Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20







___

Đèo mẹ về mà lòng buồn rười rượi. Nhưng vẫn cố tươi cười đáp chuyện mẹ vì hôm nay mẹ đang vui. Cô muốn mẹ có một buổi tối trọn vẹn. Chào mẹ lên phòng, mở cửa ban công thật rộng. Chỗ này đêm qua em đứng đây gọi cô. Chăn gối cô vẫn còn vẹn nguyên hương quần áo em. Nằm một lúc không chịu được.

Cô nhẹ nhàng xuống nhà lấy xe đi. Vi vu trên những con đường cô và em đã đi qua. Để mặc cho gió thốc sâu vào trong phổi. Những vết thương trên người trở nên đau một cách riêng biệt. Dường như nó thấm với nỗi buồn cô  đang phải chịu.

Dừng xe trước cửa nhà Thương. Tự nhiên thấy trái tim trống rỗng. Em có còn trong đó không? Cô cũng không biết nữa. Con đường này tự nhiên lạ lẫm. Lại quay xe về. Cô rẽ qua nhà con Ngọc. Giờ này mà về nhà tự kỉ không khéo đập đầu chết mất.

" Gì thế mày? Gọi khuya thế?"

" Mở cửa cho tao!"

" Cái gì? Bị mẹ đuổi ra khỏi nhà à?"

" Không. Tao... nhớ mày!"

" Dm con điên. Đợi bố. Xuống đây!"

Nằm phịch xuống giường. Người mỏi nhừ như bị nhét vào cối xay.

" Mày lại lên cơn rồi à?"

" Ừ. Mày kiếm thuốc tiêm cho tao phát!"

Con Ngọc quay ra lục tủ thuốc. Cô hoảng hồn bật dậy

" Mày tìm thuốc thật hả Ngọc?"

" Ờ! Mày muốn còn gì?"

Vừa nói nó vừa lôi ra cái xi lanh đã dùng rồi. Con này khốn nạn lắm. Nó nói là làm bằng được. Cô sợ quá nhảy ra cửa sổ.

" Con chó. Bố nói đùa!"

" Đứng im cho tao. Tao tiêm cho thuốc bơ tình. Tiêm xong quên hết yêu đương sầu muộn."

" Mày đừng làm liều. Xi lanh dùng rồi dễ gây si đa."

" Ừ thì bị si đa mới quên tình được chớ. Xi lanh tao nhặt bụi cây dưới cổng. Không sao đâu. Lại đây tao chiều."

" Con bệnh! Tránh xa tao ra."

Con mất dậy đuổi cô quanh phòng. Mệt lừ người. Đến lúc mặt cô đỏ gay đỏ gắt nó mới tha. Cởi quần áo rồi phi lên giường đắp chăn. Con Ngọc đi đánh răng rửa mặt rồi trèo lên cùng cô.

" Dạo này hình như tao già đi rồi Ngọc ạ?"

" Sao? Răng mày bị lung lay à?"

" Tiên sư mày. Nói chuyện nghiêm túc tí."

" Thế sao? Bị rụng lông à?"

" Zời ơi. Đéo nói chuyện nữa. Đi ngủ!"

" Hê hê. Thôi nói nốt đi. Ức chế cái gì? Chó Có Lát à?"

" Ờ!"

" Nó làm sao?"

" Hôm nay Ảnh đi chơi với nó"

" Hả? Cái quái gì thế? Nhíp đi chơi với Chó Có Lát? Mà hình như tao thấy Nhíp hợp với Chó Có Lát hơn là hợp với Quần Đùi Hoa. Nhíp thì có thể dùng để nhổ lông chó. Còn với Quần Đùi Hoa thì..."

Chẳng đợi nó nói hết câu. Cô vùng dậy cầm mảnh chăn nhét vào mồm nó. Đã đang buồn thì chớ.

" Thôi tao nói đùa đấy. Yêu thì phải có lòng tin chớ."

" Tao tin Ảnh mà. Nhưng tao buồn!"

" Nhà vệ sinh kia. Giải quyết xong ra ngủ."

" Mày biến đi. Tao ngủ đây!"

Nằm quay lưng vào tường. Thở dài thườn thượt vài cái rồi ngủ. Cô biết Ngọc không phải con bạn để cô kêu ca buồn khổ những cảm xúc trống rỗng. Nó đơn giản chỉ biết cô BUỒN. Và cách nó làm là ở bên trêu đùa chứ không phải tâm sự khuyên nhủ. Trùm kín chăn lên đầu và nhắm mắt lại. Thỉnh thoảng con Ngọc lại vỗ vỗ vai cô ra bộ an ủi. Cũng chẳng hiểu sao cô lại rơi vào tâm trạng buồn khổ thế này. Cố gắng xua mọi thứ ra khỏi đầu và đếm cừu cho dễ ngủ. Hi vọng ngày mai sẽ khác hơn.

Nam Thanh chào đón một ngày đầu tuần bằng tâm trạng không mấy khá khẩm. Sáng dậy muộn chỉ kịp vốc nước rửa mặt rồi chạy ngay tới lớp mà không đánh răng. Không khéo thằng nào mà bị cô hà hơi chắc về nơi chín suối an nghỉ quá.

Chiều về lượn qua trường Ngưng Ảnh. Em vẫn về cùng nhóm bạn. Tại sao cứ để cái thằng Chó Có Lát đèo chứ? Em không có khái niệm gì về khoảng cách sao? Giận em ghê gớm. Đứng nắm chặt tay lái cố bình tĩnh để không lao tới lôi em về. Cô đang dần chán nản và buông xuôi nếu cứ thế này mãi. Có phải cô chưa dặn dò em đâu. Cô đã nói tay em chỉ để cô cầm cơ mà?

Chẳng lẽ phải dặn kĩ càng thêm nữa là chỉ có chị được đèo em? Chỉ có chị được ngắm em? Chỉ có chị được thấy em cười? Chỉ có chị thôi!!

Quay xe về nhà. Lúc nào trong tim cô cũng thúc giục một chân lý. Ở nhà vẫn còn có một người phụ nữ đợi cô về ăn cơm. Nhưng hôm nay không chỉ có một. Cô không biết tả cảm xúc của cô khi vừa mới về đến ngõ thấy bà nội ngồi ôm nón đợi ngoài cổng. Suýt nữa cô còn không kịp dựng cả xe mà lao đến ôm bà. Nhìn dáng bà khòng khòng, trên đầu và còn vấn chiếc khăn nâu. Ngó thấy cô bà chống tay lấy đà mãi mới đứng dậy được. Rồi bà lập cập chạy ra với cô  như bà đã đợi cô cả trăm năm rồi. Cô cúi xuống ôm bà vào lòng mà muốn vỡ òa ra cùng nước mắt.

" Cha tiên sư cái con mắm thúi, sao mày về muộn thế?"

" Bà ơi. Sao bà lại ra đây một mình? Sao bà không gọi con đi đón? Sao bà liều thế? Sao bà không lo cho cô  thế này? Từ lần sau bà không được thế nữa đâu nhé. Bà nghe chưa?"

" Mẹ mày. Bà có phải lú rồi đâu mà không đi được. Ngày xưa bà còn đạp xe từ Bắc vào Nam từ Nam ra Bắc đấy con ạ!"

" Không. Giờ bà không được đi như thế nữa. Con không biết!"

Đứng nắn nắn bà mãi. Bà ngồi bệt xuống đất chẳng lót gì nên đít quần bà trắng xóa bụi. Bà đưa tay phủi phủi vài cái rồi lại ngước lên nhìn cô, móm mém cười.

" Sư bố mày, sao lười cạo râu thế hả con? Lún phún xanh mặt rồi."

Sở lên cằm cũng thấy râu tua tủa. Cô ra cơ sự này là do em hết. Ghét! Mở cổng đỡ bà vào nhà. Chắc bà mỏi lắm. Chắc bà nhớ cô lắm nên mới lặn lội xuống đây thăm cháu. Chẳng khóc nhưng chạm vào mắt cũng thấy ướt ướt. Rót nước đưa bà uống. Tay bà run đến mức cô  phải đỡ phía dưới.

" Thế bà đợi con từ bao giờ?"

" Bà xuống lúc gần trưa. Ai biết mày đi học tối mới về?"

" Xuống từ trưa? Trời ơi sao bà không ra hàng quán nào ngồi đợi mà lại ngồi ở cổng mấy tiếng hả bà?"

" Thôi phiền người ta. Ngồi đợi có sao đâu."

Vừa nói bà vừa móc tờ năm nghìn trong cái túi may ở cạp quần ra hào hứng kể

" Có người đi qua thấy bà ngồi ôm nón, người ta tưởng ăn xin vứt cho bà năm nghìn. Bà chạy theo trả mà không kịp."

Cầm tờ năm nghìn nhàu nát trên tay mà không ngăn được nước mắt. Trong khi cô mải thang lang vì một người con gái thì bà ngồi vật vờ ở cổng nhà đợi cô. Bà bơ phờ mệt mỏi tới mức trông không kém gì hành khất. Gục vào lòng bà rồi để mặc cô thút thít. Mùi bụi đường, mùi đồng quê phả vào mặt cô ấm nóng. Bà nhẹ nhàng đưa tay vuốt vuốt lên tóc cô. Những cảm giác yêu thương che chở thời bé thơ ùa về mát dịu. Bà ơi! Bà là tia nắng duy nhất trong ngày của cháu. Ôm bà mà như ôm một vật báu. Nâng niu sợ vỡ.

Nũng nịu bà chán chê, cô tót vào bếp mở tủ lạnh xem còn gì ngon để tối nấu cho bà ăn. Vừa kịp lúc mẹ về. Mẹ vào nhà đang quát cô  mấy câu vì tội để xe ngoài cổng thì bà khẽ khàng.

" Tại nó vội đưa mẹ vào nhà nên quên đấy. Hà đừng mắng tội nó."

Mẹ nhìn bà ngỡ ngàng, buông đồ đỡ lấy bà. Cô  đứng cười. Lâu lắm rồi kể từ khi bố bỏ nhà đi. Mẹ như giận luôn tất cả những gì thuộc về bố. Bà nội bị mẹ bỏ quên trong những góc tâm trạng tủi hờn và có phần xấu hổ. Giờ nhìn bà gầy yếu gắng sức đến thăm con cháu, mẹ cũng chẳng kìm được nước mắt. Cô ra cất xe rồi biết ý tránh lên phòng. Bước lên cầu thang vẫn nghe tiếng mẹ thổn thức.

" Khổ con quá. Sao bà lại lặn lội ra thăm con thế này. Khổ con quá bà ơi..."

Đóng cửa phòng lại rồi nằm vật ra giường. Chạm tay lên vết thương giờ không còn thấy nhức. Thấy bà và mẹ ai cũng có một nỗi niềm riêng. Nỗi buồn của cô đã là gì đâu. Và hơn nữa cô vẫn tin trong trái tim em chỉ có cô.

Là do em vô tư quá nên thành vô tâm thôi. Hôm nay không cần em phải gọi điện nhắc, cô  tự động lên đổ cho lũ mèo một ít hạt khô, thay nước uống và dọn dẹp ổ cho chúng nó. Xong rồi lấy quần áo đi tắm. Cô phải tập sạch sẽ để đánh bật thằng Chó Có Lát mới được.

Tắm xong chạy xuống nhà thì thấy bà đang ngồi nhặt rau muống. Chạy lại giúp bà. Mà hình như rau này không phải lấy ở tủ lạnh ra thì phải.

" Ơ mẹ con mua rau hả bà?"

" Đâu. Rau muống lần mày về dậm đất, bà trồng. Giờ nó lớn từng này. Sáng dớm bà dậy hái bỏ vào bọc mang theo. Mà mai rủ con Ảnh sang đây chơi với bà.."

Bà lại làm cô muốn khóc rồi. Hic. Bữa cơm hôm nay bà luộc rau muống và kho cá. Mẹ mặc cái váy hôm trước cô đưa mẹ đi mua nhìn trẻ ra vài tuổi. Nay mẹ búi tóc cao chứ không để lòa xòa rũ rượi như mọi ngày. Có thêm người trong nhà cũng vui hơn. Mẹ có thêm người nói chuyện, không gắt gỏng cô như mỗi tối. Bà như đem cả cái ấm áp của đồng quê và một niềm vui vô hình đến cho gia đình cô. Bà cười, mẹ cười, cô cũng vậy. Riêng cô thì hạnh phúc hơn rất nhiều vì không phải nghĩ đến cảnh bà thui thủi nằm võng rồi gạt nước mắt khi nhớ các cháu.

Nam Thanh quanh quẩn bên bà suốt buổi tôi nên cũng bớt buồn hơn. Cứ ngắm bà mãi không thấy chán. Thích nhất nụ cười móm mém hiền từ của bà. Mẹ hôm nay cũng ra phòng khách xem Ti vi. Cô cũng chỉ ngồi chơi một lát rồi lại tránh lên phòng cho bà và mẹ nói chuyện.

Bật máy onl cập nhật tin mới của em. Thấy Ngưng Ảnh chụp nhiều ảnh với lớp. Mà ức cái là ảnh nào cũng có thằng Cứt trâu đứng cạnh. Cô nhìn thằng này mặt kiểu sinh ra để hóng hớt ý. Trơ trơ ra nhìn phát ghét. Nam Thanh thề là cô chỉ muốn đè ngửa thằng đó ra rồi lấy bàn là là phẳng mặt nó. Ức chế ! Tắt máy đi học bài.

Khuya đang học thì nghe tiếng bà gọi khẽ ở chân cầu thang. Cô đi xuống thì bà dúi cho cô  củ khoai tối nấu cơm bà hấp trong nồi. Giờ đem ra vẫn còn ấm ấm.

" Ăn đi không đói là học không vào đâu!"

" Dạ!"

Cầm củ khoai lên bàn học ngồi ăn. Giá có em ở đây. Bà sẽ chia đôi mỗi đứa một nửa. Em lúc nào cũng chọn phần bé hơn và nhường cô  phần lớn hơn. Khoai ngọt lịm công bà mang từ quê lên. Đang ăn thì lại nghe thấy tiếng bà gọi khẽ. Cô chạy xuống ngay.

" Thanh ơi xem cho bà xem bà bơm đúng kem đánh răng chưa?"

Cô cầm cái bàn chải của bà lên ngửi. Khổ thân bà mắt kém, hình như bơm nhầm sữa rửa mặt trị mụn của mẹ rồi.

" Không phải đâu bà ạ."

" Ừ. Thảo nào bà ngửi mùi thấy kinh kinh."

Cô đi vào nhà tắm với lọ kem đánh răng cho bà. Mà sao cái bàn chải của bà lại toét tòe toẹt như thế này. Hình như bà dùng lâu lắm rồi.

" Bà ơi. Còn cho bà một cái bàn chải mới nhé!"

" Ấy đừng, Răng bà lung lay, dùng bàn chải mới sợi cứng đau lắm!"

" Ôi. Thế mai con mua cho bà lọ nước súc miệng. Bà chỉ cần súc ọc ọc mấy giây là sạch. Chứ bà đừng đánh răng. Đau lắm."

" Ừ ừ thế mai mắm thúi mua cho bà nhé!"

Dẫn bà vào nhà vệ sinh. Đợi bà rửa mặt xong đưa bà vào giường ngủ. Mong đêm nay bà với mẹ ngủ thật ngon. Nam Thanh lên phòng sắp xếp sách vở rồi đi ngủ. Đêm nay sẽ chẳng còn trằn trọc với những cảm xúc trống rỗng nữa. Trái tim là một tạo vật khó hiểu lắm. Dễ buông thả theo cảm xúc, nhưng chắc chắn nó sẽ luôn ấm áp khi chứa đựng sự tin tưởng và thương yêu.

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro