Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10







___



Vừa vào tới lớp, Nam Thanh phi đến chỗ nhỏ Ngọc tặng nó một quả đấm nóng hổi ngay vào mặt. Hôm nay may cho nó là cô bớt giận và bình tĩnh hơn hôm qua chứ không nó đi nguyên hàm răng. Con chó, lại còn định đứng dậy chọi lại cô. Khốn nạn.

" Dkm mày vì đứa con gái mà phũ với tao thế à?"

" Mày câm mồm lại ngay đi con chó. Bố không đùa với mày đâu!"

Hôm nay bỏ học luôn. Chả thiết gì mà học với hành nữa. Sáng nay gặp Ngưng Ảnh mà nhỏ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và bất cần khủng khiếp. Cô biết mình lâm vào cái thế oan ức mà không cách nào giải thích được.

Nhưng dù gì nhỏ cũng phải tin cô và nghe cô nói một vài câu chứ? Cô vì ai mà chạy ngược chạy xuôi suốt những ngày vừa qua? Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ quan tâm đến người con gái nào nhiều như lo lắng cho Ảnh cả.

Dừng xe ở cổng trường Ảnh. Nay cô đứng chờ nhỏ ở đây luôn. Nhỏ không chịu nói chuyện cô sẽ bế nhỏ tống lên xe rồi phóng về nhà. Sau đó tính sau. Đứng một hồi thì thấy chú Lâm đến. Giật mình tránh vào một chỗ xem xem chú ta định làm gì. Hình như chiều nay tòa xử cho chú và cô Minh li dị thì phải. Về mà lo việc đi còn đến đây làm chi?

Nhìn điệu bộ hơi khật khưỡng mà thấy hốt. Nam Thanh đoán chắc là ông này chẳng có ý định gì tử tế đâu. Mẹ cô bảo ổng chẳng chịu kí đơn li dị nhưng vì cô Minh quyết quá nên tòa mới xử cho. Mà lạ cái là ông này cứ tìm Ảnh làm gì không biết. Ảnh không phải con gái ổng, tìm cũng chẳng giải quyết được gì chuyện tình cảm bố con.

Chẳng lẽ tìm để đánh tiếp à? Lâu lâu lại thấy ông rút điện thoại ra gọi điện. Tò mò quá, cô túm lấy thằng bé đánh giày đi ngang.

" Này nhóc, chị cho 20 nghìn, lượn loanh quanh hóng hớt xem ông kia nói gì giúp chị với!"

Thằng bé lượn lờ một lúc rồi quay lại tường thuật tình hình. Tai cô ù đi khi nghe thấy lộn nhộn nào là " Bỏ tao thì hối hận cả đời, đm"  "chuyến này tao xử ngon con nó luôn"... Chân tay rụng rời.

Nam Thanh biết sức mình không chống được ổng. Mà có tri hô lên thì cũng hơi vô lý vì thầy cô bạn bè đều biết ông Lâm là bố của Ảnh. Thêm nữa là bọn bạn của nhỏ cũng không có cảm tình gì với cô mấy từ vụ cái ảnh nhổ lông nách.

Trong đầu cô lúc này chỉ loanh quanh mấy cái suy nghĩ đi tìm mua dao với kiếm để bảo vệ nhỏ. Nhưng Nam Thanh đâu có ngu độn đến mức mất bình tĩnh thế.

Bí quá, đành nhấn số gọi cho con Ngọc. Dù gì thì ở lớp cũng đếch có con nào mà nhờ vả ngoài nó.

" Đm gì nữa thế?"

" Mày bỏ học đến trường cấp 3 tao với"

" Mày đánh chưa hả à mà còn hẹn bố đánh nhau tiếp?"

" Tao gặp chuyện rồi. Gọi mấy thằng cớm bạn mày đến giúp tao với."

" Cái quái gì đấy?"

" Ông Lâm hôm tao kể ý. Ông ý hôm nay đến trường định bắt cóc Ảnh!"

Gập máy. Chỉ mong con Ngọc đến trước lúc nhỏ tan học. Đi loanh quanh thấy ông Lâm có vẻ nóng ruột. Vừa mới đứng thêm vài phút, thấy lão đi thằng vào trường, nói chuyện với bảo vệ rồi lên dãy nhà nhỏ học.

Vội gọi cho con Ngọc giục nó tới nhanh. Nam Thanh nóng ruột lắm. Cảm giác sôi sùng sục và hẫng khó tả. Rút điện thoại gọi một chiếc taxi đến phòng trường hợp cần. Xong xuôi đã thấy nhỏ lững thững đeo cặp đi theo ông Lâm ra cống trường.

Nhỏ lao ra chộp lấy tay nhỏ khi nhỏ vừa lấp ló ra khỏi cổng trong khi ông Lâm ra vỉa hè vẫy taxi.

" Ảnh ơi, đi về với Thanh!"

" Thanh làm gì thế? Bỏ ra!"

" Ảnh không được đi với chú Lâm! Ảnh biết chú đưa Ảnh đi đâu mà đi?"

" Tui đến tòa án. Thanh tránh ra đi"

" Không, lão ấy đưa Ảnh đi giết đấy. Ảnh hiểu không?"

Khuôn mặt nhỏ bàng hoàng hốt hoảng trước những điều cô vừa nói. Dường như nhỏ chưa tin. Nam Thanh nắm chặt vai nhỏ năn nỉ, chỉ mong lần này nhỏ đừng ương bướng và nghe lời cô.

" Thanh xin Vi đấy. Ảnh đi với Thanh, Thanh đưa Ảnh đi, không cần chú Lâm đưa."

" Nhưng..."

" Thanh yêu Ảnh lắm. Thanh không thể để Ảnh bị như lần trước được. Ảnh nghe Thanh đi. Thanh..."

Nói chưa dứt lời, ông Lâm đã đẩy cô gần như bắn vào bờ tường bao quanh trường. Lúc này cô hơi run, nhưng vẫn cố bình tĩnh xử lý.

" Ơ chú Lâm, chú làm sao thế? Con đang nói chuyện với Ảnh!"

" Lúc khác. Tao đang vội."

Nói xong lão kéo nhỏ đi luôn. Đm lão! Cô vội lôi em lại. Vừa làm dữ vừa mong con Ngọc đến nhanh không cô và nhỏ chết chắc. Trong cái taxi đợi lão có hai thằng mặt ngựa đang ngồi đợi. Không biết mấy thằng chó định giở trò gì.

Cô bị ám ảm mấy vụ giết người trả thù trên mạng nên lúc này hãi vô cùng. Cứ tưởng tượng lúc nhỏ bị lão Lâm cầm dao chém vô số nhát lên người là lại muốn hét lên.

Chưa bao giờ thấy nhỏ tội nghiệp đến thế này. Tra Ngưng Ảnh mềm oặt trong tay cô và tay lão Tùng. Bị giằng đi giằng lại đến khổ. Tình hình càng xấu hơn khi hai thằng mặt ngựa từ taxi đi ra. Quả này cả bọn tống luôn cô vào taxi rồi đem đi xử luôn quá.

Con Minh Ngọc đến đúng lúc như phim Hàn Quốc. Lũ bạn nó phanh xòe một phát chắn ngang trước mặt hai thằng mặt ngựa rồi ra chỗ cô.

" A bạn Ảnh. Lâu không gặp nhìn bạn dạo này xinh quá!"

Nhìn chỉ muốn vả cho phát. Nhưng đang chịu ơn nó nên không muốn nói. Nó dẫn theo gần chục thằng đến giúp cô. Nam Thanh kéo Ảnh vào lòng rồi nhờ con Ngọc đem xe máy về nhà giúp. Dắt Ảnh chạy ra đường bắt taxi trong ánh mắt cay cú của ông Lâm.

Qua lần này có lẽ cô lúc nào cũng theo nhỏ không rời mất. Chỉ cần hở một tí là nhỏ có thể bị hại ngay. Càng nghĩ càng thấy khó hiểu về gia đình nhỏ. Bố thì giang hồ, mẹ thì cả năm chỉ thấy một vài lần, bỏ mặc còn ở nhà cho một lão không phải bố nó. Khó hiểu. Không hiểu Ảnh đã lớn lên kiểu gì trong cái hoàn cảnh như thế này. Nhưng càng nghĩ càng thương nhỏ nhiều hơn.

Đóng chặt cửa taxi, dặn lái xe đi đến địa chỉ của bố cô xong quay ra nhỏ. Ảnh mệt và hoảng loạn nên người cứ lịm đi. Ôm nhỏ trong lòng, nhìn những cảnh vật trượt qua cửa kính xe mà lòng lẫn lộn.

Trong lúc này cô chỉ biết cầu cứu bố. Lục túi nhắn tin báo cho mẹ để mẹ nói với cô Minh. Mẹ gọi lại cô cũng chẳng thèm nghe nữa. Lúc này cô mệt mỏi quá rồi. Điều duy nhất muốn làm là ôm nhỏ thật chặt, đi tìm một chốn bình yên nào đó để nương náu cho qua cơn bão.












___

Bố phi ngay từ công ty về sau khi nghe điện thoại của cô. Lần đầu tiên sau khi bố bỏ nhà ra đi, cô mới tự nguyện tím đến nơi bố ở. Một căn hộ nhỏ trên đường An Dương Vương. Hình như bố còn ở với một ai đó. Và ai đó là... phụ nữ.

Nam Thanh thấy đồ đạc treo trong nhà quần áo đàn bà, tầm 35 tuổi. Biết là bố cũng có cuộc sống riêng nhưng vẫn thấy buồn buồn. Nếu thế này chắc không ở nhờ chỗ bố được rồi.

" Con muốn rời thành phố vài ngày bố ạ!"

- Cả Ảnh nữa à? Hai đứa phải bỏ học à?

" Chẳng biết làm thế nào nữa. Nhưng chú Lâm lúc này hăng máu lắm. Để Ảnh ở đây nguy hiểm rình rập thì làm sao con yên tâm được."

- Thế giờ Thanh muốn đi du lịch ở đâu ? Ra Cát Bà nhé?

" Không, con không lấy tiền của bố nữa đâu."

Bố lại cười, rồi lúi húi vắt nước cam cho hai đứa. Nam Thanh ngồi nghĩ vẩn vơ đến ngôi nhà này. Về một mái ấp giữa bố và một người phụ nữ không phải mẹ cô.

Trong lòng trống rỗng kinh khủng. Quay sang nắm tay Ngưng Ảnh, cô thấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt và hơi run. Vội xoa đi xoa lại cho nhỏ ấm lên. Ảnh ngoảnh sang nhìn cô cười hiền hiền. Chắc nhỏ hết giận mình vụ con Ngọc  gây ra hôm qua rồi. Sướng!

Bố đưa cốc cam đường cho Ảnh, giục Ảnh uống lấy sức. Nhỏ cứ chần chừ mãi không chịu uống. Chỉ muốn cậy mồm nhỏ ra đổ hết vào họng cho nhỏ đỡ bướng.

- Hay Thanh về Thái Nguyên thăm bà nội đi. Về giúp bố. Lâu lắm rồi bố chưa về.

" Đưa cả Ảnh về có sao không bố?"

- Càng tốt chứ sao. Bà còn vui gấp vạn lần ý chứ.

Bố cười lớn. Cô biết bố trêu Ảnh rồi. Nhìn nhỏ đã thấy mặt nhỏ đỏ tưng bừng. Nhưng mà sao trong lòng cô vẫn thấy lo lo.

" Bố bảo mẹ giúp con nhé."

- Ôi giời. Lớn rồi, lúc nào cũng mẹ mãi thế. Cứ ỏn ẻn thế còn bị mẹ bạo hành dài dài.

Cả hai bố con đều cười. Cô trả lại bố 30 triệu đi Đà Nẵng. Chiều đưa Ảnh đi mua mấy bộ đồ thể thao. Nếu về quê thì nhỏ không mặc váy như bình thường được. Sao giờ thấy nhỏ ngoan thế. Không quậy như mọi khi làm cô lại thấy thiếu thiếu.

Ngồi xe oto 3 tiếng mới về đến thị xã. Dắt nhỏ đi trên con đường bê tông vào xóm. Ảnh lại trở về vẻ nghịch nghịch thường ngày. Mà bà cô này hình như chưa được nhìn đồng lúa bao giờ thì phải. Mắt hấp ha hấp háy chạy loăng quăng khắp nơi. Trong khi cô thì lo nơm nớp. Con quỷ Ngọc bảo về quê cẩn thận không trai làng ngứa mắt là nó đánh. Kinh bỏ mẹ.

" Thanh ơi, hồ sen đây à?" Nhỏ  chỉ vào cái hồ nước rộng mênh mông, chỗ lấy nước ra đồng lúa của cả làng

" Ừ, nhưng giờ lấy đâu ra sen. Sắp vào đông rồi mà!"

" Chán nhỉ! Thế hè năm sau Thanh đưa em về đây chơi tiếp nhé. Thích sen!"

Nam Thanh ứ cổ chả nói được gì luôn. Nhỏ vừa xưng em với cô. Nghe lạ lạ gai gai. Chưa quen nên thấy khó mà tiếp nhận được ngay.

Gọi em lại đi cho nhanh, không em cứ thế này đứng đợi đến tối mịt chắc vẫn chưa về được nhà.

Từ lúc chú út lấy vợ, bà nội sống một mình ở ngôi nhà cũ từ ngày xưa ông còn sống. Lúc cô gọi cổng, bà tưởng thằng bé hàng xóm nên chạy ra mở. Nhìn thấy cô bà vừa cười vừa khóc. Ngày xưa còn bé đứng đến bụng bà, mỗi lần ôm bà là bà cúi xuống cho cô dụi dụi mặt vào ngực. Giờ bà đứng đến ngực cô, cứ ôm cô dụi dụi vào ngực cô mà khóc.

Về thăm bà mới hiểu, nhiều khi con cháu vô tâm quá mức mà không biết. Quanh năm làm ăn, quên đi mẹ già hàng ngày lầm lũi ở xóm quê với những nỗi cô đơn màu đen đặc. Bà ôm cô chán, bước qua ngắm Ảnh, nắn vai em một hồi, xoa má mãi rồi mới dắt hai đứa vào nhà.

Nhà cửa vẫn thế. Vẫn cái nồi cơm điện từ bao giở bao giờ. Một cái võng từ thời xưa xửa xừa xưa, móc hai bên lên cột nhà. Bà chẳng chịu sửa nhà vì sợ đập vỡ mất những kí ức từ thời bố và các chú còn bé tí. Càng ngắm cô càng thấy buồn mà không hiểu vì sao.

Ảnh thì thích lắm. Em cứ quấn lấy bà, bóp tay bóp chân rồi tíu tít hỏi chuyện. Cô ra sân, tiện thể thấy vườn rau cải nên nhảy vào hái để lát nữa bà nấu. Cứ nghĩ đến cái hồi vài tuổi, hè đến là bố mẹ gửi cô về ở với bà cho bà đỡ buồn.

Hằng ngày bà vác ghế ra sân cho cô ngồi xem bà trồng rau. Ôm bát xôi bà nấu cho vừa ăn vừa hát. Lúc lúc bà lại lên sờ trym mình cái rồi hỏi " Cái gì đây Cò?".

Cô lại toe toét móc ra khoe: " Cái chim!". Bà lại cười móm mém: " Chim của ai?" để nhận câu trả lời " Của bà! Hế hế". Mọi thứ vẫn vẹn nguyên y như hôm qua. Giờ mà bà hỏi cô câu ấy chắc cô vẫn móc ra bảo của bà mất.

Bà xuống bếp bới mấy củ khoai lang trong góc ra rồi bắt đầu nhóm bếp nấu cơm. Ảnh chạy đi chạy lại, chọc ngoáy khắp nơi. Nhiều lúc phát cáu.

" Ơ, nồi cơm có sao bà lại nấu bếp củi?"

" Ăn cơm điện chán lắm, bà nấu bếp củi cho thơm. Với lại nướng khoai cho con Ảnh ăn luôn. Ảnh ăn khoai nướng bao giờ chưa cháu?"

" Dạ cháu ăn nhiều rồi ạ!"

Cô cấu em một phát. Trả lời thì mà chẳng khéo tí nào.

" Khoai đấy người ta luộc đấy, rồi đưa qua bếp cho vỏ nó cháy tí thôi. Khoai nướng là phải vùi than củi này này."

" Ơ thế ạ!"

Em cười toe toét. Cô tiện tay véo má một cái. Đáng ghét!

Bữa cơm của bà dọn ra sau nửa tiếng ba bà cháu lúi húi cạnh bếp lửa. Bà luộc rau cải và rim thịt với mắm và tép khô. Khỏi phải nói chứ cô ăn như lợn luôn. Cả Ảnh cũng thế. Lần đầu tiên em được ăn đồ của đồng quê.

Ảnh chơi 3 bát. Còn cô thì không đếm được. Nạo hết cả cháy mà ăn. Xong bữa còn phải tháo cúc quần ra để thở. Em nhìn cô cười rũ rượi. Kệ. Yêu nhau có gì mà ngại.

Nhắc đến từ yêu tự nhiên lại đỏ mặt vì nhớ đến lúc sáng cô có nói với em " Thanh yêu Ảnh lắm!". Chẳng hiểu sao có đủ dũng khí nói thế chứ giờ cho nói lại thì còn lâu mới cậy được miệng ra.

Tối bà bắt đi ngủ từ 9h. Ở thành phố có bao giờ ngủ sớm thế. Nhưng vẫn phải nghe lời. Đưa em ra ngoài giếng đánh răng, thấy em cứ ngồi bóp hàm mãi. Hỏi thì em cười bảo " Tại từ lúc về cười nhiều quá nên giờ hàm đau đau". Trời ạ. Từ lớn đến bé ngậm mồm suốt hay sao mà giờ cười có tí đã bị đau mồm. Đang đánh răng choe choét bọt, em quay ra quết bàn chải lên mặt cô rồi lại cười phá lên.

" Lại quậy rồi đấy, vứt vào thùng nước phân của bà bây giờ."

" Lần đầu tiên em đánh răng ngoài giếng!"

" Hả?"

" Thiệt luôn. Mọi lần đánh răng toàn có nóng lạnh và gương soi. Nay đánh răng bằng gàu nước giếng và dưới đèn sân mờ mờ à."

Nói xong lại nhe răng cười. Hất cho em gáo nước rồi chạy vào nhà trước. Ảnh hét toáng lên rồi lôi cô lại, bắt đợi em làm xong mới được vào. Nhà giờ có mỗi cái giường. Nam Thanh bảo mình nằm võng ngủ thì bà không chịu.

Bắt chui hết vào màn nằm không muỗi. Thành ra ba bà cháu trong một cái giường. Ảnh nằm trong, bà nằm giữa, cô nằm ngoài. Thấy bà vui cô thích lắm. Bà kể hai đứa nghe đủ thứ truyện từ ngày xưa trở lại. Lúc lúc ba bà cháu lại cười váng nhà. Kể mệt, bà ngủ quên mất.

Còn cô và em thức. Em chống tay ngẩng cao lên nhìn cô mãi. Nam Thanh cũng nhìn em nhưng chẳng dám với tay sang sợ động vào bà làm bà thức. Thành ra hai đứa cứ nhìn nhau mủm mỉm cười. Mãi sau cô ra hiệu em nằm xuống, kéo chăn lên và ngủ. Mong em có một giấc ngủ thật ngon mà không mộng mị hay giật mình sợ hãi.











___

Vì ngủ sớm nên Nam Thanh tỉnh dậy lúc 5h sáng. Chui ra khỏi màn đã thấy em và bà đang lúi húi dưới bếp. Hóa ra bà dậy sớm nấu xôi. Cô khỏi đánh răng rửa mặt, lao vào bóc lạc cùng em luôn. Ảnh cứ tủm tỉm cười. Nhìn ghét ghê. Ăn xong lúc gần 6h. Bà phải đi chùa nên gửi cô cho một thằng em hàng xóm dẫn đi chơi. Thằng này mới lớp 7 mà cao khiếp. Đầu húi trọc, da ngăm đen. Nhìn cô ẻo lả bé con nên cứ vênh mặt.

-  Bao tuổi?

" Ờ, năm nay lớp 8!" – Nghe lời bà nên cô khai man tuổi cho dễ chơi

- Ôi hơn tao có một lớp, mà năm cấp 1 tao đúp 2 năm. Thành ra vẫn hơn tuổi mày.

" Ừ thì tao nói gì đâu."

- Biết đá bóng không?

" Biết"

- Thế ra đê đá bóng đi

Từ nãy giờ thấy cô nói chuyện, em cứ bụm miệng cười. Nam Thanh thấy chơi với lũ trẻ này có vẻ vui nên kéo em đi.

- Mà mày tên gì?

" Nam Thanh!"

- Tiên sư, tên đẹp như cứt. Ở đây chúng nó toàn tên lởm thôi.

" Thế mày tên gì?"

- Tao tên Kiên. Bố tao đẻ 2 thằng, đặt tên Kiên với Nhẫn. Thế mà bọn tao đi học bị đúp suốt.

Quay sang em nhe răng ra, thấy em cố nín cười đến nỗi đỏ cả má. Bọn này nói chuyện thật thà dã man.

- Ở nhà bố hay gọi anh tao là Cu, gọi tao là Buồi. Tao cứ đi đâu là ông đi khắp làng tìm, gặp đứa nào cũng hỏi " Mày biết Buồi bác đâu không?". Có lần bị chúng nó trêu " Buồi bác trong quần ý". Ha ha

Thấy thằng Kiên cười nên cô và em lựa thời cơ cười ầm lên. Cười cho đã vì từ nãy giờ nghe chuyện nó kể cứ phải nín không dám toét miệng ra sợ nó đấm.

- Anh tao đi học trung cấp được một năm thì bị đuổi. Tại lớp anh có ông thầy giáo ăn tiền rồi cho cả lớp toàn điểm F, hôm sau bị anh tao chọi cho hòn gạch về hưu luôn. Thế là lại về làm ruộng

Cười rũ. Đang định bảo thế thì mày đừng giới thiệu tao cho anh mày lại thôi. Bọn này chưa quen, sợ lỡ lời nó cho quả đấm thì vỡ hàm. Kiên dẫn cô và em qua một nhà bên đường đi ra đê. Vào nhà thì thấy có ông cụ ngồi cửa đợi. Thấy thằng Kiên, cụ với tay lấy cái kèn đồng đã có đôi ba chỗ rỉ màu xanh lè, đầu kèn còn lủng lẳng mấy sợi tua rua màu đỏ bạc phếch, tay kia cụ cầm chiếc đồng hồ quả quýt lòng thong sợi dây bạc. Thấy ông cụ tụt quần dài vứt ở nhà, cụ bà làu bàu:

- Ông này đi đâu ra chỗ đông người thì ăn mặc cho đàng hoàng vào nhá

- Bà ếu biết gì. Trọng tài ai lại mặc quần dài? – Xong quay ra cô – Nhỏ này cháu nội bà Giao hở?

" Dạ!"

Nói xong ông dẫn ba đứa ra sân bóng. Vừa chạm đến bãi cỏ rộng là ông đưa kèn lên mồm thổi tí te. Vài phút sau là một lũ trẻ từ đâu lao đến bao quanh cụ. Đứa nào cũng chăm chú nhìn cô thằng Kiên ghé tai cô.

- Đây là cụ Thắng, hay hóng hớt mỗi khi bọn tao đá bóng

" Ờ."

Có đứa dỏng mỏ lên hỏi

- Ông ơi đá ngay bây giờ ạ?

- Chứ sao nữa

- Nhưng ai làm trọng tài bây giờ.

- Tao chứ còn ai! – Cụ Thắng hạ kèn xuống, xoa xoa chiếc đồng hồ quả quýt bấm giờ

- Cháu sợ cụ không biết gì về bóng đá...

- Bố láo! Tao chơi bóng từ khi bố mẹ chúng mày còn chưa lấy nhau. Chúng mày có đủ mỗi bên mười đứa không đấy?

Thằng Kiên chạy qua đếm người, rồi chạy lại chỉ vào cô.

- Cả nhỏ này nữa là đủ!

Cái gì? Đá bóng với cả lũ trẻ này á? Đùa không vậy?

- Thế con này cởi quần ra. Vào đá!

Biết không chối được, nhỡ đâu cả lũ xông vào đấm. Lại còn phải làm thân với cả bọn để dẫn em đi ra đồng chơi mà không bị trẻ trâu đánh. Đành cởi quần dài ra chuẩn bị tinh thần.

Thiệt không có cái khổ nào bằng cái khổ của lính mới. Cởi quần áo ra mà rét run. Thế mà em cứ đứng vỗ tay. Chả nhẽ lại ôm cho phát. Thằng Kiên đứng chỉ cho cô từng thằng trong đội để lúc đá còn gọi tên.

- Thằng cao nhất kia là thằng Xuân, thằng nhìn lác lác giống nó là thằng Đông em nó. Thằng Quang có cái vòng cổ dây chuyền móc đồng xu kia kìa. Thằng Đậu béo béo. Thằng Tùng tóc dài quá tai. Thằng Mái với thằng Hiên sinh đôi, mặc quần đùi sọc. Thằng Sáng mặt rỗ. Bên kia là làng bên không quan tâm, nhưng thằng Đầu Toét là thằng cứ sụt sịt trông bẩn bẩn kia kìa. Đá thì tránh nó ra vì nó chuyên môn sì mũi rồi lau vào áo người khác.

Khiếp. Thấy ghê! Cả lũ trẻ ra chạy loanh quanh khởi động rồi vào đá. Em ôm quần cho cô tìm chỗ ngồi xem. Nhìn em nổi bật giữa đám con gái trong làng. Em cứ cười toe toét rồi xua tay nhắc cô tập trung.

Dù đá bóng không giỏi mấy nhưng cô cố gắng vậy. Chẳng mấy khi được thấy em vui. Tiếng kèn của ông Thắng lại vang lên tí toe. Báo hiệu những phút đầu tiên của trận bóng.























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro