cô thừa biết bố định giới thiệu ai rồi. Hẹn bố xong cô nằm nghỉ một lát. Nhắn tin bảo đưa em đi gặp mẹ thì em không nói không cần. Buồn thật. Chỉ mong chóng qua những thứ rắc rối này. Để cô và em bên nhau mà không cần phải lo nghĩ buồn phiền gì cả.
Nam Thanh sang nhà bố lúc 4h chiều. Vừa đi vừa nghĩ vẩn vơ. Đến nhà bố bấm chuông gọi. Nhìn qua khe cửa vào trong sân đã thấy bố nuôi thêm một con cún Nhật. Chắc người phụ nữ sống cùng nuôi chứ bố chẳng bao giờ nuôi cái con chó thắt nơ ở cổ thế kia đâu.
Bố cười tươi lắm. Khác hẳn cô. Lết vào phòng khách nhà bố. Chẳng muốn ăn uống gì. Chỉ muốn xem mặt cái người bố muốn giới thiệu thôi.
- Thanh hôm nay không đi học à?
" Con không!"
- Sao thế con? Nhìn bơ phờ thế?
" Không ạ!"
Bố hỏi gì trả lời nấy. Nam Thanh không đủ bình tĩnh đợi thêm.
" Bố muốn con gặp ai?"
- Đợi bố lát nhé.
Bố đi lên phòng một lúc. Cô ra sân ngồi chơi với con cún. Tưởng tượng cái hồi bố và mẹ mới quen, rồi tỏ tình, rồi cầu hôn, rồi hứa hẹn. Xong sinh ra cô, xong cãi cọ, xong bỏ đi. Tình yêu cũng có là gì đâu khi lòng tự trọng bị tổn thương và sự ích kỉ vượt xa tầm với.
Bố xuống. Nam Thanh và người phụ nữ của bố nhìn nhau trong chốc lát. Cũng đủ để trong lòng hai người phát sinh đủ thứ cảm xúc. Đời nhiều khi hài hước thật. Trời cho trò chơi. Trêu ngươi quá đáng.
- Đây là người bố muốn con gặp!
" Con hiểu!"
- Hai người làm quen đi! Đây là
" Cô Minh?"
- Ơ. Sao con...?
" Khi tìm hiểu một người phụ nữ, ngoài nhan sắc ra bố không tìm hiểu gì thêm à?"
- Ý con là... ?
" Cũng không cần biết quá khứ của người ấy à?"
- ....
Nam Thanh giận dữ đến nỗi cũng chẳng cần biết bố có tổn thương hay không. Bố khiến bao nhiêu thứ sụp đổ trong cô. Vỡ vụn không thương tiếc.
" Một người phụ nữ quan hệ bất chính rồi sinh ra một đứa con không phải của chồng."
- ...
" Một người phụ nữ bỏ mặc con mình để chạy theo hạnh phúc mới."
- ...
" Cướp đoạt tài sản của người khác mà không thấy xấu hổ. Khi bị đòi lại thì thuê người giết chết."
- Đường Nam Thanh! Con nói gì thế?
" À không. Loại người này thì không thể gọi là phụ nữ được."
Cái loại đàn bà này còn không xứng được gọi là người thì đúng hơn. Nam Thanh không hiểu sao người mình thương yêu lại được sinh ra bởi cái thể thống này. Mà bây giờ điều khiến cô hoang mang nhất, Tra Ngưng Ảnh là con gái của ai. Không thể là của bố được. Bố mới chỉ quen cô ta cách đây không lâu.
" Bố có biết con gái cô Minh là ai không? Không khéo hai người sẽ bất ngờ lắm đấy."
- Em còn có con gái à?
- Em định giới thiệu nó cho anh chiều nay.
Nhảm nhí. Vớ vẩn. Cô ta không thấy một tí gì xấu hổ cả
" Chứ không phải định dối trá đến phút cuối cùng à?"
- Thanh ơi. Hôm nay hình như con có uống rượu.
" Con chẳng uống gì cả. Bố muốn kiểm chứng thì tự bố làm đi. Con về."
- Nam Thanh ơi. Từ từ đã!
Cô chạy ra phòng khách. Nhận ra trong nhà từ nãy đến giờ không chỉ có ba người. Choáng váng hơn là người khách thứ tư không ai khác chính là em.
" Ngưng Ảnh à! Em đến từ bao giờ thế?
" Nam Thanh đừng nói gì nữa."
" Chị..."
" Đừng nói nữa!"
Im lặng. Em đi qua cô vào phía trong nhà. Lạnh lùng đến trước mặt mẹ em.
" Mẹ đưa giấy tờ cho con để con về!"
Tất cả mọi chuyện diễn ra trong vòng chưa đến 15 phút. Mọi hạnh phúc ảo tưởng của bố cũng tan theo nước mắt. Chẳng biết trách ai. Chỉ trách bố chọn nhầm người. Cô đợi em ở cổng. Em bước ra, lên xe về cùng cô, không nói một câu nào hết.
Nam Thanh đèo Ngưng Ảnh về trong im lặng, giữa hàng ngàn hàng vạn tiếng ầm ỹ của thành phố lúc tan tầm.
Cô vốn không tin vào sự sắp đặt của số phận, không tin vào những câu chuyện hoang đường. Vậy mà giờ đây chẳng có cách nào để chối bỏ, khi Đường Nam Thanh lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện hoang đường ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro