Chương 3
Concept chụp ảnh khá đơn giản, studio được trang bị một chiếc ghế tựa bằng gỗ, kê bên cạnh là một chiếc bàn gập nhỏ, trên bàn xếp chồng vài ba quyển sách dày cộm cùng một bó hướng dương được thắt lại bằng dải ruy băng màu xanh biển.
Film đang loay hoay tìm thêm vài quyển sách trên kệ thì bỗng cảm giác sau gáy bị ngón tay lành lạnh của ai đó gõ gõ nhẹ theo nhịp điệu như đang chơi đàn.
Giật mình quay lại Film ngẫn người ra. Đã từng vô tình nhìn thấy hình ảnh Namtan lộng lẫy kiều diễm trên những poster, những thảm đỏ trên tivi không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên Film thấy cô mộc mạc, đơn giản đến như vậy.
Namtan mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, ôm sát phần thân trên, phối với chiếc quần jean ống rộng màu xanh nhạt. Tóc được cô túm lại kẹp hờ ra phía sau, một vài sợi ngang bướng không theo nép mà rơi xoà xuống đôi vai gầy của cô.
Nhìn Namtan bây giờ hệt như chị gái nhà bên, gần gũi đến bất ngờ. Namtan cất giọng kéo Film đang ngẩn ngơ trở về thực tại.
"Mèo nhỏ, tối qua em cào chị xong lại bỏ đi mất, chị đau lòng lắm đấy."
Nói xong cô còn cố ý hạ thấp vai xuống vừa đúng tầm mắt Film, kéo quai áo qua một bên để lộ ra vài vết sướt do bị móng cào trên vai mình. Rõ ràng giọng điệu cô uỷ khuất, nhưng gương mặt lại láu cá hất lên như đang khoe chiến tích.
Film luống cuống đỏ mặt không dám nhìn vào mắt Namtan. Hơn ai hết nàng biết rõ đó là dấu vết trong lúc bị Namtan dày vò không buông, nàng đã âm thầm trả đũa cô.
Namtan tiếp tục áp sát Film vào kệ sách phía sau.
"Để em lấy thuốc cho chị."
Vừa nói Film vừa cố lẩn trốn khỏi vòng tay của cô.
"Nhưng chị thấy người cần bôi thuốc là em mới đúng, haizz trách chị ép em quá sức, để bù đắp chị thoa thuốc giúp em nha."
"...chị nói tiếng người được không?"
Sao Film có thể Namtan bôi thuốc cho nơi bị cô ép đến sưng tấy ấy được chứ.
Namtan bật cười xấu xa, định tiếp tục trêu Film thì bỗng cửa bật mở. Film hoảng hốt đẩy mạnh làm Namtan phải lùi lại sau vài bước.
Ciize hồn nhiên bước vào không phát hiện bầu không khí kì lạ của hai người kia.
"Hai người chuẩn bị xong chưa? Film sao mặt em đỏ vậy?"
"Do nóng quá đấy ạ, chị giúp em bật điều hoà với."
"Được rồi bắt đầu thôi."
Film quay nói với Namtan, sự chuyên nghiệp không cho phép nàng tiếp tục ngượng ngùng nữa.
Nửa đầu buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ, Namtan không hổ danh là ảnh hậu từng chụp qua không biết bao tạp chí thời trang, cô phát huy rất tốt dù chỉ là ở studio nhỏ với vỏn vẹn bộ bàn ghế gỗ.
Giữa chừng Ciize phải xuống tầng để phụ giúp cho tiệm hoa, bỏ lại hai người trên tầng.
Đột nhiên Namtan có vẻ cứng ngắt, Film liền chú ý ngay.
"Sao thế ạ, chị không cần tạo dáng quá đâu, chỉ cần thả lỏng là được rồi."
"Không biết nữa, em có thể giúp chị chỉnh lại dáng không?"
Film làm sao tin được cái người bắn biết bao tấm ảnh thần sầu kia lại bảo không biết tạo dáng chứ, nhưng nàng vẫn chậm rãi bước tới giúp Namtan. Nàng không hiểu sao bản thân lại dễ dàng nghe theo lời của Namtan như vậy, mặc cho bản thân nàng là người ngang bướng vô cùng.
Thấy đạt được mục đích Namtan, người đang ngồi trên ghế, kéo Film ngồi lên đùi mình. Nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má lúm của nàng, rồi lại rút đầu vào cổ Film khẽ hít lấy hương thơm cam nhài thanh mát từ người nàng.
"Không ngờ chúng ta có duyên như vậy nhỉ, người đẹp."
"..."
Duyên gì chứ, là nghiệt duyên thì có. Vốn nghĩ đêm qua đường ai nấy đi không còn giao nhau nữa rồi, ai mà có ngờ chứ.
Hai người ngồi sát bên nhau đến nổi Film có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi trên má và môi đến cả lông tơ nhỏ bé trên mặt của Namtan, cùng sự thích thú trong ánh mắt cô.
"Em có muốn hẹn hò với chị không?"
Thẳng thắn, trực tiếp chính là tác phong của Namtan. Nếu cô thích thì không cần phải vòng vo mất thời gian.
Film không phòng bị trước sự tấn công của Namtan.
"Xin chị tự trọng..."
Film đẩy hai vai của Namtan kéo giãn khoảng cách ra.
"Thật sao, nhưng tối đấy em rất nhiệt tình nha!"
"..."
Không nhắc còn đỡ, nhắc tới thì mọi sự chống đỡ của Film đều sụp đổ, mặt nàng ửng đỏ xấu hổ.
"Đều là người trưởng thành, mong chị quên đi."
Film không còn hành động chống cự lại, nhưng Namtan lại chủ động buông nàng ra.
Tay Namtan nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho Film, dừng lại ở đó một lát rồi mới chậm rãi thu về.
"Uh..huh, không thích quên đấy."
Xấu xa, tuyệt đối xấu xa mà.
----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro