Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15











___

Cô được tha về sau khi nộp 300k tiền đi nhầm làn đường cộng phóng nhanh vượt ẩu. Lúc đầu các chú đòi nhiều hơn nhưng do trong ví con Ngọc còn mỗi 320k, cộng thêm công Ảnh năn nỉ ỉ ôi nên kết quả là “ Thôi, chú cho 20k còn về đổ xăng” Số cô may mắn gặp toàn người tốt.

Trước khi về em bảo cô đợi, tiến đến chỗ ông Lâm, nói gì đó cô không nghe thấy. Nhìn em liều thế làm cô sợ quá. Cô cũng chẳng quan tâm đến câu chuyện giữa hai người. Lần này về nhất định bắt cô Minh chuyển trường cho em. Cô không thể bảo vệ Ngưng Ảnh cả ngày được. Những lần sau ông Lâm đến bắt em giữa giờ học thì ai sẽ cứu em?

Con Ngọc đưa xe cho cô để cô đèo em. Mở cốp xe lấy cái áo khoác dự trữ trùm lên người em. Thấy em run mãi làm cô xót xa lắm. Cầm tay em xoa xoa trong lòng bàn tay cô rồi đưa lên miệng hà hơi ấm. Em nhìn cô cười hiền hiền, thu người trong cái áo khoác rộng.

Lần này không cần nịnh em, em vòng tay ra đằng trước ôm chặt cô, nhét tay vào túi áo cô. Thỉnh thoảng em lại dụi dụi vào vai cô rồi cấu cô một cái. Cảm giác yêu dã man. Chỉ muốn lao đầu vào cột điện.

Về tới nhà thì trời tối hẳn. Ròng rã mấy ngày xa nhà làm sức cô yếu rõ rệt. Dắt được cái xe vào sân là phi ngay vào ghế nằm vật vã. Con Ngọc  cũng vào sau nằm lăn lóc ra sàn. Em thì lên gác cất đồ và thay quần áo. Nhìn theo bóng em mà thấy bồn chồn lo lắng. Nhưng ngày tiếp theo sẽ thế nào đây?

" Nghĩ cái quái gì mà nhăn nhó như con chó thế?"

" Tiên sư mày, giật cả mình!"

" Nấu cơm đi. Tao đói!"

" Đói thì vào mà nấu!"

Quát vậy chứ cô vẫn lết vào bếp chuẩn bị đồ nấu cơm. Dù sao cũng trả ơn nó không ngại hiểm nguy mà lao vào đống lửa cùng bạn bè.

" Tao muốn ăn cái này, cái này, cả cái này nữa, mà nấu nốt cái này đi!"

" Con kia, tao nấu cái gì thì ăn cái đấy. Không thì nhịn!"

Nó lôi đủ thứ thịt thà tôm cá nem chả trong tủ lạnh ra. Mà nấu hết thì mấy ngày nữa mẹ chưa về lấy cái gì mà ăn. Đang suy nghĩ thì em xuống. Em chọn ra mấy thứ ngon ngon để nấu. Nhìn mặt con Ngọc hể hả khi em chọn toàn món nó muốn.

Thôi kệ em, Ảnh thích làm gì cô chiều hết. Em lại nhí nhảnh như bình thường rồi. Vui ghê. Vừa làm vừa chọc nhau cười. Trong lòng vừa muốn con Ngọc về cho cô tự do bên em, vừa muốn giữ nó ở lại trong thời gian nguy hiểm này. Không có nó một cô cô sợ không xoay sở được. Mà cái con này, nhiều tật xấu dã man. Ăn cơm thì cứ tóp ta tóp tép, chê đủ cái nọ đến cái kia. Nửa bữa còn gác chân lên ghế ngồi ăn. Nhìn muốn đập.

Bố về nhà khi cô và em đang rửa bát. Bố mua cho cô ít hoa quả và đồ ăn để tủ lạnh, hỏi han vài thứ về mấy hôm về quê. Có một lúc bố nhìn Ảnh hồi lâu rồi hỏi cô.

" Bố thấy con bé này nhìn quen lắm!"

" Quen kiểu gì hả bố?"

" Cũng chẳng biết, có thể là tại Ảnh giống một người bạn của bố."

" Vậy ạ. Mặt Ảnh cũng hơi phổ thông mà."

" Ừ, có thể!"

Thăm nhà một lúc rồi bố về. Con Ngọc lại còn rủ bố ở lại chơi điện tử với nó. Bó tay. Vô tư đến mức không trừ già trẻ gì hết. Rủ bố không được, nó quay sang rủ Ảnh. Mà sao không rủ cô mới tức. Mà tức hơn nữa là Ảnh đồng ý chơi luôn. Nhìn hai người cười đùa gào thét mà ngứa mắt quá thể. Được một lúc không chịu được nữa, cô đến giật phăng cái điều khiển trên tay em rồi kéo em lên gác.

" Không chơi với Thanh lại còn ngồi chơi với con Ngọc khùng ấy, kiểu gì thế?"

" Thì đây, Ảnh lên đây chơi với chị còn gì!"

" Không thèm!"

" Không thèm hử? Thế thôi Ảnh xuống nhà chơi tiếp!"

Kéo em vào lòng. Bực quá đi mất. Sao có người ngang như cua thế không biết.

" Lên gác chăm mèo với Ảnh đi. Lúc nãy trộn cơm rồi mà mải chơi quên mất"

" Ờ! Chị không nói thì cứ ngồi dưới chơi điện tử nhở?"

Lũ mèo bắt đầu đến cữ nghịch, bò hết ra khỏi thùng ra cào với cắn khắp nơi. Đi vệ sinh bừa bãi chứ không chịu đi trong chậu sỉ. Hại cô và em phải lúi húi dọn mệt vã mồ hôi. Em ôm lấy một con ra sân thượng ngồi chơi. Cô thấy thế cũng bắt chước em, túm đại lấy con gần nhất ôm ra ngồi cạnh. Mỗi lần ngồi cạnh em, chỉ có hai đứa là cô không nói gì được. Cổ cô cứ ứ lại như bị trét xi măng. Em nói gì cũng chỉ biết ờ ờ cho qua. Khó chịu đến nỗi vã mồ hôi ướt cả lưng áo.

Được một lúc im lặng, em tự nhiên nghiêng người sang dựa đầu vào vai cô. Ôi! Phải nói là tim cô ngừng đập tí thì chết. Người cứ đơ lại như bị điện giật đến mức tụt cả lưỡi. Em dựa xong cũng không nói gì. Cứ im ỉm đi. Hai con mèo trên đùi cô và em bắt đầu trườn ra khỏi tay bò lại gần vật nhau eo éo. Cô cũng không dám túm con mèo lại, thành ra tay cô thừa thãi kinh khủng, ngứa mà cũng không dám gãi.

Em và cô ngồi lâu đến mức như chúng cô bị đóng băng được mấy tỉ năm vậy. Các nơ ron thần kinh với mạch máu của cô cứ cứng đơ hết cả. Mãi sau em mới ngẩng lên hỏi lấy một câu:

" Thanh lạnh à?"

Ôi Ảnh ơi, em là cứu tinh của đời chị.

Câu nói của em làm cô tan chảy và rã đông đúng lúc.

" Ừ ừ. Lạnh đến nỗi không thở được luôn!"

Chẳng hiểu sao cô có thể phát ngôn bừa bãi như thế được. Em nghe câu ấy xong cúi xuống ôm hai con mèo vào ổ cất rồi bắt cô xuống phòng. Tiếc quá đi. Hối hận quá đi. Lủi thủi xuống phòng cùng em. Thấy con Ngọc đã ngồi ở đó ăn táo và online.

" Xin chào hai bạn. Hai bạn vừa bỏ mình đi ăn mảnh ở đâu đấy?"

" Im mồm đi. Tao đi chăn mèo."

" Chăn mèo mất một tiếng? Mày ngồi nhá cho nó từng hạt cơm à?"

" Im đê!"

Ngồi chơi với em một lúc thì con Ngọc hỏi:

" Ảnh có thân với Thương không?

" Thương lớp Ảnh à? Bạn thân Ảnh mà!"

" Gấu của chị đấy. Hê hê. Thế Ảnh chuyển đến ở cùng gấu nhà chị nhé! Thương ở một mình một cái nhà to đùng mà bọn chị đỡ phải đưa đi đón về. Lúc nào nhỏ cũng có một đoàn người đi học cùng. Không sợ bị ông Lâm chặn đường nữa đâu."

Cô giật bắn người ngồi dậy hỏi :

" Cái gì? Chuyển đến ở cùng Thương nhà mày. Thế còn tao?"

" Ơ con này dở à? Nhà mày thì mày cứ ở. Tao có đuổi mày ra ngoài đường đâu?"

" Không! Thế hằng ngày ai chơi với tao? Ai nấu cơm cho tao ăn?"

" Thế trước khi quen Ảnh mày sống thế nào? Mẹ mày nấu cho mày ăn chứ ai."

" Không, ý tao không phải thế. Tóm lại là tao không đồng ý với ý kiến của mày"

" Thế cả ngày mày đưa đón Ảnh chứ gì? Thế ông Lâm mà giở trò nữa thì đừng gọi tao nhá?"

" Ơ... Tao..."

" Mày im đi để Ảnh suy nghĩ. Người ngoài cuộc mà cứ hóng hớt."

Cô là người ngoài ư? Hu hu. Cũng biết là không thể bảo vệ em 24/24 được. Nhưng Ngưng Ảnh chuyển đến chỗ khác ở thì cô buồn chết mất. Con mèo làm rối cuộn len rồi bỏ mặc cuộn len như thế sao. Tự nhiên con ngu kia cho cái tối kiến, làm em cũng hơi phân vân. Cô biết em cũng có nỗi sợ hãi riêng. Nhưng cô và em mới yêu nhau chưa lâu, giờ lại phải xa nhau thì sống làm sao. Ôi tim tôi. Không thở được. Không thở được. Chỉ muốn đập đầu vào tường.

" Vậy để mai em nói chuyện với Thương!"

" Ờ cứ tham khảo ý kiến đi. Nếu được chị đuổi luôn con Cảnh nhà chị sang ở cùng cho vui."

Con chó. Hóa ra bàn kế hoạch tống khứ em gái đi. Tách cô với em ra mà nó sung sướng ra mặt. Em chào cô rồi về nhà ngủ. Buồn quá. Hu hu. Trong người cô khó chịu như có ròi. Nằm vật xuống giường suy nghĩ đủ thứ. Chỉ muốn được ở bên em thôi. Cả ngày nhìn thấy em, nghe em nói, nhìn em cười, ăn cơm em nấu, mặc quần áo em giặt cho. Sao nỡ tách người nghiện xa thuốc phiện thế này. Cô khổ quá.

Nằm mãi không ngủ được. Bực quá ôm gối đi ra ban công.

" Ơ nhỏ kia đi đâu thế?"

" Đi đâu kệ mọe tao!"

Gõ cửa phòng em rồi gọi nhẹ nhẹ. Em mở cửa cho cô mà tròn mắt. Cô tót vào phòng em luôn rồi cài then cửa vào.

" Cho chị ngủ cùng với!"

" Sao có nhà không ngủ mà lại sang phá em?"

" Kệ. Nằm ngủ ở nhà chán lắm!"

Nói xong cô phi vào giường em luôn. Chăn gối em thơm khủng khiếp. Chỉ muốn hít một phát là hết mùi luôn, xong rồi cất hết mùi thơm ấy trong phổi, thỉnh thoảng ựa ra ngửi. Em tắt đèn rồi chui vào chăn với cô. Quay sang ôm chặt lấy Ảnh mà tự dưng muốn khóc vđ. Cảm giác ức ức tủi tủi làm sao ý. Em dụi đầu vào ngực cô rồi thủ thỉ.

" Em chuyển đến ở với Thương nha Thanh nha!"

" Ảnh thích à?"

" Thương có rủ em mấy lần. Thương ở một mình cũng buồn. Mà em ở đây cũng sợ bố Lâm. Hay em chuyển đi một thời gian thôi. Khi nào ổn thỏa em lại về với Thanh!"

" ..."

" Nha Thanh nha. Thanh đừng buồn nha!"

" ..."

" Thanh nhớ ăn uống đầy đủ, chăm thay sịp, chăm tắm nha!"

" ..."

" Thanh...!"

" Ơi!"

" Thanh không nghe em nói à?"

" Chị có nghe mà!"

" Thế Thanh trả lời đi!"

" Ừ, Ảnh muốn làm thế nào cũng được. Chị đồng ý mà!!"

Em giơ tay bóp bóp mũi cô rồi lại dụi dụi vào ngực cô. Cảm giác khó chịu khủng khiếp. Muốn khóc nhưng phải nín. Muốn chửi cho em một trận cho hả nhưng thương em quá mà phải im. Tại sao em có thể bỏ cô mà đến ở với bạn được chứ. Em thương nhỏ bạn em ở một mình chứ em không thương cô sao? Cô ở một cô cũng buồn chứ bộ. Tủi thân chán lại thấy thương em. Em bị đánh, bị dọa nhiều quá thành ra sợ hãi ngấm vào máu rồi.

Giờ cứ nhắc đến bố Lâm là mặt em lại tái mét rồi chân tay run lên. Cô chẳng tìm được cách nào giúp em hơn cách của con Ngọc. Đành phải để em chuyển đi thôi. Buồn quá! Tim cô thắt lại theo từng nhịp thở. Ôm em trong tay mà không thể chấp nhận được sự thật là mai chẳng còn được nhìn thấy em ở đây nữa. Dụi cằm lên mái tóc em, vuốt nhẹ từng lọn tóc chờn vờn trước mặt mình. Thôi thì cứ ngủ ngoan đi em nhé. Chỉ cần em an toàn là được. Còn khổ đau, thương nhớ... Chị chịu vậy.



































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro