22
___
Sáng Ngưng Ảnh phải dậy sớm về nhà chuẩn bị đi học. Em gọi cô dậy rồi mở cửa ban công trèo về nhà. Trước khi về còn hứa trưa qua đón cô đi ăn gà rán. Nam Thanh đánh răng rửa mặt xong xuống nhà đã thấy bà đang sửa soạn bữa sáng ra bàn.
" Bà ơi bà nấu xôi lạc à."
" Ừ. Nhỏ mắm thúi của bà thích ăn mà!"
Cả buổi sáng quấn quýt với bà. Cứ tưởng ngày hôm đó bình yên không gió. Chẳng ngờ đến trưa cô phát rồ lên khi nhận được tin nhắn của em. Tin nhắn vỏn vẹn thông báo em không về được vì có việc xảy ra với Trường. Lúc nào em cũng Trường Trường Trường Trường. Em vô tình hay cố ý cô cũng không biết.
Cô ghét nhất kiểu lỡ hẹn. Mà nhất là lỡ hẹn vì có công việc với một thằng con trai khác. Thế chẳng nhẽ cái thằng Trường ngoài em ra nó không còn đứa bạn nào à? Mà việc gì xảy ra với nó mà chỉ có em giúp được nó chứ?
Hôm nay thì cô không nhịn được nữa rồi. Không phải cái kiểu cứ suốt ngày ở bên một thằng không phải người yêu rồi thỉnh thoảng về dỗ dành cho cô yên lòng. Chào bà rồi phóng đến trường em. Chiều nay em không phải học, nhất định lôi em về nói cho ra chuyện. Cô đang bực bội đến mức có thể bẻ cùng lúc 10 cái nhíp và xé cùng lúc 10 cái quần đùi hoa.
Đến cổng trường gọi em thì em không nghe máy. Gọi vào máy Thương thì Thương ngu ngu ngơ ngơ chẳng biết em và Trường đi đâu. Lại còn đi riêng nữa. Gọi lại cho Thương xin số Trường. Cô gọi cho con Ngọc trước rồi gọi cho thằng Cứt trâu. Em về nhà nó, không hiểu làm gì.
Cùng đường nên rẽ qua đón con Ngọc rồi phi đến nhà thằng đó. Cách nhà Thương có mấy số nhà. Em đang đứng thất thần ở cổng. Nhìn thấy cô mặt em lạnh tanh theo kiểu ngạc nhiên tại sao cô lại đến đây. Nhảy xuống xe trong khi xe chưa dừng hẳn làm con Ngọc vội phải chới với nắm tay lái quẹo vào lề đường. Cô chạy đến chỗ em cầm lấy tay em lôi đi.
" Ảnh về chị bảo!"
" Thanh làm sao thế nhỉ. Thanh bất lịch sự thế? Mình đang đứng trước cửa nhà người ta"
" Người ta là ai? Nhà người ta sao Ảnh lại ở đây? Ảnh hứa gì với chị?"
" Em gọi thông báo cho Thanh là em có việc đột xuất rồi mà?"
" Việc gì. Chị đã đến đây rồi thì Ảnh nói đi. Việc gì?"
" Chị có thể hạ giọng xuống được không? To tiếng trước cổng nhà người khác là không hay."
Câu vừa rồi không phải của Ảnh, mà là thằng Chó Có Lát vô duyên tự nhiên xen vào. Thằng này đẻ ra để trêu ngươi người khác, không sai tí nào. Cứ nhìn bản mặt nó là chỉ muốn úp cái bàn là vào mặt.
" Xin lỗi. Hình như không liên quan đến đằng ấy! Làm ơn dẹp ra."
Cô kéo em sang bên đường, để đỡ phải đứng ở ‘’cổng nhà người ta’’. Lúc này ai đem ốp lếp trứng trên đầu cô thì đủ độ chín thơm. Em sững sờ nhìn cô. Ánh mắt pha phần hốt hoảng của em làm cô dịu đi một chút.
" Ngưng Ảnh biết không? Chị không hiểu Ảnh nghĩ gì. Cả tuần qua lúc nào Ảnh cũng Trường. Đi học với Trường, ăn sáng ăn trưa với Trường, chiều về Trường đèo, nhắn tin gọi điện với Trường. Ảnh xem xem trong điện thoại Ảnh lưu tên Trường là gì và lưu tên chị là gì? Chị chỉ là người bình thường còn Trường là người đặc biệt. Chị là A.Thanh còn Trường là Chocolate. Hộp tin nhắn thì tràn ngập tin của Trường nốt. Hay do chị vô tâm quá cả ngày nhắn được cho em hai ba tin lúc nhớ nhung?"
" Thanh... Thanh kiểm tra điện thoại em à?"
" Ảnh khiến chị phải làm thế! Ảnh khiến chị phải nghi ngờ, phải lo âu, phải thấp thỏm. Không chỉ có thế. Đi mua đồng hồ Ảnh cũng đi cùng nó. Nó không có mắt không có tay hay sao mà phải lôi Ảnh đi? Nó không biết Ảnh là người yêu chị hay sao mà cũng nào cũng sấn sổ đến? Chị thấy người bất lịch sự không phải là chị đâu. Mà là nó kia kìa."
Vừa xổ ra một tràng, cô vừa chỉ thẳng tay ra phía thằng oắt con kia. Cơn bực tức khiến cô không còn kiềm chế được cảm xúc nữa. Con Ngọc đứng tròn mắt nhìn cô. Bình thường cô hiền lành nhút nhát chưa bao giờ nổi điên như thế này. Mọi việc có lẽ chỉ dừng ở đây nếu thằng Cứt trâu không đến giật tay cô ra khỏi tay em rồi hất sang lề đường.
" Tôi cứ nghĩ chị Thanh là người văn minh lịch sự lắm. Ai ngờ chị chẳng khác gì trẻ trâu."
" Này tôi xin lỗi nhưng cậu ăn nói cho hẳn hoi và có trên có dưới một chút!"
" Tôi như thế này là lịch sự với chị lắm rồi. Đáng nhẽ chị không xứng đáng được thế đâu. Chị chẳng có quyền gì lăng mạ người khác bất lịch sự như cái cách chị vừa nói."
" Mày im đi thằng chó!"
" Đấy, chuyện chẳng có gì mà chị bắt đầu giở giọng chợ búa ra. Ba năm cấp bà ngồi quán net cày game tích lũy cho chị được từng đấy kinh nghiệm à?"
Cô nhìn em đau đớn. Cô là gì trong trái tim em? Cô là gì? Em đứng im lặng trước những lời xỉa xói Trường dành cho cô. Quá khứ chơi bời không mấy tốt đẹp đã đẩy cô vào thế yếu. Ừ thì đúng cô không thể ngoan ngoãn như thằng con ngoan trò giỏi đam mê thể thao, không thể được tâm lý như nó. Nói túm lại thì cô cũng chẳng cần có cái gì bằng nó cả bởi vì mọi sự so sánh cô với thằng chó này đều là khập khiễng.
Cố gạt đi bao kỉ niệm đã trải qua bên em. Cảm giác thất vọng xâm chiếm cơ thể cô. Những giây phút ôm em xua đi những tủi hờn lo lắng, nắm chặt tay em vứt đi những sợ hãi đớn đau, em không nhớ gì sao? Hay hiện tại hào nhoáng đã khiến em quên hết quá khứ mất rồi?
Chờ đợi em nói một lời thôi. Em chỉ cần gạt Trường ra mà bênh vực cô, quát mắng Trường một vài câu rằng Trường sai rồi, Trường không có quyền nói chị Thanh như vậy. Nhưng em chỉ im lặng.
Cô cảm giác bị xúc phạm ghê gớm. Không muốn nói gì thêm. Cô quay ra chỗ con Ngọc, lên xe định rồ ga đi thì nó ngăn lại.
" Mày hành xừ như trẻ con thế Thanh. Từ từ đã."
Con Ngọc đến gần chỗ Ảnh rồi hỏi.
" Có chuyện gì thế Trường? Chị nhìn chúng mày thế này chị chán lắm!"
- Thằng Quang nhà em bị lạc. Trưa nay tan học không thấy nó về. Đến trường tìm thì không thấy đâu chị ạ.
" Có thế thôi à? Thế không nói với Thanh được một câu tử tế hả Ảnh?"
" Em chẳng có gì để nói cả. Chị đưa chị Thanh về đi. Em đi với Trường."
Được lắm Ảnh ạ. Cô gắt con Ngọc ra nhanh rồi phóng về. Cô không muốn nhìn Ảnh thêm một lần nào nữa. Cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của em sau những câu nói của Chó Có Lát là cô cảm thấy đau khủng khiếp. Từ nay, mọi thứ liên quan đến Ảnh cô không quan tâm nữa. Không phải phận sự của cô.
" Mày bình tĩnh đi Thanh. Ảnh nó cũng có lí do để giận mày."
" Mày im đi Ngọc, tao không muốn nghe gì cả."
" Tự nhiên mày sồn sồn lên, lại còn khai mày đọc trộm điện thoại nó!"
" Mày im đi."
" Được rồi được rồi. Xuống đi để tao lái xe cho."
Lái lái cái gì. Cô rồ ga phóng vù vù luôn. Cho gió thốc sâu tận đáy phổi. Cô muốn quên hết, quên tất cả mọi thứ xảy ra trong hơn một tháng vừa qua. Cứ đi như thế khoảng hơn một tiếng, tóc gáy cô khô khốc dựng ngược hết cả lên. Dừng xuống quán trà đá bên đường, quay lại thì thấy con Ngọc hốc hác không kém. Nó khật khừ đi vào tìm ghế ngồi.
" U ơi, u cho con cốc nước nhanh con sắp chết rồi."
Xong rồi thấy nó hí húi bốc bốc đống đất dưới chân rồi vứt trước mặt cô, giả vờ ho khụ khụ rồi nhăn nhó.
" Mày thấy chưa? Tao nhổ ra được một đống đất!"
Phì cười. Con mất dậy. Đang não hết cả lòng. Cô gọi một cốc trà đá rồi ngồi thở dài thườn thượt. Chẳng biết giờ này em đang làm gì với thằng Chó Có Lát nữa.
" Thôi ngồi một lúc rồi tao với mày về nghe ngóng tình hình xem thế nào. Mà thằng nhóc Quang đi đâu được nhỉ?"
" Mày biết à?"
" Ừ. Chạy sang nhà Thương chơi suốt."
" Tao không cần biết. Tao về ngủ đây."
" Nhìn mày thế này tao nản lắm Thanh ạ."
Uống nốt cốc nước rồi phi về. Trong lòng cô trống rỗng lắm. Chẳng thiết làm gì nữa. Giờ chỉ muốn về gục vào lòng bà mà khóc tức tưởi thôi. Nhưng cô thề là cô rất muốn khóc. Có cái gì đó ức ức nghẹn nghẹn trong cổ.
Về nhà nhìn thấy bà lật đật chạy ra đón cô, cười móm mém giục cô vào ăn cơm. Sao trưa rồi mà bữa cơm vẫn còn nguyên thế này?
" Bà ơi. Bà không thấy con về bà phải ăn chứ?"
- Ờ ờ. Bà ăn một mình buồn lắm. Con Ngọc ăn luôn với bà nhá.
" Dạ!"
Nhìn mâm cơm có bát cà muối và thịt rim mắm tôm, cô ứa nước mắt. Nhớ những bữa cơm ăn cùng em. Những tiếng khúc khích khi em cười mỗi lúc bà gắp thức ăn cho. Nuốt miếng cơm cứ tắc ứ ở cổ. Trông mặt cô khổ sở đến tội. Bữa cơm trôi qua chỉ có tiếng trò chuyện của bà và con Ngọc. Đầu cô ong ong không còn nghĩ được gì nữa.
Ăn xong con Ngọc xin phép về. Cô cũng chẳng lí do gì mà giữ nó. Mặc dù lúc này cô rất muốn có ai ở bên cạnh. Lên phòng đóng chặt cửa. Cô nhấn số thằng Kiên. Mãi mới thấy nó nghe máy.
" Mày làm gì lâu thế?"
- Tao đang tắm.
" Tắm gì giờ này?"
- Chiều tao đi chơi với gái. Hê
" Lại Thu à."
- Ừ.
Cô im lặng một lúc. Thằng này đang hạnh phúc, biết tâm sự gì với nó bây giờ. Nó có hiểu lòng cô không.
" Kiên ơi"
- Hử?
" Tao... nhớ quê quá mày ơi...."
- Ờ... Tao cũng... nhớ mày
" Tiên sư mày."
- Dm mày sao chửi tao.
" Tao thích."
- Mà sáng nay thằng Hiên nó đá lại tao rồi đấy.
" Thế mày có bị sao không?"
- Tao mò đống đồ điện của bố thấy có cái ống nhôm khum khum. Tao cắt cho nó vừa cái của tao rồi ốp vào. Nhưng phải lấy xi lít mẹ mặc vào nó mới chịu yên một chỗ.
" Thế mày không mặc sịp à?"
- Không. Vướng víu lắm. Tao thích để rông. Xong rồi ra bãi tao đứng cho nó đá. Nó dạng chân đá coong một phát. Cả lũ bò lăn ra cười. Nó bảo “Bố biết ngay mày giở trò mà”. Nhưng sau nó cũng không đòi đá tao nữa.
" Ờ."
- Chỉ tội về mẹ tao biết mẹ tao chửi tao suốt buổi trưa. Tiện thể tao nịnh mẹ mua cho tao hai cái sịp luôn. Chứ đi chơi với con Thu tao cứ thấy nó không ổn.
" Ờ ờ. Cũng phải thế mày ạ."
- Ruộng ngô đang non. Có mày ở đây thì vui biết mấy.
" Hè tao về..."
- Nhớ đấy. Tao sẽ cố học để lên thành phố với mày. Dạo này tao làm toán toàn được 5 với 6. Bà giáo còn phải tới nhà hỏi mẹ tao xem vừa rồi có đi cúng ở đâu không mà tao tiến bộ thế.
" Ừ mày nói thế thì tao mừng rồi."
- Thế tao đi tắm nốt nhá. Còn phải sang cho thằng Đạo mấy quả trứng gà hối lộ không nó cứ thấy tao với con Thu ở đâu là rình chui bụi rậm ném đá.
Thằng này lại chưa để cô nói gì đã cụp máy. Nằm vứt điện thoại một góc rồi nằm suy nghĩ vẩn vơ về những khung cảnh yên bình của đồng quê. Vài giây sau thì có điện thoại.
" Ngọc à? Gì thế?"
" Con chó kia buôn với ai mà bố gọi mãi không được. Lấy xe xuống đây bố bảo."
" Cái gì? Chuyện gì?"
" Nhanh lên!"
Chạy xuống cổng. Thấy con Ngọc đứng dựa vào song sắt, làm bộ lay lay cửa gọi thảm thiết: “ Cán bộ thả em ra! Cán bộ thả em ra”.
" Thôi đi con điên. Đang sầu ruột mà cứ giở trò."
" Mày sang nhà cái bác gần nhà mày hộ tao với. Chẳng hiểu sao thằng Quang đang chơi trong ý."
" Bác nào?"
" Nhà 66 kia kìa."
Ủa nhà bác Tâm mà. Cô lôi xe ra rồi đi sang đó. Thấy thằng Hào nhà bác Tâm đang chơi với một thằng nữa trong sân. Con Ngọc đứng cổng gọi
" Quang! Quang ơi! Đi học không về nhà. Bố mẹ đang cầm roi đi tìm kia kìa!"
Thằng bé đang chơi vội lao vào hiên cầm cặp rồi chạy ra cổng. Ngọc đón nó rồi đặt lên xe. Cô chào bác Tâm rồi chở thằng bé về. Tức tức. Tự nhiên thành ra giúp thằng Chó Có Lát. Giờ này không biết em với nó sao rồi. Chở thằng Quang về đến cổng thì thấy em với thằng đó đang đứng với hai người lớn, chắc bố mẹ thằng đó nốt. Nhìn thấy cô em ngạc nhiên chờ đợi xem chuyện gì sắp tới. Con Ngọc đỡ bé Quang xuống rồi thưa chuyện với bố mẹ nó. Bác gái vội véo tai thằng bé rồi hỏi
- Đi đâu mà trưa không biết cả đường về?
- Thằng Hào nó rủ con về nhà nó ăn cơm cá kho!
Cô bật cười trong vô thức. Nghe câu nói của thằng bé vừa buồn cười vừa thấy tội tội. Chắc mẹ đi làm cả ngày chẳng được ăn cơm mẹ nấu bao giờ nên thèm. Bạn rủ về là về luôn. Lại thêm một đứa trẻ mang một nỗi mơ ước nhỏ bé vu vơ. Nếu buổi trưa nhà Trường mà có những bữa cơm nóng hổi quây quần thì thằng bé chẳng phải đi ăn rình nhà bạn như thế.
Cô và Ngọc chào mọi người rồi về. Cô chẳng thèm ngó ngàng đến em nữa. Tự nhiên vô cảm đến lạ. Giờ em có người khác lo cho rồi. Cô thành người thừa. Rồ máy đi thẳng. Bỏ mặc em đứng đó. Trong lòng cô cảm thấy đau nhức nhưng vì quá giận nên cố xua đi. Những tổn thương em vô tình gây ra quá lớn. Tình yêu thương bây giờ không đủ để vượt qua những vết thương tích tụ dày đặc những ngày qua.
Tối đến cô ngồi thủ thỉ với bà một lúc thì lên phòng cho bà đi ngủ. Cứ nằm một mình trong góc phòng là đủ mọi cảm xúc lại ùa về. Hình ảnh em đôi khi hiện lên rõ nét. Đau đến từng góc cạnh. Ánh mắt lạnh lùng của em cắt cứa vào trái tim cô theo từng nhịp đập.
Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa ban công. Nam Thanh ngồi bật dậy. Nhưng không chạy ra mở. Tiếng gõ cửa chờ đợi. Cô không biết có nên mở hay không. Biết Ảnh đứng đó. Lâu lâu tiếng động lại vang lên kiên nhẫn. Dội vào tim cô những uất ức tủi hờn. Đứng dậy mở cửa thật mạnh.
Tra Ngưng Ảnh vẫn đứng đó như vị trí ấy là của riêng em từ ngàn kiếp trước. Ánh sáng trong phòng chiếu vào em, trải dài bóng em ra đằng sau. Em ngước nhìn cô. Nước mắt đầm đìa. Em khóc. Đôi mắt đau đớn và pha chút sợ sệt. Tại sao em lại khiến cô khổ sở thế này. Buông thõng hai tay, bước nhẹ đến gần em. Em bước tới gục vào ngực cô nức nở. Cô kéo em vào phòng đóng cửa. Tay vuốt đi nước mắt trên khuôn mặt em. Tim cô như vỡ ra thành ngàn mảnh. Cúi xuống tìm lấy môi em. Nuốt trọn lấy em trong hơi thở. Em nhỏ bé và mong manh đến lạ lùng. Người cô và người em đều run lên như hai đứa đang đứng trong căn phòng lạnh đến âm 100 độ.
" Tại sao Thanh giấu em? Tại sao Thanh bị bố Lâm đánh mà lại giấu em? Tại sao bố Lâm hẹn gặp Thanh mà Thanh không nói với em. Sao Thanh lại nói dối là bị ngã? Thanh đưa em xem nào."
Chắc Ngọc nói cho em biết rồi. Vừa khóc em vừa vạch áo cô ra bằng một lực đủ mạnh mà vẫn đủ mềm mỏng để cô không bị đau. Gạt tay em ra mà ôm em tiếp.
" Mặc kệ chị. Chị ghét Ảnh chị không thèm nói. Nói cho Ảnh chẳng được tích sự gì cả. Ảnh còn mải quan tâm đến ai đó đâu quan tâm tới chị."
" Thanh đừng nói nữa. Thanh giết em đi còn hơn. Em đau lắm. Ở đây này. Em đau lắm Thanh biết không?"
Em đặt tay cô lên ngực em, phía trái tim. Ấm nóng và phập phồng mỗi khi em thở. Nhìn em khóc mà chân tay cô rời rã như long hẳn ra khỏi cơ thể rồi. Em đưa cho cô một chiếc kèn Harkmonica và một hộp quà nhỏ. Cô mở ra, thấy trong ấy là một chiếc đồng hồ bạc khá đẹp mắt. Em đi mua đồng hồ cho cô à? Còn cái kèn thì sao?
" Em nhờ Trường dạy em thổi Harkmonica để tặng Thanh. Em muốn tặng Thanh một món quà gì đó đặc biệt để cảm ơn Thanh đã đến bên em và che chở cho em. Em xin lỗi vì để Thanh hiểu lầm. Từ nay em không thế nữa. Thanh đừng giận em. Đừng lạnh lùng bỏ mặc em như chiều nay."
Thôi em đừng nói gì nữa. Giờ đến lượt Thanh đau. Không cần biết em mắc lỗi gì hay sai lầm ra sao. Thanh sẽ quên hết. Chỉ cần em đừng khóc nữa. Nước mắt em làm Thanh tan chảy theo rồi.
Áp đầu em vào ngực cô. Để cho em nức nở thêm một chút. Cho trôi hết đi những giận hờn trách móc. Trôi hết đi những ràn ngăn cách trở. Để cho tình yêu trôi về nguyên vẹn, tinh khôi như ngày mới quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro