Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19










___



Tối ấy mẹ sang bà ngoại không về. May quá. Đỡ phải trình diện mẹ với đủ thứ lí do giải thích cái dung nhan thảm hại của cô. Tối ăn cơm đau hàm nên cũng chỉ được vài miếng rồi lên phòng nằm nghỉ. Mà quái một cái là cứ tầm tầm tối đến là tâm trạng cô lại rơi vào trạng thái khó tả. Nó cứ rỗng rỗng bên trong người, bực tức một cái gì đó không tên mà không thể nói lên nổi.

Tự nhiên muốn nghe giọng thằng Kiên thế. Muốn nó kể cho cô cuộc sống ở quê, chỉ một vài câu thôi cũng được. Điện thoại bàn nhà cô  không lưu danh sách gọi đến nên bây giờ chẳng biết làm thế nào liên lạc về đấy. Càng buồn hơn. Đang nằm nghĩ miên man thì nghe thấy một tiếng gọi quá đỗi quen thuộc. Mỗi lần nhớ tới thôi là tim cô lại đập mạnh khủng khiếp.

" Nam Thanh, Thanh ơi!"

Vội chạy ra mở cửa ban công. Em đứng trước mặt cô. Bằng xương bằng thịt. Lúc đầu cứ tưởng cô nhớ quá nên mơ nhưng không phải. Cô tròn mắt, cố thở đều nhìn em chăm chú. Đúng em rồi! Kéo em vào lòng ôm chặt. Dù làm thế mấy vết bầm trên vai cô đau tê tái nhưng vẫn chịu đựng. Sao em lại về nhà thế này. Mà hình như về có một mình. Sao lại xuất hiện bất ngờ đúng lúc cô  đang cảm thấy trống rỗng thế. Em đẩy cô ra rồi ngó nghiêng mặt cô .

" Thanh làm sao thế này? Nói em nghe!"

" Ơ, chị bị ngã!"

" Bị ngã kiểu gì mà thê thảm thế này? Từ lần sau thì cấm đi đón em rồi về lúc chập choạng nữa!"

" Không phải tại chị đâu. Tại ông đi đường."

" Không cãi!"

Em lôi cô ra giường, lôi trong túi ra đống thuốc sát trùng rồi cao ciếc đủ kiểu.

" Ủa mà sao Ảnh biết chị ngã?"

" Chị Ngọc bảo em. Em phi ngay về nè"

" Ảnh phi về với chị à?"

" Hỏi lạ. Không về với chị thì với ai."

Cô túm ngay túi thuốc rồi lôi em vào chăn nằm. Bất ngờ quá nên em chẳng kịp phản kháng, nằm gọn trong tay cô.

Cứ ngoan thế này thì chị hạnh phúc lắm bà trẻ ạ.

Em làm cô hết buồn luôn. Cũng không thấy đau đớn chân tay mặt mũi gì nữa. Với tay lên tắt điện rồi nằm thủ thỉ cùng em. Em nghịch lắm. Thỉnh thoảng lại thọc tay vào áo lần mò xem ngực với lưng cô có sưng chỗ nào không. Những ngón tay của em mềm như bông, chạm chỗ nào đóng băng chỗ ấy. Được một lúc cô vội cầm tay em nắm chặt.

" Ảnh đừng làm thế ! Chị chết mất!"

" Làm sao hả Thanh?"

" Không sao! Nhưng Ảnh nằm im đi!"

Nằm ôm em chặt hơn. Kể cho em thật nhiều chuyện để quên khi cái nóng đang bốc lên trong người cô. Em mong manh, nhỏ bé và thân thương quá đỗi. Áp mái đầu em vào ngực cô. Mùi của em tràn vào mũi. Yêu em đến lạ. Chỉ muốn hòa tan vào em thôi nhưng phải kìm lại vì cô biết tình yêu còn có nhiều giới hạn.

Lúc lúc cô lại nhoẻn miệng cười. Hạnh phúc kinh khủng luôn. Ước gì đêm nào cũng được ôm em ngủ, cũng được em dụi đầu vào ngực khúc khích kể chuyện trường lớp. Sáng ra tỉnh giấc là được nhìn thấy em, quờ tay sang là chạm vào em. Em nhăn nhó chui vào lòng cô  nếu cô  bóp bóp mũi gọi em dậy, để nghe em năn nỉ " cho Ảnh ngủ một lát nữa thôi mà’’.

" Ảnh ơi!"

" Dạ!"

" Hát Thanh nghe!"

" Bài gì?"

" Bài gì cũng được. Nhạc thiếu nhi ấy."

" Con gà trống lang thang trong vườn hoa. Thấy cây mào gà chợt kêu lên thảm thiết. Ai lấy cái mào của tôi, ai lấy cái mào của tôi treo lên cây này thế. Ai lấy cái mào của tôi. Ai lấy cái mào của tôi, treo lên cây thế này."

" Nữa đi"

" Nhà em có con gà trống. Mèo con và cún con. Gà trống gáy ò ó o. Mèo con luôn rình bắt chuột. Cún con chăm canh gác nhà."

Cô chết mất. Từ hồi yêu em cô đâm ra thích nghe nhạc thiếu nhi. Mỗi lần nghe đều nhớ đến em. Con gái đáng yêu nhất khi chúm chím hát.

Cô và em tỉnh dậy vào giữa buổi sáng. Mở mắt ra là thấy em nằm chống tay ngắm cô. Mắt cô  ti hí nhìn em, cảm giác ấm áp giống y như lần cô cùng em đi Đà Nẵng. Lúc này ước muốn duy nhất là già đi chục tuổi để cưới em về làm vợ.

" Thanh hôi!"

" Dạ?"

" Đi tắm ngay!"

" Khôngggggggggggg!"

" Nhanh nào!"

" Chị xin người. Hu hu hu!!"

" Em bật nóng lạnh rồi."

" Lại còn thế nữa. Ảnh có nhất thiết phải hành chị thế không?"

" Có ! Hê hê."

Mở mắt ra là bị em lôi vào nhà tắm. Lúc đầu em lột áo cô ra, định lột quần nhưng thế nào lại thấy ngại nên ra ngoài đóng cửa.

" Em đứng đây nhìn bóng Thanh nha. Thanh không tắm là chết với em."

" Được rồi. Cởi quần đây."

" Nhanh lên!"

" Ảnh cấm được mở cửa nha. Chị không nương tay đâu đấy."

" Em thèm vào."

" Nói phải giữ lời đấy. Đừng giở trò đồi bại."

" Đứng yên đó. Bôi sữa tắm lên người đi."

" Đây!"

" Nhanh không em vào giờ!"

" Ê ê chị không đùa với Ảnh đâu nha. Đừng thấy chị đẹp trai mà dê cụ."

" Xong rồi. Kì cọ đi nhanh lên rồi xuống ăn sáng với em."

Lần đầu tiên tắm mà còn bị chỉ dẫn. Bực thí mồ. Tắm xong xuống nhà thì thấy em đang nghe điện thoại bàn. Nhìn thấy cô em vội đưa máy.

" Thanh nghe đi, Kiên gọi!"

Cô chạy tới vồ lấy ống nghe ngay.

" Kiên à? Tao Thanh đây!"

- Thanh à? Tao Kiên đây!

Nghe câu đầu thôi mà cô đã cười tí chết.

" Gì thế mày? Có chuyện gì à?"

- Không!

" Thế sao mày gọi tao?"

- Tao ở nhà chán quá không biết làm gì. Anh tao ra ngoài sân băm rau lợn nên tao gọi cho mày luôn!

" Ừ. Mai mày ghi số anh mày vào rồi đưa tao. Thỉnh thoảng tao gọi về cho."

- Số nào hả mày?

" Số điện thoại ấy. Mày cứ hỏi anh mày ý."

- Ừ. Anh Cu ơi!

" Ấy không phải bây giờ. Lúc khác cũng được."

- Ừ!

Lại thấy nó im im. Cô đành gợi chuyện.

" Thế mấy hôm nay mày thế nào?"

- Hôm qua đi học tao được 6 Toán!

" Thế á?"

- Ừ. Lần đầu tiên tao được 6.

" Thế bình thường mày được nhiêu?"

- 1. Có lần làm tốt được 2

" Cố lên mày nhé. Chú ý nghe giảng chứ đừng bắn nịt bắn chun trong lớp!"

- Thế có đúng là nếu học giỏi thì được lên thành phố với mày không?

Cô tự nhiên trùng xuống. Nhận ra rằng mỗi một người đều có một khát khao cho riêng mình. Lại thấy hạnh phúc vì trong khát khao của thằng bạn lại có bóng dáng của cô nữa.

" Ừ đúng rồi. Thế nên mày cố nhé!"

- Ừ!

" Hè tao sẽ về kèm mày học."

- Thật nhá. Tao đợi.

" Thế cái vợt muỗi còn dùng được không?"

- Còn. Nó thành báu vật của nhà tao rồi. Bố tao suốt ngày đem đi ỉa. Mẹ tao thì đem theo mỗi lần đi nhặt trứng gà. Anh tao thì mượn mỗi khi đi tán gái. Ngồi bờ ao cứ bép bép sáng lóe như pháo hoa.

Thằng quỷ này. Kể toàn chuyện gì không à!

- Mà hôm qua có đứa viết thư cho tao trong lớp!

" Thế à? Nó bảo gì?"

- Nó tên Thu. Nó viết mỗi chữ T trái tim K. Như cái diều Thanh trái tim Ảnh của mày ấy.

" Thôi chết cha nó thích mày rồi!"

- Nhưng tao ngại lắm !

" Sao ngại?"

- Năm trước tao quậy, ăn nói lại mất dậy. Có lần đang ăn mít meo thì con bé đến bắt truyện. Nó hỏi tao ‘Kiên đang ăn gì đấy ?’

" Thế xong mày trả lời sao?"

- Eo xấu hổ lắm!

" Nói đi rồi tao mới khuyên được chứ!"

- Tao bảo ‘’Ăn c*c!’’

" Tiên sư mày. Thế mà nó cũng thích được."

- Tính tao vốn chỏng lỏn quen rồi. Lại thấy con gái là ngứa mắt. Bây giờ nó làm tao cứ ngại ngại đến lớp. Mỗi sáng đi học tao lại phải tốn mấy phút soi gương chải đầu.

(Cô thề là cô đứng cười không nói được gì hết)

- Giờ đéo dám mặc quần thủng đít đi học nữa. Hôm qua đòi mẹ tao may cho bộ quần áo mới mà bị mẹ tao chửi gần chết luôn.

" Tao còn nhiều quần áo lắm. Để tao gửi về cho. Mày sửa cái kiểu ăn nói trẻ trâu đi. Chịu khó học hành tí thì gái mới thích, bố mẹ mày mới chiều được."

- Ừ!

" Thế thôi cụp máy không anh mày hết tiền điện thoại."

- Ừ. Thế hè nhanh về nhé !

" Lần sau gọi tao nhớ cho tao số để thỉnh thoảng tao gọi về. Chăm bà giúp tao."

- Ừ tao mang sang cho bà bát canh cua đây. Mẹ tao vừa nấu.

" Cảm ơn mày."

Chưa kịp nói thằng bạn đã cúp máy. Không hiểu sao nghe điện thoại của thằng Kiên xong là cô thấy bình yên, có phảng phất chút buồn vu vơ. Kỉ niệm những ngày về quê và hình ảnh bà lại hiện rõ mồn một.

" Thanh ra ăn sáng đi."

" Ảnh làm gì đấy?"

" Em rang cơm thôi. Nhưng có vẻ hơi khô vì nhà Thanh hết dầu rồi."

Không sao. Chỉ cần em nấu cho ăn là ngon hết. Chơi với em chọn ngày chủ nhật. Cô cười mỏi hết hai bên hàm. Đến tối em lại về nhà Thương. Cô thấy tiếc quá. Chỉ ước khi bên em thời gian dừng lại.

- Tao không hiểu con này nó ngã kiểu gì mà bầm tím từ đầu đến đít thế này!

Đây là câu hỏi mẹ hỏi nhiều nhất từ hôm qua tới giờ. Mà rõ là chỉ nhận lại được sự im lặng mà vẫn cứ hỏi.

" Ái. Mẹ xoa thuốc nhẹ thôi. Đau quá!"

- Im mồm ngồi im đi!

Mẹ ngồi gần sát mặt cô, chấm chấm thuốc vào viền môi và mũi. Cô có thể đếm được từng nếp nhăn với từng cái tóc bạc. Mẹ cô ngày xưa cũng thuộc dạng xinh gái chứ. Thế mà cứ mải nuôi con chẳng thèm để ý đến chăm sóc sắc đẹp gì cả. Thảo nào chẳng bác trai nào để ý.

" Mẹ ơi!"

- Giề?

" Con đưa mẹ đi chợ nhá."

- Làm gì?

" Mua cho mẹ ít mĩ phẩm mới!"

Mẹ hơi hơi sựng sựng lại rồi chấm thuốc tiếp.

- Thôi, mĩ phẩm tao có thiếu đâu!

" Thế đi mua quần áo cho mẹ!"

Hờ hờ. Mẹ chần chừ thế này. Biết là cô sắp thắng rồi.

" Đi nha mẹ. Con sẽ chọn cho mẹ chục bộ đẹp như tiên luôn"

- Thôi khỏi, tao là tiên sẵn rồi

" Dạ?"

- Ờ thì tao ăn được ngủ được ấy.

Mẹ cười khúc khích. Lần thứ lẻ trong cuộc đời thấy mẹ đáng yêu. Tối ăn cơm xong lên phòng gọi điện nghe giọng em cho đỡ nhớ chút rồi xuống nhà lôi mẹ ra ngoài. Cứ tối đến mẹ lại chui trong phòng xem Ti vi chán rồi lăn ra ngủ, sáng dậy sớm đi làm. Cuộc sống cứ lặp qua lặp lại cái vòng tuần hoàn chán ngắt ấy. Chỉ khổ cái là mẹ ngồi sau xe cô cứ gắt hoài, lúc gắt đi chậm thôi lúc gắt đừng đi vào chỗ sóc, đến mệt.

Trên phố có mấy hàng quần áo cho mọi lứa tuổi. Đưa mẹ đi thử vài bộ váy công sở mới nhận ra dáng mẹ vẫn còn đẹp lắp. Không có mỡ bụng và ngực vẫn tròn. Mẹ mới qua 40 chút thôi, sao không chịu đi bước nữa nhỉ. Cô thấy phụ nữ mà không có một chỗ dựa vững chắc cứ tội tội sao ấy.

- Được không Thanh?

" Được mẹ ạ! Mẹ của con nhìn đẹp lắm!"

- Thôi đi. Tao không cho thêm tiền tiêu vặt đâu!

Con đâu có xin đâu. Chỉ cần mẹ vui là được rồi. Con vô tâm chục năm nay. Chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến nụ cười của mẹ. Nợ mẹ quá nhiều mà cả đời không trả xuể mất.

Đang lang thang chọn cho mẹ thêm cái dây chuyền và khuyên tai thì gặp em. Đúng là em. Không nhầm được. Chỉ hơi bất ngờ chút khi đi bên em là thằng Chó Có Lát. Hai người cười cười nói nói không bận tâm đến bất cứ ai bên cạnh. Có vẻ như cùng nhau đi mua đồng hồ.

Cô thì khỏi phải nói rồi. Chân như bị đóng băng và ngực đau theo từng nhịp đập. Chỉ giận là không thể đến trước mặt hai người mà chào hỏi cho rõ ràng. Còn mẹ ở đây nên không thể làm khác được. Nắm tay mẹ kéo sang gian hàng khác cho khuất bóng. Trong đầu cô lẫn lộn những cảm xúc và kỉ niệm đã đi theo cô  suốt những ngày tháng vừa qua.































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro