Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot


Chuyến xe buýt số 94 đang thực hiện vòng tuần hoàn cuối cùng của mình sau một ngày dài đón khách. Dường như tốc độ lăn bánh của chiếc xe đang nhanh hơn so với những giờ khác trong ngày, có lẽ tài xế xe muốn về nhà nhanh hơn một chút. Việc cập bến không đúng giờ có thể làm cho người tài xế bị khiển trách, nhưng ai lại quan tâm cơ chứ. Ưu tiên hàng đầu của mọi người bây giờ không phải là lòng tự tôn nghề nghiệp hay những đồng lương ít ỏi bị cắt nữa, mà là mong muốn đặt chân vào nhà, ăn một bữa cơm tối qua loa rồi lăn đùng ra giường đánh một giấc cho tới sáng mai, rồi lại hòa vào một ngày tất bật như thế, để tiếp tục đến tối lại vội vã về nhà. Ai cũng như vậy cả, chú tài xế, cô soát vé, hành khách trên xe, và có lẽ cả ông quản lý bến buýt cũng đang vắt chân lên ghế, mắt ngó ra đầu đường trông mong chuyến xe này biết ý mà nhanh chóng về sớm.

"Bây giờ cũng đã chín giờ tối rồi. Chắc vẫn còn những vị thính giả đang trên đường về nhà muộn đúng không ạ? Chà, đừng làm việc quá sức quý vị nhé. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta cùng nhau thư giãn bằng một bản nhạc không lời đúng không nào...."

Sau khi tiếng thở dài vô tình bị lọt vào mic thu của chị phát thanh viên, người mà trước đó mấy giây còn động viên mọi người bằng chất giọng truyền cảm đầy sảng khoái của mình, một bản hòa tấu piano được phát lên.

Có lẽ tất cả mọi người trong múi giờ này đều cạn kiệt sức lực hết rồi, chị phát thanh viên với cái thở dài, người quản lý hậu đài không cắt mic thu đúng chỗ, cả người biên tập chương trình phát sóng không chọn được một bản nhạc đủ tươi vui để xóa cái u ám vốn dĩ đang hiện hữu nữa.

Bản nhạc đang vang lên đúng là một nỗi bi kịch. Bi kịch đến độ nếu ai trong cái thời giờ này, cái thời khắc mà cả một ngày dài đã rút cạn hết sức lực, bỗng nhiên dính thêm một nỗi sầu nữa, thất tình chẳng hạn, thì giây phút đoạn hòa tấu đầu tiên của bản nhạc này vang lên là giây phút người ta quyết định lao đầu xuống đường để kết thúc cuộc đời mệt mỏi của họ.

Khi cơ thể và tinh thần đã rã rời rồi thì đôi lúc người ta chả còn hành động theo lối suy nghĩ khuôn khổ nữa.

Đáng lẽ ra phải tiếp tục sống thì lại kết liễu mình, đáng lẽ phải chạy cho đúng tuyến thì lại chạy nhanh hơn bình thường, đáng lẽ phải chuyên nghiệp đến phút cuối nhưng lại lộ ra một lỗi sơ hở, đáng lẽ ra cô gái ngồi đằng kia có thể từ tốn nhắn tin chờ ông chồng tới rước nhưng lại gọi điện bực dọc nói lớn, đáng lẽ ra thằng nhóc sinh viên ở băng ghế cuối cùng phải ngồi dậy đàng hoàng chờ tới bến chứ không phải nằm dài và vắt tay lên trán thế kia.

Và đáng lẽ ra, Namjoon phải nhắm mắt lại, hoặc liếc qua chỗ khác, hoặc dùng tay dùng chân đẩy con người kì lạ này chứ không phải cứ trân trân nhìn lại người ta khi người ta nhìn mình như vậy.

.
.
.

Đến khi bản nhạc hòa tấu piano bi đát kia dừng lại và chị phát thanh viên dùng những lời lẽ ngọt ngào của mình kết thúc nhanh chóng buổi phát sóng, chàng trai nhìn Namjoon mới từ tốn lên tiếng.

"Tôi chỉ đang tìm một việc để làm cho khỏi ngủ gật trước khi đến trạm"

Hai tay cầm thanh sắt của ghế phía trước, chàng trai ngả đầu dựa vào mu bàn tay, chầm chậm trả lời. Ánh mắt chàng trai đó thực bình ổn, tựa như đang nhìn ngắm một vật gì đó bình thường, một cái cây, một ngọn cỏ, một chú cún hoặc cô mèo, chứ không phải là ánh mắt của một người xa lạ mới vừa gặp.

"Và việc anh đang làm là?"

Namjoon hỏi lại, nhanh chóng chớp vài cái nhằm giấu đi vài sợi tơ đỏ biểu lộ rõ sự mệt mỏi hằn lên trong mắt. Phát hiện ra có người nhìn mình khi vô tình mở cái chợp mắt trên xe buýt không phải là chuyện hay gặp nhỉ?

"Phân tích cấu trúc khuôn mặt"

"Việc đó giúp ích cho anh chứ?"

"Có. Tôi không những giữ được đầu óc tỉnh táo mà còn phát hiện rằng, hóa ra từng chi tiết của một khuôn mặt đẹp trai lại chẳng đẹp một chút nào"

Namjoon chẳng nói gì. Chính xác hơn là anh không biết nói gì đối với một lời nói vừa khen vừa chê như thế.

.
.
.

Ánh đèn đường tiếp tục vụt qua vun vút ngoài khung cửa kính. Tiếng còi xe liên tục bóp inh ỏi mặc dù đường đi không có vẻ gì là kẹt cho cam. Những chiếc tay cầm xe buýt lắc lư theo từng nhịp lăn bánh, thỉnh thoảng va vào nhau kêu lốp cốp khi tài xế đột ngột dừng xe lúc ánh đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.

Chín giờ mười hai phút tối, Namjoon và người lạ kia vẫn còn nhìn nhau.

"Sao anh không ngủ tiếp đi?"

Lần này con ngươi của người lạ kia khẽ lay động khi đặt câu hỏi, riêng giọng nói vẫn bình ổn như thế. Namjoon có thể thấy ánh đèn đường chạy ngang qua nơi đen thẳm trong mảng tối nơi mắt anh ta. Như một vệt sao băng vạch ra trên nền trời đen mà ai nhìn thấy cũng đều lật đật chắp tay nguyện ước, Namjoon cũng bị thu hút bởi ánh sáng chợt vụt chợt tắt đó mà ngắm mãi không nguôi.

Đó cũng là lý do khiến anh luyến tiếc không muốn đóng rèm cửa lại và chìm vào giấc ngủ, bỏ lỡ những vệt sáng huyền ảo trong nền trời đó.

"Tôi không quen ngủ khi có người lạ nhìn"

Namjoon tìm được một lý do khá chính đáng. Suy cho cùng thì việc chăm chú nhìn vào mắt ai kia đến độ không muốn ngủ rất không bình thường.

Nhất là đối với người lạ.

Chàng trai chỉ khẽ thở ra và cười. Khóe môi mỏng nhếch lên vài milimet ra hiệu rằng đã nghe thấy câu trả lời của người đối diện. Nốt ruồi nhạt trên môi nâng lên rồi hạ xuống, mi mắt rũ nhẹ vài cái trước khi lại chìm vào trong không gian tĩnh mịch.

Mưa đột nhiên lất phất vài giọt ngoài cửa sổ.

.
.
.

Xe buýt lại tiếp tục bỏ trạm. Có lẽ càng về khuya thì sức chịu đựng của con người càng có giới hạn.

"Trạm kế có ai xuống không?"

Người tài xế hỏi khi nhìn vào kính gương hậu phản chiếu lại ba bốn vị khách khuya còn lại trên xe. Nếu không có ai lên tiếng thì chiếc xe này lại tiếp tục bỏ trạm giống như ban nãy, tiết kiệm được vài giây đồng hồ để sớm được về bến.

"Tôi phải xuống rồi"

Liếc nhìn ra cửa sổ đã bị những vệt nước mưa lem ướt, chàng trai với đôi mắt chứa vệt sao sáng buông nhẹ một câu, rồi cầm balo đang đặt trên sàn khoác lên vai đứng dậy.

"Có lẽ cuối cùng anh cũng được ngủ một chút trước khi về đến nhà nhỉ?"

Màu đỏ của nút bấm dừng trạm lóe sáng ngay sau khi ngón tay thanh mảnh của chàng trai kia chạm vào. Khẽ 'ting' một cái, tốc độ xe buýt chậm dần đều, rồi dừng hẳn trước một trạm xe, đen ngút, không người.

Cánh cửa xe mở ra kèm theo tiếng xì của động cơ giật dây thần kinh của Namjoon một cách loạn xạ. Anh nhổm người dậy, tay cầm thanh sắt của ghế phía trước, nơi vẫn còn hơi ấm bàn tay của chàng trai ban nãy cầm.

"Ngày mai... anh... vẫn đi chuyến này chứ?"

Chàng trai quay đầu, mỉm cười lộ cả hàm răng trắng. Nụ cười đó là thứ tươi mới và đầy sức sống nhất trong cả ngày mệt mỏi hôm nay.

Mưa vẫn còn lất phất. Âm thanh rơi tõm của những giọt nước đọng trên mái hiên trạm xe khẽ vang lên, làm không gian tĩnh mịch trong xe đột nhiên bị phá vỡ.

"Ừ"

Chàng trai bước xuống xe, chìm vào màn đêm đặc quánh trước khi cửa đóng lại. Qua ô cửa sổ mờ nhạt, Namjoon có thể thấy tóc cậu ấy bết một chút vì mưa, đầu cúi xuống đất, vừa đi vừa giữ nguyên nụ cười.

.
.
.

Chuyến xe buýt số 94 lại tiếp tục thực hiện đoạn đường cuối cùng trong vòng tuần hoàn cuối cùng của mình.

Bóng đêm mệt mỏi nặng nề bao trùm lên tất cả mọi người, mọi vật. Ai cũng mong mau về đến nhà để được ăn qua loa bữa cơm tối rồi uể oải thả người xuống giường đánh một giấc cho tới sáng mai, để còn hòa nhịp vào một ngày bận rộn, rồi lại vội vàng về nhà như thế.

Nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đêm nay, có một người bỗng nhiên không ngủ được.

Giữa một không gian đêm rộng lớn bị một màu đen kịt bao phủ, nơi đâu đó đang lóe lên một tia sáng....

Háo hức? Trông mong? Hạnh phúc?

Khẽ trở mình, Namjoon nhìn lên trần nhà, khóe môi bất giác cong lên.

"Đường về nhà ngày mai chắc không còn buồn chán nữa nhỉ"









11/7/2017 15:00

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro