5
17
"cậu rốt cuộc là bị làm sao thế?"
kim namjoon chịu hết nổi rồi, anh không quen cảnh hoseok săn sóc mình như vậy
"tôi tốt với cậu, cậu không thích sao?"
tất nhiên là anh không hề thích, không thích trà sữa, cũng không thích bánh bao nhân xá xíu, bánh kem, trái cây gì đó cũng chưa bao giờ là sự yêu thích của namjoon.
nhưng namjoon không thể phũ phàng như vậy được
mà dù có không thích những thứ đó, nhưng anh cũng đã bị hoseok làm cho cảm động.
"vấn đề không phải là tôi thích hay không, mà rốt cuộc mục đích của cậu là gì?"
"chuộc lỗi ấy, tay cậu vì tôi mà bị thương"
namjoon vạch tay áo mình lên cho cậu xem vết bỏng đã lành, chỉ còn lại vết sẹo mờ
"nó cũng đã lành rồi, cậu từ sau không cần làm những thứ này nữa"
"cậu ghét bỏ tôi đúng không, từ lúc trở lại học cậu đã bắt đầu trốn tránh tôi. tôi tốt với cậu thì cậu liền hỏi tôi có mục đích gì, cậu chính là ghét bỏ tôi"
jung hoseok giận thật rồi
"vậy từ trước đến giờ chúng ta từng thích nhau sao?"
18
kim namjoon đáng ghét lắm
anh chỉ nói một câu liền làm cho tường thành trong lòng jung hoseok đều sụp đổ
lần đầu tiên lòng tốt của cậu bị đả thương nghiêm trọng đến vậy
hoseok giận đến phát khóc
nhưng không dám khóc trước mặt kim namjoon
cậu nghĩ kỹ lắm rồi, rốt cuộc cậu đã sai chỗ nào
jung hoseok nghĩ thật lâu, rồi cuối cùng cũng không muốn nghĩ tiếp
vốn dĩ mối quan hệ của cả hai từng đầu đã chẳng tốt đẹp, dù người ta trong một khoảnh khắc nào đó đối xử tốt với cậu, cậu cũng không thể cho rằng người ta muốn làm bạn với mình được
sự thật giống như lời namjoon nói
trước giờ họ chưa từng thích nhau
chưa từng là bạn
cũng chưa từng là một mối quan hệ gì đó.
19
mối quan hệ gì đó đột nhiên lóe sáng trong đầu jung hoseok
rồi bị chính sự cự tuyệt của namjoon làm cậu không còn hy vọng gì cả
cả hai từng nhỏ đã không hề vui vẻ với nhau, gia đình hai bên đối đầu, bọn họ thì bị xoáy vào ở giữa những cuộc tranh đấu đó
chưa phút giây nhau cậu và namjoon nhìn nhau thuận mắt
nhưng mà
cậu nhớ đến người ở cùng cậu trong ký túc xá
nhớ bữa cơm căntin vắng người những buổi chiều tà
hương trà trái cây như vẫn còn nguyện vẹn ở khóe miệng cậu
hay không khí vui vẻ của cả hai ở ký túc xá
hoseok không chắc nữa
không chắc từ bao giờ lại sản sinh ra những cảm giác này
chỉ là cậu nghĩ rằng
có lẽ là tròn một tháng cậu ở lại ký túc xá một mình
giường đối diện không còn namjoon nằm đấy nữa
nếu thời gian quay trở lại, cậu sẽ không bỏ đi nhanh đến vậy
hoặc ít nhất phải nói lời từ biệt
chứ chẳng qua loa chỉ viết lại mẫu giấy
sẽ làm người khác hụt hẵng
...
20
hoseok như bừng tỉnh
cậu không dám chắc những gì mình nghĩ
cậu ngốc lắm, eq âm vô cực
cũng không hiểu lòng người
nhưng nếu cậu đặt bản thân vào namjoon
cậu có lẽ sẽ rất thất vọng khi mà một ai đó rời đi chẳng nói tiếng gì
chỉ để lại một dòng nhắn cực kỳ không có thành ý
namjoon luôn luôn điềm tĩnh, cũng luôn luôn lạnh nhạt
nhưng cậu nghĩ có lẽ trong giây phút đọc được lời nhắn kia namjoon cũng sẽ có một chút khổ sở
có phải lúc đó namjoon nói ra ngoài mua trà trái cây không
vậy mà cậu không chờ được trà trái cây
cũng không chờ được namjoon
hoseok cuối cùng cũng giác ngộ ra rồi
như câu nói namjoon nói với cậu
"vậy từ trước đến giờ chúng ta từng thích nhau sao?"
ý nghĩa thật sự của nó có phải là
từ trước đến giờ cậu có coi namjoon là bạn không?
hay là
trong khoảnh khắc cậu bỏ đi, cậu có từng nhớ đến còn một kim namjoon đang ở ký túc xá chờ cậu bao giờ chưa?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro