Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26 - 31 (Hoàn)

Chương 26

Cuộc sống sau khi kết hôn, Film chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung, bởi vì Namtan đối với nàng cùng Benny quả thực được tới mức không còn chuyện gì để nói.

Tuy nhiên từ khi bọn họ kết hôn đến bây giờ cũng chỉ mới qua một tháng thời gian mà thôi, nhưng nàng lại giống như đã sống qua cả đời thật tốt - Không, nàng xác nhận mình đã sống cả cuộc đời thật tốt, chỉ trừ vài năm gần đây mà thôi.

Nhưng Benny, từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên có được cuộc sống gia đình thoải mái, vui vẻ lại vô lo vô nghĩ như thế, cho nên mỗi ngày đều thấy cậu bé cười đến toe toét. Rốt cục cũng giống như đứa trẻ năm tuổi bình thường, khiến nàng thấy vui mừng không thôi.

Nửa tháng trước kết hôn, bọn họ đều đi du lịch. Nhìn qua tình huống ở chung bên ngoài của ba người bọn họ, không thể hoài nghi bọn họ không phải người một nhà.

Nửa tháng sau, bọn họ còn lại là bắt tay chọn lựa nhà trẻ mới cho Benny.

Mỗi một nhà trẻ bọn họ đến tham quan, ai cũng đều nghĩ bọn họ là người một nhà, còn không ngừng khen ngợi thật trẻ tuổi, đứa con còn nhỏ đã khôn ngoan, khiến nàng cùng Benny đều không biết nên nói cái gì. Chỉ có cô luôn nở nụ cười đầy mặt lại vẻ kiêu ngạo nói cám ơn, giống như Benny thật sự là con của bọn họ vậy.

Nếu Benny thực chính là con của bọn họ thì thật tốt.

"Đang tốt đẹp làm sao thở dài?" Cô nửa nằm ở trên giường bên cạnh xem tạp chí, chuẩn bị ngủ hỏi.

"Ngày mai phải dẫn Benny tới nhà trẻ để điểm danh." Nàng thở dài nói.

"Làm sao vậy? Em không thích không gian nhà trẻ kia sao? Nếu không thích, chúng ta có thể tìm tiếp." Namtan lập tức buông tạp chí trên tay, ngồi xuống nói.

"Em thực thích nhà trẻ song ngữ kia." Nàng bò lên giường, lắc đầu nói với cô.

"Vậy thì là làm sao vậy?" Cô nhìn nàng vẻ mặt u buồn, kéo nàng ôm vào trong lòng, quan tâm hỏi.

"Giáo viên trong trường đều nghĩ Benny là con của chúng ta, ngày mai sau khi báo danh, bọn họ sẽ biết không phải." Nàng lo lo lắng lắng dựa vào cô nói.

"Em đang phiền não các giáo viên trong trường sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn chị hay là Benny?" Namtan hỏi.

Nàng nhẹ lắc đầu: "Em không ngại người khác dùng ánh mắt gì nhìn chúng ta, em lo lắng chính là Benny. Nó là đứa trẻ rất mẫn cảm, lời nói đồng tình hay cười nhạo gì, nó đều nghe hiểu hết. Ở nhà trẻ trước kia, có bạn học nói mẹ nó không cần nó, nói ba nó là ma cờ bạc, đã từng làm Benny không muốn đến trường học nữa. Khi đó bởi vì em phải đi làm, căn bản không có biện pháp ở nhà chiếu cố cậu bé, nó còn nói với em nó có thể tự chiếu cố chính mình khiến em khó xử tới mức không biết nên nói gì."

"Vì sao bạn học lại nói những lời đó?"

"Khi giáo viên trong trường học nói chuyện phiếm với phụ huynh khác, bị bạn nhỏ nghe được."

"Đó là do tố chất của giáo viên trong nhà trẻ đó có vấn đề, chị tin tưởng rằng chúng ta ngàn chọn vạn tuyển mới ra một nơi này không thể có vấn đề như vậy." Cô trấn an nàng.

"Em cũng hy vọng như vậy, nhưng..." Nàng vẫn ưu phiền như cũ.

"Nhưng cái gì? Chị không thích em đem phiền não đặt ở trong lòng, em đang lo lắng cái gì? Nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết." Cô ôn nhu nói.

"Nhà trẻ kia là trường học tốt, cho nên mới có nhiều cha mẹ có tiền đưa con đến nơi đó học. Trẻ con trong gia đình có tiền, từ nhỏ được cha mẹ chiều chuộng, luôn có được những gì tốt nhất, cũng sẽ dưỡng thành những thói so sánh xấu."

"Nếu muốn so sánh, chị không cho rằng chúng ta thất bại."

"Không phải vấn đề so hay không thể so, hơn nữa em chán ghét cái loại cảm giác so sánh không dứt này, cho nên em tuyệt đối không muốn Benny dưỡng thành cái loại thói quen xấu đó, cũng không cho phép chị chiều cậu bé quá thành hư, chị nghe rõ chưa?" Nàng quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.

"Uh, lão bà đại nhân." Namtan ngoan ngoãn gật đầu: "Cho nên, em rốt cuộc đang phiền não cái gì?"

"Có biết trẻ con trong lúc so sánh, câu đầu tiên mở miệng là nói cái gì không?" Film không đáp hỏi lại.

Cô nhẹ sửng sốt, tròn mắt nhìn đoán nói: "Tớ có Ipad nha! Tớ có Nintendo Switch! Chắc vậy?"

"Bọn nhỏ sẽ nói, ba tớ ngày hôm qua mua cái gì cho tớ, hoặc là mẹ tớ mua cái gì cho tớ, bọn nhỏ sẽ năm lần bảy lượt nhắc tới ba ba mẹ mẹ mua cái gì cho bọn nhỏ."

"Cho nên, em lo lắng Benny sẽ bởi vậy mà thường thường nghĩ đến ba mẹ cậu nhóc?"

Nàng lắc lắc đầu: "Em lo lắng nếu có bạn học hỏi Benny ba mẹ của cậu đâu? Vì sao ba hay mẹ của cậu đều không thấy mua đồ cho cậu?"

"Benny có thể nói cô của tớ đã mua cho tớ."

"Nếu bạn nhỏ hỏi nó, vậy ba mẹ cậu đâu? Nó phải trả lời thế nào?"

Namtan nhíu chặt mày, nghiêm túc suy tư vấn đề này.

"Hiện tại bọn trẻ rất thông minh, thường thường sẽ nói ra rất nhiều lời nói khiến cho người lớn không tưởng được lại không cách nào xoay xở. Những người lớn đối mặt loại tình hình này thì sẽ xem đó chỉ là lời trẻ con, cười cho qua chuyện, hoặc là nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý của bọn chúng. Nhưng trẻ con thì sao? Hơn nữa lại mẫn cảm như Benny, lại vừa vặn cũng là trẻ con cái gì cũng biết?"

"Thực xin lỗi, lúc trước chị không nghĩ tới vấn đề này." Namtan xin lỗi từ đáy lòng.

Film lại lắc lắc đầu.

"Trước kia khi đưa Benny đến nhà trẻ, em cũng chưa hề chú ý tới việc này. Sau đó lại lục đục xảy ra một việc em mới biết được, thì ra thế giới của bọn trẻ cũng không đơn thuần như chúng ta tưởng tượng." Film thở dài.

"Mẹ của Benny chưa từng trở về thăm cậu bé sao?" Namtan hỏi.

Film mím môi một chút, không nói gì lắc lắc đầu.

"Đối với Benny mà nói, em tựa như là mẹ của cậu nhóc." Ngữ khí của cô kiên định. Sau một lúc: "Benny gọi ba cậu bé như thế nào?"

"Ba. Trừ đó ra còn có thể gọi là gì đây? Người kia dù không chịu trách nhiệm, vẫn là ba của cậu bé."

"Cho nên, nếu chị để Benny sửa lại gọi chị là ba, gọi em là mẹ, như vậy sẽ sẽ không có tranh cãi chứ?" 

Film kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Cái gì?"

"Chị không có ý muốn soán đoạt sự tồn tại và địa vị của cha mẹ cậu nhóc. Chúng ta làm chính là ba và mẹ nuôi của Benny, không phải ba mẹ ruột. Bạn bè ở nhà trẻ có thông minh, cũng sẽ không tách hai cách gọi. Này đối với Benny có cái gì bất đồng chứ?" Cô chăm chú nhìn nàng, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Film đột nhiên phát hiện mình nói không nên lời, cổ họng của nàng không hiểu sao nghẹn lại, cái mũi thấy chua xót, hốc mắt cũng đi theo chua xót mà đỏ lên.

"Em không phải là muốn khóc chứ, cưng à?" Namtan cười hỏi, trong ngữ khí đã có chút ít khẩn trương, giống như thực lo lắng nàng sẽ ở giây tiếp theo rơi nước mắt. 

"Yên tâm, em sẽ không khóc, cho dù khóc cũng không có nước mắt." Nàng khàn giọng cười nói.

"Khóc cũng không có nước mắt?" Cô sửng sốt.

"Đại khái là năm đó khi trong nhà xảy ra chuyện, khóc nhiều quá nên nước mắt đã chảy hết. Hai, ba năm nay không biết từ khi nào, em phát hiện mình cho dù muốn khóc, giống như cũng không thể khóc ra nước mắt." Film cười nói chuyện cũ.

"Vậy có từng cười đến chảy nước mắt không?" Namtan trầm mặc một chút, đột nhiên mở miệng hỏi.

"A?" Vấn đề ngoài dự kiến khiến Film ngốc sửng sốt. Nàng còn tưởng rằng cô sẽ ôm nàng nói ít lời trấn an hay cảm thông, không nghĩ tới lại nói ra một câu khiến cho người ta không biết nên bình luận như thế nào.

"Có thể cười ra nước mắt được sao? Đây là chuyện gì?" Nàng bất tri bất giác đem lời trong trái tim nói ra.

"Không phải có câu kêu mừng ra nước mắt sao?" Cô nói.

"Chữ mừng trong mừng ra nước mắt, chỉ nên là cảm động, mà không phải cười chứ?" Nàng liếc cô một cái.

"Có đôi khi người cười không thể kiềm chế, không tự chủ được chảy nước mắt. Chẳng lẽ em chưa từng có qua trải nghiệm này sao?"

"Loại trải nghiệm này đương nhiên có, chẳng qua vài năm nay..." Film mỉm cười lắc lắc đầu. Vài năm nay nàng làm sao cười ra được, càng đừng nói là cười không thể kiềm chế.

"Em có sợ nhột hay không?" Namtan có chút đăm chiêu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi.

Hai mắt Film trừng lớn, khoảnh khắc liền hiểu được cô muốn làm cái gì.

Chương 27

"Đừng-" Nàng mới nói ra được một chữ, thậm chí chưa kịp nói ra chữ "nháo" kia, tay cô liền đột nhiên chui vào dưới nách nàng, bắt đầu cù nàng.

Nàng hét lên một tiếng, bắt đầu vừa kêu vừa cười lăn qua lăn lại trên giường, liều mạng né tránh tay cô, lại làm sao cũng trốn không thoát.

Tay cô linh hoạt đi theo thân thể di động không ngừng vặn vẹo của nàng, gãi mỗi một chỗ có thể khiến nàng bật cười trên người, nách, cổ, bụng, eo, hại nàng ngứa ngáy vừa kêu vừa cười, liều mạng muốn bắt tay cô ngăn chặn, lại không có biện pháp.

"Namtan... Không cần như vậy, ha ha... Không cần... Á ... Em đầu hàng, ha ha..." Nàng cười không thể kiềm chế, đầu hàng, nhưng cô hoàn toàn không có ý dừng tay, một đôi tay kia vẫn như hình với bóng cù nàng.

Nàng cười đến không thể thở, ở trong tay cô xoay xoay cầu xin tha thứ : "Chồng... Ha ha... Dừng lại đến, ha ha... Chồng ơi.. Ha ha..." (Mình sẽ không sửa thành vợ-vợ hay mẹ mẹ mà vẫn giữ đúng cách gọi gốc của truyện, thật ra ở thời điểm hiện tại những việc xưng hô này không còn đặt nặng nữa, không nhất thiết nữ thì không thể gọi là chồng, đúng chứ)

Khi nàng cười đến sắp khí trước không kịp khí sau, cô rốt cục dừng tay lại, vắt ở trên người nàng, ý cười đầy mặt ngóng nhìn nàng vẫn cười đến không thể ngừng. Sau đó vươn tay nhẹ nhàng lau một chút ướt át ở khoé mắt nàng.

"Nước mắt." Cô nhẹ nhàng nói.

Film chậm rãi ngừng tiếng cười lại, hô hấp vẫn đang dồn dập, hai tròng mắt bị nước mắt thấm vào càng thêm sáng ngời, tràn đầy tình yêu cùng biết ơn với cô.

"Em yêu chị." Nàng nói ra lời bày tỏ thâm tình từ nội tâm với cô.

Cô cúi người hôn nàng: "Chị cũng yêu em."

"Cám ơn mỗi một chuyện chị đã làm vì Benny, cám ơn chị đã xem cậu bé tựa như của mình, chồng." Nàng vươn tay nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, nhìn cô chăm chăm không chuyển mắt nhẹ giọng nói.

"Đừng khách sáo." Cô ôn nhu mỉm cười.

"Chị nhất định sẽ là người ba tốt."

"Em biết rồi?" Biểu tình của nàng trong nháy mắt trở nên vạn phần sáng ngời.

Nàng chần chừ một chút, có chút hoài nghi nhìn cô: "Chị cũng biết?" lúc đó nàng đến bệnh viện.

Cô quả nhiên biết, nhưng - "Em còn chưa phải thực sự xác định." Tuy nhiên kinh kì của nàng luôn rất chuẩn, đúng lúc lại trì hoãn chưa đến. Nhưng loại chuyện này chưa thông qua bác sĩ chứng minh, không thể trăm phần trăm xác định.

"Ngày mai sau khi mang Benny tới nhà trẻ báo danh, chị cùng em tới bệnh viện kiểm tra." Cô lập tức quyết định, cả người hưng phấn đến mặt mày hớn hở.

Thấy cô cao hứng như vậy, Film có chút vui vẻ.

Chờ mong ngày mai.

******

Từ sau khi Benny đến nhà trẻ, Film đột nhiên phát hiện thời gian của mình nhiều thật nhiều.

Tuy nhiên nàng hiện tại đang mang thai, nhưng nàng lại không cảm thấy không thoải mái, cũng không nôn nghén, càng không có cảm giác buồn ngủ. Tóm lại chính là giống như đúc với không mang thai, hơn nữa tinh lực thịnh vượng, bởi vậy mới ở nhà qua một tuần không làm việc gì, nàng nhàn nhã tới sắp muốn kêu cứu mạng.

Lúc trước bận hết một ngày một đêm, đầu óc của nàng ngoại trừ muốn kiếm tiền, chính là muốn nghỉ ngơi. Kết quả hiện tại thực có thời gian có thể được nghỉ ngơi, nàng lại thấy nhàm chán.

Con người, quả nhiên vĩnh viễn không biết đủ.

Nhưng cho dù có người chỉ vào cái mũi của nàng nói nàng vĩnh viễn không thấy đủ, nàng vẫn là muốn tìm một công việc để mình có cái để làm.

Nàng nhớ lại cảm giác đi làm ở công ty cô, cho dù nàng chỉ làm việc ở nơi đó một ngày mà thôi, nàng vẫn là tưởng niệm, không tự chủ được ảo tưởng nếu lúc trước mình tiếp tục đi làm, không có bởi vì thấy ngượng ngùng mà buông tha công việc kia, sẽ tốt bao nhiêu?

Buổi sáng mỗi ngày đưa Benny đi học, liền cùng cô đi làm rồi cùng nhau tan ca, sau đó cùng đi nhà trẻ đón Benny, lại cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối, hoặc cùng nhau tới siêu mua đồ ăn về nhà nấu bữa tối.

Ba cùng Benny có thể hỗ trợ rửa đồ ăn, mẹ nấu đồ ăn. Hoặc là do ba nấu đồ ăn, mẹ cùng Benny phụ trách rửa đồ ăn, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, cỡ nào hạnh phúc mĩ mãn.

Chán ghét, nàng thực sự rất muốn về Sky Creation Group làm việc, cho dù không có tiền làm không công cũng được, chỉ cần có việc làm có thể giết thời gian, cùng với có một đám đồng nghiệp có tư tưởng lại thân thiện là đủ rồi.

Film vừa thở dài, vừa đàn dương cầm đột nhiên nghe thấy điện thoại trong phòng khách vang lên.

Nàng đứng dậy đi qua tiếp điện thoại, không cần nghĩ cũng biết người gọi điện về là chồng của nàng.

"Alo?"

"Cưng ơi, chị có một phần văn kiện rất quan trọng đặt ở trên bàn sách quên mang đến, em có thể đưa tới giúp chị không?"

"Đưa đến công ty sao?" Nàng át chế không được hưng phấn hỏi.

"Đúng. Nếu em có việc, chị -"

"Không có việc gì, không có việc gì, em thật sự rảnh." Nàng nhanh chóng nói, sau đó đi về phía bàn sách: "Chị nói đặt ở trên bàn sách? Hình dáng của nó như thế nào?"

"Màu vàng kẹp L, bên trái văn kiện có chữ "Hân Hàn", Hân trong vui vẻ -"

"Hàn trong Hàn Lâm, em tìm được rồi." nàng nói tiếp theo.

"Phiền toái em đưa tới giúp chị."

"Không vấn đề."

"Không cần vội lắm, trước mười một giờ đưa đến là được. Ngồi xe taxi đến." Cô đặc biệt dặn dò.

"Vâng." Nàng đưa ra một ánh mắt xem thường -  Namtan thực sự vô cùng yêu và quan tâm nàng.

"Vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?"

"Chờ một chút, Namtan." Nàng vội vàng gọi cô lại.

"Làm sao vậy?" Đầu bên kia điện thoại lập tức truyện đến tiếng hỏi lo lắng của cô.

...

Chương 28

"Mọi người trong công ty đều biết chuyện chị kết hôn sao?" Film do dự hỏi, muốn biết nàng phải đối mặt mọi người như thế nào để còn chuẩn bị tâm lí mới được.

"Đều biết, chẳng là chưa biết đối tượng chị lấy là em, chỉ có một vài người biết."

"Những đồng nghiệp làm chung với em trong ngày duy nhất em đi làm cũng không biết chứ?" Khóe miệng của nàng không tự chủ được giương lên, trong lòng nhiều thêm một hy vọng.

"Làm gì, em muốn giễu võ giương oai với bọn họ à?" Namtan cười nói

"Mới không phải! Chị thấy em là loại người này sao chứ?" Nàng khó có thể tin cô lại hỏi như vậy.

"Chị nói đùa mà." Namtan ha ha cười ở bên kia điện thoại, sau đó đột nhiên nói: "Em muốn trở về đi làm đúng hay không?"

Film kinh ngạc mở to hai mắt, trong lúc nhất thời lại có cảm giác nói không nên lời. Lúc này mới thực kêu khó có thể tin! Cô làm sao biết nàng đang nghĩ cái gì?

"Sao chị lại biết?" Nàng nhịn không được hỏi.

"Bởi vì chị là chồng của em."

Nàng ngẩn ngơ: "Đây là đáp án gì?"

Cô nhất thời cười ra tiếng: "Chị thực hiểu em, cưng ơi. Mặc dù là đoá hoa nở ra từ nhà kính, nhưng lại có sức sống cùng nghị lực của cỏ dại, cùng với trái tim hướng tới trời xanh tự do. Một khi rời khỏi nhà kính, mặc kệ cuộc sống bên ngoài khổ sở thế nào, em đều sẽ nghĩ biện pháp vượt qua. Một khi có được trời xanh, cho dù là ai cũng không có biện pháp đem em hạn chế ở trong nhà kính sóng êm gió lặng."

Film cảm động tới hoàn toàn nói không nên lời, cô hóa ra hiểu nàng như vậy.

"Muốn đi làm thì đến đây đi, chức vị kia chị vẫn giữ cho em." Cô nói.

"Chồng?" Film nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, chức vị kia sao còn có thể chưa bổ sung? Đều đã qua hơn một tháng, chiếu theo công ty của bọn họ, không có khả năng tìm không được người thay.

"Trước đi tới đây. Tới nhớ rõ gọi điện thoại, chị sẽ xuống mang em lên." Namtan dặn dò.

"Được, chúng ta như thế gặp nha!"

"Cứ như thế gặp."

Sau khi cúp điện thoại, Film chờ sắp không kịp, thay đồ ra ngoài. Đổi một bộ đồ mỏng lễ phép, lại buộc gọn tóc của mình lên, cầm lấy văn kiện chồng dặn dò, vội vàng bắt xe taxi đi tới cao ốc làm việc của Sky Creation Group.

Nàng gọi điện thoại lên trên nói cho cô đã tới, không nghĩ đến cô lại nhờ quản lí James xuống đón nàng, hại nàng siêu cấp ngượng ngùng. "Thực xin lỗi, phiền anh quá, anh James."

"Đừng khách khí." James cười cười: "Tôi nghe giám đốc nói, phu nhân ở nhà thực nhàm chán, muốn đến công ty đi làm?"

"Quản lí James, làm ơn gọi tôi Film là được rồi, đừng gọi tôi phu nhân, như vậy tôi thực sự không quen." Hai tay nàng tạo thành chữ thập cầu xin.

James mỉm cười gật gật đầu: "Được, Film."

Nàng cảm kích nhìn anh ta một cái, sau đó trở lại chuyện chính.

"Nói thật, tôi ở nhà có chút nhàm chán, nhưng anh ngàn vạn lần đừng bởi vì Namtan nói như vậy liền tổn thương suy nghĩ. Công ty có quy định của công ty, sắp xếp nhân viên cũng có kế hoạch cùng quy định nhất định, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà làm hỏng quy tắc công ty." Nàng chăm chú mà nghiêm túc nói.

"Tôi thực không thấy tổn thương suy nghĩ, ngược lại có loại cảm giác được cứu. Chức vị lần trước cô đến nhận đến bây giờ vẫn còn trống." James nói.

"Không có khả năng, quản lí, anh đừng gạt tôi." Nàng cười lắc đầu, nghĩ rằng quản lí James nhất định thông đồng với Namtan nhà nàng.

Thang máy mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào.

"Tôi không lừa cô." James mỉm cười lắc đầu nói.

"Tuy lúc trước tôi tới đây làm một ngày, nhưng đã có thể cảm nhận được Sky Creation Group là một công ty khiến người ta giành giật chen chân đi vào. Làm sao một chức vị trợ lý lại trống hơn một tháng, tìm không thấy người được?" Nàng khó hiểu.

"Tôi không nói tìm không được người thay. Trên thực tế buổi chiều ngày hôm đó cô không tới, công ty tìm được hai vị dự bị thích hợp trúng tuyển, bảo họ hôm sau đi làm." James nói.

"Nhưng anh không phải vừa mới nói chức vị kia của tôi còn trống sao?" Nàng sắp bị làm cho hồ đồ.

"Công ty có rất nhiều trợ lí hành chính, cũng có thể nói là nhân viên dự bị, khi có người rời vị trí hoặc thăng chức, trợ lý có năng lực sẽ được uỷ thác chức vị mới, mà nhân viên vốn có trợ lí cũng sẽ bị giảm bớt. Từ ngày hôm đó, số trợ lí giảm bớt hai vị, bởi vì công ty quy định phải ít ba vị mới có thể tìm người mới thay, tôi đang bị quản lí Ton oán giận vì ngành của anh ta đang tới lúc gấp gáp, lại nghe thấy giám đốc nhắc tới chuyện của cô, thật sự là giúp tôi một đại ân."

"Cho nên công ty thiếu người là thật?"

"Không thể nói là rất cần người, nhưng nếu cô nguyện ý đến đi làm, tôi nghĩ người cao hứng nhất nhất định là quản lí Ton."

"Cho dù tôi thực đến đi làm, cũng là người mới cái gì cũng không biết, không thể giúp việc cho các anh."

"Nhiều một người thì thêm một phần lực lượng." James nói với nàng: "Cô có thể từ từ suy nghĩ, hoặc là cùng giám đốc thương lượng qua rồi quyết định lại."

Nói đến đây, thang máy đã đến tầng bọn họ muốn, cửa thang máy mở ra, cả hai đi ra ngoài.

"Giám đốc đang có cuộc họp, tôi mang cô tới văn phòng cô ấy chờ." James nói: "Mặt khác, giám đốc nói cô ấy bảo cô mang theo một phần số liệu tới đây, cô có thể đưa nó cho tôi không?"

"Đương nhiên." nàng lập tức lấy ra cái kẹp chữ L màu vàng giao cho anh ta.

Sau khi James nhận lấy văn kiện, mang nàng đi đến phòng giám đốc ở tầng cao nhất của Sky Creation Group, cũng phân phó thư ký ở ngoài phòng giám đốc pha cà phê cho nàng uống.

Cà phê? Nàng nhanh chóng lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt.

"Không cần, không cần phiền toái."

"Một chút cũng không phiền toái." James nói với nàng, sau đó quay đầu giới thiệu với thư ký: "Vị này là phu nhân của giám đốc."

"Phu nhân của giám đốc?" Tuy thư ký là nam, đột nhiên nghe thấy tin tức này, vẫn là giật mình trừng lớn hai mắt.

"Chào anh." Film có chút xấu hổ hướng người nọ gật gật đầu.

"Chào chị"

Thư ký lập tức cung kính đáp lễ, hại nàng trừ bỏ xấu hổ, hiện tại lại càng ngượng ngùng.

"Quản lí James, vị này là..." Film do dự mở miệng, lại bởi vì không biết tên thư ký mà dừng lại.

"Tôi là Bank. Phu nhân có thể trực tiếp gọi tôi là thư ký Bank." Bank lập tức khép hai chân lại, đứng nghiêm vững vàng tự giới thiệu với nàng.

Film thực có loại cảm giác muốn té xỉu. Lại gọi nàng phu nhân, lại một bộ dáng cung tất kính, nếu mỗi người biết nàng gả cho thủ trưởng cao nhất ở công ty đều đối nàng như thế, vậy nàng làm sao trở lại đi làm đây?

Con đường trở về công ty đi làm, tình huống so với nàng tưởng tượng còn khó khăn thêm nhiều lần hơn.

"Quản lí James, thư ký Bank, các anh đều nên đang làm việc mới đúng, không cần tiếp đón tôi, thật." Film tỏ vẻ khách khí: "Tôi vào văn phòng chờ chị ấy là được."

"Được. Vậy tôi đi làm việc." James gật đầu nói, sau đó nhìn về phía Bank: "Anh liền đem phu nhân giao cho cậu."

Sao lại là phu nhân nữa? Vừa rồi James không phải đã đáp ứng nàng, gọi nàng là Film sao? Thật sự là khóc không ra nước mắt.

Quên đi, tùy bọn họ, nhưng nàng còn có thể trở lại đi làm sao? Ôi...

Buông tha thôi sao?

Ôi... Thực rất là muốn khóc.

Chương 29

Đẩy cửa đi vào trong phòng, liền thấy vợ mình vẻ mặt khóc không ra nước mắt ngồi ở trên sô pha ngẩn người. Ngay cả lúc cô đi vào văn phòng nàng cũng đều bất tri bất giác, Namtan nhíu nhẹ mày, đóng cửa, đi về phía nàng.

"Làm gì hé ra gương mặt khóc tang?" Cô mở miệng hỏi. Khi nàng giật mình vì sự xuất hiện của cô mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn, cô thuận thế cúi đầu hôn nàng một cái.

Film trước là tròn mắt nhìn, lập tức tươi cười rạng rỡ.

"Chị họp xong rồi?" Nàng mừng rỡ nói.

Nàng vì cô xuất hiện mà hai mắt tỏa sáng, khiến cô nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng một cái.

Lúc này nụ hôn hoàn toàn không giống chạm nhẹ vừa rồi, vừa thân mật lại nóng cháy, hôn đến khi Film thiếu chút nữa nhịn không được muốn rên rỉ thành tiếng. Nàng vội vàng đẩy cô ra, ngượng ngùng trừng cô một cái.

"Chị làm gì, trong này là công ty."

"Ai bảo em tú sắc khả cơm (đẹp đến quên ăn cơm) như vậy." Đây là cô trả lời.

Nàng lại trừng cô cái nữa.

"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm như vậy, ngay cả chị vào cũng không phát hiện?" Cô ngồi bên cạnh nàng, tự nhiên mà vươn tay ôm nàng như bảo hộ cũng như giữ lấy.

"Suy nghĩ muốn quay về đây làm việc tựa hồ là không có khả năng." Film thở dài nói.

"Vì sao? Chẳng lẽ James không có nói với em sao?" Namtan khó hiểu hỏi. Cô rõ ràng có dặn dò hắn có thể nhân cơ hội nói chuyện với nàng.

"Có, nhưng đột nhiên em thấy khó khăn thật lớn." Nàng lại thở dài.

"Cưng ơi, em càng nói chị càng mơ hồ rồi, chuyện gì mà khó khăn thật lớn?" Namtan nhịn không được nhíu mày.

"Vừa rồi quản lí James gọi em phu nhân, thư ký Bank cũng gọi em phu nhân." Nàng nói với cô.

"Em là vợ của chị, bọn họ đương nhiên tôn xưng một tiếng phu nhân." Cô theo lẽ thường đương nhiên gật đầu: "Cái này có vấn đề gì sao?"

"Chị thấy có cấp trên gọi cấp dưới là phu nhân, còn tất cung tất kính sao? Nếu em trở về làm việc, ở trong công ty chỉ là một trợ lý hành chính nho nhỏ, kết quả mỗi một cấp trên trưởng phòng nhìn thấy em thì lại cúi đầu cúi người với em. Chị không thấy là như vậy rất khiến người ta cười sao? Người vốn không biết em là vợ của chị, không tới thời gian một ngày cũng sẽ biết hết." Nói xong, nàng bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, sau đó kết luận nói: "Khó khăn thật lớn."

"Thì ra là như thế." Namtan giật mình hiểu ra: "Muốn chị yêu cầu mọi người dùng thái độ bình thường nhất đối đãi em, không cần tất cung tất kính với em, cúi đầu cúi người nữa không?"

"Không cần vì mình em mà liên lụy mọi người." Nàng lắc đầu cự tuyệt: "Hơn nữa nói thật, kỳ thực em cũng là một mực giãy giụa lừa gạt đồng nghiệp như vậy không được!? Mọi người thành tâm đối đãi em, em lại lừa gạt mọi người."

"Em có thể công khai tất cả."

"Sau đó để tất cả mọi người gọi em phu nhân, đối em tất cung tất kính, hơn nữa hoài nghi em thiếu phu nhân tốt đẹp không làm, vì gì lại chạy đến tranh bát cơm với mọi người."

"Em nghĩ nhiều lắm, cưng à."

"Mặc kệ có phải là nghĩ nhiều hay không, em không thích có cảm giác ngăn cách với đồng nghiệp."

"Vậy em định buông tha cho ý niệm làm việc trong đầu?"

"Em còn đang nghĩ. Có lẽ em có thể tới công ty khác làm..."

"Điểm ấy chị không thể đáp ứng." Namtan lập tức phủ quyết.

"Vì sao?" Film có chút ngạc nhiên, nàng nghĩ cô tuyệt đối sẽ không phản đối, cô không phải nói cô hiểu nàng cho nên mới bảo nàng đến đi làm sao? Như thế nào...

"Làm ở công ty của chị không giống làm ở công ty người khác." Vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn nàng nói: " Ở trong chỗ chị, chị mới chiếu cố em được, tới công ty khác -"

"Em sẽ tự chiếu cố mình." Nàng nhanh chóng nói tiếp.

"Cưng ơi, không phải em quên hiện tại mình có thai chứ?" Cô vươn tay nhẹ nhàng đặt trên bụng vẫn chưa nhô lên của nàng, ôn hòa nói với nàng.

"Có rất nhiều phụ nữ mang thai cũng vẫn còn đi làm."

"Lời là đúng vậy, nhưng những người đó là từ khi chưa có mang thai cũng đã đang làm việc." Một lát, cô sửa lời nói: "Em có nghĩ tới hay không, có công ty nào cố dùng người mang thai? Bỏ qua không nói tình trạng xấu trong lúc mang thai, làm việc không đến một năm liền muốn công ty cho cô ta nghỉ sinh, chị nghĩ không có một ông chủ công ty nào dễ dàng khoan nhượng loại chuyện này."

Film nhất thời không thể nói gì mà chống đỡ, bởi vì nàng còn chưa nghĩ tới chuyện này, không có một ông chủ công ty nào ngốc đến độ dùng một phụ nữ mang thai, trừ phi ông chủ công ty kia vừa vặn là chồng của người nữ đó. Cô thực vì nàng phá lệ rất nhiều, không phải sao?

"Nghĩ thông suốt chưa?" Cô hỏi nàng.

Nàng gật gật đầu, thấy cô nhất thời thở ra một ngụm khí lớn, khiến nàng nhịn không được cười lên.

"Chuyện gì buồn cười như vậy?"

"Chị thực sợ em không nghe lời, đúng hay không? Nếu cuối cùng em vẫn quật cường khư khư cố chấp như cũ, kỳ thật chị cũng không có biện pháp bắt em, chỉ có thể theo em đúng hay không?" Nàng chế nhạo cười nói với cô.

Cô bất đắc dĩ nhìn nàng, đang muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn làm việc lại bíp bíp một tiếng, truyền đến thanh âm của thư ký Bank.

"Giám đốc, đường dây số một có vị cảnh sát hình sự tên Napat, nói có việc muốn tìm ngài. Nếu hiện tại ngài không rảnh tiếp điện thoại, anh ta liền sẽ tự đến tìm ngài. Ngài muốn tiếp không?"

Trước khi anh ta nói xong, Namtan đã đi đến trước bàn làm việc, sau đó đợi sau khi anh ta nói hết, vươn tay nhấn xuống nút trò chuyện đáp lại: "Tôi biết rồi."

"Vì sao cảnh sát muốn tìm chị?" Film đi theo đến bên bàn làm việc, ở trước lúc cô tiếp điện thoại liền nhanh chóng hỏi.

"Chị cũng không biết." Namtan vừa nghi hoặc, cũng vừa thấy thật sự kỳ quái.

Cô nhấn xuống nút đường dây một, mở loa ngoài để tiếp điện thoại. Cô tự nhận không làm chuyện gì xấu, cho nên không sợ cảnh sát tìm tới cửa, hy vọng vợ cô cũng có thể tín nhiệm cô, tin tưởng cô.

"Tôi là Namtan." Cô trầm ổn nói ra danh tính mình với đầu kia điện thoại.

"Alo? Tôi là cảnh sát hình sự khu vực, Napat. Thật ngại, ở lúc cô làm việc lại quấy rầy cô."

"Không sao, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?"

"Xin hỏi Tipnaree tiểu thư, phu nhân có phải là Film Rachanun Mahawan, mà cô ấy có người anh trai tên Folk Mahawan?"

Vấn đề thình lình xuất hiện của Napat khiến Namtan cùng Film không khỏi nhìn nhau, trên mặt hai người đều có biểu tình kinh ngạc, hoài nghi cùng không hiểu. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới cảnh sát tìm bọn họ lại là vì chuyện của Folk!

"Đúng, xin hỏi có chuyện gì sao?" Namtan lên tiếng hỏi.

"Sự tình là như thế này-"

"Nếu anh ta gây hoạ gì, muốn chúng tôi lấy tiền bảo lãnh anh ta, vậy xin miễn." Film nhịn không được lạnh lùng mở miệng nói.

"Film." Namtan gọi nhẹ.

"Tiểu thư Tipnaree, phu nhân Mahawan cũng ở đây sao?" Cảnh sát ở đầu kia điện thoại hỏi.

"Đúng, thật có lỗi, cô ấy có chút kích động." Namtan nhìn vợ, trả lời lại anh ta.

"Em rất bình tĩnh." Film nhịn không được phản bác, cũng dùng giọng nói rõ ràng lạnh lùng hơn với cảnh sát đầu bên kia điện thoại: "Mặc kệ Folk xảy ra chuyện gì tôi đều không muốn quản, quan hệ anh em của tôi cùng anh ta đã sớm đoạn tuyệt, cho nên mặc kệ cảnh sát muốn nhốt anh ta năm năm hoặc mười năm, tôi đều sẽ không để ý. Phiền toái cảnh sát cứ chuyển cáo anh ta như vậy, cám ơn."

Đầu điện thoại kia trầm mặc một chút.

Chương 30

"Sự thật là..." Thanh âm Napat chẳng biết vì sao mang theo do dự: "Buổi sáng hôm nay phát hiện một thi thể của một người đàn ông bị người giết hại vứt bỏ, ở trên người nam đó tìm được giấy tờ xác thực là của Folk Mahawan, mục đích tôi gọi điện thoại, là muốn mời hai vị tới trong cục nhận thi thể."

Film chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhất thời mất đi ý thức.

Folk chết, tin tức này tới rất đột ngột, cũng rất kinh hãi, khiến ai cũng không thể tưởng được.

Khi Film nghe thấy tin tức xấu này trước tiên té xỉu, tuy Namtan lo lắng, nhưng vẫn giao vợ mình cho đồng nghiệp nữ trong công ty chiếu cố. Bản thân thừa dịp nàng hôn mê, nhanh chóng thay nàng tới cục cảnh sát xác nhận thi thể có phải là Folk không?

Loại chuyện nhận thi thể này để nàng làm thì quá tàn nhẫn, cô thực sự không đành lòng.

Kết quả làm người ta tiếc nuối, người chết quả thực chính là Folk. Tuy mười năm nay, cô chỉ có lúc trước đưa Film đi "mua" Benny có gặp qua anh ta, nhưng trên nguyên tắc bộ dáng của anh ta cùng mười năm trước thực không có thay đổi gì quá lớn. Hơn nữa Benny lại có bộ dáng rất giống anh ta, cho nên...

Cảnh sát nói, bước đầu điều tra hẳn là do nhà cái đòi nợ, thủ pháp tương đương cùng loại, bọn họ đang truy nã hung thủ.

Namtan cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật đầu, đáp ứng sẽ tận lực phối hợp cảnh sát phá án, sau đó ký tên lên một số văn kiện rồi rời đi.

Sau khi trở lại công ty, Film được an trí nghỉ ngơi trên giường trong văn phòng của Namtan, nàng đã tỉnh lại một lúc lâu.

Ploy ở bộ phận hành chính phụ trách hỗ trợ chiếu cố Film nói cho Namtan biết, sau khi nàng tỉnh lại liền hỏi Namtan đi chỗ nào, sau đó trầm mặc thẳng đến bậy giờ, một câu cũng chưa nói, cũng không ăn thứ gì.

Nhận lời cám ơn của cô, Ploy rời đi trước. Cô hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tất cả, đẩy cửa đi vào phòng nghỉ ngơi riêng của mình.

Film im lặng ngồi ở trên giường, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, chẳng biết đang ngẩn người hay là đang suy nghĩ.

"Film."

Tiếng gọi khẽ của cô khiến nàng chậm rãi xoay đầu lại, mắt hướng chỗ cô, nhưng mặt nàng vẫn như cũ không chút thay đổi, khiến cho người ta nhìn không ra tâm tình của nàng giờ phút này.

"Chị đã trở lại." Cô nói với nàng, lại không biết nên mở miệng nói kết quả cho nàng như thế nào.

Nàng trầm tĩnh nhìn cô, cũng không nói lời nào.

"Mọi người nói cái gì em cũng không ăn, hiện tại đã là hai giờ chiều, em nhất định đói rồi? Muốn ăn cái gì, chị gọi người đi mua, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn?" Cô đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống bên giường, ôn nhu nhìn nàng chăm chú nói.

"Là anh ta sao?" Film đột nhiên mở miệng hỏi, thanh âm thấp đến cơ hồ khiến cho người nghe không rõ ràng lắm.

Namtan trầm mặc nhìn nàng, biểu tình tràn ngập xin lỗi cùng tiếc nuối.

"Thực xin lỗi." Cô lẳng lặng nói.

Qua một đoạn thời gian, nàng không có phản ứng gì, chỉ là thẳng tắp nhìn cô, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

"Em không tin." Mặt nàng không còn chút máu lắc đầu nói, thân thể bắt đầu run rẩy.

"Vợ à-" Cô cầm tay của nàng ý muốn dùng lời hay dỗ dành, lại bị nàng đánh gãy.

"Em không tin." Nàng nói lại một lần, đột nhiên xốc cái chăn tơ tằm trên người ra, nhanh chóng xoay người xuống giường.

Cô vội vàng vươn tay bắt lấy nàng.

"Em muốn đi đâu?"

"Em muốn đi nhìn anh ta, trừ phi chính mắt thấy, em tuyệt đối không tin anh ta đã chết, tuyệt không!" Film kích động nói.

Namtan không đành lòng nhìn nàng, dùng ngữ khí ôn hoà nhất nói với nàng: "Chị đã đi xác nhận rồi, vợ à."

"Chị không rõ ràng lắm anh ta lớn lên là bộ dạng gì, chị nhất định là nhìn sai lầm rồi." Nàng đẩy cô ra, bước nhanh về phía trước.

"Film." Cô lại đem nàng giữ chặt lần nữa, thanh âm không tự chủ được trở nên nghiêm túc mà còn cường thế: "Không cần như vậy, em phải đối mặt sự thật."

"Hiện tại em chính là muốn đi đối mặt sự thật, chị không cần cản em, buông tay, buông em ra!" Nàng bắt đầu phát điên gầm rú với cô, phát cuồng muốn đẩy cô ra.

Namtan sợ hãi nàng sẽ thương tổn tới bản thân, bất đắc dĩ chỉ có thể đem cả người nàng áp đảo lên giường, dùng sức nặng thân thể gắt gao kiềm chế nàng.

"Buông em ra! Buông em ra!" Film còn đang thét lên.

Cô dùng miệng che lại miệng của nàng, có chút thô lỗ hôn nành, đầu lưỡi cô cường thế tiến vào trong miệng nàng quấn lấy, thẳng đến khi chống cự của nàng dần dần biến mất, mới chuyển thành ôn nhu yêu thương hôn.

"Bình tĩnh xuống chưa?" Trong chốc lát sau, cô ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú, ôn nhu hỏi.

Film nhìn cô, mở miệng ra, nước mắt lại chảy xuống từ trong hốc mắt, một giọt tiếp một giọt.

Namtan thở dài một tiếng, trừ gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, để nàng ở trong ngực khóc đủ, cô cũng không biết bây giờ mình còn có thể làm gì. Folk đáng giận, mặc kệ sống hay chết đều khiến người khác tức giận, phiền lòng. Thật sự hẳn là kiếp trước đã nợ anh ta!

Nàng khóc một hồi lâu, thẳng đến khi bắt đầu nấc lên mới chậm rãi ngừng lại nhưng vẫn không nhịn nức nở.

"Cảnh sát nói có thể là nhà cái đòi nợ làm." Namtan mở miệng nói, chậm rãi kể cho nàng tất cả nhưng điều biết được từ cảnh sát: "Bọn họ từ khách sạn và sòng bạc anh ta thường ra vào điều tra được. Anh ta nợ chồng chất hơn vài trăm ngàn chưa trả, cũng từ những người ở chung với anh ta xác nhận gần đây xác thực có người tới cửa đòi nợ. Chẳng qua lần nào anh ta cũng đều nói với chủ nợ, chờ anh ta tìm được em gái của mình, anh ta liền trả đủ tiền.

"Là em hại chết anh ấy." Film đột nhiên nghẹn ngào mở miệng.

Namtan bị hoảng sợ, lập tức sửa đúng lời của nàng: "Không phải."

"Phải." Nàng vừa khóc vừa nói: "Nếu em không trốn đi, nếu anh ấy tìm được em, sẽ không xảy ra chuyện này. Chỉ là mấy trăm ngàn mà thôi, chỉ cần có vài trăm ngàn anh ấy sẽ không mất đi tính mạng, đều là do em hại!"

"Không ai hại anh ta, là anh ta tự mình hại mình." Namtan nói như đinh đóng cột.

"Chỉ cần em không trốn đi -"

"Em sẽ cho anh ta tiền, muốn cho anh ta tiền cả đời sao? Như vậy mà có thể cứu anh ta, không phải đẩy anh ta đến vực càng sâu hơn sao?" Cô nghiêm khắc đánh gãy nàng.

Nàng trầm mặc không nói mà nức nở.

Namtan bỗng nhiên than nhẹ một hơi, dùng ngữ khí ôn hoà giảng đạo lý với nàng.

"Film, em nên biết nếu anh ta không bỏ cờ bạc, sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ rơi xuống kết cục như hôm nay. Trước kia em từng cho anh ta bao nhiêu tiền, trả nợ cho anh ta bao nhiêu lần, nếu anh ta hiểu được tỉnh ra hoặc hối cải, em cũng sẽ không hạ quyết tâm cùng anh ta đoạn tuyệt lui tới, bởi vì em biết tiếp tục như vậy, không chỉ hại anh ta, hại mình, còn có thể ngay cả tương lai của Benny cũng đều có thể bồi vào.

"Cách làm của em là đúng, tuy nhiên kết quả khiến cho người ta tiếc nuối." Cô an ủi nàng, đem nàng ôm chặt thêm một chút: "Hơn nữa một khi sự tình đã xảy ra, em có tự trách cũng không được gì. Quan trọng chính là, chúng ta phải nói với Benny chuyện ba cậu bé chết như thế nào. Cậu nhóc kia rất mẫn cảm cũng rất chững chạc, chị có chút lo lắng chuyện này sẽ lưu lại tổn thương ẩn sâu trong lòng cậu bé."

"Benny..." Film nỉ non, giống như lúc này mới nhớ tới còn có một Benny đang cần bọn họ.

"Đúng, Benny." Cô cúi đầu, mềm nhẹ hôn lên nước mắt trên mặt của nàng: "Vì Benny, em nhất định phải kiên cường, phải dũng cảm, không thể để cậu bé thấy bộ dáng buồn bã như vậy của em, bởi vì em là chỗ dựa cùng hậu phương duy nhất của nó hiện tại, hiểu không?"

Nàng lẳng lặng dừng ở ánh mắt ôn nhu cùng vẻ mặt lo lắng của cô, không lên tiếng trả lời.

"Hiểu không?" Cô nhẹ giọng hỏi lại một lần.

Nàng lắc lắc đầu.

Cô sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại lắc đầu.

Chương 31. Hoàn

"Chị nói sai rồi." Film đột nhiên khàn khàn mở miệng nói, vươn tay ôm lấy cổ cô, đem mặt mình vùi vào cổ và vai cô: " Em hiện tại không phải là là nơi dựa vào cùng hậu phương duy nhất của Benny, bởi vì còn có chị, chị cũng là là nơi dựa vào cùng hậu phương của nó, và em."

"Chị rất vui khi nghe em nói như vậy." Namtan ôm chặt nàng, cúi đầu hôn hôn mép tóc của nàng, vui mừng không thôi. Đời này cô sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ nàng, yêu nàng, sẽ không buông tay.

"Không được rời bỏ em." Nàng ôm chặt cô nói.

"Vĩnh viễn sẽ không." Cô ưng thuận hứa hẹn cả đời.

******

Mưa gió qua đi, chính là sau cơn mưa trời lại sáng.

Sau khi hậu sự của Folk xong xuôi, nghi phạm giết người không lâu sau cũng bị bắt, Namtan cùng Film chính thức nhận nuôi Benny, để cho ba người bọn họ chân chính thực sự trở thành người một nhà.

Benny đối với việc cha ruột chết, thực không có phản ứng quá lớn, chỉ là im lặng gật đầu tiếp nhận chuyện này. Cũng trong ngày hoàn thành thủ tục nhận nuôi, thực nghiêm túc đứng ở trước mặt bọn họ, hỏi bọn họ từ nay về sau có thể mở miệng gọi hai người là ba cùng mẹ hay không? Bởi vì đối với cậu bé mà nói, bọn họ mới là ba mẹ của cậu.

Hai người bọn họ đương nhiên lập tức cùng nhau nói có thể, chỉ thấy Benny nhất thời tươi cười rạng rỡ. Sau đó từ nay về sau trong nhà thường nghe thấy chính là cậu bé luôn lớn tiếng gọi ba, mẹ, thanh âm giống như muốn bổ sung lại vài năm qua không được gọi.

Cậu bé thật sự coi bọn họ thành ba mẹ, ba mẹ đích thực ở trong lòng cậu.

Từng ngày từng ngày an tĩnh trôi qua, bi thương cũng từng ngày từng ngày giảm bớt, bụng Film đương nhiên cũng lớn lên từng ngày. Sau đó xác định giới tính của đứa bé trong bụng là một bé gái.

"Vui vẻ không?" Sau khi đi ra phòng khám, Film mở miệng hỏi.

"Không chỉ vui mà còn rất rất hạnh phúc" Đi ở bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, Namtan hé ra khuôn mặt tươi cười.

Nàng nhịn không được mà mỉm cười hạnh phúc.

"Chị thích con gái, con gái dáng vẻ giống em." Cô mỉm cười nói với nàng.

Từng ngày từng ngày trôi qua, thêm một năm mới, đông đi, xuân đến, vào hạ, ngày sinh dự tính của nàng cũng càng lúc càng gần.

Ngày sinh sản, bụng lớn của nàng sớm đã bắt đầu đau, Namtan luống cuống tay chân lập tức đưa nàng đến bệnh viện, cả người quả thực khẩn trương tới mức không xong.

Film nằm ở trên giường bệnh, vừa đau, vừa lại cảm thấy buồn cười. Bởi vì ở bên giường nàng, là hai người nàng yêu nhất thế giới này, đối thoại của một lớn một nhỏ thực làm nàng buồn cười đến chết mất.

"Tan Tan không nên khẩn trương như vậy được không? Là mẹ phải sinh em bé, không phải là Tan Tan" Đứa con nói.

"Chính là mẹ phải sinh em bé, Tan Tan mới có thể khẩn trương. Nếu là Tan Tan sinh, Tan Tan mới sẽ không khẩn trương." Ba trả lời, trong thanh âm tràn ngập lo âu.

"Nhưng Tan Tan có mang thai đâu, hiện tại là mẹ mà."

"Tan Tan biết a~~."

"Tan Tan, mẹ đang cười, nên không đau, Tan Tan yên tâm."

"Đây là miễn cưỡng cười vui, con hiểu không? Bởi vì mẹ không muốn làm chúng ta lo lắng."

"Nhưng con đâu có lo lắng, cho nên mẹ là không muốn cho Tan Tan lo lắng. Tan Tan phải kiên cường một chút, hiểu không?"

Film còn muốn cười, nhưng một trận đau đớn sắc bén khó nhìn vào lúc này lại đột nhiên chiếm lấy nàng, khiến nàng nhịn không được bấu móng tay vào cánh tay cô, phát ra một trận rên rỉ thống khổ.

"Bác sĩ, bác sĩ, y tá, y tá, vợ của tôi đau quá, cô ấy sắp sinh phải không? Các người nhanh chóng đi tới giúp cô ấy xem một chút với." Namtan hoảng hốt rối loạn, đứa con lại thực bình tĩnh.

"Cô y tá, mẹ con có phải là sắp sinh em gái không? Tan Tan mời các người đi tới xem một chút." Cuối cùng, tiếng an ủi lại vang lên: "Tan Tan phải kiên cường một chút."

Trong phòng chờ sinh nhất thời vang lên một tiếng cười khẽ, Film cũng muốn cười, nhưng vì ngăn cản đau đớn khó nhịn, cơ hồ sắp mất hết tất cả hơi sức, ngay cả sức lực để cười nàng cũng không có.

Bác sĩ y tá đến gần, kéo rèm. Bác sĩ kiểm tra tình huống một chút, tiện tuyên bố nên vào phòng sinh, sau đó đẩy nàng vào phòng sinh, chuẩn bị sinh nở.

Namtan một chút cũng không lo lắng đem đứa con khiến người gặp người thích để lại một mình trong phòng chờ sinh. Suốt cả quá trình vợ sinh nở, toàn bộ hành trình cô đều làm bạn ở bên cạnh nàng.

Cục cưng rốt cục ra đời, là một bé con nhiều nếp nhăn, bởi vì rất nhăn nên xem ra thực xấu, cũng nhìn không ra giống ai. Nhưng khi bác sĩ ôm cục cưng đến cho cô, khi cô chân tay vụng về ôm lấy đứa bé, lòng liền tràn đầy cảm động, trong mắt đều là nước mắt.

"Em xem, con gái của chúng ta." Namtan ôm con gái bảo bối đến cho nàng trong mắt cũng đang tràn đầy nước mắt nhìn.

"Nó thật xấu." Film suy yếu phê bình, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười vừa lòng.

Cô cũng cười theo.

Tay cô đến bây giờ còn run, trên trán phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Đối với đau đớn trong toàn bộ quá trình sinh sản vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên người nằm trên bàn sinh lại không phải cô.

Nàng quả thực rất vĩ đại.

Cuộc đời như vậy đã là đủ, quá trọn vẹn.


_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro