Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16









___



Em chuyển nhà vào chủ nhật. Nhà Thương ở cách trường em chỉ một cây số nhưng lại ngược hướng cô đến trường nên chẳng thể đưa đón em đi học được. Em chỉ đem theo sách vở, quần áo và vài đồ dùng cá nhân nên cô và Ngọc cũng không phải chuyển nhiều lắm Mặt cô thiểu não cả ngày, chẳng buồn nhếch mép lên cười lấy một lần mặc cho em với con Ngọc ra sức pha trò.

" Bố cái con dở người. Người yêu chuyển nhà xa có một đoạn mà cứ làm như nó sang I rắc không bằng. "

" Công nhận! Nhà em chớ có phải hang hùm đâu mà sao chị Thanh lo gì thế?"

" Đấy, người yêu chị chỉ được cái nói đúng. Ôm cái nào! Ôm!"

Ôi mẹ ơi. Vô duyên lại được cả đôi. Hai đứa rướn người ôm nhau trước mặt cô với em. Cô thì đỏ mặt quay đi còn em thì khúc khích cười. Ghét cái kiểu đụng tí là cười thế không biết.

Nhà Thương không trồng Tường Vi mà trồng hoa giấy. Em với mấy cành hoa chìa ra ngoài móc vào thân cây rồi quay sang cười với cô. Buồn quá đi mất. Chẳng có tâm trạng đâu mà cười lại với em. Ngưng Ảnh chạy lại ôm cô, dụi dụi vào ngực cô nũng nịu.

" Thanh đừng giận em, Thanh đừng lạnh lùng với em mà!"

" Ờ!"

" Cuối tuần em về nấu cơm cho Thanh ăn"

" Không cần"

" Em mua tặng Thanh cả tá quần đùi."

" Khỏi!"

" Em đưa Thanh đi ăn pizza "

" Không thích"

" Em hát cho Thanh nghe"

" Đau tai"

" Điên lắm rồi đấy nhé. Không cần thì thôi!"

" Ơ ơ chị cần!"

Vội chạy theo kéo em lại. Người gì mà dễ cáu không à!

" Cần cần, cần hết! Đồ đàn bà... "

" Sao?"

" Ờ, đồ đàn bà xinh đẹp!"

Ôm em vào lòng, bị em cấu cho mấy cái nhưng vẫn ôm chặt. Em đứng bứt bứt mấy chùm hoa giấy nghịch nghịch. Nhìn em mãi không chán. Người ta bảo khi yêu xấu cũng hóa đẹp, mặt chuột kẹp cũng hóa Phương Phi đúng thật. Nhìn em xinh dã man. Trời ơi chết mất. Lại lên cơn yêu đến mức muốn đập đầu vào cột điện rồi.

Tự dưng em đang nghịch đột nhiên ngước lên nhìn cô làm cô đứng tim luôn. Nhìn em hồi lâu mà tưởng như tim sắp vỡ. Cúi xuống gần mặt em. Yêu nhau tháng trời mà cô chưa có lấy một nụ hôn đầu đúng nghĩa. Bây giờ mọi thứ gần ngay trước mắt. Em đứng trong vòng tay cô, ngước lên nhìn cô chờ đợi. Lấy hết dũng cảm cúi xuống gần môi em...

" Thanh ơi!"

Dm con chó. Phá đám đúng lúc vđ ra. Đang lãng mạn tự nhiên thò đầu ra quấy rối. Chả nhẽ lại đánh nhau!

" Cái gì?"

" Đi mua hộ tao cuộn giấy vệ sinh. Tao buồn ỉa quá mà nhà Thương hết giấy."

" Con chó. Bố ghét mày."

Em cứ cười khúc khích. Má con chó. Hết giấy thì sai người yêu đi mua chứ sao lại sai cô. Bực bội. Vừa mở cổng ra đã thấy em chạy theo cô. Hai đứa dắt tay nhau đi trên con đường xào xạc lá. Lại thấy buồn quá. Con đường đẹp nhưng thấy xa lạ. Vì nó chẳng phải là con đường cô đưa đón em đi học. Chẳng phải con đường mà cô đã dừng lại sửa xe cho em ở góc vỉa hè. Chẳng phải con đường em bị người lạ bám theo mà cô bỏ mặc em phóng về trước. Nhắc mới nhớ, cô và em đã trải qua biết bao kỉ niệm. Có lẽ sau này cô phải để một cái quần đùi hoa và một cái nhíp vào trong hộp trái tim rồi cất làm kỉ vật, truyền qua truyền lại cho con cháu sau này. Hi hi, nghĩ mà buồn cười quá!

" Thanh cười gì thế?"

" Không!"

" Cho em cười với!"

" Không mà. Chị cười vu vơ thôi!"

" Vu vơ cái gì cho em vu vơ với"

" Không má! Ảnh là đồ hóng hớt!"

" Đi mà. Huhu"

" Khônggggggg."

Cô chạy nhanh về phía trước để em đuổi theo. Thôi thì cũng phải có lúc để em đi trên những con đường lạ. Cho hai đứa trải nghiệm những cảm giác cách xa nhớ nhung đến nhói lòng. Chỉ mong những nguy hiểm chóng qua. Bình yên về lại như vốn có. Để cô được bên em, ôm em trong lòng như những khi hai đứa đứng trên ban công.

Chào em rồi về nhà. Trên đường cô toàn nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tối nay chẳng còn được ngó ra ban công để nhìn đèn phòng em sáng, chẳng còn được ngắm em ngồi đung đưa chân trên sân thượng nữa rồi. Cũng chẳng được nghe em hát. Lại còn phải chăm mèo một cô nữa.

Vừa mở cổng là thấy xe mẹ dựng ở giữa sân. Mẹ về rồi. Gần một tuần xa mẹ cũng thấy nhớ nhớ.

" Mẹ ơi!!!!!"

- Im mồm đi. Điếc tai quá!

" Mẹ!!!!!!"

- Con này lại lên cơn rồi.

Lao tới ôm mẹ. Việc này phải mấy năm rồi cô chưa làm. Hình như từ hồi yêu em, tình cảm của cô bị hỗn loạn thì phải. Ôm vai mẹ, tự nhiên nhớ hồi còn bé hay dọa mẹ từ đằng sau, vòng tay qua cổ mẹ thọc vào áo sờ sờ. Mà sờ cái gì thì đứa trẻ nào cũng biết rồi đấy. Giờ thì không dám nữa nhưng nghĩ lại thấy yêu yêu.

" Mẹ ơi!"

- Ơ cái con này. Điên à? Dẹp ra cho tao làm không?

" Mẹ làm gì?"

- Cá! Không nhìn thấy à?

" Không nhìn thấy!"

- Ơ. Dẹp ra! Ơ hay!

Cứ đứng ôm mẹ thôi. Kệ mẹ muốn quát gì thì quát. Gắt một lúc không xong, mẹ cắm cúi làm tiếp. Ngó ra trước thấy mắt mẹ đỏ. Mẹ cũng nhớ cô bỏ xừ ra mà cứ giả bộ hắt hủi. Không nhớ cô thì nhớ ai chứ. Chồng thì không có... Nói ra lại thấy thương mẹ thêm. Mòn mỏi mấy năm trời một mình chăm con. Nhà chẳng có lấy một bóng đàn ông làm trụ cột. Cô thì vụng không làm được gì nên hồn. Cái bóng đèn hỏng cũng hét mẹ lên sửa. Vòi hoa sen tắc cũng bắt mẹ lên vặn cho. Ôi, người đàn bà 20 tuổi mà vẫn chưa trưởng thành. Xấu hổ quá. Ứa nước mắt.

- Tiên sư con này! Dẹp ra mẹ xem nào! Sư bố mày. Vướng quá!

" Mẹ ơi quà của Thanh đâu?"

- Trong va li. Ra mà lục.

Hí hửng ra góc nhà. Úi giời ơi. Cô giàu to rồi. Mẹ mua cho một đống quần đùi. Hê hê. Mẹ biết cô thích sưu tập quần đùi hoa mà. Quả này quần đùi mặc cả năm không hết, không lo cuối tuần phải lụi hụi đi giặt nữa. Ủa mà sao có cả mấy cái váy con gái là sao?

" Mẹ ơi mẹ mua nhầm rồi. Con có mặc váy đâu."

- Dở à? Tao mua cho con Ảnh đấy!

Nhắc mới nhớ. Hằm hằm lao đến chỗ mẹ

" Mẹ cho con số cô Minh!"

- Làm gì?

" Mẹ không biết thì thôi. Cô ý vô tâm dã man. Cô ý bỏ Ảnh ở nhà một cô suốt. Hôm nọ chú Lâm bắt cóc Ảnh con phải chạy đi cứu. Mẹ có thấy vô lý không. Đẻ con ra xong vứt xó chẳng đoái hoài gì. Mẹ kiểu gì thế không biết."

- Cái con này. Đàn bà gì mà nói nhiều thế. Cái đấy để mẹ lo.

" Thì mẹ cứ đưa đây con xem nào."

- Thôi! Mày chơi mới cái Ảnh thì biết tính nó rồi. Mẹ nó còn kinh hơn gấp vạn đấy. Không cẩn thận cổ tức lên cô ý vả cho phát.

Ừ nhể! Thì thôi. Để mẹ là người lớn mẹ nói vậy.

" Nhưng mẹ nhớ nói chuyện với cô ấy nhé!"

- Im mồm đi. Biết rồi nhắc mãi.

" Sao mẹ cứ quát con hoài à?"

- Tao phi cho con dao bây giờ. Im đi!

Mẹ lại nổi cơn hung bạo rồi. Phụ nữ gì mà chẳng hiện dịu chút nào. Chẳng giống em. Ơ mà nhỡ đâu lúc lấy em về em còn kinh hơn thì sao. Nghĩ mà thấy sợ. Giơ mấy cái váy lên người ướm thử. Em mặc mấy bộ này chắc xinh lắm

Chạy ra sân cất mấy cái váy vào cốp xe rồi lại nhảy tới ôm mẹ. Hôm nay cho mẹ chết ngứ ngừ trong vòng tay cô luôn.

" Mẹ ới!!!!"

- Tiên sư con này, bực quá. Bỏ ra!

" Con đói!"

- Tao không thấy đói. Cút đi.

" Thế không phải mẹ làm cá cho con ăn à?"

- Không. Tao ăn một mình.

" Không được. Mẹ xấu tính. Không cho làm."

- Sư bố mày. Bị chó dại cắn à? Dẹp ra tao cái.

" Không dẹp!"

- Cút ngay!

" Cho con ăn đi mà mẹ xinh đẹp."

- Tránh ra thì mới làm mà ăn được chứ.

" Hê hê."

- Trời ơi. Nhỏ con tôi nó bị điên rồi.

" Hê hê hê"

Mẹ có một bữa tối tràn ngập tiếng mắng chửi yêu và những nụ cười. Gần mẹ thế này thấy ấm áp thật. Cảm ơn em đã khiến cô hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn nhiều người. Ít ra cô còn có mẹ chăm lo chứ không phải lủi thủi như ai đó. Ngồi trên ban công, bứt bứt mấy lá tường vi, chẳng muốn ngó sang nhà em vì bên đó tối om. Thấy buồn khủng khiếp. Trước đây cô đâu có thế này. Đâu có biết em là ai. Đâu có quan tâm đến một người con gái. Em xấu tính thật. Nhảy vào tim cô rồi quậy tưng bừng trong đó. Xong tự nhiên bước ra làm người ta hụt hẫng khó tả.

Mấy ngày tiếp theo Nam Thanh đi học một mình. Ngó qua cổng nhà em thấy buồn buồn. Có chiều qua trường định đón em, thấy em đi cùng Thương và mấy người bạn nên không muốn phá đám sợ em bị trêu nên lại vòng xe về. Tối tối em vẫn nhắn tin nhắc cô ăn uống, tắm rửa và chăm mèo. Không biết em có nhớ cô như cô nhớ em không nhỉ?

Nam Thanh nhớ Ngưng Ảnh muốn chết luôn. Lần đầu yêu một người con gái, cô mới biết yêu nó khổ như thế nào. Mai đến lớp phải an ủi những công dân cô đơn, rằng chúng mày đừng yêu sớm. Yêu vào khổ lắm. Đêm quên ăn ngày quên ngủ.

Ôi, đêm nào cũng thế. Nhớ em ngủ được canh đầu. Còn bốn canh sau chị âu sầu... ngủ tiếp.

Xa em năm ngày, cô cảm tưởng như sắp chết rồi. Tự nhiên buổi tối con Ngọc gọi cô.

" Thanh Thanh ơi. Mày đến trường trung học hộ tao cái này với!"

" Cái gì?"

" Hỏi nhiều. Xin mẹ mày đêm nay ngủ nhà tao luôn đi. Muộn lắm không về được đâu!"

Xuống nhà đã thấy mẹ ngủ rồi. Ghi cho mẹ một tờ giấy nhớ dán lên tủ lạnh rồi chạy đi luôn. Con này làm cô lo quá. Phóng vù vù trong đêm mà lạnh thấu xương. Chẳng nhẽ em với Thương có chuyện gì à? Vừa đến cổng trường, thấy ngay con Ngọc đang đứng vật vã với con Cảnh. Khiếp hai chị em nhà này đứng với nhau như số 10. Một đứa béo như lợn một thằng gầy như mèo hen.

" Cái quái gì thế mày?"

" Mày... mày... mày đỡ nó hộ tao phát. Như con voi. Nó đè tao sắp chết rồi!"

" Nó làm sao đây?"

" Liên hoan với lớp. Uống có hai cốc bia mà say bí tỉ."

" Thế giờ... giờ làm sao? Đừng bảo mày định đem nó về nhà tao?"

" Dở người à. Đèo nó về gửi tạm Thương mới Ảnh. Mai tao sang đón về. Say như này mà về nhà bố mẹ tao đập chết tươi."

Trời ơi. Nhắc đến tên Ảnh mà tỉnh cả con người. Vội đỡ lấy con bé ngồi lên xe. Con gái gì mà chẳng chịu ăn kiêng gì hết. Béo ú cả lên. Dễ phải nặng gấp đôi cô. Đi trên đường mà lòng vui không nín được cười.

" Ngậm mồm vào đi Thanh! Khô mẹ hết cả răng lợi rồi!"

" Ô sao mày nhìn thấy tao cười?"

" Gương chiếu hậu xe mày to đùng đây này."

Con mất dậy. Làm cô ngại quá. Về đến nhà Thương đã thấy em và Thương đứng đợi ở cổng. Trời lạnh thế này mà em mặc mỗi bộ quần áo ngủ mỏng tang. Dừng xe cái cô chạy ra chỗ em luôn.

" Trời ơi con kia. Mày vứt em tao suýt lộn cổ xuống đường"

" Ơ xin lỗi, Thương đỡ hộ chị nhá"

" Rồi. Bà cứ bày tỏ nhớ thương đi!"

Quay ra nhìn em. Tức quá. Xa cô mấy ngày mà béo lên trông thấy. Má phúng phính hồng hào. Em ngượng nghịu cười với cô. Cô cũng ngượng vì không ngờ hôm nay được gặp em.

" Ăn mặc thế này à? Mất nết!"

" Ơ sao Thanh quát em?"

" Còn gì nữa. Trời thì lạnh!"

" Tại chị Ngọc gọi gấp quá em chạy ra luôn"

" Đừng có lý do. Hư thân!"

" Ơ..."

Ơ cái gì. Con Ngọc và Thương vừa khiêng con Cảnh vào nhà là cô kéo em vào lòng luôn. Ghét cái mặt. Em cứ đứng trong lòng cô cười khúc khích. Cười gì chứ. Không nghe thấy tim người ta đập thình thịch à.

" Nhớ chị không?"

" Hông!"

" Cái gì?"

" Hông có nhớ!"

" Vậy thì chào! Đi về!"

Định quay lưng đi mà em cứ ôm chặt lấy cô. Đứng ôm em mà chỉ muốn thời gian ngừng lại thôi.

" Hai bà xong chưa? Vào nhà cho tôi đóng cửa."

Dắt xe vào. Mở cốp xe lấy cho em mấy cái váy mẹ mua. Em cười tít mắt.

" Khiếp. Nhận quà nhìn mặt khả ố dã man!"

" Kệ em!"

Lại cái kiểu nhăn mũi vênh mặt trêu ngươi. Phát ghét! Cô cùng Ngọc khiêng Cảnh lên tầng hai. Cái con bé này. Con gái mà không được nét nết na nào hết. Đã say xỉn miệng còn tóp tép.

" Đây, đưa bà nội vào đây!"

" Đêm nay cho nó ngủ một mình thôi. Con này mà say là hay đái dầm lắm!"

" Cái gì? Lớn tồng ngồng từng này rồi?"

" Ui nó say biết gì đâu. Em tao tao hiểu"

" Thế bọn chị giờ sao?"

" Chị với Thanh về nhà chị ngủ. Mai chị qua đón nó."

Tiếc quá. Gặp em được một lúc mà phải về. Trèo lên xe mà tiếc mãi. Con Ngọc cấu mấy cái mới chịu nhấn ga đi. Về phòng con Ngọc cô cũng vật ra giường vì mệt quá. Chẳng thằng nào đánh răng rửa mặt, nằm ngủ vật vã luôn.

Nửa đêm cô bị gọi dậy bởi điện thoại của em. Bấm máy nghe vội. Nghe tiếng em và Thương xì xào trong điện thoại mà hoảng hồn.

" Thanh ơi! Nhà em có trộm!"

" Cái gì? Đợi chị! Ngọc, Ngọc ơi!"

" Cái giề? Nhà vệ sinh ra cửa rẽ trái"

" Không. Dậy đi. Nhà Thương có trộm."

" Cái gì?"

" Nhanh lên."

Nửa đêm hai đứa phi vù vù như điên. Rồi, mai đến lớp lại có thêm lý do an ủi mấy anh em FA. Yêu khổ lắm. Ngủ cũng không yên. Nam Thanh không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất nữa. Mấy ngày nay tâm hồn mọi người bình yên không bận tâm đến những hiểm nguy, cô cũng chẳng muốn nói với em và con Ngọc việc lão Lâm có gọi điện hẹn gặp cô nói chuyện hai hôm trước nhưng cô không chịu.

Giờ nỗi sợ hãi lại tràn về. Cố xua đi để tập trung lái xe. Trong tim cô, hình ảnh em cười lại hiện lên rõ nét. Trong trẻo và ấm áp đến lạ.


























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro