25- Tỉnh lại
- Bác sĩ y tá ơi có ai ở đó không ạ bạn em tỉnh rồi!!!
Love khẩn trương khi thấy tay Film bắt đầu nhúc nhích nhẹ, Film đã hôn mê được một tuần nay rồi chỉ có thể truyền nước biển không ăn uống được gì. Ca phẫu thuật có thể gọi là thành công nhưng..
- Film à!!!
Love bắt đầu khóc bù lu bù loa lên khi thấy Film đang từ từ mở mắt, may là bác sĩ Ling kịp đi đến thăm Film như thường lệ, thấy cảnh này P'Ling lại phải chạy lại vừa dỗ vừa bịt miệng Love.
- Em.. Film.. em thấy trong người thế nào rồi?
Film bắt đầu nhận thức được mình đang ở bệnh viện, trước mặt là Love, là P'Ling, vậy là sau ca mổ cô vẫn ổn sao.. nhưng mà.. sao phần dưới chân trái lại đau nhói căng cứng thế này..
Film nhăn mặt đau đớn, P'Ling biết tác dụng của thuốc tê đã hết nên sẽ từ giờ em gái cô sẽ phải chịu đựng rất nhiều, P'Ling đỡ Film từ từ ngồi dậy tựa vào người cô, tay xoa nhẹ phần chân trái không nghe lời kia..
- Chân em...
- Film à.. chị xin lỗi... Chị đã cố gắng hết sức...
P'Ling cúi mặt không dám nhìn vào đôi mắt Film.. phải, cô đã lường trước được tình huống xấu nhất là có thể bỏ mạng.. thì hà cớ gì mình còn sống được mà không vui lên chứ.. nhưng đâu đó khuôn mặt cô hiện lên sự thất vọng, đau buồn không nói nên lời..
- Film à.. hãy hiểu cho P'Ling.. P'Ling đã phải dằn co rất nhiều để cứu được mày.. *Love đứng nhìn nét mặt bạn dù rất lo lắng nhưng cũng muốn đỡ lời cho P'Ling*
- Mọi người đừng lo.. em hiểu tình trạng của em rồi.. em sẽ không sao đâu ạ.. thật sự cảm ơn chị rất nhiều đã cứu em Ling à...
Film cố rướn người ôm cổ LingLing làm P'Ling xém bật khóc, thật sự giây phút đó cô vừa phải cắt bỏ một phần cơ thể của em cô mà nước mắt không ngừng rơi, chưa bao giờ cô phải trải qua cảm giác đau lòng đến vậy nhưng vẫn phải cố hoàn thành nhiệm vụ của mình..
- P'Ling à Love à đừng vì tao mà ủ dột được không? Tao sẽ ổn thôi, bây giờ y học cũng tiên tiến rồi, đi chân giả thì sao chứ, không ai nhìn ra được đâu phải không?
Film nở một nụ cười híp mắt rồi ôm cổ người chị, người bạn của mình. Cô biết họ đã thật sự rất vất vả vì cô, chỉ cần có ba mẹ, có P'Ling, có Love vẫn ở bên cạnh động viên cô cô sẽ vực dậy được thôi..
Nhưng mà.. cô sẽ không bao giờ còn đủ tự tin đứng trước mặt Namtan nữa...
_______
11h đêm, Mỹ.
- Hê hê bạn iu ổn định cả chưa?
P'Milk gọi video call hỏi thăm người bạn cách cô 12 ngàn cây số-12 tiếng đồng hồ.
- Ui tưởng đâu lowkey ai ngờ biết video call luôn cơ đấy :)) tao ổn rồi, nhà cửa cũng vừa sắm kha khá, bắt đầu từ tuần sau cũng có lớp mới khai giảng rồi
- Chà, Namtan lớn rồi tự lo được không cần Milk này rồiii
- Haha không, tao cần mày lắm. Ở bên này yên tĩnh đến mức cô đơn luôn ấy
- Mày thì lúc nào chả cô đơn *như biết mình bị hớ Milk nhanh đánh trống lãng qua chuyện khác* à kể mày nghe một chuyện vui hehe
- Huh? Ê đúng là hôm nay nhìn mày không được bình thường nha Sữa
- Hê hê hí hí Đường ơiiii tao có người yêu rồiiiiii!!!!
- Hơ?????
- Sao sao thấy tao oách không?
- Mày hẹn hò hồi nào tao còn không thấy mà đùng cái có người yêu, wtf?
- Mới tỏ tình vài hôm trước thôi em bé dễ thương lắmmmm~~~ nào mày về tao dẫn em ra mắt mày 😗
- Milk! Bớt chu mỏ dùm tao cái!
- Hi hi hí hí
Milk giờ cũng đã có người bầu bạn rồi.. còn cô.. người mà cô yêu nhất, cần nhất.. giờ đang như thế nào.. cô nhớ em ấy lắm rồi bất giác theo thói quen lại mở insta em ấy lên xem.. đã hơn 10 ngày rồi chưa online.. lo lắng bất an.. nhưng cũng kèm theo sự bất lực..
Vì bây giờ cô đang ở một nơi thật xa đến vậy..
Và vì cô và em, có còn là gì của nhau đâu chứ?!...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro